Đại Bát Hầu
Chương 93: Sóc tinh
Buổi chiều, trong năm con yêu mạnh nhất doanh địa thì chỉ Khỉ Đá ở lại trong lều, bốn yêu còn lại đã bỏ ra ngoài.
Tư duy của Đoản Chủy rõ ràng đã đã đi vào ngõ cụt. Gã luôn khát vọng có một thiên đường. Đoạn đường đến đầm Ác Long, cả đội ngũ trong đó có gã vất vả hơn các đội khác nhiều lắm.
Đội ngũ khác đều loại bỏ người yếu, giữ lại kẻ mạnh. Còn đội ngũ có gã bởi vì một lão Bạch Viên đầu óc có vấn đề mà cứ đi tới theo một kiểu chẳng hề bình thường.
Chính vì thế, người khác đi chỉ mất nửa tháng, còn đội ngũ của gã đi tới mấy tháng, còn tiêu diệt mấy tổ tuần thiên tướng, khiến cả khu vực bị giám sát chặt chẽ.
Thật vất vả chịu đựng được, lại phát hiện nơi đây là cạm bẫy.
Bây giờ Đoản chủy đang vô cùng hoang mang. Thậm chí tâm lý của gã đang gần bên bờ sụp đổ hoàn toàn.
Giống như Đoản Chủy còn có cả Lão Ngưu nữa, chẳng qua biểu hiện ra ngoài không rõ ràng như Đoản Chủy. Còn lão Bạch Viên đã gần như sụp đổ hoàn toàn rồi. Cánh tay luôn run rẩy của lão đã thể hiện rõ điều này.
Khỉ Đá đoán rằng nếu bây giờ bắt lão Bạch Viên vẽ pháp trận loằng ngoằng, có khi lão sẽ vẽ đặt biệt tốt ấy chứ.
Mỗi một tổ đội luôn phải có một người đứng đầu. Người này nhất định phải cố chấp, giữ vững ý kiến của chính mình, mạnh mẽ hướng hành vi của người khác theo ý mình.
Hiện tại, người đứng đầu của nhóm yêu này là Đoản Chủy. Kể cả lão Bạch Viên, giờ cũng như kẻ chết đuối, níu lấy Đoản Chủy như níu phao cứu mạng.
Tuy lão Bạch Viên vẫn luôn cố chấp với mộng tưởng của chính mình, nhưng lão lại là người thông minh nhất trong tổ đội này, cũng nhờ một phần ở lão mà mới tới được đây. Nhưng dù kiến thức có rộng hơn nữa, hôm nay lão cũng đã bị hiện thực che mắt rồi.
Lão muốn giúp đám tiểu yêu, cho nên đã mất đi chính bản thân mình.
Khỉ Đá nhìn ba con yêu quái hốt ha hốt hoảng lôi kéo Đại Giác chạy đi ra bên ngoài nơi đóng thì không khỏi bất đắc dĩ bật cười.
Bây giờ đám này đang rất nóng lòng tìm chứng cứ để thuyết phục kẻ mạnh nhất trong tổ đội là Khỉ Đá ở lại đây.
Khó trách thần phật lại vô tình, vì nếu có tình sẽ chẳng sống lâu.
Khỉ Đá nghĩ.
Suốt một buổi chiều, Khỉ Đá chỉ đành miễn cưỡn nằm phơi nắng ở trên mặt đất.
Một đám tiểu yêu đang trang trí nơi đóng quân để chỗ này đẹp hơn. Còn một đám khác lại đang nấu bữa tối.
Vài tên yêu quái không biết ở đâu thỉnh thoảng lại lảng vảng ở xung quanh bên ngoài nơi đóng quân. Nếu bọn chúng thấy có yêu quái nào trong nơi này có ý muốn tấn công là lập tức chạy đi.
Đại khái là chúng đều biết Khỉ Đá là thủ lĩnh mới của khu vực này, nên muốn đến đây để nộp tiền bảo hộ.
Đương nhiên, cũng có thể là thủ lĩnh của khu vực khác phái sang đây để thăm dò. Dù sao hai bên đều là quan hệ cạnh tranh.
Dù thế nào thì thời gian này vẫn gió êm sóng lặng.
Khỉ Đá không cần phải đi rêu rao là mình đã tiếp quản địa bàn của cá sấu tinh, thu phục bao nhiêu yêu quái và kiếm được bao nhiêu tài bảo.
Đối với Khỉ Đá, mọi thứ bây giờ đều chỉ là bình phong giúp hắn sống sót dưới sự để ý của Ác Giao mà thôi, chứ chúng không hề có chút ý nghĩa gì cả.
Nếu cuối cùng Khỉ Đá vẫn không thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề thì hắn đành phải bỏ đi một mình.
Cùng lắm thì hắn cũng chỉ mang theo tiểu cô nương kia.
Nghĩ đến đây, Khỉ Đá chậm rãi nhìn về một phía nào đó.
Lúc này tiểu hồ yêu đang cùng hai con tiểu yêu khác trêu đùa một con sâu ở trên mặt đất.
“Không biết cô nhóc Phong Linh dạo này thế nào nhỉ?” Nhìn thấy tiểu hồ yêu, bỗng nhiên hắn lại nghĩ.
…
Tà Nguyệt Tam Tinh động, Lăng Yến lý.
– Ở, tứ công chúa dạo này rất chăm chỉ, tiến bộ rất nhiều rồi! Không tồi! Không tồi!
Đại đệ tử Nguyệt Triêu của Thanh Phong Tử mở to mắt nhìn khẩu quyết và pháp trận đồ do Phong Linh vẽ, kinh ngạc nói.
– Đều do sư tổ dạy tốt.
Trả lời như vậy, nhưng Phong Linh cũng không hề kiêu ngạo.
Xế chiều hôm nay, Phong Linh đang ở trong phòng một mình để viết khẩu quyết và pháp trận của theo lời dạy của sư tổTu Bồ Đề thì sư huynh Nguyệt Triêu bất ngờ đến chơi.
Nguyệt Triêu quay lại nhìn Phong Linh, híp mắt nói:
– Ồ, sư muội lại sắp đột phá đến cảnh giới Nạp Thần chứ. Cuối cùng là sư tổ dùng biện pháp gì mà nhanh được vậy nhỉ. Thật sự khiến người khác hâm mộ mà!
– Sư tổ nói, không thể nói.
– Ha ha, có gì à giấu chứ. Chẳng lẽ ta lại đi lui về cảnh giới Ngưng Thần rồi đột phá lại sao?
Nguyệt Triêu cúi đầu nhìn tiếp bài tập của Phong Linh:
– Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là những thứ này đó. Tu vi ấy mà, sớm muộn gì cũng sẽ tăng lên. Còn những thứ này học tốt thì mới khống chế được tâm tính tốt, sớm hay muộn đều sẽ có thành tựu. Có điều sư muội mới cảnh giới Ngưng Thần đã học những thứ này có chăng sớm quá không…
Phong Linh lặng lẽ đến bên cạnh Nguyệt Triêu, thì thầm hỏi:
– Sư huynh, Khỉ Đá bây giờ thế nào?
– Hử? Khỉ đá?
Nguyệt Triêu ngơ ngác.
Phong Linh nhăn nhăn lông mày, thì thầm rất nhỏ:
– Muội nói là… Tôn sư thúc á.
– Sao?
– Lăng Vân sư thúc nói, Khỉ Đá đi theo sư thúc tới Lăng Vân các, học xong bảy mươi hai biến mới trở về. Hiện giờ không biết hắn học thế nào rồi? Biết bao nhiêu biến rồi?
– À!
Nguyệt Triêu như người mơ tỉnh giấc, vỗ đầu rồi nói:
– Sư huynh đã rất lâu chưa đến Lăng Vân các nên không biết rõ đâu.
– Sắp tới sư huynh có định đi Lăng Vân các không?
– Sắp tới sao, có thể sẽ đi thôi.
– Muội nhờ huynh gửi phong thư được không? Giúp muội đưa cho Khỉ Đá. Hắn cũng không viết thư cho muội. Lần trước muội nhờ Lăng Vân sư thúc đưa giúp nhưng sư thúc không chịu. Sư thúc nói chờ khi nào muội đến cảnh giới Nạp Thần mới giúp muội, coi như là phần thưởng.
Phong Linh ngay lập tức rút từ trong tay áo ra một chồng thư đã nhăn nhúm đưa cho Nguyệt Triêu.
Chỗ này hẳn có đến gần mười phong thư.
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Phong Linh, lại nhìn chồng thư được nắm chặt trong bàn tay nhỏ bé kia, Nguyệt Triêu bỗng nhiên có chút chột dạ.
– Ta… có thể phải rất lâu sau mới đến đó… Nếu không, muội hãy tìm người khác sắp đi đến Lăng Vân các nhờ đi.
Cười ngây ngô hai tiếng, Nguyệt Triêu đứng lên muốn đi, lại bị Phong Linh níu lại góc áo.
– Sư huynh! Giúp muội đi! Được không? Có được hay không?
– Muội hãy nhờ Lăng Vân sư thúc đi. Sư thúc đã đồng ý chuyển giúp muội rồi mà. Muội cũng sẽ đột phá cảnh giới nhanh thôi.
– Không muốn. Lăng Vân sư thúc chỉ thích nói xạo thôi. Sư huynh, giúp muội đi mà!
Cúi đầu, nhìn gương mặt đáng thương của Phong Linh, Nguyệt Triêu bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ nếu mình không đồng ý thì hôm nay chắc sẽ không thể thoát được.
Cuối cùng, sau nửa ngày, Nguyệt Triêu vẫn phải cầm lấy tập thư.
Phong Linh vui như đứa trẻ con được quà.
– Cám ơn sư huynh!
Nguyệt Triêu đi ra ngoài, đứng ngơ ngác tại chỗ rồi thở dài.
Nghe thấy tiếng hát vui vẻ của Phong Linh ở trong phòng, lại ngầng đầu nhìn trời rồi cúi xuống nhìn tập thư trong tay mình, Nguyệt Triêu nghĩ thầm: “Phải đi một lần. Chắc sư phụ sẽ không trách ta chứ?”
…
Vào một buổi chiều, Khỉ Đá vẫn ngủ tại nơi đóng quân bên ngoài thành Ác Long. Mãi tới lúc hoàng hôn, nơi này mới xuất hiện một vị khách thật sự đầu tiên.
Đó là một con sóc thành tinh thấp bé, ước chừng chỉ cao có ba thước, mặt để một cặp râu cá trê bạc trắng, diện mạo thoạt nhìn cũng không có vẻ quá già. Nó mặc một cái áo dài bằng vải màu xám, có vài miếng vá.
Tuy rằng trông cũng thật nghèo túng, nhưng so với đám tiểu yêu nơi này thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Nó nhìn thấy Khỉ Đá, thì ngay lập tức cung kính chắp tay:
– Bái kiến tân thủ lĩnh.
Nó biểu hiện rất nho nhã, lễ độ. Nếu là một gương mặt khác thì không ai nhận ra đây là một con yêu quái.
Khỉ Đá chỉ liếc mắt đã biết nó chỉ có cảnh giới Nạp Thần sơ kì.
– Ngươi là?
– Kẻ hèn là Lữ Thanh. Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tân thủ lĩnh.
“Hửm? Lại còn có cả tên riêng?” Khỉ Đá ngạc nhiên, nghĩ thầm trong lòng.
Khỉ Đá chầm chậm nhấc mình dậy, rồi khoanh chân ngồi:
– Mọi người đều gọi ta là Khỉ Đá.
– Khỉ Đá…
Sóc tinh lắc lắc đầu, nói:
– Danh hiệu này không được hay lắm. Vì nghiệp lớn, xin thủ lĩnh hãy thay đổi một cái tên khác.
Mọi cử chỉ của sóc tinh đều giống như một tên tú tài hủ lậu.
– Khỉ Đá rất tốt. Ta thích như thế. Ngươi đừng nói lung tung nữa, tìm ta có chuyện gì?
Sóc tinh cười hai tiếng, chắp tay:
– Thủ lĩnh đã nói thì đó chính là rất tốt. Lần đầu kẻ hèn đến đây chỉ mong ra mắt thủ lĩnh. Bởi vì đêm qua kẻ hèn xem thiên văn, thấy sao Tử Vi dịch chuyển sang phía Tây…
– Được rồi! Bớt nói nhảm.
Khỉ Đá cắt ngang chuyện cười của sóc Tinh. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một yêu quái thích chơi chữ thế này, thật đúng là khiến hắn dở khóc dở cười.
– Nói đi. Chuyện gì? Nói điểm chính.
Sóc tinh xấu hổ, lùi về sau một bước rồi quỳ xuống đất.
– Kẻ hèn muốn theo hầu đại vương, bày mưu tính kế vì hoành đồ đại nghiệp của đại vương, cúc cung tận tụy đến chết mới dừng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!