Đại Bát Hầu
Chương 439: Biển sâu (1)
Nước biển cuộn trào mãnh liệt, tia chớp nhảy nhót qua lại giữa không trung, từng xoáy nước quay cuồng giữa trời đất.
Cả thế giới trước mắt như là ngày tận thế.
Thiên tướng để ngọc giản bên môi, nắm gương đồng thấp thỏm tiến về phía trước. Trong ngọc giản không ngừng truyền tới tiếng thúc giục thậm chí là uy hiếp của cấp trên, nhưng gã vẫn không dám tăng tốc.
Bởi vì gã biết rõ, đó là một con yêu hầu thế nào.
Hắn thành lập ra thế lực yêu quái khủng bố Hoa Quả Sơn, đánh bại hoàn toàn thủy quân Thiên Hà nổi danh tam giới, gần như bức toàn bộ Thiên Đình không có đường lui, thậm chí có một dạo cho người khác dấu hiệu giả tạo sẽ đổi chủ tam giới.
Bao nhiêu lần bị bức đến bước đường cùng, tất cả mọi người đều cho rằng yêu hầu này chết chắc rồi, nhưng hắn luôn có thể ngoài dự đoán vượt qua được.
Kết quả là hắn dùng sức một mình giết Kim Ô, thiêu hủy toàn bộ Sinh Tử điện, đâm phá đỉnh điện. Thậm chí đánh bại Trấn Nguyên Tử, chư tướng Thiên Đình, Nguyên Thủy Thiên Tôn, quậy cho cả tam giới long trời lở đất.
Với thế giới này, hắn như là một tai họa.
Lần này, có thể nào vẫn giống như lúc trước không?
…
Trong cơn gió mạnh, Cửu Đầu Trùng dẫn theo Mi Hầu Vương bay về phía Bắc Hải.
…
Trong thiên lao, hai tên lính canh ngục từ xa bàn luận tình hình chiến đấu.
Quyển Liêm cách rào chắn vẫy tay với bọn họ, cấp thiết muốn dò hỏi tình hình của Thiên Bồng.
Đáng tiếc đã đến lúc này rồi, còn ai quan tâm tới tình huống của Thiên Bồng nữa chứ?
…
Giờ phút này đây vô số đôi mắt đang lặng lẽ quan sát, chú ý Bắc Hải, chú ý tới yêu hầu.
Biển người đông đúc bao vây lấy Tứ hải Long Vương chật như nêm cối, ai nấy đều đang chờ đợi tin xấu của yêu hầu. Đến mức Nam Thiên Môn phải phái ra quân đội để giữ gìn trật tự.
Chúng tiên trong điện Linh Tiêu trở nên rối loạn, nghị luận sôi nổi.
Ngọc Đế vẫy tay gọi thiên tướng cách đó không xa tới, nhỏ giọng nói:
– Bảo hắn nhanh lên.
– Bệ hạ, mạt tướng đã bảo người giục hắn rồi.
– Nói với hắn, nếu xác định được tin xấu của yêu hầu, thăng quan ba cấp. Nếu còn lề mề, trẫm sẽ trị hắn tội kháng chỉ.
– Rõ!
Thiên tướng lặng lẽ gật đầu, lau mồ hồi không ngừng.
…
Quán Giang Khẩu.
Trong căn phòng lộn xộn, Dương Thiền lẳng lặng nắm lấy chủy thủ.
Nàng chợt nhớ tới lời hứa cách cửa không lâu trước đó: “Quân sống ở đâu, thiếp tất nhiên theo cùng… Nếu ta cũng chết, ngươi có phải cũng sẽ nhớ ta như nhớ các nàng ấy không?”
Qua lúc lâu, nàng mới cười khẽ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bên ngoài song cửa sổ, Dương Tiễn lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.
…
Bắc Hải lúc này, thiên tướng đã tới nơi Khỉ Đá rơi xuống, nhưng gã vẫn đang không ngừng do dự.
Vòi rồng khổng lồ tàn phá bừa bãi lướt qua bên cạnh người gã, nước biển bay lả tả như mưa đánh lên người, gã thấy lạnh buốt thấu xương.
Ngọc giản trên người lại không ngừng chớp lóe, gã dán đến bên môi, bên trong lập tức truyền tới tiếng rống khàn cả giọng:
– Đi xuống nhanh…! Ngươi không đi xuống thì tìm thế nào hả? Sống phải thấy người chết phải thấy xác. Ngươi có nghe hiểu không hả? Ngươi còn lề mề vậy nữa, dù xong chuyện rồi quay lại cũng sẽ trị tội ngươi đó!
– Rõ… rõ…
Thiên tướng ngơ ngác chớp mắt, nhìn về phía nước biển đang cuộn trào điên cuồng, chậm rãi nuốt khan một ngụm nước bọt, toàn thân run rẩy.
Gã do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy dũng khí vươn tay thi triển phép thuật, bày một lá chắn xung quanh người mình, sau đó chậm rãi hạ thấp độ cao.
Chẳng mấy chốc, một cơn sóng lớn ập tới, chỉ nháy mắt lá chắn đã bị nuốt mất.
Lá chắn có thể ngăn cản sự xâm nhập của nước biển, có thể ngăn cản sự trùng kích của dòng nước, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Giờ phút này đây, trong thế giới đen kịt, thiên tướng chỉ đành nhờ vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ trên lá chắn nhìn rõ bọt biển quét sạch mọi thứ lướt qua cạnh người mình.
– Tiếp theo phải tìm thế nào?
– Còn cần ta dạy ngươi hả? Dùng cảm giác!
– Cảm giác… Không được, nơi này linh lực quá đậm đặc, không cảm giác được gì cả.
– Vậy thì dùng mắt mà tìm! Ngươi muốn bị giáng phàm thật sao hả?
Bất đắc dĩ, thiên tướng đành phải vươn tay, ngưng tụ ra một quả cầu linh lực.
Nhưng cho dù làm vậy cũng chỉ chiếu sáng được phạm vi không đến mười trượng.
Ở trong biển sâu sử dụng loại thuật pháp này, đúng là có thể nhìn thấy được xa hơn, nhưng sẽ dễ bị đối phương phát hiện. Có điều đã đến nước này rồi, gã còn có cách nào nữa chứ?
“Tìm sâu xuống bên dưới, nếu hắn chết rồi, vũ khí nặng như vậy chắc chắc sẽ chìm xuống bên dưới. Nếu còn chưa chết… đến chỗ sâu nhất không đến nỗi sẽ đụng phải hắn.” Thiên tướng lặng lẽ nghĩ như vậy, thả người đi về phía chỗ sâu.
…
Bên trong Nam Thiên Môn, đám người đông đúc vẫn tụ tập xung quanh Tứ hải Long Vương.
Bên ngoài biển người, cạnh bên chiến hạm khổng lồ của Long cung, Tiểu Bạch Long và Bạch Tố lặng lẽ ngồi trên đống hành lý chất chồng như núi.
– Ngươi nói, Đại Thánh gia sẽ chết sao?
Bạch Tố nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Bạch Long liếc mắt nhìn nàng, nói:
– Ở đây ngươi tốt nhất đừng gọi hắn là Đại Thánh gia, phải gọi là yêu hầu… Bằng không rất dễ xảy ra chuyện.
Bạch Tố hơi ngẩng đầu, thở dài:
– Nếu hắn chết rồi, yêu tộc chúng ta hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa.
– Đừng nghĩ nhiều như vậy, bản thân có thể sống mới là quan trọng.
Tiểu Bạch Long liếc nhìn phụ vương vẻ mặt nghiêm trọng ở đằng xa, nhỏ giọng nói:
– Chờ chuyện này qua rồi, ta sẽ nghĩ cách bảo phụ vương cho ngươi một thân phận chân chính. Đến lúc đó, ngươi sẽ lệ thuộc vào Tây Hải Long cung chúng ta, không còn là yêu nữa.
Bạch Tố mỉm cười ngọt ngào.
– Cảm ơn ngươi.
– Cảm ơn gì chứ? Chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Tiểu Bạch Long trợn trắng mắt nói:
– Ngao Liệt ta, coi trọng nhất là nghĩa khí.
Bạch Tố nghe được lời này, che miệng bật cười, cười đến mức tiểu bạch long đều thấy ngượng ngùng.
Đa Văn Thiên Vương ở phía xa đang lặng lẽ nhìn về phía bọn họ.
– Ngươi nói, nữ tử áo trắng đó có phải là một con yêu quái không?
– Yêu quái?
Tu sĩ áo đen bên cạnh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Bạch Tố, nhíu mày nói:
– Chắc không đâu… Trên người nàng ta không có yêu khí, hơn nữa lúc trước còn thay Long cung mua không ít đan dược ở chỗ ta. Lại nói, phía trên Nam Thiên Môn không phải treo kính chiếu yêu à? Sao nàng ta qua được chứ?
– Hừ, Long Cung còn cần tìm ngươi mua đan dược?
Đa Văn Thiên Vương khinh bỉ nhìn tu sĩ áo đen, nghiêng mặt đi nói với thiên binh ở bên cạnh:
– Đi lấy kính chiếu yêu tới đây, chuyện này không thể qua loa được.
– Vâng.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
…
Trong biển sâu, thiên tướng vẫn đang chậm rãi tiến lên trước, cẩn thận dè dặt quan sát mọi thứ xung quanh.
Gã nhìn thấy trong dòng nước xiết những con cá không thể tiến lên đang không ngừng giãy giụa, nhìn thấy san hô bị phá nát, nhìn thấy nước bùn lẫn theo cặn bã. Ở phía xa xa, gã nhìn thấy núi lửa đang phun trào dưới đáy biển, cùng với những cái hố sâu không thấy đáy bên trong những ngọn núi lửa.
Nước biển đang điên cuồng hội tụ về phía đó.
“Đây chắc là nơi yêu hầu đó chọt thủng… Nói không chừng, thi hài của yêu hầu đã bị hút vào trong Âm Phủ rồi.” Nghĩ tới đó, gã thấp thỏm lấy ra ngọc giản dán ở bên môi.
…
Trên điện Linh Tiêu, một vị thiên tướng chậm rãi đi đến trước mặt Ngọc Đế, thấp giọng nói:
– Bệ hạ, thi hài của yêu hầu chỉ sợ bị đẩy vào trong Âm Phủ rồi. Hay là phái người đến Âm Phủ tìm kiếm?
– Phái người đi Âm Phủ, nhưng tìm kiếm ở Bắc Hải vẫn phải tiếp tục. Phái nhiều thêm mấy người đi qua, không tìm được thi hài của yêu hầu thì phải tìm được Định Hải Thần Châm hoặc Tru Tiên tứ kiếm!
Ngọc Đế nghiêm nghị nói.
– Rõ!
…
Thiên tướng nhận lệnh đành phải lặng xuống chỗ sâu nhất dưới đáy biển, kiên trì cố gắng tiếp tục tìm kiếm.
Gã bước từng bước dưới đáy biển, lật mở mỗi một tảng đá nhìn thấy được, kiểm tra mỗi một ngóc ngách, tốc độ chậm đến mức người nào cũng nhìn được rất rõ.
Theo thời gian trôi đi, trên trời dưới đất rất nhiều người đều chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
– Chắc là chết thật rồi.
Một tiên gia nhỏ giọng nói.
– Không phải vẫn chưa tìm được thi thể à? Với tốc độ đó của hắn, có tìm đến năm sau cũng chẳng tìm xong hết được hải vực này.
– Hê, vậy là ngươi không hiểu rồi.
Phúc Tinh cười nhạt, thong dong nói:
– Hắn quả thật khó mà tìm được thi thể của yêu hầu, nhưng nếu yêu hầu đó chưa chết, các ngươi nghĩ yêu hầu đó sẽ không tìm được hắn à?
– Thì ra thiên tướng này không phải đi tìm người, mà là đi làm mồi nhử!
Có người lập tức kêu lên.
Thẳng đến lúc này, chúng tiên mới bừng tỉnh hiểu ra, hò reo.
Ngọc Đế ngồi trên long ỷ, lông mày vẫn nhíu chặt chậm rãi buông lỏng.
Cửa Nam Thiên Môn, chúng đạo đồ đã bắt đầu xôn xao, nhiều người gấp không nhịn được muốn trở về.
Bắc Hải Long Vương bỗng vuốt mồ hôi trên trán, ném gương đồng đi, nhấc chiếc áo choàng rộng muốn chạy về phía chiến hạm chỉ huy của mình, nhưng lại bị Đông Hải Long Vương túm lại.
– Ngươi đi đâu?
– Đại ca, còn không trở về thì chẳng còn gì nữa đâu!
– Chờ trước đã, gia nghiệp có nhiều hơn cũng không quan trọng bằng mạng già đâu.
Nam Hải Long Vương khuyên nhủ.
– Yêu hầu đó rõ ràng đã chết rồi!
– Ngươi chờ thêm chút nữa không được à? Bình tĩnh.
Tây Hải Long Vương chắn trước người lão.
– Hắn không đánh nhau trước nhà của các ngươi, các ngươi tất nhiên chẳng sao cả rồi! Không được! Bổn vương phải về ngay lập tức!
– Đó là gì vậy?
Lúc mấy vị Long Vương đang lôi lôi kéo kéo, một đạo đồ bỗng hét lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn qua.
Trong điện Linh Tiêu, chúng tiên đều trợn to mắt.
…
Dưới biển sâu, thiên tướng nọ không ngừng huơ gương đồng chiếu rọi, run rẩy lấy ra ngọc giản đang không ngừng chớp lóe đặt bên môi.
– Sau lưng ngươi là cái gì?
– Sau lưng?
Thiên tướng cả kinh, vội vàng xoay người, nhưng gã chỉ nhìn thấy được có thứ gì đó lướt nhanh qua.
– Là… là cái gì? Có phải là cá không?
– Cá có thể tự do bơi lội trong nước biển sôi trào kịch kiệt như vậy hả? Nhanh điều tra rõ ràng!
– Ôi… ôi.
Thiên tướng nọ cẩn thận dè dặt đi về phía đối phương vừa biến mất.
Thoáng chớp mắt, gã lại cảm giác được có thứ gì đó lướt qua phía bên phải mình. Gã vội vàng nhìn qua, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Cảm giác rợn tóc gáy thoáng cái lan tràn khắp toàn thân.
– Rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì? Ra đây cho ta! Ra đây…!
Gã đột nhiên gào lên.
– Ngươi không thể chiếu sáng xung quanh lên được à?
Trong ngọc giản truyền tới tiếng rống.
Mặt thiên tướng đã tái mét.
Gã ngậm lấy ngọc giản, kẹp gương đồng dưới nách, hai tay ngưng tụ ta một quả cầu linh lực quăng lên cao.
Quả cầu linh lực đó dung nhập vào trong nước biển, nhanh chóng nổ tung.
Nháy mắt, phạm vi trăm trượng xung quanh đều được chiếu sáng bừng.
Tiếp theo đó, chỉ nghe được tiếng “đing đang”, gương đồng và ngọc giản đồng thời rớt xuống đất.
…
Mấy mặt gương đồng liên kết đều đồng loạt mất đi hình ảnh, tất cả mọi người đều trừng to mắt, nghị luận ầm ĩ.
– Xảy ra chuyện gì? Có phải gương đồng hỏng rồi không?
…
Giờ phút này đây, sâu bên dưới đáy biển bọn họ nhìn không thấy, linh lực treo lơ lửng chiếu xung quanh sáng bừng.
Thiên tướng đứng dưới đáy biển run rẩy, chậm rãi mở to hai mắt.
Cách thiên tướng hơn mười trượng phía trước, trong dòng hải lưu dữ dội, Khỉ Đá với thân thể đã sớm bị cắt rách nát đang nửa ngồi ở đó, trong miệng ngậm lấy Tru Tiên Kiếm chỉ còn lại một nửa, đang dùng đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn gã chăm chú.
Một cánh tay và một cẳng chân đã không thấy, da đầu đều bị lật cả lên, ở trong biển chậm rãi trôi lơ lửng. Cả người hắn gần như không có chỗ nào là lành lặn cả, ngay cả xương sườn cũng đều lộ ra cả bên ngoài.
Từng đường tơ máu trôi dập dềnh trong nước.
Nhưng hắn vẫn chưa chết.
Được sự giúp đỡ của linh lực mạnh mẽ, mỗi một chỗ vết thương đang khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, ngay cả cánh tay và cẳng chân bị cắt rời cũng đang mọc ra lại như đuôi của thằn lằn vậy.
– Ngươi… đang tìm ta hả?
Một giọng nói vang lên trong đầu thiên tướng.
Khuôn mặt dữ tợn chậm rãi lộ ra nụ cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!