Đại Bát Hầu - Chương 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Đại Bát Hầu


Chương 72


Dịch giả: †Ares†
Biên: Spring_Bird

– Ta bảo ngươi ra xem, sao lại ngây ra đó?

Nhưng thiên binh kia lại như không nghe thấy, bàn chân đã nhấc lên không những không bước thêm, ngược lại còn lùi về sau rồi quỳ xuống.

– Tham kiến Tam thái tử!

Lúc này, người trong khoang mới thấy rõ đứng ngoài cửa là Na Tra, tất cả cả kinh, vội vàng quỳ hết xuống.

– Tham kiến Tam thái tử!

Mỗi người bên trong tối thiểu cũng có cấp bậc thiên tướng, thấp nhất cũng là cảnh giới Luyện Thần. Nhưng ở trước mặt Na Tra, bọn họ không khác gì những thiên binh bên ngoài, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Na Tra dựng Hỏa Tiêm thương, lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn tới màu máu đỏ trên y phục của Dương Thiền.

Mắt Na Tra bùng lên lửa giận, há to miệng quát:

– Là ai làm!

Đoạn nhấc chân dẫm một thiên tướng nằm bẹp trên mặt đất.

Thiên tướng râu quai nón cúi đầu càng sâu:

– Máu này… là người của chúng ta…

Nghe được câu này, lại nhìn sắc mặt Dương Thiền vẫn bình thường, Na Tra mới thở phào, đi vào khoang đưa tay muốn cởi bỏ xiềng xích cho Dương Thiền.

Thiên tướng râu quai nón vội nói:

– Không thể thả, cô ta… Cô ta hôm nay trợ giúp yêu hầu chạy trốn… Việc này đã báo cáo nguyên soái rồi…

Cánh tay của Na Tra khựng lại, mặt biến đen.

Buông xiềng xích ra, Na Tra xoay người nhìn chăm chú thiên tướng râu quai nón, rồi bước tới từng bước một.

Thiên tướng kia sợ tới mức bò ngược về sau hai bước.

Na Tra tiếp tục tiến lên, thiên tướng kia còn muốn lùi tiếp, lại phát hiện mình đã hết đường rồi.

Tóm lấy áo thiên tướng râu quai nón, Na Tra ấn gã lên vách, lại vỗ nhẹ mặt gã, hỏi bằng giọng rất ngây thơ:

– Ngươi đoán xem, ta có dám ở chỗ này làm thịt ngươi không?

Nụ cười kia làm thiên tướng râu quai nón giật nảy, kinh hãi nhìn sang thiên tướng khác ở bên cạnh:

– Thả! Thả! Thả nhanh lên! Nhanh! Nhanh!

Các thiên tướng khác không dám chậm trễ, vộ chạy tới cởi bỏ xiềng xích cho Dương Thiền, rồi lại quỳ xuống.

– Tam… Tham thái tử, ngài xem, như vậy… được không?

Thiên tướng râu quai nón nhìn Na Tra, vừa run rẩy vừa cười nịnh nọt.

Na Tra lạnh lùng trừng mắt nhìn lại gã:

– Coi như ngươi thức thời. Nếu Trư Bồng kia có hỏi, cứ nói là ta thả. Có ý kiến cứ nói hắn đến cung Tam thái tử tìm ta.

Vừa định xoay người, Na Tra lại quay về chỗ cũ.

Thiên tướng râu quai nón kia sợ tới tức thân thể dán càng chặt vào vách.

– Còn nữa, nói cho hắn biết bản thái tử có thói quen ngủ trưa, buổi tối lại hay đi đá cầu, tốt nhất là đến sớm, nếu không kệ hắn chờ.

Nói xong, Na Tra xoay người qua hướng Dương Thiền, biến về bộ dáng hài đồng ngây thơ, tươi cười vỗ ngực một cái, nói:

– Thiền tỷ tỷ, không sao. Có Na Tra ở đây.

Chúng tướng nhìn thấy nụ cười “thơ ngây” kia, lại cùng không rét mà run.

Dương Thiền xoa xoa cổ tay bị còng, tuy đã mỏi mệt không chịu nổi, nhưng giờ cũng hé miệng cười khẽ.

Na Tra nghênh ngang đi tới nắm lấy tay Dương Thiền, tay kia lại vung một cái, một ngọn lửa từ lòng bàn tay phun ra ngoài.

Tức thì lại một cơn lắc lư kịch liệt.

Khoang thuyền trực tiếp nổ ra một lỗ thủng lớn. Một đám thiên tướng sợ tới mức tè ra quần, quỳ rạp trên mặt đất không dám động.

Gió lạnh từ bên ngoài luồn qua lỗ thủng thổi vào, toàn bộ khoang trở nên lạnh lẽo khác thường.

Lúc này, nhìn từ xa, chiến hạm này lung lay như sắp rơi. Mà quân doanh dưới chiến hạm lúc này cũng vô cùng hỗn loạn.

– Thiền tỷ tỷ, lần trước tỷ dạy đệ xếp dây thành hồ điệp, đệ lại quên rồi.

– Đệ học cái đó làm gì vậy?

– Long Nữ nói, mỗi ngày đệ đều chỉ biết múa thương, xem rất chán.

– Long Nữ? Là Long Nữ nào? Không phải là Thiện Tài – Long Nữ chứ?

– Chính là nàng!

– Đệ… Đệ dụ dỗ Long Nữ?

– Dương Thiền tỷ tỷ nói đùa, sao lại là dụ dỗ chứ? Bọn đệ là tình hữu nghị thuần khiết.

– Đệ như thế Chính Pháp có biết không?

– Biết lại thế nào? Hừ! Đơn đấu hay quần đấu tùy hắn chọn, bản thái tử toàn bộ phụng bồi!

Nhìn bóng lưng hai người dần bay xa, đám người còn quỳ bò trên khoan thuyền không khỏi rùng mình một cái.

Chờ tới khi đã bay khá xa, hai người chậm rãi hạ xuống trên một đỉnh núi.

– Thiền tỷ tỷ, lần này đệ vừa nhận tin đã lập tức chạy đến. Có phải là nên khen đệ vài câu không nhỉ?

Na Tra vênh vênh mặt, cười đùa nói.

Mặt Dương Thiền đanh lại, bỏ tay Na Tra ra, xoay người, nhìn chằm chằm Na Tra hỏi:

– Là ai nói cho đệ biết ta bị bắt?

– Là… là…

Na Tra cả kinh, vội vàng cúi đầu:

– Hắn nói không thể nói…

– Nói!

Dương Thiền quát to.

Na Tra nhăn mày, chu miệng nói:

– Là nhị ca.

Bộ dáng kia giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị phát hiện.

– Làm sao hắn biết được?

– Lăng Vân Tử nói cho nhị ca biết.

– Lăng Vân Tử nói cho hắn biết, hay là Lăng Vân Tử nói cho ngươi?

Dương Thiền nhìn chằm chằm Na Tra, nhìn tới độ Na Tra cảm thấy da đầu run lên.

– Nói!

Nghe Dương Thiền quát, Na Tra cả kinh, vội đáp:

– Là Lăng Vân Tử nói cho đệ biết… Nhưng mà là nhị ca giới thiệu đệ với Lăng Vân Tử.

– Nói rõ cho ta!

– Chỉ có vậy thôi…

– Cái gì ~!

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của Dương Thiền, phòng tuyến của Na Tra bị đánh sụp hoang toàn, chỉ đành cúi đầu nói cặn kẽ.

– Nhị ca cho đệ một khối ngọc giản, dùng để liên hệ với Lăng Vân Tử. Huynh ấy để ta giúp Lăng Vân Tử một chuyện nhỏ. Sau đó Lăng Vân Tử nói hắn có bằng hữu hôm nay sẽ bị thiên quân bắt… Để ta tới đây chuẩn bị một chút, đừng để người đó chịu đau khổ, rồi thuận tiện sửa vụ án, nhốt vào đại lao Thiên Đình là được… Tới trên đường hắn mới nói cho đệ biết người bị bắt chính là tỷ, để cho đệ trực tiếp cứu tỷ ra. Cho nên đệ mới quýnh lên…

– Nên ngươi đi phá chiến hạm của người ta.

Na Tra xị mặt, gật gật đầu.

Dương Thiền quay đầu lại, liếc nhìn chiếc chiến hạm lung lay như sắp đổ, vừa vặn thấy nó rung lên một cái thật mạnh, lại một cột buồm gãy xuống đổ ập lên quân doanh bên dưới.

Quân doanh kia vang lên những tiếng gào khóc thảm thiết.

Mấy trăm thiên binh vỗ cánh, dùng toàn bộ sức lực lôi kéo thừng, vất vả lắm mới khiến cột buồm gãy kia đập thẳng xuống.

– Trở về, cha ngươi lại phải giúp ngươi chỉnh đốn cục diện rắm rối này rồi. Nhìn bọn chúng sợ ngươi như vậy, khẳng định gần đây còn gây không ít rắc rối trên Thiên Đình.

– Hừ, ông ta thích chỉnh thì cứ chỉnh. Tốt nhất là Ngọc Đế phế đi cái chức Tam thái tử của đệ, như vậy đệ có thể theo nhị ca bước chân vào giang hồ rồi.

– Bớt nói hươu nói vượn đi.

– Thiền tỷ tỷ, sao tỷ lại biết là đệ nói dối?

Dương Thiền hít một hơi thật dài, không kiên nhẫn mà đáp:

– Đệ có biết ta bị bắt bao lâu rồi không?

Na Tra lắc đầu.

– Bốn canh giờ. Đệ có biết bốn canh giờ tại thế gian là bao lâu trên Thiên Đình không? Còn chưa nổi một phần ba nén nhang. Đệ từ trên Thiên Đình xuống tới đây mất bao lâu?

Na Tra thè lưỡi cười:

– Thì ra là đến sớm.

– Lăng Vân Tử bây giờ đang ở đâu?

– Ở Kim Hà động, bị thiên binh vây chặt.

Dương Thiền nhìn về hướng Kim Hà động, hỏi:

– Tên khốn kiếp kia kia không bảo đệ đi cứu sao?

– Không, ta cũng hỏi rồi, hắn nói không cần, vây chặt càng tốt.

– Lão đầu thì sao? Giờ ông ta đang ở đâu? Ta là nói Ngọc Đỉnh chân nhân.

– Cái này đệ không biết.

Na Tra lắc lắc đầu.

Thở thật dài, Dương Thiền ngây ngốc nhìn sơn cốc tối đen trước mắt, lại thuận miệng hỏi:

– Đúng rồi, nghe nói Thiên Bồng nguyên soái kiêng kị chuyện nam nữ, xảy ra chuyện gì vậy? Lần trước ở Quán Giang Khẩu cũng là hắn liều mạng nhất.

Nghe hỏi thế, Na Tra lập tức phấn chấn hẳn. Phải biết “buôn dưa lê” là chuyện Na Tra thích nhất:

– Thiền tỷ tỷ không biết rồi, nghe nói a, Trư Bồng kia phạm vào đào hoa kiếp. Chậc chậc, lần trước đệ cũng đi qua xem, trên một cành của cây Nguyệt quả nhiên mọc ra một nụ hoa, chỉ là hiện tại chưa nở, còn không biết đến cùng như thế nào. Haha ha ha, thần thiên mà động lòng phàm tất phải chết không thể nghi ngờ! Cho nên Trư Bồng kia mới vội vàng muốn lập công, để Ngọc Đế xóa đi nụ hoa kia. Ai ngờ a, ở Quán Giang Khẩu đụng phải tấm sắt. Ha ha ha ha.

Nói tới đây, Na Tra đã cười đến không thở nổi:

– Khổ tâm phát triển thủy quân Thiên Hà bao nhiên năm, thoáng cái lại tan nát. Hiện tại tất cả đều đang chờ chế giễu Trư Bồng kia. Một đoạn thời gian trước, Thái Bạch Kim Tinh còn mở quầy cá cược tại Nam Thiên Môn, cược Trư Bồng trong vòng năm trăm năm bình an vô sự thì một ăn ba, cược trong vòng năm trăm năm bị giáng chức hạ phàm bốn ăn một. Cược hắn bị giáng chức hạ phàm quẳng vào súc sinh đạo một ăn một trăm! Nếu không Thiền tỷ tỷ cũng đi cược một phần?

Dứt lời, Na Tra lại cười tới gập cả người.

– Sao? Còn có người đặt hắn bị ném vào súc sinh đạo sao?Thiên Đình còn chưa từng có thiên tướng bị giáng chức hạ phàm lại trực tiếp bị ném vào súc sinh đạo chứ?

– Đúng là có người đặt.

– Ai?

– Đệ!

Mặt Dương Thiền tối sầm lại, trừng mắt liếc Na Tra.

Đang lúc NaTra cười đến sắp đứt hơi, chợt thân mình cứng lại, biến sắc, vội vươn tay lấy một khối ngọc giản đang lóe sáng từ hông lên.

– Không xong, sư phụ của đệ tới rồi. Thiền tỷ tỷ, tỷ đi nhanh lên. Lão nhân gia tới rồi, đệ không khống chế nổi tình cảnh đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN