Đại Chúa Tể
Chương 1: Bắc Linh viện
Đại thiên thế giới, nơi các vị diện giao nhau, vạn tộc hiện lên như nấm, quần hùng tụ hội, một vị Thiên chi chí tôn đến từ hạ vị diện tại vô tận thế giới diễn lại một truyền kỳ mà mọi người hướng tới, theo đuổi con đường Chúa tể.
Hỏa vực vô tận, Viêm Đế nắm giữ, vạn hỏa đốt trời xanh.
Trong võ cảnh, Võ Tổ chi uy, chấn nhiếp càn khôn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Bắc Hoang khâu, Vạn Mộ địa, Bất Tử chi chủ trấn thiên địa
Tây Thiên điện, Bách Chiến chi hoàng, chiến uy không thể địch.
…
Thiếu niên bước ra từ Bắc Linh cảnh, cưỡi Cửu U Minh Tước xông đến thế giới hỗn loạn đầy đặc sắc, con đường Chúa tể, ai nổi ai chìm?
Đại thiên thế giới, vạn đạo tranh phong, ta làm đại chúa tể.
Nắng chói chang, ánh mặt trời rực lửa dần lên cao khiến mặt đất bên dưới gần như khô cằn, dương liễu rủ xuống, cành lá cũng như co lại, đìu hiu không sức sống.
Trong một khu đất trống sáng sủa được hàng liễu bao quanh có mấy trăm người đang ngồi lặng yên, họ đều chỉ là những thiếu niên, thiếu nữ mới lớn. Lúc này, bọn họ đều mang vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt khép hờ, hơi thở đều đặn rất có tiết tấu. Mỗi lần hít thở, quanh người bọn họ dường như xuất hiện những điểm sáng rất nhỏ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy rõ.
Cơn gió thoảng qua khiến y phục của bọn họ phất phơ tạo nên vẻ đẹp lạ thường.
Trước mặt mấy trăm người bọn họ là một bệ đá. Trên bệ đá, tương tự cũng có một người đang ngồi lặng yên. Hắn chắp tay trước ngực, mắt nhắm chặt như đang ở trong trạng thái tu luyện nào đấy.
Người này là một thiếu niên có mái tóc màu đen mềm mại nhưng hơi rối, gương mặt gầy gò còn chút non nớt khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác khá dễ chịu.
Hiện tại, quanh người thiếu niên này hiện ra một tầng hào quang mà mắt thường cũng có thể thấy được. Trong tầng hào quang này, dường như có một luồng năng lượng kỳ lạ đang mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn.
Dưới bệ đá, một số thiếu niên đột nhiên mở to tắt nhìn tầng hào quang quanh người thiếu niên trên bệ đá kia, nhịn không được phải liếm môi, trên mặt lộ lên chút hâm mộ lẫn khâm phục rồi sau đó tiếng bàn luận ồn ào bắt đầu phá đi vẻ yên tĩnh ban nãy.
“Mục ca thật lợi hại, chúng ta còn đang cảm ứng thiên địa linh khí mà huynh ấy đã thành công đạt tới Linh Động cảnh rồi, thật không hổ là người đứng đầu của Đông viện địa giới chúng ta.”
“Ha ha, đương nhiên rồi, không chỉ Đông viện chúng ta mà ngay cả Bắc Linh viện này, chỉ sợ không có mấy người ngang tuổi có thể sánh được với Mục ca.”
Một thiếu niên áo xám ngồi đằng trước dường như quen biết người đang ngồi trên bục đá kia nên khi nghe thấy những lời bàn tán này thì không khỏi mỉm cười đắc ý, nói khẽ: “Trong cả Bắc Linh cảnh này, chỉ có mình Mục ca được chọn tham gia Linh lộ. Các đệ có biết những người được tham gia Linh lộ biến thái tới cỡ nào không? Năm đó, cả Bắc Linh cảnh chúng ta cũng vì việc này mà nháo nhào một hồi đấy. Người từ nơi đó đi ra đều sẽ được Ngũ đại viện nhận lấy.”
“Ngũ đại viện?” Không ít thiếu niên nghe thấy cái tên cực kì nổi danh này đều không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt tràn đầy thèm muốn. Nơi đó là ước mơ, là khát vọng mà mọi thiếu niên luôn hướng tới. Nhưng Ngũ đại viện lại tuyển chọn hết sức nghiêm khắc nên những người có thể tiến vào trong không ai không phải là thiên tài. Chỉ cần tiến vào trong đó thì tương lai của kẻ đó sẽ vô cùng rộng mở.
“Tuy rằng Mục ca rất lợi hại nhưng ta nghe nói, huynh ấy là người đầu tiên bị đuổi khỏi Linh lộ khi chưa tới thời gian kết thúc, hình như huynh ấy chỉ ở đó một năm thôi.”
Một thiếu niên khác do dự một lúc rồi lên tiếng, sau đó nhanh chóng bổ sung: “Chúng ta đều biết năng lực của Mục ca, huynh ấy không thể kém hơn những thiên thiên tài yêu nghiệt đến từ khắp nơi trên Đại thiên thế giới trong Linh lộ được, huynh ấy bị đuổi chắc là do bị đối xử không công bằng thôi.”
Đám thiếu niên thiếu nữ quay mặt nhìn nhau, tại Bắc Linh viện, thậm chí cả Bắc Linh cảnh thì chuyện này cũng không tính là bí mật gì. Bọn họ cảm thấy tiếc nuối, đồng thời cũng tò mò muốn biết rốt cuộc do đâu mà một người xuất sắc khiến đám người kiêu ngạo bọn họ cũng phải tin phục như Mục ca lại bị Linh lộ đuổi ra.
Thiếu niên áo xám kia khẽ nhếch miệng, không cho là đúng mà nói: “Hừ, nhất định là có người trong Linh lộ đố kỵ Mục ca nên mới sử dụng thủ đoạn để ép huynh ấy đi. Nhưng cũng chả sao, với năng lực của Mục ca thì sớm muộn gì cũng có thể tiến vào Ngũ đại viện. Đến lúc đó, mọi người tự nhiên sẽ rõ mọi chuyện.”
Cả bọn nhìn nhau. Dù bọn họ đều biết thiên phú của Mục ca rất tốt, nhưng Ngũ đại viện cũng đâu phải là nơi dễ dàng tiến vào. Dù sao huynh ấy cũng chỉ tu luyện một năm trong Linh lộ, cũng chưa chắc đã tu luyện thành công, nên tất nhiên sẽ kém hơn đám thiên tài đi ra từ trong Linh lộ.
“Bùm!”
Trong khi bọn hắn đang nói chuyện thì một mảnh gỗ vụn đột nhiên rơi xuống từ trên bệ đá, đập lên trán thiếu niên áo xám, tiếng cười mắng theo đó cũng vọng tới: “Tô Lăng, bọn đệ coi huynh như không khí sao? Có tin huynh nói Mạc sư bắt bọn đệ tu luyện thêm tại Đông viện trong những ngày nghỉ kế tiếp không?”
Các thiếu niên thiếu nữ vội ngẩng đầu lên. Thiếu niên đang tu luyện trên bệ đá kia đã mở mắt, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm, tràn đầy linh khí, khóe miệng nhếch lên nụ cười như ánh mặt trời dịu êm. Nó như thể điểm mắt cho rồng, khiến cho gương mặt của thiếu niên dường như cũng trở nên tươi đẹp hơn.
Không thể không nói, thiếu niên này rất đặc biệt.
“Hì hì, đừng thế chứ Mục Trần ca, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, đệ còn đang mong được về nhà ngay đây. Cha đệ mà biết đệ gây ra chuyện mất mặt như thế, chỉ e người sẽ đánh chết đệ mất.” Thiếu niên áo xám lấy tay xoa trán, cười xí xóa không thôi.
Những thiếu niên thiếu nữ quanh đó chợt cười thành tiếng, vô cùng náo nhiệt.
“Đệ cũng biết là cha đệ dữ như thế, nếu trong ba tháng mà đệ còn chưa đạt đến Linh Động cảnh thì cứ chờ bị đánh đi.” Thiếu niên được gọi là Mục Trần kia khẽ lắc đầu, nói một cách giận dữ.
“Đâu dễ gì đạt tới Linh Động cảnh chứ, đệ đâu có biến thái đến nỗi có thể dễ dàng tham gia Linh lộ như Mục ca đâu.” Tô Lăng nhếch miệng cười nhưng ngay sau đó lại im lặng. Tuy ở khắp Bắc Linh cảnh, chuyện này không tính là bí mật gì, hơn nữa bản thân Mục Trần cũng không có quá ngại, nhưng dù sao thì bị đuổi không phải là chuyện vinh quang gì.
Nghe thế, thiếu niên tên Mục Trần chỉ cười mỉm, vẻ mặt không có biến hóa gì lớn. Hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn những vết nứt trên những cành liễu kia, ánh mắt phức tạp pha chút hoài niệm.
Linh lộ!
Hiện tại không biết những tên kia ra sao, có lẽ đã kết thúc tu luyện rồi cũng nên? Nếu thế, có lẽ không lâu nữa bọn hắn sẽ được tiến vào Ngũ đại viện rồi nhỉ.
Còn nàng…
Mục Trần mấp máy môi, trong đầu thoáng hiện lên một cô gái vận váy đen, lưng lúc nào cũng đeo một thanh trường kiếm màu đen, dáng người yểu điệu, gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp.
Khi bóng hình xinh đẹp ấy nhảy lên, mái tóc bạc chói mắt hệt như dãi ngân hà kia cũng phất phơ theo.
Cách thiếu nữ thần bí lạnh lùng này tu luyện khiến cho người khác cảm thấy điên cuồng. Ở trong Linh lộ, không hiểu vì sao nàng lại truy sát hắn tới nửa năm trời, mà tất cả cũng chỉ bởi một lý do khiến Mục Trần hết sức tức giận, hắn cứu nàng.
Nhưng đến cuối cùng, lúc hắn bị bức phải rời khỏi nơi đó, nàng lại là người đầu tiên không chút đắn đo rút kiếm đứng trước người hắn.
Mỗi khi nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn khuynh quốc khuynh thành xưa nay chưa hề lộ ra tí cảm tình mà luôn toát ra sát khí băng lãnh của nàng thì đến Mục Trần cũng không nhịn được cơn hoảng hốt.
Thật đáng hoài niệm.
“Ha ha, đây chẳng phải là người duy nhất tham gia Linh lộ của Bắc Linh cảnh chúng ta, Tiểu Mục ca sao? Lại dẫn huynh đệ đi tu luyện hả? Mạc sư quả thật rất coi trọng ngươi đấy.”
Trong khi hắn đang chìm trong hoài niệm, một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên. Mục Trần bình tĩnh ngẩng đầu lên, thấy ở đằng xa, có mười mấy người chậm rãi bước tới. Người đi đầu là một thiếu niên có gương mặt kiêu ngạo. Lúc này y đang nhếch miệng lên cười tủm tỉm nhìn Mục Trần.
“Lưu Triệt, người Tây viện các ngươi tìm Đông viện bọn ta làm gì? Muốn ăn đòn hả?!” Khi nhìn thấy đám người này, sắc mặt của thiếu niên tên mà Tô Lăng gọi là Mục Trần chợt trầm xuống, hắn đứng dậy cười lạnh nói.
“Vù!”
Trên bãi đất trống, mấy trăm đệ tử Đông viện đồng loạt đứng lên, dùng dùng ánh mắt bất thiện nhìn đám người đang đi tới. Cả bọn nhanh chóng xúm lại một chỗ trông rất có khí thế.
Bắc Linh viện chia làm Đông viện và Tây viện, giữa hai viện thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Xét tổng thể, trước đây Tây viện mạnh hơn Đông viện. Gặp Tây viện, phần lớn các đệ tử của Đông viện đều tránh đi. Nhưng một năm gần đây, tình hình đã bắt đầu thay đổi, mà mọi chuyện cũng là do có sự xuất hiện của Mục Trần.
Ba tháng trước, trong một lần tỉ thí giữa đệ tử địa giới của hai viện, Tiết Đông xếp hạng ba của Tây viện thua dưới tay Mục Trần khiến nhiều đệ tử Đông viện giải tỏa được bức xúc trong lòng, cũng khiến Tây viện bớt hung hăng lại.
Mà hiện tại, những tên gia hỏa của Tây viện lại chạy tới đây khiêu khích Mục Trần. Chuyện này khiến đám Tô lăng không nhịn được.
“Ha ha, hiện giờ Đông viện đắc chí ghê nhỉ, các ngươi tưởng rằng có Mục Trần là có thể khiêu chiến được Tây viện bọn ta sao?”
Thấy bên Đông viện người đông thế mạnh nhưng Lưu Triệt không những không sợ hãi mà còn chỉ ngón tay về phía đài cao cách đó không xa, nhếch miệng cười nói: “Các ngươi dám đánh không?”
Cả đám Tô Lăng nhìn theo hướng ngón tay Lưu Triệt, chỉ thấy trên đài cao kia có mấy bóng người đang nhìn về phía họ. Sau khi nhìn thấy rõ những gương mặt quen thuộc ở trên đài cao, sắc mặt đám người Tô Lăng liền thay đổi.
“Bọn họ là những sư huynh ở Tây viện thiên giới.”
Bắc Linh viện không chỉ chia thành hai viện mà còn chia làm hai giới thiên, địa. Đám người Tô Lăng, Mục Trần thuộc địa giới, còn những người ở trên đài cao kia là các sư huynh ở Tây viện thiên giới, thực lực mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Trong lúc sắc mặt đám người Tô Lăng biến hóa, những sư huynh đến từ thiên giới ở trên đài cao cũng đang mỉm cười nhìn bọn họ, đồng thời nói chuyện với nhau.
“Kia là Mục Trần của Đông viện hả? Hiện tại hắn đang là người nổi tiếng của Bắc Linh viện chúng ta, thậm chí là cả Bách Linh cảnh đó sao? Không ngờ chỉ mới chừng đó tuổi mà hắn đã đạt tới Linh Động cảnh rồi, dù chỉ là Linh Động cảnh sơ kỳ nhưng cũng đủ tư cách lên thiên giới rồi. Lợi hại, lợi hại.”
“Ừm, không tệ lắm, không ngờ Đông viện cũng có được một thiên tài như hắn. Chờ sau này hắn lên Đông viện thiên giới, e rằng Tây viện thiên giới chúng ta cũng sẽ có thêm áp lực.”
“Ta nghe nói tên tiểu tử này được chọn để tham gia Linh lộ, nhưng rồi không biết sao lại bị đuổi khỏi đó. Buồn cười thật, lần đầu tiên ta nghe nói tới chuyện này đó.”
“Còn không phải là họ chọn nhầm người nên mới đuổi tên tiểu tử kia đi sao?”
“Ha ha.”
Ở trong đám người này, có một cô gái mặc áo đỏ, thân hình thon dài, da trắng như tuyết, gương mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp đang dựa người lên lan can, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn về khoảng đất kia rồi sau đó dừng lại trên người Mục Trần với vẻ hứng thú.
“Ha ha, Hồng Lăng, hình như muội biết Mục Trần thì phải?” Một sư huynh cười hỏi. Từ chỗ mọi người đứng quan sát thì hiển nhiên, cô gái này là nhân vật trung tâm của đám sư huynh sư tỷ này.
“À, cha hắn là một trong những vực chủ của Bắc Linh cảnh, xem như có chút quan hệ với cha ta, khi còn bé, hai chúng ta từng chơi với nhau.” Cô gái được gọi là Hồng Lăng kia nói một cách thờ ơ.
“Ta nghe nói trước kia hắn cũng thích muội?”
Đôi mắt phượng của Hồng Lăng khẽ chớp, nhìn lại thân hình thẳng tấp đang ngồi xếp bằng ở cách đó không xa. Lúc này, có một chùm sáng xuyên qua cành liễu chiếu lên gương mặt tuấn tú của thiếu niên kia, tạo nên một vòng sáng mờ đẹp mắt. Khung cảnh này khiến cho cô gái hơi ngỡ ngàng, lờ mờ nhớ lại hình ảnh một tên nhóc lẽo đẽo đi theo sau nàng khi còn bé. Chỉ có điều, khi đó, tên nhóc đó không có điều gì nổi bật nên nàng cũng không quá chú ý. Nhưng ai có thể nghĩ đến, tên nhóc không quá thân với mình ngày nào bây giờ lại trở thành người duy nhất trong Bắc Linh cảnh có tư cách tham gia Linh lộ. Khi đó, danh tiếng của Mục Trần trong Bắc Linh cảnh càng ngày càng tăng, thẳng cho tới khi hắn đột nhiên bị đuổi khỏi Linh lộ mới bắt đầu giảm.
“Chuyện khi còn bé sao có thể tính là thích được.” Hồng Lăng cười lờ đi, nhưng đôi mắt trong veo của nàng lại chăm chú nhìn Mục Trần hơn. Sau khi tiến vào Bắc Linh viện, Mục Trần bắt đầu bộc lộ tài năng bản thân dù chưa đến mức trở thành đệ tử số một của Bắc Linh viện nhưng khi nghe được việc một kẻ xuất sắc như vậy thích mình thì nàng mở mặt mở mày. Dù rằng trong lòng nàng hiểu rõ, thật ra chuyện này đa số chỉ là đồn đại, nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái, cũng ưa hư vinh.
“Ha ha, ánh mắt của Hồng Lăng sao có thể tầm thường như vậy được. Tên tiểu tử này tuy không tệ nhưng còn chưa đạt đến mức khiến cho Hồng Lăng phải động lòng đâu. Đệ không thấy tên Liên Lâm Tu kia sao? Cao thủ xếp hạng bảy ở Bắc Linh viện chúng ta, hiện tại đã đạt tới Linh Động trung kỳ, hơn xa tên tiểu tử dưới kia mà còn thất bại đấy.”
“Coi bộ ở Bắc Linh viện này, may ra chỉ có Liễu Mộ Bạch đại ca mới có thể lay động được trái tim của Hồng Lăng thôi.”
Vừa nghe thấy tên Liễu Mộ Bạch, sắc mặt của những sư huynh thoáng thay đổi, hiển nhiên là bọn họ cảm thấy một chút áp lực.
Người xếp hạng đầu của Bắc Linh viện là Liễu Mộ Bạch, cha y lại là vực chủ của đại vực lớn nhất Bắc Linh cảnh, uy danh hiển hách.
Cho dù luận tướng mạo, thực lực hay bối cảnh, Liễu Mộ Bạch luôn là cái tên mà những thiếu nữ trong Bắc Linh viện nghĩ tới.
Trong mắt những đệ tử Tây viện, ai cũng biết Liễu Mộ Bạch có quan hệ thân thiết với Hồng Lăng. Dù rằng đến hiện tại y vẫn chưa thể ngắt được đóa hoa kiêu ngạo của Tây viện nhưng có lẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu như Mục Trần thuận lợi thông qua Linh lộ, đạt được tư cách tiến vào Ngũ đại viện thì tên tuổi của hắn tự nhiên có thể lấn áp cả Liễu Mộ Bạch. Nhưng đáng tiếc, không biết tại sao hắn lại bị đuổi ra.
Bởi như thế, nếu ai đó so sánh hai người bọn họ thì chẳng khác nào mang lại tiếng cười cho kẻ khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!