Đại Bát Hầu
Chương 414: Đóa hoa tàn úa
Dịch & Biên: †Ares†
Trong thư phòng đỏ rực, Khỉ Đá đứng lặng, Phong Linh cúi đầu lau nước mắt.
– Vào đi.
Khỉ Đá khẽ thở dài.
Cửa bị đẩy ra.
Không đợi Lăng Vân Tử và đình quan bước qua cánh cửa, Phong Linh đã lướt qua người bọn họ, vội vàng rời đi.
Ngơ ngác nhìn bóng Phong Linh đi xa, Lăng Vân Tử chợt giật mình, hoảng hốt nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá cúi đầu nhìn sợi tóc không biết và cố ý hay vô ý giựt xuống trong tay.
…
Trong hành lang thật dài treo đầy đèn lồng đỏ, Phong Linh đi thật nhanh, bước chân tăng tốc dần thành chạy chậm.
Ánh trăng chiếu lên mặt đất, xiêm y cũng ánh lên loang loáng.
Nàng ngửa đầu nhìn vầng trăng trên cao, hít thật sâu, cố ức chế tâm tình của mình, lại không nhịn nổi khóc ra thành tiếng.
– Lão tiên sinh… Lão tiên sinh, người đang ở đâu? Có phải là người không muốn… không muốn thực hiện ước định của chúng ta không. Xin lỗi người… Đều là lỗi của Phong Linh.
…
Trên đỉnh núi, Thái Thượng Lão Quân đứng yên lặng, nhìn về phía Tề Thiên cung, lông mày nhíu lại.
– Một đống đại năng đấu đá quanh một đứa nhỏ, hừ… Định bức nó đến thế nào chứ? Tu ngàn năm vạn năm, cuối cùng vẫn thấp hèn như vậy.
Lão Quân chậm rãi rắc đầu, mím môi, truyền âm nói với Phong Linh: “Nếu không, coi như xong đi. Lão phu cũng không cần tu vi nữa. Nắm giữ thiên đạo lâu như vậy, cũng là thời điểm đổi người rồi. Không biết chừng người khác làm sẽ tốt hơn lão phu.”
…
“Thế nhưng… thế nhưng lão tiên sinh không phải nói đại năng khác sẽ không bỏ qua Hoa Quả Sơn sao? Đến lúc đó… đến lúc đó Khỉ Đá làm sao bây giờ?”
“Có sinh tất có tử, ngàn vạn năm nay đều không phải như thế sao? Hoa Quả Sơn phạm vào lỗi lầm lớn nhất thiên hạ, làm thay đổi việc tích trữ linh khí trong tam giới… Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Đang hốt hoảng chạy băng băng, Phong Linh dừng bước, che miệng khóc rống lên:
– Đừng mà. Phong Linh xin người… Lão tiên sinh, cầu xin người che chở cho Khỉ Đá, che chở cho Hoa Quả Sơn. Dù muốn giam hắn năm trăm năm cũng được, nhất định… nhất định phải cho hắn và Dương Thiền tỷ một kết cục an ổn. Chỉ cần người có thể khôi phục tu vi Thiên Đạo, nhất định có thể làm được, bọn họ đều không phải là đối thủ của người.
Thái Thượng cười chua xót.
“Ngươi đánh đổi như vậy… Khỉ Đá của ngươi hiểu được sao?”
– Đừng cho hắn biết, chỉ cần… Chỉ cần không cho hắn biết là được…
Nàng ôm lấy ngực, nói khẽ:
– Phong Linh đã không còn gì tiếc nuối. Phong Linh xin người, nhất định phải giúp Phong Linh giải quyết tâm nguyện cuối cùng. Lần này… Phong Linh tuyệt đối không liên lụy Khỉ Đá, tuyệt đối không…
Dưới ánh trăng, nàng khóc nấc lên.
…
Trên đỉnh núi, Thái Thượng Lão Quân hơi nhíu mày.
Hồi lâu, ông ta hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ thở dài:
– Như ngươi nói… Ngược lại lão phu lại hóa thành người tốt…
Ông ta chậm rãi nhìn phía phương xa.
Ở vách núi nơi đó, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ đứng im lặng, cách không nhìn lại.
– Thật sự còn có thể thành sao?
Thái Thượng Lão Quân lẩm bẩm.
Bất kể có muốn thừa nhận hay không, sự thật chính là sự thật.
Nhị Thanh khác trong Tam Thanh đã sớm bắt đầu dùng thần thức xâm lấn phạm vi lớn đối với toàn bộ Hoa Quả Sơn, thậm chí còn chặn lại được một phần dò xét của ông ta. Tình huống trước mắt đã không phải một mình Thái Thượng Lão Quân ông ta định đoạt.
Tu vi cao tới đâu, không còn “Vô Vi” biết trước tất cả, đến cùng cũng là song quyền nan địch tứ thủ.
Mơ hồ, Thái Thượng bỗng nhiên có loại cảm giác, ván cờ này ông ta chẳng những không thể vãn hồi thế cục, ngược lại còn cược cả chính mình đến bờ tuyệt vọng.
Thế nhưng ông ta phải làm gì đây? Rời đi sao?
Ngửa đầu, Thái Thượng nhìn lên bầu trời đầy sao, thấy gió cuốn mây bay. Hồi lâu, ông ta vuốt râu, cười nhạt:
– Thôi, thử một lần đi.
…
Trong thư phòng, Khỉ Đá vẫn ngơ ngác đứng, tay nắm sợi tóc kia.
– Xảy ra chuyện gì?
Lăng Vân Tử sờ sờ cằm, hỏi.
– Không rõ lắm.
Đình quan theo cùng vào khom người nói:
– Đại Thánh gia, tiếp theo không lâu, Thánh Mẫu đại nhân sẽ về tới, mời Đại Thánh gia bãi giá Vạn Yêu điện.
Khỉ Đá thần không biết quỷ không hay nhét sợi tóc kia vào tay Lăng Vân Tử, đặt mệnh bài lên bài, hít một hơi thật sâu, thở dài:
– Đệ giờ không đi được, huynh giúp đệ nhìn chằm chằm Phong Linh, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Lăng Vân Tử lặng lẽ miết miết sợi tóc kia, nhìn thoáng qua tấm mệnh bài, gật đầu nói:
– Được.
…
Vào lúc này, tại một bờ hồ ở phía Bắc của Hoa Quả Sơn.
Một chiến hạm chậm rãi bay qua trên bầu trời, rọi cột sáng xuống chiếu sáng trưng cả mặt hồ.
Đứng trên đầu chiến hạm là Cửu Đầu Trùng.
Trong bụi lau sậy cạnh hồ, một đám thiên tướng ngâm nửa người dưới mặt nước lạnh thấu xương, không dám nhúc nhích.
Cự Linh Thần lặng lẽ tiến sát tới cạnh Lý Tịnh.
– Vừa rồi là Ngưu Ma Vương, bây giờ là Cửu Đầu Trùng. Móa nó, nói Hoa Quả Sơn đã trống không, thế mà chẳng có kẻ nào dễ đối phó… Thiên Vương, làm sao bây giờ?
– Hiện giờ rút lui nhất định sẽ động… Bọn chúng còn chưa phát hiện chúng ta, chỉ cần sống qua cửa này là tốt rồi. Chờ trời sáng hẳn bọn chúng sẽ rút, đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội.
Lý Tịnh cắn răng thấp giọng nói.
Đối với Lý Tịnh, đêm nay quả thực là một đêm vô cùng tồi tệ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
…
Trong thư phòng trống rỗng, Lăng Vân Tử cầm sợi tóc của Phong Linh, niệm chú, dán lên trên mệnh bài.
Mệnh bài kia chậm rãi hiện lên chữ Phong Linh.
Lăng Vân Tử lại lật ngược mệnh bài, khắc pháp trận khác ở phía sau. Làm xong xuôi, Lăng Vân Tử mới đặt lại mệnh bài lên giá, vỗ vỗ hai tay áo, bước ra ngoài.
…
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Không lâu sau, mặt trời từ từ mọc ở phía Đông, ánh ban mai chiếu sáng toàn bộ thế gian.
Vạn vật đều thức tỉnh.
Hạm đội chậm rãi di chuyển, xuyên qua tầng mây, xuất hiện trên mặt biển phía Tây Nam Hoa Quả Sơn.
Hạm đội chậm rãi tách ra hai bên, tạo thành một hành lang cho chiến hạm chỉ huy.
Trên boong, Dương Thiền đội phượng quan hà bí*, phủ lên khăn voan đỏ, đứng lặng im. Bốn phía có vô số yêu tướng bảo vệ.
(Phượng quan: mũ phượng. Hà bí: khăn quàng qua vai, hai đầu để buông thõng kéo dài xuống quá gối. Đây là lễ phục dành cho tân nương)
Toàn bộ Tề Thiên cung sớm đã đổi cửa chính qua hướng Tây Nam.
Trên quảng trường nhẵn bóng trước cửa chính, Khỉ Đá đầu đội phượng sí tử kim quan, thân mặc tỏa tử hoàng kim giáp, chân đi ngẫu ti bộ vân lý, đứng im chờ đợi. Xung quanh cũng có vô số yêu tướng bảo vệ.
– Cunh nghênh – Thánh Mẫu!
Tức thì, trống nhạc cùng vang.
Hôn lễ được chú ý nhất thế gian chính thức bắt đầu.
Toàn bộ Tề Thiên cung, thậm chí toàn bộ Hoa Quả Sơn, nháy mắt bao phủ ở trong không khí vui mừng.
Yêu chúng ùa ra đường phố ngẩng đầu nhìn lên, yêu binh xếp thành hàng dọc theo boong chiến hạm hoặc dưới quân doanh. Tất cả cùng nhau hô vang, tiếng hô thật lâu không dứt.
Trong đám người, Phong Linh và bốn vị sư thúc của nàng lặng yên đứng chung một chỗ. Mai Sơn Thất Thánh hóa thành yêu quái đứng lẫn trong yêu chúng xem lễ.
Một vị đình quan tiến sát tới cạnh Khỉ Đá, thấp giọng nói:
– Đại Thánh gia, nên đón tân nương rồi.
Khỉ Đá gật đầu một cái, chậm rãi bước về trước.
Dương Thiền được Dĩ Tố dắt, bước từng bước xuống bậc thang.
Chậm rãi đi đến trước mặt khỉ Đá, Dĩ Tố hơi khom mình, nói:
– Chúc mừng Đại Thánh gia.
Khỉ Đá gật gật đầu với nàng.
Dĩ Tố khom người, cầm một góc lụa đỏ đưa cho Khỉ Đá, góc kia thì đặt vào tay Dương Thiền.
Dùng lụa đỏ dắt theo Dương Thiền, Khỉ Đá bước từng bước trở về.
Hắc Tử cầm kim đao trong tay đi trước mở đường.
Nơi đi qua, các yêu quái đồng loạt quỳ xuống, cùng hô to:
– Chúc mừng Đại Thánh gia, chúc mừng Thánh Mẫu nương nương!
Cạnh hành lang, những giọt sướng sớm trên lá cây lăn dài rồi rơi xuống.
Một đàn chim tước lượn trường không, kéo giăng theo một tấm lụa đỏ thật lớn bay về Vạn Yêu điện.
Gió nhè nhẹ thổi qua, hai vai Dương Thiền run nhẹ, nước mắt nhỏ lên quả cầu đỏ trong tay.
Khỉ Đá chậm rãi đi cạnh nàng, thấp giọng nói:
– Nhị ca của nàng không tới, cho nên chúng ta chỉ bái thiên địa, bái phu thê, không bái được cao đường rồi.
– Sư phụ của ta đâu?
– Ta đã cho người hỏi ông ấy, ông ấy nói là cứ giấu mặt tốt hơn, lễ này bồi sau là được.
– Ừ.
Trong đám người, Phong Linh lặng lẽ lau lệ, cười, bộ dáng kia khiến Lăng Vân Tử trông mà lo lắng.
Đi xuyên qua cửa trước, cửa chính, đi qua giáo trường trước điện, bước vào Vạn Yêu điện. Bốn phía là vô số đình quan thân mặc triều phục riêng cho tiệc cưới liên tiếp quỳ bái như những trận thủy triều. Nhạc quan dàn hàng ở hai bên đại điện, tiếng nhạc khí đinh tai nhức óc.
Một đám đại tướng văn thần của Hoa Quả Sơn cũng lục tục tiến vào, nháy mắt đứng chật ních hai bên hành lang.
Lữ Lục Quải đứng cạnh vương tọa, vẻ nghiêm trang nói lớn:
– Có câu: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Nay có nữ tử tên là Dương Thiên, gia thế trong sạch, ôn, lương, cung, kiệm, nhường, hiền, đức đủ cả! Quả thật…
Nghe lời này, Khỉ Đá bật cười, nói khẽ:
– Lữ Lục Quải muốn thổi phồng nàng lên tận trời kìa.
– Bản thân ta cảm thấy biết hắn lâu như vậy rồi, hôm nay mới có được một câu chuẩn xác, không hề khoa trương.
Dương Thiền thấp giọng trả lời một câu như vậy.
– Đúng đúng đúng, ta cũng cảm thấy như vậy.
Nét cười trên mặt Khỉ Đá càng đậm.
Nghe vậy, Dương Thiền lặng lẽ vươn một bàn tay, dùng sức cấu lên mu bàn tay của Khỉ Đá:
– Không cho phép vận linh lực.
– …
Trên đài cao, Lữ Lục Quải vẫn thao thao bất tuyệt, tưởng như chưa thổi phồng hai người lên tận trời thì chưa thôi.
Chúng yêu dự lễ cũng đã choáng váng.
Bạch Quyên vẻ mặt hâm mộ, ghé miệng bên tai Đoản Chủy, nói thầm:
– Lúc trước chúng ta thành thân không có như vậy.
– Người ta là Tề Thiên Đại Thánh, ta chỉ là một kẻ lãnh binh, có thể so sánh sao?
– Vậy cũng không thể tùy tiện lừa ta vào cửa, mở tiệc đãi khách đơn giản thế chứ.
– Đây đều là lễ tiết của nhân loại, chúng ta là yêu quái mà.
– Không được! Chàng nhất định phải bù đắp cho ta, bằng không không để yên cho chàng đâu!
– Được được được.
Đoản Chủy vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắc Tử chen đến cạnh Dĩ Tố, nói nhỏ:
– Lát nữa ta sẽ nhờ đình quan viết lại quy trình tổ chức, sau đó chúng ta…
– Ai là “chúng ta” với ngươi?
Dĩ Tố trợn to mắt, khiến mấy lời Hắc Tử định nói chưa kịp ra khỏi miệng đã phải nuốt trở về.
Trong tiếng nhạc vui, Ngao Thốn Tâm xen lẫn trong chúng yêu, kéo lấy tay Ngao Thính Tâm, khóc lóc như mưa.
Bốn vị sư huynh đứng ngoài yên lặng quan sát, cảm thán một hồi.
Cuối cùng Lữ Lục Quải cũng kết thúc bài diễn thuyết, cao giọng hô lớn:
– Tân lang tân nương, bái thiên địa ~!
Những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc theo đó vang lên.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong điện phủ.
Gió dịu êm thổi qua, vỗ về chiếc khăn trùm đỏ, nhấc góc áo choàng lên.
Nắm tay Dương Thiền, Khỉ Đá chậm rãi xoay người hướng về trời đất bao la bên ngoài cửa điện, hướng về Hoa Quả Sơn mà hai người đã cùng nhau vất vả tạo dựng lên.
– Cảm ơn nàng đã luôn ở bên cạnh ta.
Dương Thiền nắm chặt lấy tay hắn, cúi đầu, miệng mỉm cười, trên mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng khó gặp.
…
Thái Thượng Lão Quân đứng trên đỉnh núi bất đắc dĩ thở dài.
…
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ đứng ở trên vách núi, lẳng lặng cách không đối diện với Thái Thượng.
…
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Thanh Phong Tử và Tu Bồ Đề ngồi đối diện.
…
Trong thư phòng, một luồng sáng vàng mỏng manh từ phương Tây bay tới chậm rãi rót vào pháp trận ở mặt sau mệnh bài.
…
Trong rừng núi, Lý Tịnh và các thiên tướng bộ dạng vô cùng chật vật, ngơ ngác đứng, nghe tiếng trống nhạc từ xa truyền đến.
…
Trong lễ mừng vui, ở một góc không người chú ý tới, Phong Linh nhìn thoáng tân lang trong điện phủ, vui mừng che miệng, chảy nước mắt, lén lút lui về sau, cố lách khỏi chúng yêu, bước ra ngoài cung.
Trong cơn hoảng hốt, nàng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Khỉ Đá.
Ngày đó, cũng là một ngày ánh nắng ấm áp, gió dìu dịu vuốt ve gương mặt.
Cúi đầu, nàng mở to đôi mắt như phỉ thúy, chảy nước mắt, cười si ngốc:
– Khỉ Đá, Phong Linh đi đây…
Trên chạc cây, một đóa hoa màu tím rung rung, tàn úa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!