Đại Bát Hầu - Chương 433: Trên trời dưới đất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Đại Bát Hầu


Chương 433: Trên trời dưới đất


Đáy biển yên bình bắt đầu rung động quay cuồng, rạn nứt, nhô lên, dung nham phun trào.

Bọt khí điên cuồng dâng trào lên trên mặt đất.

– Xảy ra chuyện gì vậy? Long Vương đâu? Nhanh đi bẩm báo cho Long Vương!

– Không biết Long Vương đi đâu nữa!

Mấy tên binh tôm tướng tép ra sức bơi, nhưng vẫn bị dòng khí lưu mãnh liệt dưới đáy biển cuốn đi không còn thấy bóng dáng.

Trên mặt biển dâng lên từng con sóng lớn.

Đám người cạnh bờ ngơ ngác nhìn sóng thần phía đường chân trời đang lao nhanh đến.

Âm Phủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn lặng lẽ ngước nhìn lên.

Từ trên bầu trời, từng mảng đất đá rớt xuống, ma sát với không khí tạo nên những quả cầu lửa. Mưa lửa đầy trời dội xuống mặt đất.

Từng tảng thiên thạch xuyên qua tầng mây đổ ập xuống, dấy lên hỏa hoạn khắp nơi.

Quỷ binh còn sống thì kêu gào la hét chạy tứ tán.

Cả thế giới đều đã biến thành màu đỏ lửa.

Trong tiếng ầm vang, cây Kim Cô Bổng kia vẫn đang điên cuồng xuyên qua bầu trời.

Từng giọt nước biển theo khe hở của Kim Cô Bổng trượt xuống.

Nguyên Thủy Thiên Tôn lẳng lặng ngước nhìn, đã hết cách xoay chuyển.

Cửa lớn Nam Thiên Môn chậm rãi mở ra, những chiếc thuyền bay chở đạo đồ núi Côn Lôn nối tiếp chen nhau bay qua.

Một chiếc chiến hạm hạng nặng đâm sầm lên cửa lớn, chặn mất nửa bên đường. Đám thiên binh đang dùng dây thừng muốn kéo nó đi.

Hai chiếc chiến hạm dẫn đầu bởi vì lối đi nhỏ nên tranh cãi loạn cả lên. Một thiên tướng vội vàng chạy tới, chỉa thẳng binh khí sáng bóng ra cưỡng chế ngừng lại.

Còn rất nhiều thuyền bay vẫn đang trên đường chạy tới nơi này.

Trong đám người, gia đình Tứ hải Long Vương bị xô đẩy hoảng sợ, nhích từng chút chậm rãi.

Tiểu Bạch Long sửng sốt nhìn xung quanh, Bạch Cốt Tinh Bạch Tố đi sát đằng sau gã.

Trấn Nguyên Tử được đặt nằm trên cáng, mở to mắt nhìn mái vòm đá trống không, như thể tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh chẳng hề liên quan tới mình.

Đạo đồ của Ngũ Trang quan vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Bên ngoài Nam Thiên Môn.

Thân hình Thông Thiên Giáo Chủ lở lửng giữa không trung.

“Linh lực của ta đã khô cạn. Đỉnh trời đã bị phá, hắn ở Bắc Hải.” – Một giọng nói vang lên trong đầu Thông Thiên.

Hai mắt Thông Thiên Giáo Chủ chậm rãi nheo thành một đường chỉ, hơi nhếch miệng, nhỏ giọng nói:

– Đã biết.

Nói xong, ông ta quay người, lao về phía Bắc.

Nước biển điên cuồng tàn phá bừa bãi lẫn theo dung nham nóng bỏng rót thẳng mặt.

Khỉ Đá trừng to mắt cười dữ tợn, vẫn ôm chặt lấy Kim Cô bổng.

Đôi mắt hắn đã biến thành màu đỏ sậm.

Cột nước khổng lồ chảy vào Âm Phủ.

– Cả thế gian, đều điên rồi…

Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khổ, chậm rãi quay người rời đi.

Xoáy nước khổng lồ xưa nay chưa từng có đang yên lặng thành hình trên mặt biển, bầu trời cũng theo đó biến sắc.

Trên boong thuyền, Dĩ Tố ngơ ngác nhìn tầng mây đang quay cuồng ở phía Bắc.

Nước biển bên dưới nhấp nhô như thể đang sôi trào.

Trong đình viện, Dương Thiền hoảng sợ nhìn chằm chằm đống đá cuội đang rung lên khe khẽ dưới chân.

Gió lớn ập tới, toàn bộ lá cây đều chỉ về một phương hướng.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn thế nào rồi?

Nàng la lên.

Dương Tiễn chậm rãi quay người qua, nhỏ giọng nói:

– Dù có thế nào đi nữa, không thể để Tam Thánh Mẫu ra khỏi viện này, hiểu chưa?

– Rõ!

Hao Thiên Khuyển và Ngạo Thiên Ưng cùng đáp lời.

Dương Thiền ngơ ngác nhìn ca ca của mình, không hề nhúc nhích.

Dương Tiễn quay lưng về phía Dương Thiền, chậm rãi nói:

– Từ nay về sau, hắn và muội đã không còn bất cứ liên quan gì nữa.

Y sải chân bước đi, bay lên không, chỉ để lại Dương Thiền đứng đó ngơ ngác.

Trong Đâu Suất cung, một mảnh vỡ của đá Thiên Đạo nháy mắt vỡ vụn.

Kim Cô bổng xông phá lớp đất cát dưới đáy biển, lại chọc xuyên qua nước biển, sau đó xông thẳng lên trời, phá tan mặt biển.

Khỉ Đá há miệng thét lên.

Giờ khắc này, trời đất dường như đều đang run rẩy.

Tia chớp xẹt qua lại xung quanh hắn, nước biển cuộn trào dưới chân hắn, cuồng phong lượn lờ bên tai hắn.

Kim Cô bổng rốt cuộc đã ngừng dài ra. Hắn leo dần lên, nắm chặt Kim Cương Trác được triệu hồi về trong tay, đứng trên đỉnh trụ lớn là Kim Cô bổng.

Lông tơ toàn thân khẽ rung rung trong gió.

Cả thế gian đều đã bị dọn làm thành chiến trường của hắn.

Nhìn trời đất như thể bị xé nứt, hắn nghênh đón cuồng phong đang ập đến.

Từng tia chớp giao thoa bên trong tầng mây, chiếu sáng thế gian, rồi chỉ kéo theo mấy tiếng vang trầm, chiếu sáng khuôn mặt dữ tợn.

– Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, kế tiếp là ai? Xa luân chiến, lão tử chờ các ngươi ~! Mẹ nó, cứ tới đây hết đi ~!

Giây phút này đây, ở trước mặt hắn, trời đất cũng chỉ có thể than thở vô lực như một con thú bị nhốt, phát ra từng tiếng gầm nhẹ.

Hắn quay mạnh đầu, nhìn thấy Thông Thiên giáo chủ không nói một lời, đang bay lơ lửng phía sau mình.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Giờ này, Thiên Đình đã sớm trở nên hỗn loạn.

Trong thiên lao, Quyển Liêm cách song sắt chặn một tên ngục tốt đi ngang qua:

– Tình huống bên ngoài thế nào, tại sao lại ồn ào như vậy? Không phải nói Thiên Bồng Nguyên Soái đã dẫn binh đi Địa phủ quyết chiến với yêu hầu rồi sao?

– Thiên Bồng Nguyên Soái đã bại, bây giờ các tông môn phàm gian đều rút về phía Thiên Đình hết. Tiếng ồn ào đều do đám tông môn đó gây ra.

– Nguyên soái đã bại rồi… Sao có thể? Vậy Nguyên soái bây giờ thế nào?

– Nguyên soái đã quay lại, bảo vệ được cái mạng, đáng tiếc tu vi đã bị phế bỏ, hơn nữa…

– Hơn nữa cái gì?

Quyển Liêm siết chặt bàn tay đang túm lấy ngục tốt kia.

– Quyển Liêm tướng quân, đau…

Ngục tốt đó chậm rãi giật tay Quyển Liêm ra, nói với vẻ dè dặt:

– Hơn nữa, yêu hầu đó đã cứu mạng của Nguyên soái, bây giờ bệ hạ và chúng tiên đều hoài nghi Nguyên soái thông đồng với địch… Đã phái người thu hồi chức vị của Nguyên soái, gọi Nguyên soái về điện Lăng Tiêu, muốn thẩm vấn…

– Muốn thẩm vấn…

Quyển Liêm ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt dại ra:

– Sao lại như vậy chứ… Sao bệ hạ có thể tin đống lời xằng bậy đó được? Chẳng lẽ…

Ngục tốt nọ yên lặng rời đi, chỉ để lại Quyển Liêm vẫn ngơ ngác ngồi đó, để mặc ánh lửa mờ tối trong hành lang nhà lao chiếu sáng, chiếu ra một cái bóng mơ hồ đằng sau lưng gã.

Trong mây mù, một đám người đang chậm rãi tiến về phía trước.

– Đừng có ảo tưởng nữa. Dị Nguyên Cửu Chuyển đan hồi đó chính là lão cho Nghê Thường tiên tử. Tung ra tin tức nụ hoa của ngươi với Nghê Thường tiên tử cũng là lão. Ngươi là đại quan Thiên Đình, tay nắm trọng quyền, chỉ là một nụ hoa còn chưa thật sự nở, dù Nguyệt Lão có gan lớn bằng trời cũng không dám làm huyên náo cho tất cả mọi người đều biết. Tin tức này, Nguyệt Lão chỉ bẩm báo lên cho lão.

– Tại sao tin tức lại truyền ra ngoài, lão muốn bảo vệ ngươi nhưng lại không kịp thời ngăn cản? Cho dù là Thái Bạch Kim Tinh, đánh xong một trận Tây Ngưu Hạ Châu mới làm loạn. Nói cho cùng, đây chẳng qua chỉ là một mánh khóe để mượn đao giết người mà thôi… Tất cả đều đã sớm có dự mưu rồi.

– Ngươi cho rằng ngươi đạt được chức vị Nguyên soái, là có thể bảo vệ được Nghê Thường tiên tử. Thực ra là ngươi đã hại chết nàng ấy.

– Trong danh sách của Thiên Đình, khó quản nhất không phải cấm quân, cũng không phải hạm đội Nam Thiên Môn, mà là thủy quân Thiên Hà do ngươi quản. Bởi vì bọn họ chỉ thừa nhận mỗi ngươi, thậm chí không để ý cả tiên tịch. Chỉ trách ngươi dẫn binh quá tốt, bọn họ quá mạnh, mà ngươi lại có mối bận tâm, không chịu yên ổn làm một vị thần như những người khác. Cho nên, lão không thể không chú ý đặc biệt ngươi được, cũng là vì chuyện này mà hao hết tâm tư.

– Tất cả mọi thứ của ngươi, đều đến từ sự phấn đấu của chính ngươi, dùng chiến công quang vinh tích lũy nên. Lão cần thiết phải tìm được một biện pháp khiến ngươi mang ơn đội nghĩa.

– Khiến Nghê Thường tiên tử chết, không phải vì cái gì khác, chỉ vì muốn thu mua sự tin tưởng của ngươi. Bởi vì ngươi là Thiên Bồng… Nhưng kết quả là lão vẫn sai… Bởi vì ngươi là Thiên Bồng.

Na Tra cười lạnh nhạt:

– Thực ra ta rất không thích ngươi. Ngươi luôn coi mình như chúa cứu thế vậy, đúng là khiến người ta chán ghét. Nhưng ta càng chán ghét đám tiểu nhân giở trò âm mưu quỷ kế hơn.

– Tại sao không cứu thủy quân Thiên Hà… Bởi vì Thiên Đình muốn xây dựng lại một đội quân rất nhanh. Nếu lúc thủy quân Thiên Hà bị hủy diệt còn bắt được yêu hầu, vậy thì… đồng thời trừ đi được hai mối họa lớn trong lòng. Đối với lão đây là kết quả lý tưởng nhất.

– Giờ đây tu vi của ngươi đã hoàn toàn mất hết, không còn là Thiên Bồng Nguyên Soái của trước kia nữa, thủy quân Thiên Hà đã bị hủy diệt từ lâu. Ngay cả muốn ngươi dẫn binh gióng trống khua chiêng tiến quân Địa Phủ, ngươi cũng không đồng ý… Ngươi cho rằng lão sẽ còn cho ngươi cơ hội chờ ngày trở lại sao?

Na Tra nhìn chăm chú Thiên Bồng, chậm rãi nói:

– Ta thấy, lão sẽ không làm vậy đâu. Có lẽ sẽ giả bộ bày ra vẻ tiếc hận, nhưng sau đó lão chắc chắn vẫn không bảo vệ ngươi. Bởi vì bảo vệ ngươi, không còn ý nghĩa gì nữa cả.

Phong thư trong tay Thiên Bồng bị y siết đến nhăn nhúm.

Đôi mắt y đóng chặt, nước mắt chậm rãi trượt xuống.

– Những chuyện này… ngươi đã sớm biết rồi sao?

Y nhẹ giọng hỏi.

– Ta làm sao có được bản lĩnh đó chứ? Cũng chỉ là vừa mới biết thôi. Thư là Hạm Vi tiên tử cho ta, là di thư cuối cùng của Nghê Thường tiên tử, cũng là dùng để làm chứng cớ lão giở trò sau lưng. Nàng ấy trong lúc thu dọn di vật của Nghê Thường tiên tử mới phát hiện… Nghê Thường tiên tử nghĩ lỡ như đối phương không chịu giữ lời, sẽ dùng để uy hiếp lão. Vì danh tiếng của mình có lẽ lão sẽ cứu ngươi một mạng. Nhưng nàng quá ngây thơ rồi. Phong thư này, một đạo thánh chỉ của lão, nói là thật thì nó là thật, nói là giả thì nó là giả. Thiên Đình được cấu thành từ lợi ích, từ xưa tới nay không phải một phong thư có thể thay đổi được.

– Nghe lời ta đi, nhanh chóng rời đi. Mặc lão có thật sự cháy nhà mới ra mặt chuột hay không, hãy trốn đi thật xa, không cần quay trở lại nữa. Nơi này, từ lúc bắt đầu đã không phải nơi ngươi nên tới.

Phía trước đã loáng thoáng thấy được dãy cung điện Linh Tiêu.

Thiên Bồng chống cáng, run rẩy ngồi dậy.

Hai vị thiên tướng trước sau vội vàng dừng bước, ngay cả quan khanh nọ cũng nghi ngờ nhìn y.

– Ngươi muốn làm gì?

Na Tra thất kinh hỏi.

Thiên Bồng cúi đầu đẩy Na Tra đang tiến tới đỡ ra, cắn răng, chống người dậy đặt chân xuống đất, khẽ giọng nói:

– Ta muốn, tự mình đi… đi gặp bệ hạ.

– Ngươi còn muốn đi gặp lão.

Thiên Bồng chậm rãi ngẩng đầu, nói:

– Ta muốn, chính diện hỏi rõ ràng.

– Hồi đó, đúng là quá xem nhẹ ngươi rồi.

Trên không Bắc Hải, bốn thanh kiếm đồng thời từ trong tay áo của Thông Thiên bay ra, xé rách không khí, nhanh chóng xoay tròn bay quanh hai người, vẽ ra một vòng tròn giữa không trung, tỏa ra ánh sáng lạnh rực rỡ dưới ánh sáng chói lọi của những tia chớp.

Nước biển bị hút bay lên trời, hình thành những vòi rồng, điên cuồng càn quét, nhưng lúc chạm đến “vòng tròn” thì sẽ nháy mắt bị gọt thành gợn nước dài, bắn về lại mặt biển.

– Tru Tiên trận?

Khỉ Đá nhếch miệng cười:

– Được lắm, ngay cả Tru Tiên trận tiếng tăm lừng lẫy cũng đều lấy ra rồi. Thật đúng là ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Ha ha ha ha!

Hắn cúi người, giậm chân, Kim Cô bổng nháy mắt trở lại kích cỡ ban đầu, rơi vào trong tay.

Xoáy nước bên dưới càng hung mãnh hơn.

Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề và những đệ tử khác vẫn đang ngồi yên.

Bên ngoài cửa, trong thế giới một màu tối đen không ngừng vang vọng tiếng nổ vang, mặt đất đều đang run rẩy, cuồng phong thổi qua khiến cây cối đều cong vòng.

Trên đỉnh đầu, mái ngói của của Tiềm Tâm điện đang kêu lạch cạch.

Giờ phút này đây, có cảm giác như cả thế giới đều sắp sụp đổ.

– Sư phụ, đây là phá rồi lại lập mà người nói sao?

Thanh Phong Tử nhẹ giọng hỏi.

– Phá rồi lại lập?

– Phá rồi lại lập…

Chúng đệ tử đều nhìn về phía Tu Bồ Đề.

– Sư phụ, rốt cuộc người muốn làm gì?

Đan Đồng Tử trừng lớn hai mắt, lớn tiếng hỏi.

Hai mắt Tu Bồ Đề khép chặt, nhẹ giọng nói:

– Vi sư muốn làm chuẩn bị cho một việc lớn. Chỉ có hủy đi kết cấu ban đầu của trời đất, mới có thể dọn sạch không gian cho thứ mới xuất hiện.

– Nếu bọn con ngăn cản chuyện đó, có phải sư phụ cũng sẽ hy sinh bọn con luôn không?

U Tuyền Tử nhẹ giọng hỏi.

Tu Bồ Đề ngậm miệng không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn U Tuyền Tử.

Các đệ tử khác đều lẳng lặng nhìn Tu Bồ Đề.

Bầu không khí trong Tiềm Tâm điện đã căng tới cực điểm.

Trong đám người, Bắc Hải Long Vương đang nắm chặt gương đồng, suýt nữa thì ngất đi.

Cờ xí bên ngoài điện Linh Tiêu bay phấp phới.

Trên quảng trường to lớn, Thiên Bồng dọc theo lối nhỏ ngay chính giữa bước đi những bước tập tễnh khó khăn.

Con đường đã đi trăm ngàn lần, lần này có lẽ là lần cuối rồi.

Thiên binh thiên tướng dàn trận hai bên đều lặng lẽ nhìn y chăm chú.

Na Tra bước theo bên cạnh y:

– Ngươi có bệnh hả? Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn tìm lão nói lý?

– Ngươi tìm lão nói lý cũng vô dụng, ngươi đã là con cờ bỏ, ai lại đi lý luận với con cờ bỏ bao giờ chứ?

– Ngươi vào điện Linh Tiêu rồi, tuyệt đối chỉ có một con đường chết! Là bị giáng xuống phàm trần! Ngươi có hiểu không?

Na Tra giận đến mức giậm chân, Thiên Bồng lại chỉ lạnh nhạt nói:

– Chết đáng sợ lắm sao?

– Hả?

Thiên Bồng dừng bước, ngẩng đầu nhìn chăm chú tấm hoành phi xanh lam trên cánh cổng lớn trước mặt, mặt không cảm xúc nói:

– Sống, cũng không còn gì để mừng. Trên thế gian này, ngoại trừ sinh tử, còn có rất nhiều rất nhiều thứ quan trọng hơn.

Na Tra trợn tròn mắt.

– Ta thà chết, cũng không muốn sống một cuộc sống đần độn u mê.

Y giật mình nhớ tới những khuôn mặt tươi cười của thủy quân Thiên Hà, nhớ tới Nghê Thường trước khi lâm chung.

“Chàng là Thiên Bồng Nguyên Soái đội trời đạp đất…”

Quá khứ ngàn năm từng cảnh hiển hiện.

Độc chiến yêu vương, cửu tử nhất sinh, khởi công xây dựng Vân Vực thiên cảng, lá cờ in hình bọt sóng và kiếm sắc tung bay chinh chiến tứ phương.

Tất cả mọi thứ, giờ phút này đều như từng mũi đao nhọn đâm thẳng vào trong tim.

– Đúng vậy, ta đội trời đạp đất, cho dù chết, cũng không được làm nhơ cái danh này… Ta muốn tìm bệ hạ hỏi thật rõ ràng… Nếu đó chính là chân tướng…

Y thản nhiên cười, ôm miệng ho dữ đội, hai mắt đẫm lệ, khẽ giọng nói:

– Không còn người yêu, không còn huynh đệ, không còn lý tưởng, tất cả mọi thứ đều không còn… Sống với ta còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nguyện kiếp sau đầu thai thành heo, có thể đần độn u mê mà sống, đần độn u mê mà chết, không cần… không cần phải chịu đựng những thứ này nữa.

Y sải bước đi về phía đại điện.

Phong thư trong tay rơi trên mặt đất.

Na Tra ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng lưng đã đi xa, cắn răng siết chặt nắm đấm.

– Thật đúng là… một tên điên!

Do dự mãi, Na Tra vẫn nhặt phong thư trên đất lên, sải bước đuổi theo.

Mây trên bầu trời chậm rãi biến đổi.

Cúc cung tận tụy ngàn năm, kết quả là cả thanh danh thôi cũng không thể giữ lại được sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN