Đại Chúa Tể - Chương 37: Lọt tròng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Đại Chúa Tể


Chương 37: Lọt tròng


Một bãi đất trống trong rừng, ba người đang đối mắt nhìn nhau, áp lực khiến trái tim hai thiếu niên đập liên hồi, hơi thở dồn dập. Với Đường Thiên Nhi đang nấp sau lưng Mục Trần, cái vẻ tươi cười của Huyết Đồ mang đậm sự giả dối hung ác.

Mục Trần vẫn cảnh giác không rời mắt khỏi tên kia, trong cơ thể linh lực cuồn cuộn dâng lên. Đối diện Huyết Đồ, khiến cho hắn cảm thấy một mùi vị cực kỳ nguy hiểm, độ nguy hiểm này còn hơn xa ngày hôm qua chạy trốn khỏi Hỏa Linh Viên Vương.

Bất kể thực lực hay trí tuệ, Huyết Đồ chắn chắc phải siêu việt hơn Hỏa Linh Viên Vương. Con thú kia bất quá chỉ may mắn chật vật trong hiểm cảnh bất ngờ đột phá đến Linh Luân cảnh hậu kỳ, mà Huyết Đồ trước mặt, dường như cũng đã một bước chạm đến Thần Phách cảnh.

– Tiểu tử, ta có nhiều thời gian liếc mắt đưa tình với ngươi, ngươi có 10 giây suy nghĩ, giao nàng cho ta thì ngươi có một đường sống.

Huyết Đồ tươi cười càn rỡ chọc ghẹo Mục Trần.

– Dám động thủ với chúng ta, không sợ hai vị đạo sư Thần Phách cảnh của Bắc Linh viện chúng ta chạy đến sao?

Mục Trần chậm rãi nói.

– Tik tok… sắp hết giờ rồi.

Huyết Đồ nhe răng cười, hàm răng trắng tinh nhưng khiến kẻ khác nhìn thấy không rét cũng run.

Mục Trần hít sâu một hơi, hơi nghiêng đầu nhìn lại Đường Thiên Nhi, nắm lấy cổ tay nàng, ra vẻ định ném nàng qua chỗ Huyết Đồ kia.

– Khá thức thời đó.

Huyết Đồ thấy hành động của hắn, nụ cười càng lúc càng khoái trá.

Mục Trần nắm chặt tay bước tới, bất chợt xoay người đánh một chưởng vào vai Đường Thiên Nhi, kình lực mạnh mẽ đẩy nàng văng xa tít tắp vào rừng.

– Không muốn hại ta thì đi mau!

Ngay khi đánh bay Đường Thiên Nhi, hắn quát khẽ truyền vào tai nàng.

Đường Thiên Nhi bị đánh văng vào rừng, đôi mắt xinh đẹp đã đầy nước nhìn bóng lưng thiếu niên cao cao, cố gắng bỏ đi ý nghĩ không muốn để hắn lại một mình, nhắm mắt nấc lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

– Ngươi cho ả chạy trốn?

Huyết Đồ lạnh lẽo nhìn biến cố xuất hiện, hai tiểu tử Linh Động cảnh, nghĩ rằng có thể thoát khỏi tay ta sao?

– Tiểu tử, vậy thì nếm thử cái tư vi sống không bằng chết nó ra thế nào nhé!

Huyết Đồ cười khục khặc, thân hình mạnh bạo xông lên, nhưng không tấn công Mục Trần mà đuổi theo hướng Đường Thiên Nhi đang chạy trốn.

Mục Trần thấy thế, cũng mạnh mẽ tiến lên, bất quá với khí thế tấn công của hắn, Huyết Đồ cũng chẳng thèm để ý.

– Phá Linh châu!

Lúc tên cướp còn đang khinh thường mặc kệ Mục Trần, đột ngột thiếu niên nắm chặt bàn tay, dường như có một luồng hào quang xuất hiện trong tay, hét lớn.

– Phá Linh châu?

Nghe tên món đồ đó, Huyết Đồ cũng bất chợt rùng mình. Dù Mục Trần trước mắt hắn thực lực yếu ớt, bất quá nếu có Phá Linh châu, thì lại là chuyện khác, nếu cứ mặc kệ hắn ném Phá Linh châu kia trúng phải mình, không bị thương mới lạ. Hiện tại đang chạy trốn giữa trùng vây, Huyết Đồ tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.

Huyết Đồ liếc mắt nhìn qua, thân thể đang di chuyển cũng khựng lại, một luồng hắc ám bắn tới như cắt, tên cướp vội vàng thúc giục linh lực hùng hồn bùng ra, bao bọc lấy cơ thể để phòng ngự.

“Cốp!”

Luồng hắc ám kia chạm vào thân thể hắn, vỡ nát. Nhưng linh lực cuồng bạo như dư đoán chẳng thấy đâu, chỉ có một mùi tanh hôi nồng nặc, và chất gì đó dinh dính bắn tung tóe đầy người Huyết Đồ.

Bất thình lình xảy ra biến cố kỳ lạ khiến cho Huyết Đồ sửng sốt một chút, sau đó trân mắt nhìn vết máu dính trên người, khá kỳ lạ vết máu này dinh dính sền sệt, mùi rất tanh và nồng, văng đầy đầu cổ quần áo, khiến hắn vốn đã hôi nay càng thêm thúi.

– Mày giỡn mặt tao hả nhỏ?

Môi run rẩy, Huyết Đồ nổi giận đến đỏ mắt, điên cuồng nhìn Mục Trần.

Mục Trần nhanh nhẹn lui lại bỏ chạy.

– Nhãi ranh, ném cái này lên người ta rồi bỏ chạy, muốn giúp nàng trốn à, ta không thèm đuổi theo ngươi!

Huyết Đồ tuy bị Mục Trần chơi cái trò này tức giận đến sôi máu, nhưng dù sao cũng là cướp, thủ đoạn độc ác lại gian xảo, cười dài nhạo báng Mục Trần.

– Tạp chủng, muốn thứ này không?

Mục Trần không ngờ tên cướp lại có thể nén giận, vẫn muốn đuổi theo bắt Đường Thiên Nhi trước, nhưng hắn cũng không hoảng loạn, chỉ cười lấy ra một vật tròn tròn màu ngọc bích. Cỗ linh lực nồng đậm từ cái vật kia toát ra đậm đặc.

– Ngọc Linh quả?!

Huyết Đồ nhìn thấy Ngọc Linh quả, hai mắt cũng sáng rỡ, hiện lên vẻ thèm thuồng tham lam. Hiện tại đã đạt tới Linh Luân cảnh đỉnh phong, thiếu một bước nữa tiến vào Thần Phách cảnh, nếu có thể sử dụng Ngọc Linh quả kia, hiển nhiên có thể liều mạng một lần, đột phá bình cảnh. Đến lúc đó bọn Liễu Minh đâu còn có thể đe dọa được nữa!

Lúc đó khốn cảnh cá chui trong rọ mới chân chính có thể thoát ra.

– Thật sự là một tiểu tử kỳ lạ, bây giờ ta đã có hứng thú với ngươi rồi.

Huyết Đồ nhếch miệng cười, ánh mắt nham hiểm, lắc người phóng tới Mục Trần. Đột phá Thần Phách so với tiểu mỹ nhân, quả thực đáng giá hơn nhiều.

Mục Trần sớm đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, vội thúc giục linh lực bao bọc hai chân, tăng tốc tối đa điên cuồng chạy sâu vào rừng.

Với tốc độ của Đường Thiên Nhi, quay lại doanh trại thông tri cho Mạc sư hẳn cần phải có một chút thời gian. Hắn nhất định phải giữ được mạng trong thời gian Mạc sư tìm đến cứu viện, thoát khỏi nanh vuốt của tên cướp Huyết Đồ đã có thực lực đạt tới Linh Luân cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

Với thực lực đó, Huyết Đồ muốn giết hắn, rất thoải mái dễ dàng.

– Nhãi con, ngươi thực nghĩ rằng sẽ thoát được sao? Vì một tiểu cô nương lại dùng mạng của mi đánh đổi dụ ta đi. Ha ha ha, nói thật ta cũng bội phục ngươi đó, thôi vậy đi, giao Ngọc Linh quả ra, ta chỉ phế hai tay hai chân ngươi, giữ lại cái mạng chó cho ngươi, có nghe không thì bảo?

Huyết Đồ đuổi theo bóng thiếu niên đang liều mạng bỏ trốn, âm thanh quái dị nham hiểm cười khằng khặc, lên tiếng đe dọa thuyết phục nhiễu loạn tâm thần Mục Trần.

– Trốn như chuột mà còn giở trò, tự lo cho ngươi đi.

Mục Trần không hề quay đầu lại, chỉ cười lạnh nói lớn.

– Không biết điều…

Huyết Đồ hai mắt lạnh băng, linh lực bạo dũng lan tràn, tốc độ tăng cao hơn, ngày càng rút ngắn khoảng cách với Mục Trần.

Hắn cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo sát khí đuổi tới sát sau lưng, trong lòng hơi lo lắng, vẫn đánh giá chưa đúng thực lực tên đạo tặc này a.

Bất quá ngay lúc này, thoáng lơi lỏng e rằng sẽ phải thật sự bỏ mạng trong tay tên cường đạo kia.

Mục Trần cắn răng gầm nhẹ, linh lực đột ngột vận chuyển tốc độ cao trong kinh mạch, dường như nó cũng nhận ra chủ nhân đang lâm vào hiểm cảnh, sâu trong cơ thể lại đột ngột hiện ra những đốm đen kỳ dị, lan tỏa khắp toàn thân.

Đốm đen liên tiếp xuất hiện, nếu lúc này hắn có thời gian quan sát, hẳn sẽ phát hiện những đốm đen đó mơ hồ tạo thành hình dạng một tòa tháp thần bí.

“Ào ào”

Mục Trần dĩ nhiên không có tâm trạng nào quan sát mấy cái biến hóa đó, hắn chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể đột nhiên hùng hồn hơn, tốc độ chạy trốn cũng tăng lên rất nhiều, thoáng bứt ra một khoảng cách với Huyết Đồ.

– Cái quái gì? Tiểu tử này sao tốc độ bất chợt nhanh như vậy?

Huyết Đồ nhìn thấy cũng kinh nghi bất định, mặt mày nhăn nhó, lại tăng thêm linh lực vận chuyển, nhanh chóng đuổi theo. Dù sao cũng là cường giả gần bước vào Thần Phách cảnh, nhãn lực cũng hơn người, mắt thấy Mục Trần đột nhiên bùng nổ, hẳn là chỉ kéo dài được thời gian ngắn, không có khả năng dây dưa lâu dài.

Trong rừng rậm, hai bóng người một đuổi một chạy lướt qua, để lại một trận cuồng phong quét lá khô cành cây tung bay lả tả.

Dưới tốc độ chạy trốn cực hạn, Mục Trần và Huyết Đồ nhanh chóng tiếp cận rừng sâu. Huyết Đồ nhận thấy khu vực này cũng biết, trong lòng đã hơi chột dạ, nơi đây có khó nhiều linh thú khó giải quyết, lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố bất ngờ.

– Nhãi con, lão tử đùa với ngươi đủ rồi!

Huyết Đồ cắn răng gào lên, bất chất tiêu hao linh lực lớn, bàn chân mạnh mẽ giậm đất, thân thể dán sát mặt đất lao đi như cắt săn thỏ, hai bàn tay cũng vỗ lên mặt đất, mơ hồ linh lực huyễn hóa thành một đầu báo đen, lóe lên thành một quang ảnh, lấy tốc độ cực kỳ kinh khủng bắn tới Mục Trần.

– Chịu chết cho ta!

Tốc độ tăng vọt, giúp cho đắc Huyết Đồ chỉ mười giây sau đã xuất hiện sau lưng Mục Trần, tung ra một quyền cuồng bạo linh lực.

Công kích cỡ này, đủ để giết chết một người có thực lực Linh Động cảnh!

Mục Trần ngay lập tức nhận thấy được công kích kinh khủng từ sau lưng đánh tới. Công kích mạng mẽ này nếu đón đỡ, e rằng hắn sẽ ngay lập tức trọng thương.

Ánh mắt điên cuồng, thoáng nhìn vào rừng sâu, tính toán vị trí của mình, rồi bất chợt mạnh mẽ xoạy người, mở bàn tay ra. Một cái bóng màu đen hiện ra, trang giấy màu đen bất ngờ xuất hiện.

“Uỳnh!”

Trang giấy đen thần bí kia xuất hiện trong lòng bàn tay Mục Trần, đón đỡ một quyền uy mãnh của Huyết Đồ.

“Bùng!”

Linh lực cuồng bạo bùng nổ, Mục Trần như bị búa tạ đánh trúng, phun ra một ngụm máu, trang giấy đen bay ngược vào lại trong cơ thể, thân thể hắn cũng bắn đi như diều đứt dây, lọt vào rừng sâu.

Huyết Đồ chưng hửng nhìn Mục Trần bị đánh bay đi, những tưởng một quyền đánh chết hắn nhưng không ngờ lại ra thế này. Bất quá tốc độ không hề đình trệ, hắn nhanh chóng tiến vào rừng sâu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mục Trần đang nằm ở một gốc đại thụ.

– Còn chạy nữa thôi?

Huyết Đồ thở hồng hộc lạnh lùng nhìn Mục Trần đang tê liệt nằm trên mặt đất.

– Ta không chạy nữa…

Đối mặt với nụ cười ác độc của hắn, Mục Trần lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhàn nhạt cười châm chọc.

-… mà tới phiên ngươi lo chạy cho thoát thân đi, tạp chủng.

Huyết Đồ nghe hắn nói vậy, hai mắt híp lại nghi hoặc, định mở miệng mắng chửi hắn. Đột nhiên trong rừng sâu, một tiếng rống phẫn nộ vang vọng. Tên cướp giật mình nhìn lại hướng đó, chỉ thấy một cái bóng màu bạc đang phóng tới nhanh như chớp, linh lực cuồng bạo của con thú đó rất kinh khủng, nơi nó đi qua tạo thành cuồng phong thổi những gốc đại thụ cũng ngã rạp xuống.

– Ngân Giác Long Báo?

Huyết Đồ nhìn thấy linh thú uy phong lẫm lẫm, sắc mặt trở nên tái mét, hung tợn trừng mắt với Mục Trần:

– Tiểu tử độc địa, muốn cùng chết với ta sao? Bất quá ngươi vẫn còn non lắm, ta rời khỏi đây trước, để cho nó ở lại chơi với ngươi, xem ngươi chui vào bụng nó thế nào, ha ha ha.

Nhưng mà, Mục Trần nghe được hắn lời này, khóe miệng trào phúng cũng dũ phát nồng đậm.

– Máu trên mình ngươi là của con nó, ngươi nói nó có tha cho ngươi không?

Nghe Mục Trần lật bài, Huyết Đồ bất giác cúi nhìn thân thể dính đầy máu đặc sệt của mình, sắc mặt kịch biến. Đến lúc này hắn mới hiểu được thiếu niên nhìn ngây ngô thế này, nhưng ngay từ đầu đã cho hắn đút đầu vào thòng lọng…

Giả la lớn là Phá Linh châu, nhưng lại là chai máu tươi để dành từ hôm qua, mưu kế sâu xa từ trước khi chạy trốn. Quả là độc!

Nhìn gương mặt trào phúng của thiếu niên kia, Huyết Đồ cảm thấy lạnh cả sống lưng, mưu sâu kế hiểm đến thế này, một thiếu niên lỗ mãng có thể bày ra sao?

Mục Trần nhìn sắc mặt kịch biến của Huyết Đồ, nhe răng cười khẩy, rồi lại nhìn cái bóng Ngân Giác Long Báo to lớn kinh khủng sát ý đầy trời đang càng lúc càng gần, nhẹ thở một hơi.

– Long Báo đại ca, lần này lại phải dựa vào ngươi, cho ta mượn nanh vuốt một bữa nữa đi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN