Đại Bát Hầu
Chương 387: Đế quốc
Dịch: Hoangtruc
Biên: †Ares†
Hạm đội màu đen che khuất bầu trời chậm rãi di chuyển, cờ xí tung bay.
Xuyên qua tầng mây, một thành thị khổng lồ chậm rãi xuất hiện nơi chân trời phía xa.
Thành thị trên không vô biên, bên trong vang rền tiếng tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Khỉ Đá đứng ở trên boong thuyền không khỏi ngây người.
Gió nhẹ mang theo mây mù lướt qua mặt hắn, khiến hắn phải mở to hai mắt nhìn.
Yêu quân đóng giữ trên thao trường rộng lớn đang bày trận, nhịp nhàng gõ đều vào giáp ngực.
Trên đường phố phồn hoa chật ních người với đủ loại quần áo và trang sức, nhìn kỹ thì thấy đều là yêu quái.
Đám tiểu yêu mặc cùng một loại đạo bào thống nhất chạy vội ra khỏi lớp học, nhìn lên bầu trời hoan hô. Tiên sinh dạy học sau lưng thậm chí còn không kịp ngăn cản.
Chiếc chuông khổng lồ trên đỉnh tháp cao ngất vang lên. Dơi tinh phụ trách canh giữ thò đầu khỏi cửa sổ đá, khản giọng gào rú, truyền tin tức hạm đội trở về đến khắp ngõ ngách của thành thị.
Tất cả các yêu quái đều lao ra ngoài đường, vung tay hoan hô.
Hạm đội nhanh chóng đi xuyên qua những tảng đá lơ lửng.
Yêu binh trên bến cảng đứng nghiêm hành lễ. Những cánh tay cơ giới bằng gỗ mất người thao tác im lìm một chỗ trên cao, chưa kịp trở xuống khoang thuyền bốc quân dụng tiếp tế.
– Cung nghênh đại vương trở về! Cung nghênh đại vương trở về!
Tất cả yêu quái đều hô vang, nhìn chăm chú vào hạm đội bay chầm chậm kia.
Khỉ Đá ngửa đầu, ngơ ngác nhìn từng binh cảng quân doanh lướt qua trên đỉnh đầu mình khiến ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn lúc sáng lúc tối.
– Những thứ này… Cô đã tạo ra kỳ tích rồi… Ta còn cho là mình trở về Thiên Đình đấy. Xem ra Thiên Đình thua không oan.
– Đều là công lao của mọi người.
Dương Thiền đứng cạnh hắn cười nhạt, nói:
– Trước kia ngươi chọn cách bắt đầu bằng chữ viết rất đúng. Nếu không bắt đầu từ chữ viết, bọn họ sẽ không biết sáng tạo, cũng không đoạt được những thứ này.
Xa xa, Khỉ Đá còn nhìn thấy một tòa cung điện màu đen lơ lửng ở giữa những tầng đá, khổng lồ mà uy vũ, quy mô không thua gì Quan Vân thiên cảng.
– Kia là…
– Tề Thiên cung, cung điện của ngươi, cũng là đại sảnh Hoa Quả Sơn dùng thảo luận chính sự. Vương tọa trong đại diện đã được đúc xong từ hai mươi năm trước, còn chưa có người ngồi qua.
Dương Thiền cười nói.
Phong Linh kinh ngạc đến không ngậm miệng được.
Hạm đội dần tản ra tới các quân cảng riêng.
Theo tầm mắt, một quân cảng ngầm từ từ xuất hiện ngay trước Tề Thiên cung, hình dạng tỏa rộng dần, trông như thể một con khổng tước xòe đuôi.
Dưới sự dẫn dắt của binh vệ phòng thủ, chiến hạm chỉ huy dần nhập cảng.
Xuyên qua khe hở, Khỉ Đá có thể nhìn thấy một đống yêu quái văn chức mặc áo bào nho sĩ màu đen đang đứng trước điện chờ.
– Cung nghênh đại vương trở về!
Tất cả đồng loạt cúi người quỳ xuống.
– Miễn lễ!
Khỉ Đá hô lớn.
Cầu treo hạ xuống.
Từng người một đi xuống. Trước mặt bọn họ là Đại Giác mặc chiến giáp và một cô gái xinh đẹp mặc váy dài.
Khỉ Đá nghiêng mặt qua hỏi:
– Là Linh Tê?
– Ừ.
Dương Thiền khẽ gật đầu nói nhỏ:
– Lúc trước hầu như tất cả đại tướng đều bị ta điều ra tiền tuyến, nhưng nơi này vẫn cần người áp trận. Đó là con gái nuôi của ngươi, thân phận rất phù hợp.
Khỉ Đá yên lặng gật gật đầu.
Xa xa, Đại Giác cúi đầu chào Khỉ Đá. Linh Tê bên cạnh vội cung kính nghiêng người chào.
– Mạt tướng Đại Giác (thần Linh Tê) bái kiến đại vương, Thánh Mẫu. Cung nghênh đại vương trở về.
Nhìn thấy Phong Linh sau lưng Khỉ Đá, Linh Tê khẽ sửng sốt.
– Miễn lễ miễn lễ.
Khỉ Đá đập một quyền lên ngực Đại Giác:
– Hơn một trăm năm không gặp, ngươi lại còn mập ra.
Đại Giác lúng túng vò đầu, cười cười.
Khỉ Đá nhíu nhíu mày, cười híp mắt quay đầu lại nhìn Linh Tê nói:
– Còn con nữa, làm sao lại gọi ta là “đại vương” hả? Không phải nên gọi là “nghĩa phụ” sao?
Nghe vậy, Linh Tê vội vàng nghiêng người hành lễ lại:
– Nữ nhi Linh Tê bái kiến nghĩa phụ.
Đến lúc này Khỉ Đá mới ngắm nghía con gái nuôi của mình kỹ hơn.
Dáng người nhỏ nhắn, mặc váy dài màu lam nhạt viền lông tơ trắng, tóc dài buộc cao phối hợp với gương mặt xinh xắn hệt như một đóa hoa lan hồ điệp được chăm sóc tỉ mẩn. Nhìn nàng đứng cùng với phụ thân cường tráng cao hơn một trượng của mình chợt có cảm giác quá mức chênh lệch.
Nhìn nhìn, Khỉ Đá bèn hơi ngửa người nhìn về phía Dương Thiền hỏi nhỏ:
– Ta nhớ lúc còn bé nó rất béo kia mà, tai nhỏ với sừng tê giác đi đâu mất rồi? Trước kia ta còn lo bị khuê nữ đè chết đấy…
Lời này không cẩn thận lại bị Linh Tê nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên.
Dương Thiền vội trừng mắt nhíu mày.
– Đừng có nói mấy lời này ở đây.
Lúc này Khỉ Đá mới câm miệng lại.
Một hàng binh vệ xếp dài trên bậc thang thổi lên một tràng kèn vang dội.
Theo âm thanh này, Khỉ Đá cùng đám yêu quái từng bước đi vào cung điện.
Thềm đá đi bộ dài thật dài, hai bên là những yêu quái mặc đạo bào màu đen chỉnh tề quỳ rạp trên mặt đất.
– Đây đều là những yêu tu Ngộ giả đạo do chúng ta tự bồi dưỡng ra.
Phía sau bọn họ là những tòa cung điện cao nhất, thấp nhất cũng cao ba tầng lầu, mái hiên đen cong lên như cánh chim, khảm chạm hình ảnh yêu quái giương nanh múa vuốt.
Khỉ Đá đi ngang qua cầu đá chạm khắc bắc ngang qua một con sông xanh biếc, còn nhìn thấy được những chiến hạm hình tròn lướt qua trên bầu trời. Trên boong thuyền là từng binh vệ đang quỳ một chân trên đất hành lễ.
– Đó là nội vệ của Tề Thiên cung.
– Cung nghênh ngô Vương!
Đám quân sĩ bày trận chỉnh tề thẳng tắp như tùng bách ở hai bên lối đi cũng quỳ xuống đất hành lễ, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng.
Trận hình này, dù Khỉ Đá ở trên Thiên Đình cũng chưa từng gặp qua, không khỏi tặc lưỡi than thở.
Đám người tiếp tục đi xuyên qua các binh tướng vây kín võ đài, xuyên qua chủ điện lộng lẫy, đi qua những đình viện tinh xảo khác nữa. Dương Thiền cứ thể dẫn Khỉ Đá vào trong hậu viện Tề Thiên cung.
Đủ cảnh sắc ven đường đã khiến Khỉ Đá nhìn đến hoa mắt. Không phải hắn chưa từng nhìn thấy những thứ này mà thật sự không nghĩ tới Hoa Quả Sơn đã phát triển đến thế này.
Trong hơn một trăm năm này, xem ra Dương Thiền không nhàn rỗi một khắc nào.
Cung điện trong hậu viện chỉ có hai tầng nhưng lại cao tới sáu trượng, dành riêng làm nơi ở cho Khỉ Đá.
Phân phó mọi người rời đi hết chỉ còn lại hai người Khỉ Đá và cùng Phong Linh, Dương Thiền mới từng bước đi vào trong cung điện, vừa đi vừa bày ra thành quả hơn một trăm năm của mình với Khỉ Đá. Nàng nói:
– Bên kia tường ngăn chính là trụ sở của tất cả các quân chính yếu. Đoản Chủy, Lữ Lục Quải cũng ở cách đấy không xa. Nếu muốn truyền gọi, bọn họ sẽ nhanh chóng đến. Lần này năm yêu vương lập chiến công hiển hách, qua không lâu sau bọn hắn cũng có thể được dời vào trong đấy. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn thì có thể bàn thêm…
– Nội vệ Tề Thiên cung vẫn luôn do Đại Giác chịu trách nhiệm, đồng thời kiêm luôn cả an toàn khu vực này. Hiện tại ngươi đã chính thức vào đây ở, có thể cân nhắc xây dựng cận vệ riêng, thành lập một chi binh sĩ nội vệ là cận vệ riêng của ngươi, có thể do Hắc Tử chịu trách nhiệm. Hai chi này hẳn là đã đủ rồi. Ngoài binh sĩ do năm yêu vương tự dựng nên, Hoa Quả Sơn còn có chi binh sĩ trực thuộc Đoản Chủy…
– Linh Tê bây giờ còn được xưng là Linh Tê quận chúa, chịu trách nhiệm can gián, cũng ở cách đây không xa. Nàng sẽ thường xuyên qua đây…
– Lục Quải bây giờ là thừa tướng, chỉ phụ trách chính sự, không chịu trách nhiệm phía học đường nữa. Có điều thỉnh thoảng hắn vẫn ngứa nghề, chạy tới học đường dạy đôi ba khóa…
– Vạn Thánh Long Vương chịu trách nhiệm ngoại sự. Dù sao thanh danh ông ta ngoài tam giới không tệ, từng qua lại với nhiều thế lực khắp nơi, hiện tại nối lại quan hệ cũng tiện hơn…
Nói chưa hết thì bên ngoài đã có một yêu binh cẩn thận từng li từng tí đi đến, khom người nói:
– Khởi bẩm đại vương, khởi bẩm Thánh Mẫu, tất cả đặc sứ do chư hầu phái tới đang đứng chờ ngoài điện, chuẩn bị yết kiến đại vương, có cần…
Chư hầu?
Khỉ Đá có hơi sửng sốt.
Dương Thiền nhăn nhăn mày bảo:
– Lát nữa là gia yến, bảo bọn họ về trước đi. Ngày mai hẵng đến.
– Rõ.
Yêu binh kia khom người rời khỏi điện.
– Gia yến?
– Ừ, Giữa trưa sẽ là gia yến, tối sẽ cử hành lễ mừng, ngày mai gặp mặt đặc sứ chư hầu.
Nói xong Dương Thiền đi tới bên cạnh một chiếc bàn dài, lấy một phần thẻ tre lên:
– Bọn hắn cũng đã lên phương án xong hết rồi, ta cũng đã nhìn qua, bây giờ sẽ nói sơ qua cho ngươi nghe. Danh sách gia yến gồm có ngươi, ta, Phong Linh, Linh Tê, Đoản Chủy, Lục Quải, Cửu Đầu Trùng, Vạn Thánh công chúa Noãn Noãn, Vạn Thánh Long Vương, Dĩ Tố, Hắc Tử, Đại Giác, Bạch Quyên…
– Bạch Quyên là ai?
– Phu nhân của Đoản Chủy.
Dương Thiền thản nhiên nói.
– À.
Khỉ Đá nhếch môi cười cười, chợt nhớ ra mình từng thấy nhân duyên của Đoản Chủy trên cây Nguyệt:
– Nói tiếp đi.
– Còn có sư phụ Ngọc Đỉnh chân nhân của ta, Thảo Tiểu Hoa…
– Thảo Tiểu Hoa là ai? Tên gì mà kỳ quái?
– Ngươi còn nhớ gốc tiên thảo trong động Thủy Liêm không?
– Là nàng? Nàng ta cũng tính là Hoa Quả Sơn chúng ta sao?
– Trước kia không tính, hiện tại coi như tính được rồi. Nàng đang phụ trách kho nội vụ, coi như là người có thâm niên của Hoa Quả Sơn nên tiện thể mời luôn.
– Được thôi.
Khỉ Đá khoát tay áo tìm ghế ngồi xuống.
– Còn có Giác Xà, Lăng Vân thượng nhân, Thi Vũ Huyên…
– Từ từ đã.
Khỉ Đá vội vươn tay ra nói:
– Hai người kia là thế nào?
– Cứ không có chuyện gì là bát sư huynh của ngươi lại mang theo đồ đệ đến Hoa Quả Sơn ăn chực, hiện tại bọn họ đang ở Hoa Quả Sơn. Vốn họ còn muốn tới đón ngươi, là ta không cho đấy.
– Có chuyện gì vậy?
Khỉ Đá không khỏi bối rối:
– Lúc ta ở đây hắn không tới, lúc ta không có ở đây thì hắn thường tới, có mưu đồ gì đấy?
– Ta chỉ biết ông ta rất hứng thú với súng đạn của Hoa Quả Sơn.
Dương Thiền giang tay ra nói:
– Còn năm yêu vương, mời hay không là tùy ngươi. Còn nữa, đây là một số vị trí phủ nội vụ an bài tới, ta nhìn qua thấy không tệ, ngươi cứ nhìn qua một chút.
– Không không không. Cô cứ quyết định đi, hiện tại hai mắt ta đã hoa cả lên rồi, không biết gì nữa đâu.
– Vậy thì ta định sẽ không mời năm vị yêu vương kia. Mời có thể kéo gần quan hệ hơn nhưng nghĩ lại, cuối cùng đành gạt ra vậy. Bọn hắn xuất hiện khiến người khác cảm thấy không quen.
Nói xong, Dương Thiền đưa bút son gạch qua phần thẻ tre một gạch. Suy nghĩ một chút, cô lại viết thêm hai cái tên lên, nói:
– Suýt nữa đã quên, còn có Thính Tâm và tẩu tử.
– Hai người kia cũng ở đây?
– Có, các nàng đại biểu tứ hải Long cung tới đây tặng lễ. Có nhớ ta vừa mới nói đến đặc sứ chư hầu không? Vốn tẩu tử không cần phải mời đến… Nhưng ngươi biết tính khí tỷ ấy rồi đấy, biết ta an bài vụ việc mà không có phần tỷ ấy, trở về sẽ lại làm ầm lên nữa.
– Bọn họ cũng tính là chư hầu?
Lông mày Khỉ Đá không khỏi nhăn thành hình chữ bát (八).
– Nếu không thì là gì?
Dương Thiền hỏi ngược lại.
– Không, không, không. Ý ta là… Không phải bọn họ là chư hầu của Thiên Đình sao? Làm sao lại chạy tới bái kiến ta?
Phong Linh cũng kinh ngạc.
Dương Thiền cười cười đáp:
– Lúc ở Nam Thiên Môn, ta đã gửi văn kiện cho Tứ Hải Long Vương, Thập Điện Diêm La, còn cả mấy đạo môn dưới thế gian. Lúc ấy bọn họ không hồi âm, nhưng hiện tại chúng ta đã thắng, trời đất đã không còn là trời đất xưa kia nữa. Tuy nói Tam Thanh còn không biểu lộ thái độ, bọn họ sẽ không đầu nhập vào, nhưng vẫn phải có chú ý, nếu không không biết sẽ chết khi nào ấy chứ.
Dương Thiền chậm rãi hít vào một hơi, nói tiếp:
– Đương nhiên còn có những nơi khác nữa, ví như quốc gia nhân loại gần đây cũng phái người tới. Mấy chục năm trước bọn họ đã tiến cống cho chúng ta rồi. Dù sao… nếu muốn, chúng ta tiêu diệt bọn họ dễ như trở bàn tay. Bọn họ cũng đã e sợ, biết ngươi trở về, cũng nên tỏ vẻ thêm.
– Trực tiếp nhúng tay vào quốc gia nhân loại, như vậy có tốt không?
Khỉ Đá có chút lo âu.
– Không tốt cũng phải chịu. Hoa Quả Sơn ở đây, bọn họ không thể làm như không thấy được. Có hỗ trợ của bọn họ, chúng ta tìm kiếm tài liệu cũng dễ dàng hơn nhiều. Huống hồ… thành lập liên hệ với chúng ta, bọn họ cũng có lợi. Ít nhất nếu có yêu quái quấy rối, bọn họ có thể tìm tới chúng ta xin giúp đỡ. Mấy năm chúng ta vây khốn Nam Thiên Môn, nếu không có Đại Giác xuất binh xử lý, nói không chừng những quốc gia đấy đã bị những tiểu yêu vương mới xuất hiện giày vò thảm hại rồi.
Khỉ Đá không khỏi nghĩ tới cái án động tình của Thiên Bồng trong vài năm đã đủ khiến toàn bộ yêu tộc thế gian sinh sôi như nấm sau mưa. Hoa Quả Sơn vây khốn Nam Thiên Môn thì tình cảnh hẳn cũng tương tự.
Nói cho cùng, dưới góc nhìn của Thiên Đình thì yêu quái gia nhập Hoa Quả Sơn là mối họa lớn, nhưng với các nước thế gian thì đấy lại là chuyện tốt. Ít nhất những yêu quái này đã bị ước thúc. Còn những yêu quái “hoang dã” kia thì ngược lại, Thiên Đình tiêu diệt chúng dễ như trở bàn tay, nhưng với nhân loại thế gian, thậm chí là đạo quán mà nói thì lại bó tay không thể làm gì chúng được.
– Ha, nghe như cả bát phương triều cống. Hoa Quả Sơn biến thành một siêu đế quốc, tất cả mọi người tranh nhau nộp phí bảo hộ.
Khỉ Đá không khỏi thở dài.
Dương Thiền nghiêm túc giới thiệu tất cả tình hình Hoa Quả Sơn cả buổi trời cho Khỉ Đá, từng cuốn từng cuốn thẻ tre được lật ra khiến Khỉ Đá hoa cả mắt lại.
Hoa Quả Sơn đã sớm không còn là Hoa Quả Sơn của ngày xưa nữa.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Hoa Quả Sơn một trăm năm trước chẳng qua chỉ đơn thuần là một cỗ máy chiến tranh. Với đám yêu quái vẫn luôn giãy giụa ngay lằn ranh sinh tử thì còn sống được là đã không tệ rồi, không cầu mong gì hơn. Mọi vấn đề cần Khỉ Đá xử lý cũng chỉ dựa vào uy tín, một mình hắn định đoạt, hắn cảm thấy nên thế nào thì sẽ làm thế đấy.
Hoa Quả Sơn bây giờ đã phát triển thành một xã hội hoàn chỉnh, có đủ loại đẳng cấp. Mỗi đẳng cấp lại có mưu cầu riêng, dính dáng đến đủ loại quan hệ lợi ích phức tạp, dây dưa đủ thứ. Vì vậy mới có đủ loại luật pháp rườm rà cùng với thể chế phức tạp. Dưới cơ sở ấy, Hoa Quả Sơn mới sáng tạo ra nền văn hóa sáng chói, mang đến đủ loại vấn đề mới lạ.
Nhìn những thứ này, da đầu Khỉ Đá không khỏi run lên, thầm bội phục Dương Thiền.
Khỉ Đá thừa hiểu mấy tên yêu quái này lỗ mãng đến thế nào. Những năm này, nàng phải vất vả đến bao nhiêu mới có thể tự tay sắp xếp hết thảy mọi chuyện đây?
Phong Linh một mực đứng bên cạnh, nghe thấy cũng sững sờ, đau hết cả đầu.
– Ngươi nghĩ gì đấy?
Dương Thiền đột nhiên hỏi.
– Không có.
Khỉ Đá vội vàng lộ vẻ tức giận nói:
– Ta nghĩ đã có nhiều chuyện để xử lý vậy rồi, năm tên kia lại còn gây phiền thêm cho cô, thật quá không biết điều. Để sau này ta dạy dỗ lại bọn chúng thật tốt.
– Không cần đâu.
Dương Thiền trợn mắt liếc nhìn Khỉ Đá, thản nhiên nói:
– Lần trước sau khi ta từ Thiên Đình trở về, bọn chúng đã thu mình lại nhiều rồi. Bằng không, lần này ta cũng không dám để bọn chúng làm quân tiên phong.
– Thu mình là tốt!
Khỉ Đá khẽ ngửa đầu, thở dài:
– Lần này xem như bọn chúng có chiến đấu hết mình, không phải qua loa cho xong. Nếu thật sự là vậy, Hoa Quả Sơn có thêm mấy mãnh tướng cũng không phải là chuyện xấu. Có điều… những thứ này rườm rà quá, ta có hơi… không chịu nổi. Ta còn tưởng mình là sơn đại vương của Hoa Quả Sơn, nào đâu cô đã biến ta thành “đại đế” rồi.
Dương Thiền cười:
– Sơn đại vương lấy gì để thu nạp được mấy trăm vạn yêu chúng? Há miệng lớn ăn thịt uống rượu suông à? Mấy trăm vạn yêu chúng, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ dìm ngươi chết đuối. Hoa Quả Sơn bây giờ không có việc nhỏ.
Khỉ Đá nhìn chằm chằm vào Dương Thiền một hồi lâu, lại thở dài:
– Cô rất lợi hại, có thể làm được đến mức này.
Dương Thiền lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thẻ tre, rồi thở dài:
– Một trăm năm trước ta cũng không biết, nhưng trăm năm tìm tòi cái gì cũng ra được.
Nghe vậy Khỉ Đá bất đắc dĩ cười cười, mặt đầy vẻ áy náy, lại không biết nói gì cho phải.
Trọn vẹn cả trăm năm vất vả, công lao này chỉ nói cảm tạ gì gì đó đã không có ý nghĩa gì.
Hai người cứ im lặng một lúc lâu, đến khi một yêu binh từ ngoài cửa bước nhanh đến, khom người nói:
– Khởi bẩm đại vương, khởi bẩm Thánh Mẫu, Lăng Vân thượng nhân đã đến, yêu cầu gặp đại vương.
– Lăng Vân sư thúc?
Phong Linh thoáng phấn chấn.
– Gặp không?
Khỉ Đá dò hỏi.
– Đấy là sư huynh ngươi, hỏi ta làm gì?
Dương Thiền liếc mắt nói.
Khỉ Đá ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng nhắc:
– Hình như còn là sư phụ của cô nữa.
…
Vào lúc này, tại Bắc Câu Lô Châu.
Trong sơn cốc hoang tàn vắng vẻ, Thanh Phong Tử cẩn thận tìm kiếm gì đó trong một thôn trang bỏ hoang.
Đồng ruộng trong thôn trang đã sớm mọc đầy cỏ dại, nhà ngói đã không có được một gian nguyên vẹn, đâu đâu cũng là những bức vách bị mục nát đến không còn hình dạng ban đầu. Nhìn qua, có lẽ nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.
Một lúc sau, Thanh Phong Tử lau mồ hôi đi ra khỏi một gian nhà bị mục nát đến không còn nóc nữa, chân đạp trên đất đá vụn, lông mày nhíu chặt.
– Đang tìm cái gì?
Một giọng nói sau lưng truyền đến khiến Thanh Phong Tử giật mình, vội vàng quay người lại.
Sau lưng, Tu Bồ Đề đứng chắp tay, râu trắng dài phất phơ theo gió, đang lặng yên nhìn đại đồ đệ của mình.
– Đệ tử, bái kiến sư phụ.
Thanh Phong Tử vội vàng chắp tay nói.
Tu Bồ Đề bước tới trước mặt Thanh Phong Tử, nói khẽ:
– Tìm kiếm gì trong rừng núi hoang vắng này thế?
– Có một người bạn của đệ tử từng ở đây, hôm nay đi ngang qua, cố ý đến dò hỏi. Không nghĩ tới, thôn trang này đã bị bỏ hoang.
Tu Bồ Đề khẽ thở dài, nói:
– Bằng hữu phàm nhân hơn một trăm năm trước, làm sao bây giờ còn tìm được?
– Sư phụ, người biết rồi?
Thanh Phong Tử chợt do dự.
Tu Bồ Đề khe khẽ cười, nói:
– Nếu không phải vi sư đã biết, làm sao trước đấy cho nó bái nhập vào môn hạ?
Thanh Phong Tử khẽ nhếch môi, lặng im không nói.
Một lúc lâu sau, Tu Bồ Đề mới nói khẽ:
– Việc này đều đã qua, vi sư tự hiểu được. Con… không nên tra xét nữa.
Dứt lời, Tu Bồ Đề vỗ vỗ vai Thanh Phong Tử, hóa thành một cơn gió biến mất, chỉ còn lại một mình Thanh Phong Tử ngơ ngác đứng nơi đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!