Đại Bát Hầu
Chương 84: Tin tức từ Đoản Chủy
Biên: Spring_Bird
Chúc mừng ngày Phụ nữ Việt Nam – Boom quả 7/10
– Ta nghe nói, Ác Long đàm cũng không phải là nơi tốt lành gì. Nếu một mình ta đi tới đó, e là…
Đoản Chủy không nói tiếp nữa, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn Khỉ Đá. Nhưng y nhanh chóng phát hiện trên mặt Khỉ Đá không có biểu cảm gì cả, vẫn cứ dắt tiểu hồ yêu đi tới.
Con khỉ này vốn dĩ lạnh như băng, không ai có thể đoán định ra được. May ra chỉ lúc hắn nhìn tiểu hồ yêu, trong mắt mới có thêm chút ít ấm áp.
Điểm này khiến Đoản Chủy đau hết cả đầu.
Lúc mới bắt đầu y còn cố gắng đoán định xem Khỉ Đá rốt cuộc đang suy nghĩ gì trong đầu, có điều y toàn đoán sai lệch cả.
Nghĩ lại một mớ lời mà bản thân vừa mới nói ra xong.
Nếu như mình phán đoán sai bét, vậy thì Khỉ Đá lưu lại cái đội ngũ này là vì lí do gì?
Không rõ, thật sự không rõ.
Lặng yên đi cùng với Khỉ Đá một lúc lâu, rốt cuộc y nhịn không nổi nữa mà chuẩn bị tách ra:
– Vậy, ta đi trước điều tra một chút.
– Đoản Chủy.
– Hả?
– Mấy ngày nay cũng nên cẩn thận một chút, nếu như có đáp xuống mặt đất thì cũng cố không nên cách ta quá xa.
– Sao?
Đoản Chủy nghe mấy câu đấy lại mù mờ khó hiểu. Có điều y nhìn vẻ mặt Khỉ Đá, tựa hồ lại như không giống hắn thuận miệng nói bậy, do dự một chút mới đáp tới một câu:
– Đã biết.
Y nghiêng đầu chạy vài bước rồi bay lên không trung.
Nhìn Đoản Chủy giương cánh bay lượn phía xa xa, Khỉ Đá khẽ thở dài.
Một ngày vô kinh vô hiểm đi qua. Đêm xuống, đội ngũ cũng dừng chân dưới chân ngọn núi nhỏ.
Rừng cây nơi đây tương đối rậm rạp, cũng coi như là một nơi ẩn nấp tốt. Chỉ có điều Đoản Chủy đã mang về một tin tức không tốt cho lắm. Đó là trước mặt bọn họ là một thảo nguyên.
Trên trăm con yêu quái không có chút che chắn nào ở trên thảo nguyên. Đừng nói là tuần thiên tướng luôn tra xét cẩn thận, chỉ cần là tu giả tùy tiện bay ngang qua bầu trời cũng sẽ không khó mà phát hiện ra.
Nghe được tin tức này, lão Bạch Viên lộ vẻ uể oải. Sài Lang và Lão Ngưu thì bày ra bộ dạng đầy chế giễu.
– Nếu như chúng ta thừa dịp ban đêm mà băng qua, thì cần bao lâu?
– Nếu như dựa theo tốc độ bây giờ, ít nhất phải ba ngày.
– Còn nếu như đi vòng qua đấy thì sao?
Đoản Chủy không trả lời, nhưng nhìn ánh mắt của y thì lão Bạch Viên đã đại khái biết rõ đáp án.
Hội nghị lần này có thể nói là hòa bình nhất trong những lần hội họp, thế nhưng lại không ra được kết quả nào.
Mãi đến đêm khuya, Khỉ Đá vẫn còn nghe thấy tiếng lão Bạch Viên cách đó không xa thở dài nặng nề.
Hắn lặng lẽ ngồi dậy, chậm rãi rút bàn tay bị tiểu hồ yêu nằm bên cạnh nắm chặt lấy, rồi đi vòng qua một con đường nhỏ. Đến khi chắc chắn Sài Lang và Lão Ngưu đang ngủ say rồi, hắn mới cẩn thận từng li từng tí đến bên vỗ vỗ vào vai của Đoản Chủy vốn chẳng bao giờ ngủ vào ban đêm.
– Làm gì vậy?
Đoản Chủy đang nửa tỉnh nửa mê trừng lớn đôi mắt kinh khủng.
– Tới đây.
Khỉ Đá xoay người rời đi.
– Sao? À.
Đoản Chủy vội vàng đi theo.
Hai người lặng lẽ rời khỏi doanh địa, nhưng chỉ rời đi một khoảng không xa, Khỉ Đá bèn tìm một chỗ thoải mái mà ngồi xuống.
Vị trí hắn ngồi có thể mượn nhờ ánh trăng mơ hồ trông thấy lão Bạch Viên đang trằn trọc cùng với tiểu hồ yêu đang say ngủ.
Đoản Chủy ngồi vào bên cạnh hắn:
– Làm sao vậy?
– Ta có chút việc muốn hỏi ngươi.
– Hỏi ta?
Đây đúng là một chuyện hiếm có.
Khỉ Đá quay mặt qua, lành lạnh nhìn y, hỏi:
– Chuyện về Ác Long đàm. Ngươi có thể nói rõ hơn cho ta một chút chứ?
– A?
Đoản Chủy vốn mờ mịt, nhưng trên mặt đã nhanh chóng hiện lên dáng vẻ tươi cười. Tựa hồ như cuối cùng con khỉ này cũng có lúc bình thường.
– Kỳ thật ta cũng không biết được nhiều, chỉ là nghe nói.
– Như vậy cũng tính là ngươi biết.
Đoản Chủy cười khan hai tiếng, chớp chớp đôi mắt to dị thường, chậm rãi nói:
– Thường cách một đoạn thời gian, Thiên Đình sẽ vây quét Ác Giao ở Ác Long đàm một lần. Trên cơ bản thì hàng năm ít nhất có một đợt. Nghe nói chiến đấu cực kỳ thảm thiết. Đám yêu tinh nghe danh mà đến sẽ bị sắp xếp vào đội hình tấn công… Chỉ có sống sót sau cuộc đại chiến đó mới chính thức được thu nạp thành thành viên chính thức.
– Ừm?
Đoản Chủy nuốt khan vài lần, nói tiếp:
– Đương nhiên, cũng không phải tất cả yêu tinh đi tới đó đều phải gia nhập vào đội hình xung phong. Nếu trong đám có kẻ mà Ác Giao nhìn trúng, bao gồm cả yêu tinh được chọn làm hầu cận, đều được thu nạp thẳng vào trong.
– Sao? Còn có quy tắc này? Ha ha ha ha.
Khỉ Đá bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức Đoản Chủy không hiểu ra sao cả.
– Cái chỗ như vậy, mà còn rất nhiều yêu tinh chạy theo như vịt ư?
– Bởi vì tất cả mọi người chỉ biết nơi đó bị Thiên Đình tấn công mà không sụp đổ, lại không biết còn có việc này. May mà ta còn có tên bằng hữu cóc tinh mới biết đấy. Có bao nhiêu yêu tinh không thích có được một huyệt động an toàn, không cần cả ngày lo lắng bị tuần thiên tướng phát hiện chứ?
Khách quan mà nói, tuy rằng đám yêu tinh tán lạc trên mặt đất này có số lượng rất nhiều, nhưng tin tức lại cực kỳ bế tắc. Chủ yếu bởi vì bọn chúng căn bản không cách nào lập một xã hội quần cư như của con người được.
– Ta hiểu đại khái rồi.
Khỉ Đá yên lặng khẽ gật đầu.
Chớp chớp mắt, Đoản Chủy lại nói tiếp:
– Vì vậy, ta chỉ có thể tìm ngươi đi cùng. Có lẽ đám Lão Ngưu sẽ được thu nạp trực tiếp, thế nhưng chắc chắn ta không thể được. Mà ngươi, nhất định sẽ được. Ta lưu lại trong đội ngũ đến hiện tại cũng là có tư tâm, bằng không tự mình bay đi chắc chắn sẽ ít mạo hiểm hơn đi cùng một đội ngũ. Thế nhưng ta có đến được đó thì sao? Nhất định Ác Long đàm cần thu nạp binh lính, thế nhưng bọn họ cũng cần có đội ngũ xung phong. Mà ta… E là chỉ có thể tới đội xung phong. Vốn ta trông cậy vào lão Bạch Viên có thể được Ác Giao nhìn trúng, dù sao lão cũng là yêu tu Ngộ giả đạo hiếm có, mà cũng chính ta đề nghị lão đi tới đầm đấy.
Dừng một chút, Đoản Chủy lại nhìn về phía chân núi.
Dưới ánh trăng lúc sáng lúc tối, với thị lực tinh tường của y có thể nhìn thấy lão Bạch Viên trằn trọc thở dài.
– Chỉ là, lão thu nhận tiểu yêu như vậy, ta bỗng nhiên lại cảm thấy chúng ta vĩnh viễn không thể đến được Ác Long đàm.
Khỉ Đá vỗ vỗ bả vai Đoản Chủy:
– Hiểu rồi, ngươi trở về ngủ đi.
– Ngươi biết ta không ngủ ban đêm mà. Cú mèo ghét nhất là làm việc ban ngày, còn ban đêm ngủ nghê thế này.
Đoản Chủy có chút bất đắc dĩ thở dài:
– Đoán chừng Sài Lang cũng có chung cảm giác như ta.
– Vậy đi về nghỉ ngơi đi.
Đoản Chủy suy nghĩ một chút, còn muốn hỏi xem câu nói mà Khỉ Đá nói lúc ban ngày ý gì. Có điều y cảm thấy Khỉ Đá rõ ràng đang muốn ở một mình, đành không thoải mái lắc đầu, giương cánh bay về phía nơi trú chân.
Đến khi Đoản Chủy đi rồi, Khỉ Đá mới lấy ra một miếng ngọc giản, đưa linh lực vào, ghé sát môi.
– Dương Thiền.
Một lúc sau, ngọc giản khẽ chấn động, bên trong có tiếng Dương Thiền mơ mơ màng màng truyền ra:
– Làm gì hả? Có thể không dùng ngọc giản vào đêm hôm được không? Ngươi cho rằng người khác cũng không cần ngủ như ngươi hả?
– Cô biết Ác Long đàm không?
– Ác Long đàm? Là lãnh địa của Ác Giao hả? Làm sao? Ngươi đắc tội nó? Có muốn ta tìm Tam Thủ Giao (thuồng luồng ba đầu) đến chỉnh đốn nó không?
– Cô có thể sao?
– Ừ… Chỉ cần ta chạy đến Ác Long đàm, bị đám đó vây công một lát, là tự Tam Thủ Giao sẽ lăn ra thôi.
Nàng ha ha nở nụ cười, âm thanh thanh thúy dễ nghe xuyên thấu qua ngọc giản truyền tới.
Khỉ Đá cũng khẽ cười theo. Hắn biết rõ Dương Thiền đang nói đùa.
Tam Thủ Giao mà nàng nói, là chỉ Tam Tiên Lưỡng Nhận đao của Dương Tiễn [1]. Có điều với cá tính của nàng, không có chuyện nàng tìm tới ca ca của mình xin trợ giúp cả.
– Có thể giúp ta điều tra thêm chi tiết về con Ác Giao này không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Dương Tiễn sử dụng Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao (do Giao Long ba đầu hóa thành) làm pháp khí của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!