Đại Bát Hầu
Chương 443: Pháp trận hạch tâm
Thấy đám đạo đồ chạy tứ tán, Khỉ Đá lúc này đã sắp không tự khống chế được liền vung Kim Cô bổng phóng tới. Ở đây, thậm chí không ai có thể thấy rõ động tác của hắn.
Tràng cảnh này đơn giản là sức mạnh và tốc độc nghiền ép. Những nơi Kim Cô bổng đi qua, máu thịt văng tung tóe.
Những chiếc thuyền bay cố gắng bay lên, nhưng đều giống nhau, rơi xuống sau một tiếng nổ vang, nhưng lại không ai thấy rõ tới cùng là bởi vì nguyên nhân gì mà bị đánh rơi.
Đám đạo đồ chạy loạn khắp các hướng, nhưng Khỉ Đá giống như chỗ nào cũng có, ngay khi có đạo đồ chuẩn bị rời khỏi được Nam Thiên Môn thì sẽ xuất hiện, bức bọn họ trở về chỗ cũ.
Đánh, đánh không lại. Trốn, trốn không thoát.
Chỉ một hồi, bên ngoài Nam Thiên Môn lúc này đã máu tươi đầy đất, chất đầy thi thể đạo đồ và thiên hạm. Cảnh tượng kia khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Những người còn sống thì run rẩy tụ lại với nhau, lúc gào khóc, lúc chửi rủa, lại chẳng biết phải làm thế nào.
Đứng trước con khỉ này, bọn họ thực sự quá yếu, yếu đến nỗi dù có đông tới ngàn vạn người cũng không cách nào bù đắp chênh lệch về chất, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn bị tàn sát.
Bên trong Nam Thiên Môn, Lý Tịnh nắm kinh thiên lý, ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên ngoài, mặt nặng nề, trầm mặc hồi lâu mới nghẹn ra một câu:
– Bẩm báo cho bệ hạ tình huống nơi này!
– Rõ!
Thiên tướng bên cạnh lĩnh mệnh, quay người rời đi.
Thái Ất chân nhân nhắm hai mắt lại, vuốt râu, nói:
– Chỉ riêng ngoài cửa cũng còn mười vạn đạo đồ… Mười vạn người. Lệ khí của con yêu hầu này, lại hóa giải không ít.
Buông kính thiên lý xuống, Lý Tịnh thở dài, nói:
– Theo tốc độ của hắn, mười vạn người tiêu lệ khí, cũng chỉ để hắn chống đỡ thêm được một thời gian mà thôi.
– Cái này cũng chưa hẳn.
Thái Ất chân nhân lắc đầu, nói:
– Theo như lão phu nhìn, trước khi lệ khí của hắn bộc phát thì chỉ sợ thiên kiếp đã đến trước rồi.
– Thiên kiếp?
Lý Tịnh nghe vậy thì kinh hãi.
Thái Ất chân nhân gật đầu, nói:
– Người tu đạo đều biết có “thiên kiếp”, lại ít có người gặp được. Mà vạn năm qua, càng có ít người gợi ra.
– Sư phụ có thể nói cho đệ tử biết “thiên kiếp” này là sao không ạ?
Một bên, Na Tra khẽ nói.
– Mộc tú ngọc lâm, phong tất tồi chi. (Cây cao vượt rừng gió sẽ dập)
Hơi ngửa đầu, Thái Ất chân nhân khẽ nói:
– Hành giả đạo giống như là ma công, chính là bàng môn dùng lực chứng đạo, nếu như đến cực hạn thì trời đất tất không thể dung. Trong loạn thế, nó giống như pháp bảo giành đường sống, giành thắng lợi, nhưng tới thời thịnh lại thành trói buộc. Hấp thu linh khí trời đất quá liều… Ha ha ha ha, dù không đề cập tới lệ khí thì cũng còn cái gọi là “nghiệp lực”.
– Không như “lệ khí”, “nghiệp lực” vô ảnh vô hình, không cách nào tiêu trừ, chỉ có thể cố gắng áp chế, trì hoãn nó. Cho nên, càng là đại năng thì càng hiểu được đạo lý “tứ lạng bạt thiên cân”, tuyệt đối sẽ không lạm dụng thuật pháp… Bởi vì, linh lực chính là do linh khí biến thành, mà hấp thu linh khí, chính là đang tích góp “nghiệp lực.”
(Tứ lạng bạt thiên cân hay bốn lạng đánh bay ngàn cân: ý chỉ lấy yếu thắng mạnh, ở đây đang muốn nói những điều có hại tuy nhỏ nhưng tích cóp lâu dài cũng thành phiền toái lớn)
– Một khi “nghiệp lực” quá nhiều, căn cứ tiềm lực khác nhau của từng người mà thiên kiếp sẽ chọn thời điểm phát sinh. Vượt qua được thì phi thăng chứng đạo, không qua được thì thân tử đạo tiêu. Chỉ tiếc là, từ xưa đến này, không có người nào có thể vượt qua được. Đa số đại năng thượng cổ đều là dừng lại tại bước này. Bởi vì “thiên kiếp” mạnh yếu luôn là do thực lực của người dẫn phát mà sinh ra không giống nhau, càng mạnh thì “thiên kiếp” sinh ra càng lớn. Với Hành giả đạo lại càng kinh khủng.
Nghe vậy, Na Tra không khỏi rụt cổ.
Thấy thế, Thái Ất chân nhân liền vỗ vỗ đầu Na Tra, nói khẽ:
– Không cần lo lắng. Ngươi còn trẻ, Cho dù lấy một ngày thiên đình bằng một năm ở hạ giới, tính toán ra thì ngươi cũng chỉ có hơn một ngàn năm tuổi thôi, chờ thêm vạn năm nữa hẵng suy nghĩ về “nghiệp lực” cũng không muộn. Nhưng mà, xem con yêu hầu kia hấp thu linh khí, lạm dụng linh lực, lại thêm là Hành giả đạo nữa thì… nhanh, nhanh lắm.
Thản nhiên nhìn qua mặt đất đầy máu bên ngoài Nam Thiên Môn, lại nhìn về phía con khỉ đang không ngừng tàn sát các đạo đồ, giờ này, Thái Ất chân nhân cũng chỉ có thể thở dài.
Con yêu hầu này là đệ tử của Tu Bồ Đề, nhưng mà đến cuối cùng thì, tại sao Tu Bồ Đề lại phải bồi dưỡng ra một đồ đệ như vậy chứ?
Nếu nói là chỉ để phá thiên đạo thì hôm nay cũng đã phá, nhưng mà lại không thấy Tu Bồ Đề đi ra thu thập tàn cuộc.
Thật khiến cho người ta nghĩ không ra a.
Con yêu hầu này, hẳn sau sự việc ở núi Côn Lôn thì mới chính thức thoát ly Tà Nguyệt Tam Tinh Động nhỉ?
Nhắc tới thì chính là nhân quả tuần hoàn. Nếu như lúc trước, chính mình vì không muốn quản những việc như vậy, biết rõ hắn bị oan, nhưng lại không xuất thủ cứu giúp, thậm chí còn ngăn cản sư đệ, giúp đỡ đám thiên tướng tại đó, nói không chừng, hắn cũng không dấn thân vào yêu đạo nhanh như vậy, cũng sẽ không có cảnh tượng như hiện giờ.
Bây giờ nghĩ lại thì chính mình cũng bị Tu Bồ Đề tính kế. Xiển giáo ngàn vạn năm qua tôn chỉ đều là diệt yêu, lão gia hỏa kia hẳn là biết rõ mình sẽ không ra tay cứu yêu hầu, mới cố ý mượn tay mình và thiên quân, đẩy yêu hầu vào tuyệt cảnh.
Chỉ là, chuyện đã đến lúc này, hối hận thì có thể làm gì?
“Gừng càng già càng cay mà.” Nghĩ tới đây, Thái Ất chân nhân bất đắc dĩ nở nụ cười.
Lý Tịnh có chút do dự, hỏi:
– Theo như lời chân nhân nói thì, chỉ cần thiên kiếp kéo đến thì con yêu hầu này chắc chắn phải chết rồi?
– Đúng vậy, chỉ cần… pháp trận của Nam Thiên Môn không xảy ra vấn đề gì.
– Chỉ cần pháp trận của Nam Thiên Môn không xảy ra vấn đề gì sao?
Lý Tĩnh nghe vậy thì sững sờ, giống như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng khom người, nói:
– Chân nhân, Lý Tịnh còn có việc quan trọng, không thể bồi tiếp, kính xin chân nhân thứ lỗi.
Thái Ất chân nhân khoát tay áo, nói:
– Đi đi, đại sự quan trọng hơn.
– Tạ chân nhân.
Xoay người, Lý Tĩnh nói với Na Tra:
– Con cũng theo ta.
Nói xong, hắn liền bước nhanh xuống thành lâu.
– Con cũng đi?
Na Tra ngẩn ra, vội vàng chạy theo.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
…
Tiền Tâm điện, cả đám sư huynh yên lặng, chăm chú nhìn về phía mệnh bài của Khỉ Đá treo trên tường.
Chỉ cần tấm mệnh bài này không chút sứt mẻ gì thì có nghĩa là tạm thời không cần lo lắng cho tính mạng của Khỉ Đá.
Vu Nghĩa từ bên ngoài vội vã chạy vào trong điện, khom người, nói:
– Khởi bẩm sư tôn, thập sư thúc đã đến Nam Thiên Môn, hiện đang tàn sát các đạo đồ núi Côn Lôn bị chặn ở bên ngoài cửa.
– Đã đi Nam Thiên Môn rồi…
Chúng sư huynh nghe vậy thì đều sợ hãi.
– Ta đã biết.
Tu Bồ Đề chỉ hờ hững trả lời, ngay cả mí mắt cũng chưa từng chớp lấy một cái.
Lão cửu thì thầm nói:
– Thập sư đệ không thể phá được Nam Thiên Môn, cho dù chống lại được lệ khí… Chỉ sợ thiên kiếp của đệ ấy cũng sắp đến rồi…
Đan Đồng Tử thở dài:
– Lệ khí không tan thì sẽ bạo thể mà chết, còn muốn tan lệ khí lại dẫn thiên kiếp. Bảo sao không ai dám thử viên Thất Xảo Di Vân đan này. Chỉ là, không ai ngờ được dược hiệu của nó lại lớn đến như vậy…
– Còn có…
– Còn có chuyện gì?
Vu Nghĩa chậm rãi nhìn về phía Lăng Vân Tử, khẽ nói:
– Vũ Huyên sư muội vừa mới bất tỉnh.
– Bất tỉnh?
Lăng Vân Tử nghe vậy thì ngẩn ra.
– Đúng!
Vu Nghĩa gật đầu, nói:
– Nghe nói, sư phụ đầu tiên của Vũ Huyên sư muội tên Mai Kỳ hình như cũng chạy đến Nam Thiên Môn, bây giờ sinh tử chưa rõ. Cho nên..
Lăng Vân Tử vội vàng khẽ gật đầu với chúng sư huynh, sau đó cùng với Vu Nghĩa chạy ra khỏi điện.
…
Bên ngoài Nam Thiên Môn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cả vạn đạo đồ đã bị Khỉ Đá tàn sát gần như sạch sẽ, chỉ còn lại hơn một trăm người đang co cụm lại một chỗ, nắm lấy pháp khí, run lẩy bẩy.
Đối với bọn họ, sinh mệnh của mình, có lẽ chỉ còn trong nháy mắt nữa mà thôi.
Kéo theo Kim Cô bổng, Khỉ Đá bước qua thi thể của một đạo đồ, bước về phía bọn họ từng bước một, mà thần thức của hắn lúc này cũng dần trở nên mờ mịt.
– Sao thế, sao không chạy nữa đi? Hay là không chạy nổi nữa? Thế thì chán chết!
– Đừng tới đây! Đừng tới đây ~! Con yêu hầu này, ngươi nhất định sẽ bị đánh xuống mười tám tầng Địa Ngục!
– Thế cơ à? Sao không nói là còn hồn phi phách tán nữa? Lão tử sẽ đợi đến ngày đó.
Nói xong, Khỉ Đá cười khanh khách, nụ cười kia vô cùng dữ tợn, khiến cho cả đám đạo đồ càng sợ hãi, càng co cụm lại phía sau.
Chỉ thấy hắn ngửa đầu, hai mắt lóe lên, hơn trăm tên đạo đồ trước mắt lúc này liền ngồi bệt xuống đất.
– Thuật định thân ư?
Một thiên tướng hỏi.
– Không.
Thái Ất chân nhân chậm rãi lắc đầu:
– Lệ khí của con yêu hầu lúc này đã bạo ngược đến cực điểm, nên không thể sử dụng được pháp thuật như thuật định thân được. Hiện giờ, có lẽ hắn đang trực tiếp dùng linh lực đè linh lực…
– Dùng linh lực… đè?
Thiên tướng kia nghe vậy liền trợn tròn hai mắt.
– Đây là khi linh lực của hai bên cách biệt vô cùng lớn thì mới có thể làm được.
Thái Ất chân nhân chậm rãi cười, nói khẽ:
– Lão phu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này. Hành giả đạo, gần kề đột phá thiên đạo… Những đạo đồ này, mạnh nhất thì cũng chỉ là Luyện Thần đỉnh phong, hắn tất nhiên có thể trực tiếp dùng linh lực đè linh lực… Bị hắn hút như vậy thì linh khí trời đất hẳn cũng phải ít đi vài phần.
Đám thiên tướng nghe vậy thì mí mắt không khỏi có chút giật giật, vẻ mặt tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Nếu như hắn có thể dùng cách này để đè linh lực của tu giả cấp thấp, chẳng phải là cho dù có trăm vạn thiên quân đứng trước mặt, hắn cũng coi như không khí?
Nghĩ xong, sắc mặt cả đám thiên tướng thoáng cái liền trắng bệch.
Cùng lúc đó, Lý Tịnh cũng đã chạy tới khu trung tâm của pháp trận Nam Thiên Môn.
Đây là một không gian hình bán cầu, sâu bên dưới mặt đất chừng trăm trượng.
Ở giữa là một cây cột rộng chừng sáu người ôm, trên đó phủ kín những chữ bùa, đang chập chờn ánh đỏ. Xung quanh nó là pháp trận lơ lửng không ngừng chuyển động.
Tại bốn góc pháp trận là bốn vị tiên gia hàng quan văn, thỉnh thoảng lại dùng phất trần trong tay, khẽ vung vào những chữ bùa đang trôi nổi.
Mà ở ngoài cửa thì lúc nào cũng có khoảng hơn bốn mươi thiên tướng, ngày đêm phòng thủ.
Nhìn thoáng qua pháp trận trung tâm, Lý Tịnh ngoảnh về phía một thiên tướng, hỏi khẽ:
– Không có chuyện gì xảy ra chứ?
– Khởi bẩm Thiên Vương, hết thảy đều ổn.
Thiên tướng bên cạnh vội đáp.
– Vẫn ổn là tốt.
Quay về phía Na Tra, Lý Tịnh khẽ nói:
– Đi, nói cho Trì Quốc Thiên Vương, điều hết tinh nhuệ đến đây!
– Điều đến đây hết?
Na Tra nghe vậy thì kinh hãi.
– Đừng hỏi tại sao, đi ngay đi!
Ngơ ngác gật gật đầu, Na Tra xoay người nhanh chóng rời đi.
Lúc này, không có ai chú ý, trong một khe hở trên vách tường gồ ghề ở cuối hành lang, có chút hào quang hơi lóe ra.
…
Hình ảnh của Lý Tịnh và Na Tra chậm rãi biến mất, Kim Đầu Yết Đế chậm rãi thu lại hạt châu lưu ly vào trong tay áo, chắp tay trước ngực, nhìn về phía bốn vị yết đế xung quanh, nói:
– Chư vị sư đệ, sự tình chỉ sợ có biến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!