Đại Bát Hầu
Chương 408: Cướp dâu
Dịch: Hoangtruc
Biên: †Ares†
Sau đám cỏ dại phía xa, đám binh sĩ phàm nhân ôm mũ giáp mang đầy vẻ chật vật hốt hoảng ẩn núp, đưa mắt nhìn.
Trên bầu trời, từng tên thiên binh thiên tướng trừng to mắt.
Đám thảo đầu thần thô lỗ bắt đầu xì xào bàn tán.
– Này… Tam Thánh Mẫu gả cho Tề Thiên Đại Thánh… nghe qua cũng không tệ lắm.
– Đúng đúng đúng, ít nhất Thiên Đình cũng không có bản lĩnh đến Hoa Quả Sơn bắt người.
– Quá cứng! Tam Thánh Mẫu thật có mắt nhìn!
– Vậy chúng ta có uống rượu mừng không?
Có kẻ đột nhiên thấp giọng hỏi.
Nghe vậy, các thảo đầu thần như bừng tỉnh, giương mắt nhìn.
Dương Thiền ngửa đầu, mắt còn đẫm lệ nhưng mặt mày lại mang đầy ý cười.
Khỉ Đá khẽ nhíu mày, lén lút nhìn Dương Tiễn.
Dương Tiễn hoảng sợ nhìn Dương Thiền, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chậm rãi chảy xuống.
Tình thế biến hóa quá nhanh, cho nên y vẫn còn mù mờ chưa rõ ra sao.
Chân trời đã lờ mờ hiện ra hạm đội màu đen như thể đàn châu chấu. Yêu quái đứng chật ních trên boong các chiến hạm, tất cả đều duỗi dài cổ ra, vui mừng hò reo.
Cự Linh Thần không ngừng lau lau mồ hôi.
– Vậy… Tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Lý Tịnh đẩy chúng tướng ra hai bên, đi tới trước mặt Cự Linh Thần, nhìn nhìn ba người đang đứng trên mặt đất kia, thấp giọng nói:
– Tiếp theo, xem trò vui. Không bị ăn tươi đã đủ vui mừng rồi, còn tính bắt người? Căn đúng thời cơ… rút lui.
Cự Linh Thần ngơ ngác mở to mắt.
Cho tới bây giờ Cự Linh Thần cuối cùng mới hiểu vì sao chủ soái Lý Tịnh lại một mực không ra mặt.
Còn bản thân y, hóa ra vẫn luôn thẳng tiến đi tới hố lửa. Vừa rồi nếu Dương Tiễn còn chưa tới, y ra tay trước thì… Chi hạm đội này đừng nghĩ tới chuyện trở về được.
Chuyện này, nghĩ lại mà sợ.
– Đánh thế nào đây?
Khỉ Đá thấp giọng hỏi.
– Đương nhiên là đánh hết sức.
Dương Thiền ngửa đầu, lau nước mắt khẽ cười nói:
– Thế nhưng mà ca của ta là Chiến thần tam giới, ngươi có bản lĩnh đánh thắng ca ta, ta sẽ lấy ngươi.
Nhìn nhìn sắc mặt đầy vẻ hoảng sợ của Dương Tiễn, lại nhìn nhìn Dương Thiền như đang kìm nén nụ cười, Khỉ Đá đưa tay rút từ trong lỗ tai ra Kim Cô bổng, biến lớn, tiện tay múa mấy vòng, bày ra tư thế tấn công:
– Là cô nói đấy nhá.
Dứt lời, hắn nhíu mày nhìn Dương Tiễn:
– Vì tức phụ (nàng dâu), đại cữu ca, xin lỗi.
– Đánh thật à?
Dương Tiễn giật mình lui về sau một bước.
– Nhị ca, giáo huấn con khỉ thối này giúp muội.
Dương Thiền ra sức nháy mắt với Dương Tiễn.
Không đợi Dương Tiễn chuẩn bị sẵn sàng, Khỉ Đá đã xông tới. Kim Cô bổng trong tay hắn nặng nề quét ngang qua Dương Tiễn.
Một tiếng “ầm” thật lớn, Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao gắt gao cản Kim Cô bổng lại, rồi Dương Tiễn trở tay một cái, bắt đầu phản kích.
Trong chớp mắt, hai thanh binh khí tuyệt thế đan vào nhau, va chạm mạnh đến tóe lên tia lửa, như thể pháo hoa lóe sáng trong đêm tối.
Dương Thiền vui vẻ che miệng cười khanh khách.
Hai Hành giả đạo cấp bậc cực hạn là Đại La Kim Tiên đang chiến đấu với nhau, sóng xung kích mãnh liệt khuếch tán khắp cả mặt đất bao la mờ mịt, thổi quét qua khiến hai quân không cách nào mở mắt nổi.
Đám yêu phía xa bộc phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa.
Na Tra bất đắc dĩ nhíu chặt lông mày, ngơ ngác nhìn:
– Coi chúng ta như không khí hay sao…
– May mà coi chúng ta như không khí đấy.
Trì Quốc Thiên Vương bên cạnh nhỏ giọng đáp một câu.
Hai tia chớp vàng đan vào nhau. Hai người đánh nhau từ dưới đất, đánh tới bầu trời, rồi lại từ bầu trời đánh xuống tới mặt đất, truy đuổi nhau dọc theo dãy núi, xuyên qua quân trận dưới mặt đất, coi xung quanh như không người. Rồi bọn họ lại bay qua dòng sông, khiến cả dòng nước chảy siết bị ách tắc cả lại.
Cây lá giữa núi rừng đều rung lên dọc theo đường đi của bọn họ. Mây trên bầu trời bị cắt xén thành đủ hình đủ dạng.
Hơn một trăm vạn đại quân ngơ ngác nhìn, thỉnh thoảng bộc phát lên tiếng hoan hô.
– Nhị ca cố gắng lên! Đánh chết con khỉ thối kia!
Dương Thiền mặc một thân áo cưới vung vẩy cánh tay, không ngừng la lên.
Dương Tiễn đã mở ra con mắt thứ ba trên trán. Chỉ trong chốc lát, cỏ cây ở trước mặt y đã hóa thành tro bụi như thể vừa trải qua một trận bão lửa.
Thừa dịp tránh né đi, Khỉ Đá đáp xuống cạnh Dương Thiền thấp giọng nói:
– Lát nữa ta bị đánh chết thật, coi chừng cô chưa cưới đã phải góa chồng đấy.
Dương Thiền cười hì hì nhìn Khỉ Đá nói:
– Đánh chết thì thôi chứ sao, dù gì có rất nhiều người chờ được làm tân lang của ta.
Dương Tiễn cầm theo Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao giết đến, đánh đuổi Khỉ Đá chạy mất, đồng thời quát lên:
– Rốt cuộc con khỉ kia có điểm gì tốt? Làm sao muội lại vừa ý hắn?
– Nhị ca đánh thắng thì không phải muội sẽ không gả sao? Lỡ như ca ca tài nghệ không bằng người mà thua mất, vậy thì cũng không còn cách nào khác.
– Muội!
Trong chớp mắt, Khỉ Đá đã đánh trở lại, Kim Cô bổng từ trên cao đập xuống dưới, lại bị Dương Tiễn vững vàng đỡ lấy.
Hai chân ép xuống, mặt đất lập tức rạn nứt ra.
– Này, đại cữu ca, sao lại bình luận với muội muội mình về muội phu thế hả? “Thà hủy mười tòa miếu, không phá một đám cưới”, câu này đại cữu ca có biết hay không hả?
– Hắn không phải đại ca, là nhị ca.
Dương Thiền vội sửa lời.
– Cũng đúng, nhị cữu ca.
– Cút!
Dương Tiễn duỗi tay lên, đánh bay Khỉ Đá đi, đồng thời con mắt trên trán liên tục bắn ra linh lực.
Dương Tiễn lại nghiêng đầu, vội vã nói với Dương Thiền:
– Muội có biết hắn là ai không? Muội có lấy phàm nhân cũng được, cùng lắm lại bị nhốt dưới núi, tự tay ta nhốt xuống, coi như bị giam lỏng mà thôi. Đợi một thời gian trời đất biến hóa, ta có cơ hội thả muội ra ngoài. Muội biết con khỉ này là gì không hả? Hắn là vua của vạn yêu! Lấy hắn coi như tính chất mọi chuyện đổi khác rồi.
– Thay đổi thì thay đổi, không tốt sao?
Dương Thiền nháy mắt nói.
Dương Tiễn lập tức kinh ngạc.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Lý Tịnh đứng nơi xa xem trò vui, nghiêng mặt qua, thấp giọng nói:
– Thấy không? Dương Tiễn đánh nhau với hắn, Dương Tiễn thắng thì việc này coi như xong. Có điều xem chừng khó mà thắng được. Có thua cũng chẳng sao, Dương Tiễn còn thua thì ai trách ngươi? Trở về bẩm báo với bệ hạ, bệ hạ hạ thánh chỉ mệnh lệnh cho Dương Tiễn bắt Dương Thiền về quy án, coi như ngươi sẽ chẳng có chuyện gì nữa. Nên hiện tại chỉ cần quan tâm tới Dương Tiễn.
Cự Linh Thần lau mồ hôi lạnh, gượng cười khẽ nói:
– Tạ Thiên Vương chỉ điểm.
– Đồng liêu với nhau không cần cảm tạ. Có điều sau này làm việc gì cũng đừng có lỗ mãng như vậy, phải nên nghĩ xa hơn, nghĩ xem vì sao người khác lại không giống như ngươi.
– Ti chức đã minh bạch.
– Yêu quân càng ngày càng gần, nếu không đi sẽ không rút đi được nữa. Lặng lẽ hạ lệnh lui binh đi, nhớ kỹ, lặng lẽ mà hạ lệnh.
– Rõ.
– Chớ lau mồ hôi nữa, nhìn ngươi xem. Làm đại tướng, cần phải “đứng trước Thái Sơn sụp đổ cũng không được đổi sắc mặt”.
Lời còn chưa dứt, trước mắt Lý Tịnh chợt xuất hiện một cái đầu khỉ.
– Lý Thiên Vương đi nhanh vậy sao? Còn chưa uống rượu mừng kia mà, không nể mặt sao?
Lý Tịnh thoáng cái đã tái nhợt mặt mày lại, hoảng sợ lui về phía sau. Chúng tướng bên cạnh vội vội vàng vàng lôi binh khí ra.
Không đợi bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, con khỉ kia đã bay đi mất dạng, thay vào đó là Dương Tiễn.
Y ngừng lại, chắp tay nói với Lý Tịnh:
– Lý Thiên Vương, đắc tội.
– Không có việc gì… Ngươi cứ làm việc của mình đi.
Lý Tịnh lau lau mồ hôi, lắp bắp nói.
Tim của Lý Tịnh đã nhảy lên tới tận cổ họng rồi.
Cự Linh Thần nhìn bóng lưng Dương Tiễn đi xa rồi, ở bên cạnh thấp giọng thầm nói:
– Tất cả mọi người đều nhìn ngài đấy, phải trấn định, trấn định vào, phải “đứng trước Thái Sơn sụp đổ cũng không được đổi sắc mặt”.
Lý Tịnh nuốt khan nước miệng, phẫn hận trừng mắt liếc Cự Linh Thần.
– Vẫn lui binh sao?
Cự Linh Thần thấp giọng hỏi.
Lý Tịnh khẽ run rẩy, nắm chặt cổ tay Cự Linh Thần nói:
– Vẫn nên… bỏ đấy đã. Yêu hầu đã chú ý tới việc chúng ta định rút quân, lỡ như… Đến lúc đó còn thảm hại hơn.
Hai bên giao chiến đã vận dụng ra cả Pháp Thiên Tượng Địa, hóa thành người khổng lồ cao trăm trượng giao thủ với nhau khiến mặt đất dưới chân bọn họ run rẩy không ngừng.
Yêu quân tiếp tục chậm rãi đi tới. Hạm đội Nam Thiên Môn và đại quân Quán Giang Khẩu tự giác nhường ra một góc.
– Đúng là một cuộc hôn lễ long trọng.
Noãn Noãn đứng trên trên boong thuyền nhíu mày nhìn chiến hạm che khuất cả bầu trời, thản nhiên liếc nhìn Cửu Đầu Trùng đang ở bên cạnh nói:
– Lúc chúng ta thành thân, mức độ phô trương còn kém xa.
– Đi thôi, chúng ta đến đón tân nương tử.
Dĩ Tố đứng đầu chiến hạm thét to, lập tức khơi dậy lên tiếng hò hét kinh thiên động địa.
Vô số yêu tướng bay lên trời, đáp xuống trước mặt Dương Thiền, quỳ một chân trên đất:
– Thần cứu giá chậm trễ, thỉnh Thánh Mẫu đại nhân thứ tội.
Dương Thiền nhếch môi cười:
– Đều miễn lễ đi.
Dĩ Tố chậm rãi đi tới, hành lễ nói:
– Dĩ Tố cung nghênh Thánh Mẫu đại nhân. Không biết bọn họ còn đánh nhau tới khi nào, không bằng Thánh Mẫu đại nhân cứ theo chúng thần trở về Hoa Quả Sơn trước đã?
– Ừ.
Dương Thiền yên lặng nhẹ gật đầu.
Mũi chân nàng điểm xuống đất, bay lên trời, chậm rãi bay về phía yêu quân, tiếp nhận tràng hoan hô của trăm vạn yêu quân.
Một thân áo cưới đỏ tươi, đã trở thành điểm chói duy nhất trong trong hạm đội yêu tộc đen xì như mực.
Bạch Quyên nhìn đến ngây dại, không khỏi cảm thán:
– Đẹp thật, từ hôm nay trở đi, nàng chính thức là chủ mẫu của chúng ta.
– Nàng đã sớm là chủ mẫu trong lòng yêu chúng Hoa Quả Sơn rồi, có điều Đại Thánh gia mãi vẫn chưa khai khiếu nên dùng dằng đến giờ thôi.
Đoản Chủy đứng cạnh tiện tay ném một hạt dưa mới cắn vỏ xong vào miệng, nhìn qua Bạch Quyên ung dung nói:
– Lúc ở đầm Ác Long ta đã nhìn ra rồi.
Hai tu giả Đại La Kim Tiên – cấp bậc cực hạn của Hành giả đạo đang chiến đấu với nhau, lại không dám dùng toàn lực, cho nên chiến đấu đến trời đất mịt mù vẫn chưa dứt.
Trong tiếng hoan hô của trăm vạn yêu chúng, Dương Thiền bước lên boong chiến hạm chỉ huy. Đại quân bắt đầu lui về.
Thấy cảnh này, Mai Sơn Thất Thánh cũng lén lút phái người đến nói chọn ngày lành tháng tốt xong nhớ thông báo một tiếng, bọn họ sẽ trốn việc tập thể đến uống rượu mừng.
Sau khi nghe Dương Thiền đáp chắc chắn sẽ báo lại, hạm đội Quán Giang Khẩu cũng bắt đầu lùi về phía sau.
Lý Tịnh và Cự Linh Thần ngơ ngác nhìn, cả nửa ngày sau vẫn chưa bình tĩnh lại.
Không lâu sau, Khỉ Đá và Dương Tiễn cũng không biết đánh tới nơi nào, còn binh sĩ Quán Giang Khẩu và yêu quân Hoa Quả Sơn đã rút lui cả không còn chút bóng dáng.
Dưới trời chiều, hai con quạ chậm rãi vỗ cánh bay qua.
Cả khu vực này chỉ còn lại hạm đội Nam Thiên Môn vẫn vẫn không nhúc nhích treo nơi đấy. Một đám thiên binh thiên tướng chỉ biết nhìn nhau.
Cự Linh Thần thấp giọng hỏi:
– Vậy… Tiếp theo chúng ta nên thế nào? Nhị Lang Thần và yêu hầu đánh nhau còn chưa ra kết quả, lỡ như trở về bệ hạ có hỏi chúng ta biết trả lời thế nào?
– Cứ thế này trở về chắc chắn không được rồi. Có điều đứng đây mãi cũng không phải là cách hay.
Lý Tịnh đưa tay chỉ vào tên thư sinh đang run rẩy núp trong một góc phế tích nói:
– Bắt hắn trở về báo cáo kết quả công việc. Không bắt được tân nương nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng bắt được tân lang trở về. Coi như chuyến này không phải tay không, còn về sau… Sau đấy lại tính tiếp.
Lý Tịnh xoay người sang chỗ khác, vỗ nhè nhẹ vai Cự Linh Thần, thấp giọng nói:
– Bắt sống tân lang giữa trăm vạn yêu quân… Công lao này tính ra không nhỏ đâu.
Nghe vậy Cự Linh Thần chợt bừng tỉnh, vội vàng chắp tay nói:
– Thiên Vương anh minh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!