Đại Chiến Hacker - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Đại Chiến Hacker


Chương 17


Thế là chúng tôi kể cho Barbara nghe. Thực ra, tôi thấy việc này khá vui. Dạy người khác cách sử dụng công nghệ luôn luôn là công việc đầy hứng thú. Thật hay ho khi quan sát mọi người tìm ra cách sử dụng những công nghệ xung quanh họ để làm cho cuộc sống của họ tốt hơn. Ange cũng thật tuyệt vời – chúng tôi đã hợp thành một đội hoàn hảo. Chúng tôi đã thay nhau giải thích nó hoạt động như thế nào. Barbara thì đã tương đối thành thạo Xbox nên dễ dàng bắt đầu, tất nhiên rồi.

Hóa ra là chính cô đã viết về những cuộc chiến mã hóa ở giai đoạn đầu những năm chín mươi, khi mà các nhóm đấu tranh cho quyền tự do công dân như Tổ chức Tiên phong trong lĩnh vực Điện tử (EFF) đã chiến đấu cho quyền được sử dụng kỹ thuật mã hóa cao cấp của người Mỹ. Tôi chỉ biết loáng thoáng về giai đoạn đó, nhưng Barbara giải thích nó theo cái cách khiến tôi sởn gai ốc.

Ngày nay chúng ta thấy chuyện này không thể tin nổi, nhưng đã có thời chính phủ xếp kỹ thuật mã hóa như một loại đạn dược và nghiêm cấm bất cứ ai xuất khẩu hay sử dụng nó nhắm đến các cơ sở an ninh quốc gia. Đoán xem? Chúng ta đã từng có những thuật toán bất hợp pháp ở cái đất nước này.

Cơ quan An ninh Quốc gia (NSA) là những vị quân sư thực sự đứng sau lệnh cấm này. Họ có một tiêu chuẩn mã hóa mà họ tuyên bố là đủ mạnh để các ông chủ nhà băng và khách hàng của họ sử dụng, rốt cuộc lại chẳng mạnh đến thế, vì bọn mafia vẫn có thể che giấu sổ sách bí mật hòng qua mắt họ. Người ta nói rằng mã tiêu chuẩn DES-56 không thể phá được. Nhưng rồi một trong những triệu phú đồng sáng lập nên EFF đã chế tạo thành công một máy phá mã DES-56 trị giá 250.000 đô la, có thể phá mã trong vòng hai tiếng.

NSA vẫn lập luận rằng họ nên được phép ngăn chặn công dân Mỹ sở hữu những bí mật mà họ không thể xen vào. Sau đó, EFF đã giáng đòn trí mạng. Năm 1995, Dan Bernstein, nghiên cứu sinh ngành toán trường Berkeley, bị đưa ra tòa. Bernstein đã viết một tài liệu hướng dẫn chứa các mã máy tính có thể được sử dụng để tạo một mã mới mạnh hơn mã DES-56. Mạnh hơn hàng triệu lần. NSA lo ngại rằng Bernstein sẽ biến tài liệu này thành một thứ vũ khí, và do đó, nó không được công bố.

Có lẽ thật khó để một vị thẩm phán hiểu về thuật mã hóa và ý nghĩa của nó, nhưng hóa ra là thẩm phán của Tòa Thượng thẩm lại chẳng mảy may hào hứng với việc bảo ban các nghiên cứu sinh rằng họ được phép viết cái gì, đề tài gì. Những cuộc chiến về mã hóa kết thúc với chiến thắng về phe thiện khi phiên tòa phúc thẩm thứ chín quyết định rằng mật mã cũng là một dạng ngôn luận được bảo vệ bởi Tu Chính Án thứ nhất – “Quốc hội không được phép ban hành bất cứ luật nào để giảm bớt quyền tự do ngôn luận.” Nếu bạn mua một thứ gì đó trên mạng, gửi một tin nhắn bí mật hay kiểm tra số dư tài khoản, bạn nên sử dụng mã đã được công nhận bởi EFF. Một điểm hay nữa là: NSA không phải là thông minh vô địch thiên hạ. Bất cứ thứ gì mà họ biết cách bẻ gãy thì bọn khủng bố hay trộm cắp cũng có thể.

Barbara là một trong những phóng viên đã gây dựng được danh tiếng từ việc đưa tin về vấn đề này. Cô cũng từng đưa tin về giai đoạn cuối của phong trào dân quyền ở San Francisco, và sau đó cô đã nhận ra sự giống nhau giữa cuộc đấu tranh cho Hiến pháp trong thế giới thực và thế giới ảo.

Nhờ vậy, cô nắm bắt vấn đề rất nhanh. Tôi không nghĩ mình có thể giải thích vấn đề này với bố mẹ, nhưng đối với Barbara, nó thật dễ dàng. Cô đưa ra những câu hỏi thông minh về các giao thức cung cấp mã và thủ tục an ninh, thỉnh thoảng còn hỏi cả những thứ mà tôi không biết và chỉ ra những lỗ hổng tiềm tàng trong hệ thống của chúng tôi.

Chúng tôi cắm điện vào Xbox và lên mạng. Có bốn điểm phát WiFi đang mở trong phòng họp và tôi cài đặt để cứ sau một khoảng thời gian ngẫu nhiên, nó lại tự chuyển giữa các điểm. Barbara cũng hiểu điều này. Vào Xnet cũng giống như vào mạng vậy, chỉ có điều là mọi thứ chậm hơn một chút và hoàn toàn ẩn danh, không ai biết bạn là ai.

“Vậy giờ sao?” tôi nói khi cả ba thư giãn một chút. Tôi nói đến khô cả cổ và cảm thấy giống như uống phải một thứ axit khủng khiếp từ cốc cà phê. Bên cạnh đó, cái cách Ange cứ siết chặt tay tôi phía dưới bàn khiến tôi chỉ muốn bỏ trốn đi thật xa và tìm một nơi nào đó riêng tư để bù đắp cho cuộc cãi nhau đầu tiên của chúng tôi.

“Bây giờ cô sẽ viết bài báo. Cháu có thể đi, cô sẽ tìm tất cả mọi thứ cháu bảo và cố gắng xác minh trong phạm vi có thể. Cô sẽ cho cháu xem bài báo trước khi cho đăng và thông báo cho cháu khi nào thì nó lên báo. Giờ thì, cô muốn các cháu không nói điều này với bất cứ ai khác bởi vì cô muốn có tin độc và cô muốn chắc chắn rằng mình có được câu chuyện này trước khi nó bị xới tung lên bởi các suy đoán của báo chí và những lời thêu dệt của DHS.

“Cô sẽ phải liên hệ với DHS để lấy ý kiến trước khi viết bài, nhưng cô sẽ làm việc này theo cách thức an toàn nhất cho cháu. Cô cũng đảm bảo cháu sẽ được biết trước khi việc đó diễn ra.

“Một điều nữa cô cần phải làm rõ là: đây không còn là câu chuyện của cháu nữa. Đây là câu chuyện của cô. Cháu đã rất hào phóng cung cấp cho cô và cô sẽ cố gắng đáp lễ món quà này, nhưng cháu không có quyền chỉnh sửa hay thay đổi bất cứ cái gì hay ngăn cản cô. Giờ bánh xe đã quay và nó sẽ không dừng lại. Cháu hiểu chứ?”

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến những khía cạnh này nhưng ngay khi cô nói ra, tôi thấy mọi chuyện thật hiển nhiên. Điều này có nghĩa là tôi đã phóng ra một quả tên lửa và không thể dừng nó lại được nữa. Nó có thể sẽ rơi trúng hoặc chệch mục tiêu, nhưng nó đã ở trên trời và bây giờ không thể thay đổi được nữa. Một lúc nào đó trong tương lai gần, tôi sẽ không còn là Marcus nữa – tôi sẽ là một nhân vật nổi tiếng. Tôi sẽ là người đã tuýt còi DHS.

Tôi sẽ là một người chết biết đi.

Tôi đoán Ange đang nghĩ giống tôi bởi vì lúc này trông sắc mặt cô nhợt nhạt, tái xanh.

“Ra khỏi đây thôi,” cô nói.

Mẹ và em gái Ange lại ra ngoài nên chúng tôi dễ dàng quyết định sẽ đi đâu chiều nay. Đã quá giờ ăn chiều, nhưng bố mẹ tôi biết tôi đang gặp Barbara và sẽ không giận nếu tôi về nhà muộn.

Khi tới chỗ Ange, tôi không thấy phải phải cắm Xbox ngay làm gì. Ngày hôm nay nói về Xbox thế là quá đủ rồi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là Ange, Ange, Ange. Sống mà không có Ange. Biết rằng Ange đang giận tôi. Ange sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Ange sẽ không bao giờ hôn tôi nữa.

Cô cũng đang nghĩ giống tôi. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô khi chúng tôi đóng cửa phòng ngủ lại và nhìn nhau. Tôi thèm khát cô, giống như khi thèm bữa tối sau cả một ngày không ăn uống gì. Giống như khi bạn khát nước sau khi chơi bóng đá ba tiếng liền.

Không giống tất cả những thứ đó. Nó mạnh mẽ hơn. Đó là nỗi thèm khát tôi chưa bao giờ trải qua. Tôi muốn ăn cô, ăn ngấu nghiến.

Cho tới tận bây giờ, cô vẫn luôn là người nồng nhiệt hơn trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi để cô đặt ra và kiểm soát các bước đi. Thật là phấn khích đến kinh ngạc khi cô chộp lấy tôi, cởi áo tôi ra, kéo mặt tôi sát mặt cô.

Nhưng tối nay, tôi không thể kiềm chế được nữa. Tôi sẽ không kiềm chế nữa.

Cửa đóng và tôi với tay giật mạnh áo của cô, gần như không cho cô thời gian nhấc tay lên để tôi kéo nó khỏi đầu cô. Tôi giằng áo mình lên quá đầu, nghe thấy tiếng vải kêu sột soạt khi mà các đường chỉ như lỏng ra.

Mắt cô sáng bừng, miệng mở ra, hơi thở dồn dập. Tôi cũng vậy, cả hơi thở, trái tim, huyết mạch đều gào thét trong tai tôi.

Tôi cởi những thứ còn lại trên người cả hai với một nỗi phấn khích không hề giảm, ném chúng vào đống đồ giặt là lẫn lộn cả bẩn và sạch trên sàn. Sách vở giấy báo đầy giường, tôi gạt chúng sang một bên. Chúng tôi nằm xuống chiếc giường vẫn chưa dọn, tay trong tay, quấn chặt như thể bị hút vào nhau. Cô rên rỉ trong miệng tôi và tôi tạo ra thứ âm thanh đáp lại, tôi cảm thấy giọng cô rung lên trong thanh quản tôi, một cảm giác khiêu khích hơn bất cứ cái gì tôi từng cảm thấy trước đây.

Cô buông ra và với tới tủ đầu giường. Cô mở tủ và ném một túi thuốc màu trắng lên giường, trước mặt tôi. Tôi nhìn vào trong. Bao cao su. Của Trojan. Một tá thuốc diệt tinh trùng. Vẫn còn tem niêm phong. Tôi mỉm cười và cô cũng cười lại, rồi tôi mở chiếc hộp.

Tôi đã nghĩ về việc nó sẽ xảy ra như thế nào suốt mấy năm nay, và tưởng tượng về nó hàng trăm lần mỗi ngày. Đôi khi, tôi chỉ nghĩ về việc này, chẳng nghĩ về bất cứ thứ gì khác.

Nó không giống với bất cứ điều gì tôi mong đợi. Một vài phần trong số đó thì tốt đẹp hơn. Một vài thì tồi tệ hơn rất nhiều. Trong khi đang diễn ra, nó diễn ra như bất tận. Và rồi, dường như nó kết thúc chỉ trong nháy mắt.

Sau cùng, tôi vẫn cảm thấy như trước. Nhưng tôi cũng cảm thấy khác biệt. Có điều gì đó đã thay đổi giữa chúng tôi.

Thật kỳ quặc. Cả hai chúng tôi đều ngượng ngùng khi mặc quần áo vào và đi lại khắp phòng, nhìn xa xăm để tránh đụng phải ánh mắt người kia. Tôi gói bao cao su vào một tờ giấy ăn ở trong cái hộp cạnh giường và mang vào phòng tắm, gói trong giấy vệ sinh và nhét sâu dưới đáy thùng rác.

Khi tôi trở lại, Ange đang ngồi trên giường và chơi Xbox của cô. Tôi ngồi xuống bên cạnh và nắm tay cô, cô quay mặt về phía tôi và mỉm cười. Cả hai đều kiệt sức và run rẩy.

“Cảm ơn em,” tôi nói.

Cô không nói gì, chỉ quay mặt về phía tôi, cười toe toét nhưng những giọt nước mắt thì đang lăn dài trên má.

Tôi ôm cô và cô cũng ôm tôi thật chặt. “Anh là một người đàn ông tốt, Marcus,” cô thì thầm. “Cảm ơn anh.” Tôi không biết phải nói gì ngoài việc ôm cô thật chặt. Cuối cùng, chúng tôi buông nhau ra, cô không khóc nữa nhưng vẫn mỉm cười.

Cô chỉ vào Xbox của tôi ở trên sàn cạnh giường, tôi để ý tới gợi ý này. Tôi hiểu ý cô, nhặt nó lên, cắm điện và đăng nhập.

Chẳng có gì khác. Vẫn một đống e-mail. Hàng chục bài viết mới cập nhật trên các blog tôi đã đọc. Thư rác. Ôi Chúa ơi, tôi có hàng đống thư rác. Hộp thư điện tử Thụy Điển của tôi liên tục gửi thư rác – được sử dụng như một địa chỉ gửi lại cho những thư rác được gửi tới hàng triệu tài khoản Internet, cho nên tất cả các tin nhắn than phiền và giận dữ được gửi lại cho tôi. Tôi không biết ai đứng đằng sau chuyện này. Có lẽ DHS đang cố gắng nhấn chìm hộp thư của tôi hay một người nào đó đang cố chơi khăm tôi. Tuy nhiên, Pirate Party có phần mềm lọc thư khá tốt và họ miễn phí 500 gigabyte dung lượng lưu trữ của hộp thư, thế nên trước mắt, tôi sẽ chưa bị chìm nghỉm.

Tôi lọc lại tất cả, nhấn nút xóa. Tôi có một hộp thư riêng cho những thứ đã được mã hóa gửi đến khóa công cộng của tôi vì có thể nó liên quan đến Xnet hay mang tính riêng tư. Những người gửi thư rác sẽ không phát hiện ra rằng sử dụng khóa công cộng sẽ làm cho thư rác của họ đáng tin hơn, bởi vậy, cho đến giờ thì cách này vẫn hiệu quả.

Có hàng tá tin nhắn đã được mã hóa từ những người trong mạng lưới tin cậy. Tôi xem lướt qua – đường dẫn tới các video và ảnh về những vụ lạm dụng chức quyền mới của DHS, những câu chuyện kinh dị về cuộc bỏ trốn suýt thành, những lời nói cường điệu về bài viết của tôi trên blog. Như mọi khi.

Ngay sau đó, tôi thấy một bức thư được mã hóa gửi tới khóa công cộng của tôi. Điều này có nghĩa là không một ai khác có thể đọc được nó, nhưng tôi lại không có chút khái niệm gì về người viết nó. Trong thư nói nó được gửi bởi Masha, tôi không thể biết đó là biệt danh hay một cái tên.

> M1k3y

> Cậu không biết tôi nhưng tôi biết cậu.

> Tôi bị bắt vào ngày mà cây cầu phát nổ. Họ tra hỏi tôi. Họ quyết định tôi vô tội. Họ đề nghị tôi một việc: giúp họ truy đuổi những tên khủng bố đã giết hàng xóm của tôi.

> Vào lúc đó thì có vẻ như nó là một thỏa thuận tốt, nhưng sau này tôi nhận ra rằng công việc thực sự của tôi là theo dõi những đứa trẻ bất mãn trước việc thành phố của chúng đang bị biến thành lãnh địa của cảnh sát.

> Tôi thâm nhập vào Xnet đúng ngày mà nó được khởi động. Tôi ở trong mạng lưới tin cậy của cậu. Nếu tôi muốn tiết lộ danh tính, tôi có thể đã gửi thư từ một địa chỉ mà cậu tin cậy. Đúng ra là ba địa chỉ. Tôi gia nhập mạng lưới của cậu như một thanh niên 17 tuổi. Một số e-mail mà cậu nhận được có chứa những thông tin sai lệch đã được chọn lựa một cách cẩn thận từ tôi và những người kiểm soát tôi.

> Họ không biết cậu là ai nhưng họ đang đến rất gần. Họ tiếp tục thuyết phục mọi người thay đổi hoặc thỏa hiệp. Họ khai thác các trang mạng xã hội và đưa ra lời đe dọa để biến những đứa trẻ thành những kẻ đưa tin. Có hàng trăm người đang làm việc cho DHS trên Xnet lúc này, tôi có tên thật, biệt danh và khóa của họ. Cả khóa riêng và khóa công cộng.

> Trong những ngày đầu Xnet mới hoạt động, chúng tôi đã khai thác những điểm yếu của ParanoidLinux. Phạm vi khai thác đến nay vẫn còn nhỏ và chưa có nhiều thông tin nhưng mạng lưới của cậu bị tổn hại là điều chắc chắn. Khi mà các lỗ hổng của chương trình bị phá hoàn toàn, cậu sẽ chết.

> Tôi nghĩ là sẽ an toàn khi nói rằng những người kiểm soát biết rằng tôi đang gõ những dòng này, tôi sẽ bị giam ở Gitmo-bên-bờ-vịnh cho tới khi tôi thành một bà lão.

> Thậm chí nếu họ không phá vỡ ParanoidLinux thì cũng rất nhiều ParanoidXbox bị nhiễm độc ở khắp nơi. Chúng không khớp với giá trị tổng kiểm của hệ thống, nhưng thử hỏi có bao nhiêu người nhìn vào giá trị tổng kiểm? Ngoài tôi và cậu ra? Rất nhiều đứa trẻ đã chết mặc dù chúng không biết điều đó.

> Việc còn lại của những người kiểm soát chỉ còn là tìm ra thời điểm thích hợp nhất để bắt cậu và tạo ra tác động lớn nhất tới giới truyền thông. Ngày đó sẽ sớm thôi, không lâu đâu. Hãy tin tôi.

> Có lẽ cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại kể với cậu điều này.

> Tôi cũng vậy.

> Đây là lý do của tôi. Tôi về phe họ để chống lại những tên khủng bố. Nhưng thay vào đó, tôi lại đang theo dõi những người Mỹ nào tin vào thứ mà DHS không thích. Không phải những kẻ làm nổ tung các cây cầu mà là những người phản đối. Tôi không thể làm thế được nữa.

> Và cậu cũng không thể, cho dù cậu có biết điều đó hay không. Như tôi đã nói, bây giờ việc cậu bị bắt lên đảo Kho Báu chỉ còn là vấn đề thời gian. Không phải là nếu, mà là khi nào.

> Cho nên tôi sẽ biến khỏi đây. Ở Los Angeles có một vài người, họ nói là họ có thể đảm bảo an toàn cho tôi nếu tôi muốn thoát khỏi chuyện này.

> Tôi muốn thoát khỏi chuyện này.

> Tôi sẽ đưa cậu đi với tôi nếu cậu muốn. Làm một người lính thì tốt hơn một liệt sĩ. Nếu cậu đi với tôi, chúng ta có thể cũng nhau tìm ra cách để chiến thắng. Tôi cũng thông minh ngang cậu. Tin vậy đi.

> Cậu sẽ nói gì?

> Đây là khóa công cộng của tôi.

> Masha

Khi gặp rắc rối hay nghi ngờ, hãy chạy vòng vòng và la hét.

Đã bao giờ bạn nghe thấy câu đó chưa? Đó không phải là một lời khuyên hay ho, nhưng ít nhất cũng dễ thực hiện. Tôi nhảy ra khỏi giường và đi qua đi lại. Tim tôi đập thình thịch và máu tôi sôi lên sùng sục đúng như lúc hai chúng tôi về đến nhà. Đây không phải là cảm giác hưng phấn tình dục, đơn giản là sự sợ hãi tột cùng.

“Cái gì thế?” Ange nói. “Cái gì?”

Tôi chỉ vào màn hình ở trên giường, phía tôi vừa ngồi. Cô nghiêng người sang, cầm lấy bàn phím và di chuột bằng đầu ngón tay. Cô im lặng đọc trong khi tôi đi đi lại lại.

“Cái này chắc chắn là dối trá. DHS đang chơi trò cân não với anh đấy,” cô nói.

Tôi nhìn cô. Cô đang cắn môi. Nhìn cô không có vẻ gì là tin vào bức thư này.

“Em nghĩ vậy sao?”

“Chắc luôn. Họ không thể đánh bại anh, cho nên họ lần theo sau khi anh sử dụng Xnet.”

“Đúng vậy.”

Tôi ngồi xuống giường và lại thở gấp gáp.

“Bình tĩnh nào,” cô nói. “Nó chỉ là một trò cân não. Đưa em.”

Từ trước tới nay, cô không bao giờ giằng bàn phím từ tôi, nhưng bây giờ giữa chúng tôi đã hình thành một sự thân thiết mới. Cô nhấp chuột trả lời và gõ,

> Có cố gắng đấy

Bây giờ, cô đang viết dưới tên M1k3y. Chúng tôi đang cùng nhau theo một cái cách rất khác với trước đây.

“Hãy ký vào đây. Chúng ta hãy xem cô ta sẽ nói gì.”

Tôi không biết liệu đây có phải ý kiến hay nhất không nhưng tôi cũng chẳng có ý tưởng nào tốt hơn. Tôi ký vào rồi mã hóa bằng khóa riêng của mình và khóa công cộng mà Masha đã cung cấp.

Thư trả lời đến ngay tức khắc.

> Tôi đã nghĩ cậu sẽ nói cái gì đại loại vậy.

> Đây là một lỗ hổng mà cậu chưa từng nghĩ đến. Tôi có thể ẩn danh và tạo đường hầm đưa một video qua DNS. Đây là mấy đường dẫn tới những clip mà có thể cậu sẽ muốn xem chúng trước khi quyết định có tin tôi hay không. Những người này đang theo dõi lẫn nhau, mọi lúc mọi nơi, giống như một cách để bảo đảm không bị chơi xấu sau lưng. Rất dễ để rình mò họ khi mà họ đang rình mò lẫn nhau.

> Masha

Đính kèm là một mã nguồn cho một chương trình nhỏ, có vẻ như mục đích của nó đúng như Masha đã nói: kéo một video qua giao thức hệ thống tên miền (DNS).

Ở đây tôi sẽ giải thích một chút. Vào cuối ngày, mỗi giao thức Internet chỉ là một chuỗi văn bản gửi tới gửi lui trong một trật tự định sẵn. Nó cũng giống như việc bạn có một chiếc xe tải, trong xe tải bạn đặt một chiếc ô tô, trong thùng xe ô tô bạn đặt một chiếc xe máy, đằng sau xe máy bạn buộc một chiếc xe đạp và đằng sau xe đạp bạn treo một đôi giày trượt patin.

Ví dụ, hãy xem xét Giao thức truyền tải thư tín đơn giản, viết tắt là SMTP, được dùng để gửi e-mail:

Đây là một đoạn hội thoại mẫu giữa tôi và máy chủ thư tín cùa tôi, gửi một thông điệp cho chính tôi:

> Xin chào littlebrother.com.se

250 mail.pirateparty.org.se Xin chào

mail.pirateparty.org.se, rất vui được gặp cậu

> TỪ: [email protected]

250 2.1.0 [email protected]… Người gửi đồng ý

> ĐẾN: [email protected]

250 2.1.5 [email protected]… Người nhận đồng ý

> DỮ LIỆU

354 Nhập thư, kết thúc bằng “.” cùng dòng

> Khi gặp rắc rối hay nghi ngờ, hãy chạy vòng vòng và la hét

> .

250 2.0.0 k5SMW0×Q006174 Tin nhắn được chấp nhận để gửi đi

KẾT THÚC

221 2.0.0 mail.pirateparty.org.se đang đóng kết nối

Kết nối được đóng bởi máy chủ ở nước ngoài.

Ngữ pháp của đoạn hội thoại này được thiết lập vào năm 1982 bởi Jon Postel, một trong những người hùng đã khai sinh ra Internet. Vào giai đoạn sơ khai nhất của Internet, ông đã chạy máy chủ quan trọng nhất của mạng ngay dưới bàn làm việc của mình ở trường đại học Nam California, theo đúng nghĩa đen của từ “chạy”.

Bây giờ, hãy tưởng tượng bạn kết nối một máy chủ thư tín với một phiên nhắn tin. Bạn có thể gửi một tin nhắn với nội dung “Xin chào littlebrother.com.se” tới máy chủ và máy sẽ trả lời “250 mail.pirateparty.org.se Xin chào mail.pirateparty.org.se, rất vui được gặp bạn.” Hay nói theo cách khác, bạn có thể có một cuộc trò chuyện tương tự qua tin nhắn như bạn có thể làm qua SMTP. Và với những chỗ ngắt đúng, toàn bộ hoạt động của máy chủ thư tín có thể diễn ra bên trong một đoạn chat. Hay bất cứ thứ gì khác.

Việc này được gọi là “tạo đường hầm” (tun- nelling). Bạn đặt một SMTP bên trong một đoạn chat “qua đường hầm”. Sau đó bạn có thể đưa đoạn chat ngược vào một đường hầm SMTP nếu bạn muốn thực sự kỳ quặc, đào một đường hầm trong một đường hầm khác.

Trên thực tế, mọi giao thức Internet đều trải qua quá trình này. Rất tuyệt, vì nó có nghĩa là nếu mạng của bạn chỉ vào được Internet, bạn có thể cho thư của bạn đi qua nó trong một đường hầm. Bạn thể đưa mạng P2P yêu thích của bạn qua nó trong một đường hầm. Thậm chí bạn có thể đưa cả Xnet qua nó trong một đường hầm – bản thân Xnet lại là một đường hầm cho hàng tá các giao thức.

DNS là một giao thức Internet cổ và thú vị, có từ năm 1983. Đây là cách máy tính của bạn chuyển đổi tên của một máy tính khác – như pirateparty.org.se – thành số IP mà các máy tính sẽ sử dụng để trao đổi nhau trên mạng, chẳng hạn 204.11.50.136. Nói chung, nó hoạt động như phép màu vậy, mặc dù nó có hàng triệu các phần chuyển động – mỗi ISP điều hành một máy chủ DNS, giống như cách phần lớn các chính phủ và nhiều chủ tư nhân áp dụng. Các hộp DNS này lúc nào cũng trao đổi với nhau, đưa ra và thực hiện các yêu cầu của nhau, thế nên cho dù bạn có đặt một cái tên tối nghĩa cho máy tính của bạn thì nó vẫn có thể chuyển được thành thành một con số.

Trước khi có DNS, người ta sử dụng tệp tin HOSTS. Tin hay không tùy bạn, đây là một tập tài liệu chứa tên và địa chỉ của từng máy tính kết nối với mạng Internet. Mỗi máy tính có một bản sao của tập tin này. Cuối cùng, tập tin này quá lớn để di chuyển, vậy nên người ta đã phát minh ra DNS và cho nó chạy trên một máy chủ đặt dưới bàn của Jon Postel. Nếu người lau dọn chẳng may rút phích điện của nó, toàn bộ mạng Internet sẽ chẳng còn tự định vị được mình. Hoàn toàn nghiêm túc đấy.

Ngày nay, DNS xuất hiện ở mọi nơi. Mọi hệ thống đều có một DNS chủ và tất cả những máy chủ này được cài đặt để trao đổi thông tin với nhau và với những người ngẫu nhiên trên mạng Internet.

Điều mà Masha đã làm là tìm ra cách để đưa một video qua DNS bằng đường hầm. Cô ấy đã tách đoạn băng thành hàng tỉ phần và giấu mỗi phần trong một tin nhắn bình thường gửi tới một máy chủ DNS. Bằng cách chạy đoạn mã của cô ấy, tôi có thể ghép đoạn video hoàn chỉnh từ tất cả các máy chủ DNS khắp mạng Internet chỉ trong nháy mắt. Chắc hẳn trên biểu đồ tần suất của mạng, nhìn nó sẽ rất bất thường, giống như tôi đang truy cập vào địa chỉ của tất cả máy tính trên thế giới.

Nhưng nó có hai lợi thế mà tôi đánh giá rất cao: Tôi có thể tải video này với tốc độ chóng mặt – ngay khi tôi vừa ấn vào đường truyền đầu tiên, tôi đã nhận được các hình ảnh kích thước toàn màn hình mà không có một rung động hay ngắt quãng nào – và tôi không hề biết máy chủ của nó ở đâu. Nó hoàn toàn vô danh.

Lúc đầu, thậm chí tôi không để ý đến nội dung của video này. Tôi hoàn toàn bị rối trí bởi sự thông minh của cách thức này. Rút một video từ DNS ư? Điều này quá sức thông minh và kỳ lạ, thực tế là nó thật xấu xa.

Dần dần, thứ hiện lên trên màn hình bắt đầu thu hút sự chú ý của tôi.

Đó là một cái bàn quá to trong một căn phòng nhỏ với một cái gương treo trên một bức tường. Tôi biết căn phòng này. Tôi đã ngồi trong đó khi người phụ nữ có mái tóc cắt bằng bắt tôi phải nói to mật khẩu của mình. Quanh bàn là năm cái ghế, đều có người ngồi và đều mặc mặc đồng phục DHS. Tôi nhận ra Trung tướng Graeme Sutherland, chỉ huy đội DHS ở khu Vịnh, cùng với cô ta. Những người khác đều mới. Tất cả bọn họ đang nhìn vào một màn hình đặt ở cuối bàn, trên màn hình là những gương mặt hết sức quen thuộc.

Kurt Rooney được cả nước biết tới như là chuyên gia chiến lược chính của Tổng thống, người đã quay trở về với đảng cầm quyền trong nhiệm kỳ thứ ba và đang tiến tới nhiệm kỳ thứ tư. Mọi người gọi ông ta là “Quý ông Tàn nhẫn” và tôi cũng đã xem một bản tin nói về mức độ kiểm soát chặt chẽ của ông ta đối với nhân viên. Ông ta gọi điện cho họ, nhắn tin cho họ, theo dõi từng động tác và kiểm soát từng bước đi của họ. Ông ta đã già, gương mặt nhăn nheo và đôi mắt xám lợt, mũi to bè, cánh mũi phập phồng và đôi môi mỏng dính, nhìn ông ta lúc nào cũng như đang ngửi thấy mùi gì tởm lợm lắm.

Ông ta đang xuất hiện trên màn hình. Ông ta đang nói và tất cả những người khác đều tập trung vào ông ta, tay ghi chép như đánh máy, cố gắng tỏ ra thông minh sáng láng.

“…có thể nói bọn chúng tức giận với chính quyền, nhưng chúng ta cần chứng tỏ cho cả nước thấy rằng chính quân khủng bố chứ không phải chính phủ mới là đối tượng chúng cần kết tội. Các vị có hiểu điều tôi đang nói không? Đất nước không yêu quý thành phố này. Về phía chúng, giống như câu chuyện về Sodom và Gomorrah của những kẻ đồng giới và vô thần, chúng xứng đáng bị chết thiêu dưới địa ngục. Lý do duy nhất khiến đất nước này quan tâm đến việc đám người ở San Francisco nghĩ gì là vì thành phố đó có nhiều tài sản quý giá đã bị vài tên khủng bố Hồi giáo nào đó cho nổ tung thành tro bụi.

“Những đứa trẻ Xnet này đang đi tới điểm mà rất có thể chúng sẽ bắt đầu có ích cho chúng ta. Chúng càng cấp tiến, phần còn lại của đất nước sẽ càng hiểu rằng có sự đe dọa ở mọi nơi.”

Khán giả của ông ta đánh máy xong.

“Tôi nghĩ là chúng tôi có thể kiểm soát được điều này,” người phụ nữ có mái tóc cắt bằng nói. “Người của chúng tôi ở Xnet đã gây dựng được rất nhiều ảnh hưởng. Các blogger phe ta đang điều hành khoảng năm mươi blog mỗi người, lấp đầy các kênh trò chuyện, đặt đường dẫn tới nhau, phần lớn đều tuân theo đúng đường lối chủ trương mà tên M1k3y đã đặt ra. Nhưng họ tỏ ra là mình có thể khiêu khích các hành động cấp tiến, thậm chí ngay cả khi M1k3y đã dừng lại.”

Trung tướng Sutherland gật đầu. “Chúng ta đã dự tính để họ hoạt động ngầm cho tới khoảng một tháng trước giữa kỳ.” Tôi đoán giữa kỳ ở đây là cuộc bỏ phiếu giữa nhiệm kỳ chứ không phải kỳ thi giữa năm của tôi. “Đó là kế hoạch lúc đầu. Nhưng có vẻ như…”

“Chúng ta đã có kế hoạch khác cho giữa kỳ,” Rooney nói. “Tất nhiên cần phải biết rằng khoảng một tháng trước giữa kỳ, có lẽ tất cả mọi người không nên lên kế hoạch đi du lịch. Thắt chặt việc kiểm soát Xnet nhanh nhất có thể. Chừng nào chúng còn ôn hòa thì chúng còn có khả năng ngáng đường chúng ta.”

Đoạn phim bị cắt.

Ange và tôi ngồi ở mép giường, nhìn chăm chăm vào màn hình. Ange với tay ra mở lại đoạn phim lần nữa. Chúng tôi xem nó. Lần thứ hai cảm giác còn tồi tệ hơn.

Tôi vứt bàn phím sang một bên và đứng dậy.

“Anh phát ốm vì cứ phải sợ hãi rồi. Hãy đem cái này tới chỗ Barbara và để cô ấy công bố nó. Đưa nó lên mạng. Và để bọn họ đưa anh đi. Ít nhất anh cũng biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ít nhất anh cũng có một chút gì đó chắc chắn trong cuộc đời mình.”

Ange kéo tôi lại và ôm tôi, “Em biết mà, anh yêu, em biết. Tất cả những điều này thật khủng khiếp. Nhưng anh chỉ đang nhìn vào những điều tồi tệ mà bỏ qua những điều tốt đẹp. Anh đã tạo ra một phong trào. Anh còn giỏi hơn những kẻ thần kinh trong Nhà trắng, những kẻ lừa đảo trong bộ đồng phục DHS. Anh đã đặt mình vào một vị thế nơi anh có thể gánh vác trách nhiệm thổi bay cái đám DHS thối nát đó.

“Chắc chắn bọn họ ở ngoài đó để bắt anh. Tất nhiên là thế. Đã khi nào anh nghi ngờ điều này chưa? Em luôn biết là bọn họ đang ở đó. Nhưng Marcus, họ không biết anh là ai. Hãy nghĩ đến điều đó. Tất cả những người đó, với tiền, súng, gián điệp, còn anh, một học sinh trung học mười bảy tuổi – anh vẫn đang qua mặt tất cả bọn họ. Họ không biết về Barbara, họ không biết về Zeb. Anh đã làm họ bị kẹt cứng trên đường phố San Francisco và làm họ mất mặt trước toàn thế giới. Vì thế hãy ngừng than phiền đi, được chứ? Anh đang thắng mà.”

“Dù gì thì bọn họ cũng đang tới đây vì anh. Em biết là như vậy. Họ sẽ bỏ tù anh mãi mãi. Thậm chí không được ở trong tù. Anh sẽ biến mất, như Darryl. Hoặc tệ hơn. Có thể là Syria. Tại sao lại để anh ở San Fransico cơ chứ? Chừng nào anh còn ở Mỹ thì anh còn là cục nợ.”

Cô ngồi xuống giường với tôi.

“Đúng,” cô nói. “Đúng thế.”

“Ừ.”

“Ờ, anh biết phải làm gì rồi, đúng không?”

“Cái gì?” Cô nhìn thẳng vào bàn phím của tôi. Tôi có thể thấy nước mắt lăn dài trên má cô. “Không! Em có điên không thế. Em nghĩ anh có thể chạy trốn với một kẻ điên trên Internet à? Một tên gián điệp?”

“Anh có ý nào hay hơn không?”

Tôi đá tung đống đồ giặt của cô. “Sao cũng được. Tốt thôi. Anh sẽ nói chuyện thêm với cô ta.”

“Anh hãy nói chuyện với cô ta,” Ange nói. “Hãy nói với cô ta rằng anh và bạn gái anh đang chạy trốn.”

“Cái gì?”

“Im đi, đồ ngốc. Anh nghĩ rằng chỉ anh mới đang gặp nguy hiểm à? Em cũng bị nguy hiểm không kém, Marcus. Việc này gọi là đồng phạm. Khi nào anh đi, em cũng đi.” Quai hàm cô bạnh ra như muốn nổi loạn. “Anh và em – giờ chúng ta cùng trên một con thuyền. Anh phải hiểu điều đó.”

Chúng tôi ngồi xuống giường cùng nhau.

“Trừ khi anh không muốn em nữa,” cuối cùng cô khẽ nói.

“Em đang đùa phải không?”

“Trông em có giống như đang đùa không?” “Không có lý nào anh lại đi mà không có em, Ange. Anh không bao giờ yêu cầu em đi cùng, nhưng anh rất vui khi em yêu cầu.”

Cô cười và ném bàn phím cho tôi.

“Hãy e-mail cho cái cô Masha này thôi. Xem cô ta có thể làm gì cho chúng ta.”

Tôi gửi e-mail cho cô ta, mã hóa và chờ hồi âm. Ange rúc vào tôi và tôi hôn cô, sau đó chúng tôi âu yếm nhau. Vì một lý do nào đó, mối nguy hiểm và lời cam kết sẽ luôn ở bên nhau khiến tôi quên đi cả sự lúng túng khi làm tình và thấy thỏa mãn tột độ.

Chúng tôi lại bán khỏa thân nữa khi e-mail của Masha tới.

> Hai người các cậu? Ôi Chúa ơi, cứ như thể mình cậu còn chưa đủ khó vậy.

> Tôi không được đi trừ khi là để làm gián điệp trong một vụ lớn trên Xnet. Cậu hiểu tôi nói gì chứ? Những người điều hành theo dõi tôi từng bước một nhưng tôi sẽ được tự do khi có một vụ gì lớn xảy ra với các thành viên Xnet. Tôi sẽ được phân công vào vụ này.

> Cậu hãy tổ chức một vụ gì đó lớn. Tôi sẽ được phân công đảm trách vụ đó. Tôi sẽ giúp chúng ta thoát ra. Cả ba chúng ta, nếu cậu cứ nhất quyết như vậy.

> Mặc dù vậy, cậu phải làm nhanh lên. Tôi không thể gửi cho cậu hàng đống thư được, hiểu chứ? Họ đang theo dõi tôi. Họ đang đến rất gần cậu, cậu không còn nhiều thời gian. Mấy tuần ư? Có lẽ chỉ mấy ngày.

> Tôi cần cậu đưa tôi ra. Vì thế tôi mới làm việc này, nếu cậu vẫn còn băn khoăn. Tôi không thể tự mình trốn thoát. Tôi cần một chiến dịch lớn trên Xnet, đó là chuyên môn của cậu. Đừng làm tôi thất vọng, M1k3y, nếu không cả hai chúng ta cùng chết. Cả bồ cậu nữa.

> Masha

Điện thoại của tôi đổ chuông làm cả hai chúng tôi giật mình. Mẹ tôi muốn biết khi nào tôi về, tôi bảo bà là tôi đang trên đường về rồi. Bà chẳng đề cập gì tới Barbara. Chúng tôi đã thống nhất sẽ không nói về vấn đề này trên điện thoại, đó là ý kiến của bố tôi. Dường như ông cũng bị hoang tưởng như tôi.

“Anh phải đi đây,” tôi nói.

“Bố mẹ chúng ta sẽ…”

“Anh biết, anh đã nhìn thấy điều xảy ra với bố mẹ anh khi họ nghĩ anh đã chết. Biết anh là một kẻ đang phải lẩn tránh cũng không khá hơn là mấy, nhưng họ thà để anh lẩn tránh còn hơn là một tù nhân. Anh nghĩ vậy. Dù sao đi nữa, một khi chúng ta đã biến mất, Barbara có thể công bố câu chuyện mà không phải lo lắng sẽ gây rắc rối cho chúng ta.”

Chúng tôi hôn tạm biệt ở cửa phòng cô. Không phải là một trong những nụ hôn nóng bỏng, ướt át mà chúng tôi vẫn thường làm khi chia tay. Lần này là một nụ hôn ngọt ngào. Một nụ hôn chậm rãi. Nó giống như một nụ hôn tạm biệt vậy.

Thời gian ngồi trên xe lửa là lúc tâm trí của bạn hướng vào bên trong. Cái khoảng thời gian tàu cứ rầm rập chạy tới chạy lui và bạn cố gắng tránh không chạm phải ánh mắt của những hành khách khác, cố gắng không đọc những quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ, chữa hói đầu cho đàn ông, xét nghiệm AIDS, cố gắng phớt lờ những hình vẽ trên đường phố và không nhìn quá kỹ vào những thứ trên sàn tàu. Đó cũng là khi trí óc bạn thực sự bị khuấy tung lên.

Bạn đảo qua đảo lại và trí óc bạn nhớ lại tất cả những thứ mà bạn đã bỏ sót, chiếu lại tất cả những đoạn phim của cuộc đời bạn, khi bạn không phải một anh hùng mà là một tên đần hay một gã khốn kiếp.

Trong đầu bạn xuất hiện những suy nghĩ giống thế này:

Nếu DHS muốn bắt M1k3y, còn cách nào tốt hơn là nhử cậu ta ra khỏi chỗ nấp, khiến cậu ta hoảng sợ, từ đó dụ cậu ta tạo nên một sự kiện cộng đồng lớn của Xnet? Chẳng phải việc này rất đáng để lộ ra một đoạn video thỏa hiệp sao?

Trong đầu bạn xuất hiện những suy nghĩ như vậy ngay cả khi chỉ còn hai hay ba trạm cuối. Khi bạn xuống tàu và bắt đầu đi bộ, máu tiếp tục lưu thông và đôi khi đầu óc bạn lại giúp bạn một lần nữa.

Đôi khi, trong rắc rối, đầu óc bạn lại đưa ra những giải pháp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN