ĐẠI BOSS TRẺ CON CỰC KỲ YÊU VỢ
Chương 4: Đặt tên cho con (2)
00:15 / 03:13
Trợ lý Hoàng đang mặc áo khoác dày chống lạnh đứng ở nơi nào đó của Thái Bình Dương…ngắm cảnh quan đêm đầy sao cực kỳ đẹp. Ở khu nhà trọ kề biển thế này, có mơ cũng không được. Cảm giác rất yên bình, cũng thật khoan khoái…cách biệt với thế giới ồn ào náo nhiệt.
Thật xui xẻo mà cũng thật hạnh phúc…
Chợt điện thoại Hoàng Tố reo lên, anh chàng mở xem thì giật mình, suýt chút ném nó xuống nước cho cá mập xơi tái.
Là của Đại Kỷ đại nhân a~
Anh mới vừa ấn nút “Trả lời” thì bên kia gần như hết hơi hết sức mà gào lên:
“Trợ lý Hoàng! Tên Đại Thần hay hơn đúng không!!?” ai đó đã gào thét inh ỏi, đến độ không cần bật loa vẫn nghe như thủng màng nhĩ. Trợ lý Hoàng vẫn không hay việc gì đã xảy ra với cái chỗ của Giám đốc, nghe có vẻ rất căng à nha! Hay là chiến tranh đổ máu sau khi anh đi rồi? Haiz…đúng là không ngày nào được yên…
“Giám đốc, xin hãy kể trình tự các sự việc.” Anh cố gắng dùng cái mánh nghề nghiệp ra nói chuyện, chứ với người ngang như cua như Đại Kỷ thì có gào thét chung thì người bị thiệt cũng chẳng phải Đại Boss…
“Đại Kỷ! Anh đừng có quá đáng! Tên của con phải là Đại Toàn!” bên kia í é phản bác, nghe chất giọng là biết ngay Nhã Ái đang cãi cọ với Đại Kỷ. Dù cãi nhau nhưng cô vẫn dùng giọng có chút cứng rắn nói, chứ không trẻ con gào lên như Đại Kỷ.
Thì ra là cái vụ mang thai với đặt tên cho con…Về phương diện này thì Hoàng Tố có chút kinh nghiệm, anh thở hắt ra 1 hơi, trải qua nhiều chuyện bây giờ là lúc áp dụng vào thực tiễn.
“Anh quá đáng chỗ nào! Rõ ràng cái tên đó không đẹp chút nào!” Đại Kỷ tức giận đá văng câu nói của Nhã Ái, thân là 1 người cha, anh cũng rất thương cho tương lai của con, nên vắt óc suy nghĩ tên cho con. Ai ngờ đã không được còn bị chỉnh sửa.
May mà người nghe máy là Hoàng Tố, chứ là người khác chắc đã bị cười cho thúi mặt.
“Đại Kỷ, anh đang gọi cho tiền bối đấy à? Này, chuyện gia đình mình để riêng chúng ta giải quyết. Sao anh lại làm phiền đến Hoàng tiền bối vậy?”
Một câu của Nhã Ái đã nhanh chóng làm sắc mặt Đại Kỷ tệ hơn, vừa ghen vừa bực…còn đầu dây bên kia toát mồ hôi như tắm…
Phu nhân Giám đốc quả là rất can đảm…công nhận rất can đảm…
“Giám…Giám đốc…” Hoàng Tố chưa kịp nói gì thì điện thoại cắt cái cụp…
Rõ ràng là Đại Kỷ giận rồi.
Chỉ mong đây không phải là phát động chiến tranh toàn cục diện…
Hoàng Tố chắp 2 tay khấn vái trời đất.
#2
“Này, anh đã nói là Đại Thần nghe hay hơn, sao em cứ thích phản bác anh vậy?” Đại Kỷ không nhịn chút nào nói thẳng với Nhã Ái, quả thật anh không hài lòng với cái tên “Đại Toàn”, không hợp 1 chút xíu nào hết! Rõ ràng là “Đại Thần” nghe hay hơn.
Tôi thắc mắc tại sao 2 người đinh ninh đó là con trai vậy?
Trước giờ người luôn nhịn nhục sau mọi vấn đề của tên trẻ con Đại Kỷ là Nhã Ái, cô có ý thức người lớn hơn 1 chút nên dễ dàng tha thứ cho Đại Kỷ về những vấn đề nhỏ nhặt, nhưng vấn đề lần này là cực lớn! Cô cũng đã thủ thỉ xem tên của con như thế nào bằng giọng dễ nghe nhất, ai ngờ anh đứng phắt dậy từ chối gào thét kịch liệt! Rõ ràng anh gây sự trước!
Quả đúng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng…
“Thôi được, nếu anh đã nhất quyết là cái tên Đại Thần cho con, em cũng không phản bác gì nữa. Tối lắm rồi, em đi ngủ.” Cô thở ra 1 hơi cho bình tĩnh lại, rồi ôm lấy cái gối ôm, bước ra khỏi phòng ngủ.
“Này, em đi đâu!?” Đại Kỷ khá hài lòng khi nghe Nhã Ái nói không phản bác. Đương nhiên, cô bao giờ cũng phải nhường nhịn anh! Nhưng khi thấy cô kéo gối ôm ra ngoài phòng ngủ, tự dưng anh thấy ngạc nhiên.
“Nếu anh đã quyết định theo ý kiến của anh, thì cũng có nghĩa lời nói của em không đáng trọng lượng với anh. Em nghĩ cái tên Đại Thần cũng rất hay đấy.” cô bỏ ra phòng khách, tay vô thức xoa cái bụng phẳng là nơi cư trú tạm thời cho đứa con yêu quý của cô. Cuối cùng khuất bóng sau cánh cửa đối diện phòng ngủ của vợ chồng cô.
Đại Kỷ không biết nói gì, nhưng do bản thân quá trẻ con đi, cũng quá tự cao đi, anh không thèm giữ Nhã Ái làm gì.
Nhưng…hối hận đã muộn màng…
Đại Kỷ có thói quen ôm Nhã Ái và vùi đầu vào tóc cô ngủ, bây giờ cái thân thể mềm mại đấy không còn ở đây nữa, thay vào đó là trống trơn vắng không bóng người. Đại Kỷ nằm xuống, đổi biết bao nhiêu tư thế rồi mà vẫn không ngủ được. Anh phải nằm mở mắt trên giường, mở mắt liên tục không nhắm được.
“Đại Toàn hả…? Xấu xí! Không hợp!” anh tự dưng muốn nhận sai nhưng không chịu cho rằng cô đúng, trẻ con mãi mãi là trẻ con, tư tưởng quá tệ. Vắt tay lên trán, anh nghĩ rồi sẽ thiếp đi thôi! Cô không có anh cũng đâu ngủ được đâu!
Xin lỗi nhé, sai lầm, cô ấy giờ đang êm giấc bên chiếc giường rộng của phòng ngủ dành cho khách kia kìa. Nhã Ái không phải trẻ con như anh đâu, Đại Kỷ.
Suốt đêm ấy, anh thức trắng…
Sáng ra, gãi đầu sột soạt đi xuống cầu thang, tưởng vợ đang làm đồ ăn cho mình, nên anh cũng không ngần ngại mà dậy trễ 1 chút. Đúng như anh nghĩ, quả thực có làm cho anh đồ ăn.
Nhưng tại sao anh thấy buồn quá…Cảnh cô mặc tạp dề, nấu nướng dưới bếp, không ngừng cười: “Đại Kỷ, anh dậy rồi hả, mau mau xuống ăn để còn đi làm nữa.” đâu mất tiêu rồi, bây giờ còn lại cái bàn thức ăn đầy đủ lạnh ngắt mà không có bóng vợ…
Tự dưng anh…tự hỏi bản thân đã làm sai thật sao?
Đại Kỷ lại gần bàn ăn mới thấy có tờ giấy viết để trên bàn, anh vội mở ra xem, rồi cả người như đứa trẻ bị bỏ rơi, đôi mắt buồn thăm thẳm…
Tờ giấy trắng tinh…Nhã Ái giận anh thật rồi.
P/s: cho các mem nào không hiểu dòng cuối, tức là 1 cách để nói rằng: “Em không muốn nói gì với anh nữa.” của Nhã Ái nhé.
#3
Nhã Ái về nhà mẹ, không phải cô tức giận Đại Kỷ rồi chạy về mách mẹ, mà do cô muốn hỏi mẹ ý kiến xem tên “Đại Thần” nó có thể giúp gì được trong tương lai con cô, người như cô chỉ muốn biết ý nghĩa của cái tên đó thôi. Nếu nó không hợp, cô nghĩ sẽ lựa ngày bàn lại với Đại Kỷ. Sáng nay cô đã làm đồ ăn cho anh, nghi ngờ anh cũng như thường ngày dậy trễ nên sợ đồ ăn bị lạnh, anh ăn không ngon. Định là ghi vào giấy để nhắc anh hâm lại trước khi ăn.
Nhưng mà nghĩ lại, lời nói của cô không có giá trị lớn lao, nghĩ rằng anh có thể lo được, nên chuẩn bị quần áo rồi đi luôn. Cũng muốn đi để anh có thời gian mà nghĩ lại cho xứng cái tên, cũng muốn ích kỷ để bản thân hết bực dọc trong người. Đương nhiên là cô phải bực rồi! Làm sao không giận được cơ chứ! Tối qua cô gần như khóc thút thít, nhưng nghĩ lại không nên chút nào.
Vợ chồng gây nhau là chuyện thường, 1 người gây 1 người nhịn là tốt nhất.
Cuối cùng về nhà mẹ, cô lại quên khuấy mất việc hỏi tên cho con.
Còn về phía Đại Boss…
“A lô, Tống Hoa, vợ tôi có ở chỗ cô không? Không à? Được rồi!” Đại Kỷ hết sức nhớ vợ, tuy nhiên không nghĩ tới phương diện vợ đã về nhà mẹ vì anh cứ đinh ninh cô là người vợ rất cứng rắn, không vì chuyện này mà về nhà mẹ làm inh ỏi củ tỏi lên. Anh đã hỏi tất cả nhà bè bạn của cô, không có cô ở đó.
Hoàng Tố đang yên lành bên Thái Bình Dương cũng bị gọi phải chạy về lẹ để phụ anh tìm giúp.
“Giám đốc, chuyện gì xảy ra thế ạ?” Hoàng Tố ôm máy điện thoại gọi hết nhân viên công ty xem có ai rộng lòng giúp đỡ Nhã Ái bỏ chồng đi không? Ai mà tốt phước như vậy chắc chắn sẽ được sống cùng anh tại bờ biển Thái Bình Dương.
Đại Kỷ đem mọi chuyện nói cho Hoàng Tố nghe, trợ lý này nghe rất chăm chú, sắc mặt cũng thay đổi ít nhiều. Cho đến khi Đại Kỷ dứt lời, thì trợ lý Hoàng chợt lầm bầm:
“Giám đốc, không phải chữ Toàn nghe rất ổn sao?”
“Ổn chỗ nào?” Đại Kỷ bực dọc gắt lại, sao ai cũng nói rằng chữ Toàn của Nhã Ái là tốt chứ?
“Công ty chúng ta lãnh từ thời Chủ tịch Kì năm 23 tuổi, đến lúc này là cháu của chủ tịch Kì lên nhậm chức đến nay đã 16 năm ròng. Thay tên cũng rất nhiều, Chủ tịch Kì trước đây chọn khá nhiều cái tên cho công ty, chẳng lẽ Giám đốc không nhớ?” Trợ lý Hoàng đọc nhiều qua các thế hệ người đứng đầu, bởi vì rất có ích cho công việc, nếu không may giao tiếp hoặc gặp mặt, cũng biết vai vế mà chào hỏi, đó cũng là cách để leo lên chức trợ lý của anh.
“Chuyện đó thì liên quan gì đến công ty?” Đại Kỷ cũng biết việc này, không hiểu nên nhăn mặt hỏi lại.
“Có 1 cái tên Chủ tịch đã phải họp Hội đồng để đổi, không bị trùng lặp với công ty khác, lúc đó Giám đốc mới nhậm chức, chẳng lẽ Giám đốc không nhớ thật sao?” Trợ lý Hoàng nghi ngờ, hồi trước Đại Kỷ nhậm chức cũng vừa lúc anh từ chiếc ghế nhân viên bình thường thăng chức trợ lý riêng cho Đại Kỷ.
“À…cái tên Toàn Thanh ấy à? Thì sao?” Càng nhắc Đại Kỷ càng nhớ về quá khứ, nhưng vẫn không hiểu ý của trợ lý Hoàng nói là gì.
“Tôi không nhớ lắm, nhưng lần đó Phu nhân cũng được đến đây, tôi thấy Giám đốc đã không ngừng nói chuyện với Phu nhân. À, tôi không có ý định nghe lén, nhưng tôi nhớ khá rõ Giám đốc quá vui mừng vì được thăng chức nên bảo với Phu nhân là cái gì mà sau này có con bắt buột phải đặt tên có chữ Toàn hoặc chữ Thanh…Tôi nghĩ Giám đốc quên nhưng tôi thì nhớ rất rõ đó.”
Hoàng Tố không bao giờ nói dối Đại Kỷ, nên khi ngẩng mặt lên nhìn mặt…
Đại Kỷ hai con mắt như thể đèn xe hơi, miệng há hốc, giống như đã nhớ được bản thân mình thật sự đã quên chuyện đó…Hình như đó là lần anh với cô phải bàn chắc chắn có công ăn việc làm rồi mới có con…Sao mà anh có thể quên sự kiện trọng đại đó chứ?
Thảo nào lúc đó Nhã Ái phải cãi cọ với anh, từ đầu chí cuối hoàn toàn do Đại Kỷ anh mà ra…
…
Hoàng Tố toát mồ hôi hồn hột: “Giám đốc…không đùa đấy chứ…thật sự quên rồi sao…?”
Đại Kỷ gào thét tâm can, tốc độ tìm vợ phải tăng lên lv max!!!
Phải đi xin lỗi Nhã Ái bảo bối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!