Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
861


Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về


Chương 24


Hôm nay, cô và anh không có dự định đi đâu cả, chắc là trốn trong khách sạn nữa rồi.

Vừa ngủ dậy, anh ngồi nữa thân trên giường chờ cô làm vệ sinh.

“Reeng…reeng…reeng”

“Alo…”

Anh ngồi trên giường, nhấc điện thoại lên nghe sau một hồi chuông.

“….”

“Được…tôi biết rồi”

Nhíu mày một cái rồi đem điện thoại đã tắt đặt xuống chiếc bàn bên cạnh.

“Sao vậy….?”

Cô từ phòng tắm bước ra, tay cầm chiếc khăn lau khô tóc.

“Công ty Dasrick muốn mời anh đi dự tiệc tối nay…”

Anh nhìn cô nghiêm túc nói.

“Vậy thì anh cứ đi đi, sao phải tỏ ra nghiêm túc đến vậy…”

Cô bỉu môi nhìn anh, rồi bước đến một bên giường ngồi xuống.

“Anh chỉ suy nghĩ có nên đi không…”

Anh ngồi dậy lấy máy sấy, sấy tóc cho cô, vừa làm vừa mở miệng nói.

“Ôi dào…người ta mời thì anh cứ đi…tới đó ăn một bụng rồi về”

Cô ngồi ngoan ngoãn, giọng thản nhiên đến cực độ.

“Đồ hấu ăn, em chỉ nghĩ được đến vậy…”

Anh bật cười thành tiếng, giọng cưng chiều.

“Hứ…hấu ăn thì sao, không ăn cho chết à…”

Khuôn mặt cô hậm hực, hừ nhẹ một tiếng.

“Em từ mèo chuyển sang heo rồi đấy à…”

Anh cười cười, vừa sấy tóc vừa mở miệng trêu chọc cô.

“Mèo cái gì? Heo cái gì? Anh mới là mèo, anh mới là heo nhé…”

Cô lập tức xù lông, đứng phắt dậy ghét bỏ nhìn anh, giọng lớn lên vài phần.

“Được…được, anh là mèo, anh là heo…ngồi xuống để anh sấy tóc cho em, thật là…”

Anh mỉm cười, nhìn cô đến cưng chiều, kéo tay cô ngồi xuống giường để tiếp tục nhiệm vụ cao cả của mình.

Con mèo hoang thì vẫn là con mèo hoang, lúc nào cũng có thể xù lông được hết, bất quá…anh lại thích như vậy, thích một con mèo hoang hồn nhiên nhưng lại đanh đá như vậy.

“Tối nay…cùng anh đi dự tiệc…”

Ngồi một lúc, anh liền mở miệng nói.

“Ừ thì đi, ở đó có đồ ăn ngon, lại miễn phí…ngu gì không đi”

Cô gật gật đầu, huých mặt một cái, chẳng thèm liếc anh một cái, mà xoay người bước đi.

Bây giờ vẫn còn sớm, cứ ru rú trong nhà mãi quả là chán, thôi thì mình tự tìm niềm vui cho bản thân mình vậy.

Suy nghĩ một hồi, cô liền cầm nón rộng vành bước ra khỏi phòng.

“Bảo bối, em đi đâu vậy…?”

Anh ngồi trên giường quan sát cô nảy giờ, không nhanh không chậm hỏi.

“Đi dạo, ở trong phòng ngột ngạt lắm…”

Anh nghe xong thì bước đến, vòng tay qua ôm lấy em cô.

“Vậy chúng ta cùng đi…!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN