Đại Công Lý Hệ Thống - Chương 7: Vạn Phật Triều Tông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Đại Công Lý Hệ Thống


Chương 7: Vạn Phật Triều Tông


“”Tich,Nhiệm vụ giúp Lạc Tâm Tuệ:Hoàn Thành,Chủ nhân nhận được Một lần triệu hoán nhân vật,Một lần Vòng Xoay Kỳ Diệu.””

“”Tich,Nhiệm vụ diệt trừ Sát Đạo Hội:Sát Đạo Hội là vật cản của chủ nhân trong tương lai,đồng thời cũng nằm trong danh sách trừ diệt của chủ nhân.

Nên ngài diệt mỗi một cái Phân đà,sẽ nhận được phần thưởng là Một lần Triệu hoán nhân vật,Một lần Vòng Xoay Kỳ Diệu.

Nếu ngài diệt tổng bộ Sát Đạo Hội,thì ngài sẽ nhận được Thần Binh một cây,Ba lần Triệu hoán nhân vật.””

Hệ thống truyền đạt tin tức vào não Long Nhất Minh.

Long Nhất Minh ngạc nhiên,niềm vui thêm vui,diệt một cái Phân Đà được thưởng,nhưng mà tổng bộ nhìn thì hấp dẫn phần thưởng,nhưng giờ đi thì có mà chết ngay từ cổng chưa kịp vào sân.

“”Vù.””

Long Nhất Minh đáp xuống sân Lạc phủ.

“”Tiểu sư phụ.””

Lạc Tâm Tuệ hứ hửng vui cười chạy đến nói.

Lạc gia người,dẫn đầu là Lạc Trình Vũ đi lên,quỳ xuống cảm tạ nói:”Đa tạ tiểu sư phụ cứu giúp,đại ân đại đức này Lạc gia đời đời nhớ lấy!””

Long Nhất Minh mỉm cười ôm hòa,nói:”Không cần quá gánh nặng ơn đức làm gì,tiểu tăng làm cũng vì thực hiện lẽ phải,làm việc thiện theo những gì sư phụ đã dạy mà thôi!

Các vị hãy đứng dậy đi,làm vậy khiến ta cảm thấy không ưng lòng đâu.””

Kiếp trước tội lỗi xám hối,kiếp này được một vị nhân ái hòa thượng nuôi dạy,tâm tính đã trau dồi tư tưởng vì công lý.

Lạc gia người nghe vậy,cũng liền đứng dậy,vì tỏ lòng biết ơn,Lạc Trình Vũ lấy ra chiếc hộp gỗ khi nãy Lạc Tâm Tuệ ôm,từ trong hộp lấy ra một chiếc tàn đồ đưa cho Long Nhất Minh,nói:”Đây là thứ mà Sát Đạo Hội muốn,chúng quá ngang tàn tới đây liền tàn sát không nói nan gì,lão phu cũng không biết lí do,nghĩ chúng được người thuê sát Lạc gia ta,nên mới bảo Tâm Tuệ mang hộp gỗ chạy khỏi,chờ ngày trả thù.””

Long Nhất Minh ồ một tiếng ngạc nhiên,cái lũ Sát Đạo Hội này đúng là ham giết nha,ôn độ uy hiếp có khi xong nhiệm vụ dễ dàng rồi.

Tiếp nhận tàn đồ,Long Nhất Minh nhìn về Lạc Tâm Tuệ nói:””Ra đây.””

Lạc Tâm Tuệ ngây thơ chạy đến,mặt đáng yêu hồn nhiên,ánh mắt tròn tinh linh nhìn về Long Nhất Minh.

Long Nhất Minh vận ra phật khí hạo rãng thiên địa,đưa tay nâng Lạc Tâm Tuệ nên bầu trời,phật khí truyền vào kinh mạch,gân cốt da thịt,cải tạo xương cốt trở nên tinh phần kỳ thiên,thiên phú tăng mạnh.

Một lát sau,Long Nhất Minh thả Lạc Tâm Tuệ xuống,người nàng bài trở nên sáng sủa,tỏ ra không rõ vận khí tươi sáng.

Lạc Trình Vũ thấy cảnh này,ánh mắt sắc bén,chắp tay cúi đầu cung kính nói:”Đa ta tiểu sư phụ!””

Trong lòng y rất vui mừng,lúc nãy vị này đánh cùng Ứng Phụng Nguyên,nhưng là được mọi người trong Bắc Liệp Thành nhìn trong mắt,ý khí động thiên hạ.

Sau đó Long Nhất Minh cùng Yêu Nguyệt chào từ biệt, Yêu Nguyệt đã từ tên Sát Đạo Hội áo đen tra khảo ra vị trí phân đà.

Nên hai người đạp không hướng về trụ sở phân đà Sát Đạo Hội.

Rảnh rỗi Long Nhất Minh liền dùng ra Vòng Xoay Kỳ Diệu.

“”Tich,Chúc mừng Chủ nhân từ Vòng Xoay Kỳ Diệu nhận được Cửu Tự Chân Ngôn Ấn.””

“”Ấn Pháp: Cửu Tự Chân Ngôn Ấn

“”Đẳng Cấp:Thiên Kỹ Hoàng Cấp

“”Các Ấn Thức:

1. Lâm – Bất Động Căn Bản Ấn

2. Binh – Đại Kim Cương Luân Ấn

3. Đấu – Ngoại Sư Tử Ấn

4. Giả – Nội Sư Tử Ấn

5. Giai – Ngoại Chuyển Ấn

6. Trận – Nội Chuyển Ấn

7. Liệt – Trí Chưởng Ấn

8. Tại – Nhật Luân Ấn

9. Tiền – Bảo Bình Ấn

“”Xuất Xứ: Đại Đường Song Long Truyện

“”Tư Liệu: Bộ thủ ấn được phái Đông Mật sử dụng, cửu ấn kết để khai mở sức mạnh,bao gồm bảy luân xa và các ngón hai tay là chín.””

Hệ thống bảng hiện hình chín thế bắt ấn bắt mắt.

Tiếp thu thông tin xong,Long Nhất Minh liền khóe miệng nở nụ cười vui,thứ này rất tốt.

Trong Đại Đường Song Long Truyện thứ này nhưng rất nổi,là Từ Tử Lăng rất mạnh phật môn võ học.

“”Công tử đã tới.””

Yêu Nguyệt nói âm kéo Long Nhất Minh trở về hiện thực.

Long Nhất Minh nhìn tới đó là một khu thành thị,nơi đây tường thành màu đen,cửa thành có những người áo đen thu lệ phí vào cửa.

Bên trong thành trộm cướp,chém giết lúc nào cũng xảy ra,nơi đây có luật rừng,kẻ mạnh thịt kẻ yếu.

Tọa điểm của Sát Đạo Hội phân đà chính là tòa thành này,tên tòa thành này là Sát Lâm Thành.

Nhìn xem tòa thành này cùng người ra người vào,Long Nhất Minh trầm lạnh nói:”Mặc dù trong số những kẻ này,có thể có những người tốt,nhưng vì công lý tận diệt,diệt tận kẻ xấu,sự hi sinh của những người tốt là luôn có,nên để ta làm nhanh.””

Long Nhất Minh biết một sự việc,đó là nếu y chỉ giết đơn lẻ,không thể nào lọc ra hết kẻ xấu được,nơi đây một khi bị phá nát,những kẻ xấu y để xổng ra ngoài sẽ gây nguy hại đến người tốt,nên tư tưởng của y là giết nhầm còn hơn bỏ sót,giết nhầm một người nhưng giết mười kẻ xấu.

Trong thành khi trước có Đạo Thánh Chi Cảnh là Ứng Phụng Nguyên,nhưng bây giờ y đã chết,trong thành chỉ còn vài Sinh Đạo Cảnh cùng Thái Đạo Cảnh,nên Long Nhất Minh quyết một đòn diệt tất.

“”Thiên Phật Chưởng – Phật Pháp Vô Biên.””

Long Nhất Minh vận công kịch điểm,phật quang rạo rãng trăm dặm,sau lưng pháp tướng Đức Phật vạn tay ngồi bồ đoàn,phật luân xoay chuyển hiện nên.

Người trong Sát Lâm Thành nhìn thấy cảnh này,giật mình hoảng.

“”Phật tổ đến trừ giết chúng ta,chạy mau.””

“”Không thể nào,đây là ảo tưởng.””

“”Xin đức phật tha thứ cho con,tất cả cũng vì cuộc sống,và do dòng trời xô đẩy.””

“”Con hứa sẽ làm việc tốt,mong ngài thứ lỗi.””

….

Tiếng kêu chạy trốn,kẻ quỳ lạy sám hối,đủ muôn vẻ người ở trong Sát Lâm Thành.

Vài danh Sinh Đạo Cảnh cùng Thái Đạo Cảnh tu vi cao,hiểu nhiều,nhìn thấy cảnh này,họ liền nghĩ đến một phật môn cao tăng đến trừ hại,mặt hốt hoảng chạy nhanh,nhưng thế vạn chưởng đã đánh úp xuống,uy thế định trụ lại tất cả người trong Sát Lâm Thành.

“”Uỳnh.””

Cả tòa Sát Lâm Thành bị công phá rung chuyển đại địa,bụi đất đá bắn cao ngàn mét,kèm theo cả máu tươi,xương cốt,da thịt hòa quện vào nhau bắn lên.

“”Oành.””

Một chưởng cuối cả tòa thành nổ tan tác lún sâu xuống mười trượng,sóng bạo quét ra năm mươi dặm.

Trước đó vẫn hào tráng Sát Lâm Thành,giờ chỉ thấy máu me cơ thể người cùng đất đá hòa quện,cùng với một chiếc hố sâu mười trượng.

“”Tich,Chủ nhân diệt một Phân đà của Sát Đạo Hội,Chủ nhân nhận được Một lần Vòng Xoay Kỳ Diệu,cùng Một lần Vòng Xoay May Mắn.””

Hệ thống truyền đạt hoàn thành nhiệm vụ vào não bộ Long Nhất Minh.

Long Nhất Minh không để ý đến hoàn thành nhiệm vụ,y khởi phật nhãn nhìn vào xuyên đống đổ nát,rất nhanh định vị đưa tay hút ra hai khối tàn đồ. Tiếp theo y lăng không cùng Yêu Nguyệt rời khỏi đây.

Long Nhất Minh đang lăng không,bỗng nhíu mày nói:”Hai tên này tại sao lại gấp gáp chạy tìm ta,có việc gì sao.””

Dứt lời,Long Nhất Minh tăng tộc cực nhanh,bỏ xa Yêu Nguyệt lại.

Không lâu sau Long Nhất Minh ánh mắt đã dán vào Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan đang hồng hộc chạy đến chỗ y.

“”Công tử.””

Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan thở hổn hển chào hỏi.

Long Nhất Minh dùng mắt ra hiệu nói.

Truy Mệnh mặt đắng cay,nói:”Công tử không hay rồi,Thanh Ly Quốc điều động một tên Bất Hủ Đại Thánh đến đây,tên Phác Đại Lực,tên này vừa đến liền điều tra về những gì liên quan đến ngài.

Hắn đến chỗ những thôn dân ngài đã cứu,ở đó hắn đại đồ sát,hắn nói muốn để ngài chịu sự ân hận khi đối đấu với Thanh Ly Quốc,chúng ta hai người ở xa thấy vậy,liền bán sống bán chết chạy về báo tin cho ngài.””

Từng lời từng chữ này khiến Long Nhất Minh mặt biến ảo liên tục,nhưng biến ảo cuối cùng vẫn là tức giận,y căm phẫn Thanh Ly Quốc tột điểm,thề phải giết tận.

Sau đó y nghĩ đến việc gì,không đáp lời dặn dò gì cho Truy Mệnh cùng Lý Tầm Hoan,y bay cực nhanh rời khỏi.

Trong lòng y lúc này cầu mong bé gái và gia đình bình an,nếu như họ chết,y sẽ trách bản thân không chu đáo suy nghĩ.

Y cũng không nghĩ đến Thanh Ly Quốc sẽ chơi trò dơ bẩn này,nhưng y nghĩ rồi lại nghĩ mình ngu,đây là thế giới kẻ có sức mạnh đứng đầu,danh dự là thứ không cần.

“”Ừ.””

Đến gần Bắc Liệp Thành mùi máu tươi nồng nặc bốc ra,điều này khiến lòng Long Nhất Minh rung mạnh.

Bay đến nơi,y nhìn thấy thây xác thi thể của từng người,không hàng ngàn người bị chết máu me thẩm bốc mùi máu tanh xộc tan bầu trời.

Long Nhất Minh mắt nộ giận nhìn cảnh tượng này,bỗng y cảm nhận được điều gì,nhanh chóng vận công áp chưởng đi ra.

“”Phành.””

Một tráng hàn người cơ bắp như những cuộcnthép,da ngăm ngăm đen,đầu trọc tay đeo bao tay đối công cùng Long Nhất Minh.

“”Hê hê,thấy ân hận không,tại ngươi mà bọn chúng chết đấy.””

Tráng hán cười trêu trọc nói.

Ý đồ gây nên Long Nhất Mĩnh phẫn uất chi tâm,nhưng nếu Long Nhất Minh là một tên trẻ nhỏ 15 tuổi bình thường mọi thứ sẽ có tác dụng,nhưng y không phải 15 tuổi,mà là có tiền kiếp già nua sự đời.

Long Nhất Minh mặt nộ sát khí nhìn tráng hán,giọng ngữ tà lạnh:”Ta chỉ cảm thấy mình thật thiếu sức mạnh cùng tất trách,và đặc biệt đó là ta cảm thấy không giết hết lũ chó dơ bẩn như ngươi thật là đáng giận,nếu thế gian không có những thứ như ngươi,mọi thứ sẽ tươi đẹp hơn nhiều,giờ thì ngươi chết đi cho ta.””

Từng câu từng chữ lạnh ngữ vọng vào tai tráng hán,đây chính là Phác Đại Lực,tiềm tu công pháp Hỗn Nguyên Lực Phách Công,đại lực mạnh khỏe như voi rồng,như hổ như sư tử.

“”Phích Lịch Thiền Chấn.””

Long Nhất Minh kích phát long tượng bao tay tỏa ánh kim quang,khởi ra sóng phản chấn vũ bạo động phá thiên địa,một chấn cực mạnh đánh cho Phác Đại Lực bật lui năm mươi mét,máu tươi rung động,nội tạng chấn động.

“”Được.””

Phác Đại Lực cảm thụ đau đớn trên cơ thể,giơ ngón cái khen.

“”Được mẹ ngươi,chết đi.””

“”Bá Thối – Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô.””

Long Nhất Minh văng tục,chân trái phi lên đá ra một cước ngưng tụ hư ảnh hàng vạn cốt khô lâu sọ khí thế phách đảm hung ác.

“”Tưởng ông đây dễ ăn sao,cho ngươi biết lễ độ.””

“”Phách Tiêu Xuất Quyền.””

Phác Đại Lực trầm hét,tung ra một đấm đại lực mạnh xé gió rít gào động trời đất,khí thế cường cương chính liệt hung bạo.

“”Uỳnh””

Đá cùng đấm giao nhau,sóng kình chấn trăm dặm,thế công hãi hùng thiên địa,lầu các phòng nhà tan nát hết.

“”Con mẹ nó,ngươi thể phách cứng thế.””

Phác Đại Lực chửi to nói,chỉ thấy nắm đấm y chảy máu,lúc này Long Nhất Minh da đã chuyển sang màu vàng kim.

“”Kim Cương Hoàng Thể.””

Long Nhất Minh thân thể đã coi như đạt tiểu thành Kim Cương Bất Diệt Thể.

Đá và đấm so nội cùng ngoại công,hai người giẳng cho quyết liệt.

“”Thiên Phật Chưởng – Phật Quang Sơ Hiện.””

Long Nhất Minh hiển hóa pháp tướng Đức Phật tỏa ra phật hoang lóa mắt Phác Đại Lực,song chưởng khí thế hôn thiên diệt địa đánh ra.

“”Phách Lực Đại Công Li.””

Phác Đại Lực một quyền cương thế bạo vũ đánh ra đầu song chưởng Đức Phật.

“”Uỳnh.””

Chưởng đấu đấm,lại một thế so nội công,ngoại công,hai bên không ai hơn ai.

“”Bá Thối – Công Vô Bất Khắc Chiến Vô Địch.””

Nhưng Long Nhất Minh biết nhiều võ học,tung ra một thối vững chãi,cường kích như ngư lôi rời họng súng,một đá vã thẳng vào mặt Phác Đại Lực.

“”Phập.””

Phác Đại Lực ăn nhất đá đầu ung nặng,xương mặt nứt vỡ,thế đấm gián đoạn.

“”Chết!.””

Long Nhất Minh chớp thời cơ chưởng cùng thối xung kích.

“”Uỳnh.””

Phác Đại Lực bị đập bắn ra ngoài ba mươi dặm,xương cốt may mắn là luyện thể nên chỉ gãy vỡ,nội tạng hư hại nhẹ,máu mạch đứt vài mạch.

“”Thiên Phật Chương – Thiên Phật Giáng Thế.””

Long Nhất Minh nhanh chóng đuổi theo,pháp tướng Đức Phật từ trên cao vỗ xuống hai tay chưởng thế hạo kiếp thiên địa.

“”Uỳnh.””

Song chưởng đánh cho Phác Đại Lực thổ máu bật mạnh với vận tốc sấm sét xuống mặt đất.

“”Ầm ầm.””

Phác Đại Lực rơi xuống gây rung chuyển đại địa,một hố lớn rộng mười trượng xuất hiện.

“”Chưa thể chết được.””

Long Nhất Minh rống giận nói,tụ khí một thức Thiên Phật Chưởng sắp đánh ra.

“”Con mẹ ngươi,ép lão tử phải đùng đan,lúc này thề bẻ gãy tan xác ngươi,nếu không lão tử không tên Phác Đại Lực.””

Phác Đại Lực từ bên dưới vọng lên âm thanh,cùng lúc đó một khí hãi hùng thiên địa từ hố sâu bắn lên trời cao.

“”Hỗn Nguyên Phách Thiên Chưởng.””

Phác Đại Lực tiến công trước,chưởng lực đại khí cường mạch rung động không gian,đại địa rung chuyển,bầu trời biến âm u,hư không nổi gió bạo.

“”Thiên Phật Chưởng – Vạn Phật Triều Tông.””

Pháp tướng Đức Phật tay kết pháp ấn hiện lên cao trăm trượng,phật quang hạo hãn trăm dặm,phật văn lưu động trên hư không,vô số chư thiên chúng phật hiện triều bái Đức Phật,song chưởng Đức Phật đánh xuống dưới,chưởng kình phát ra khiến mặt đất ba mươi dặm rung chuyển bùng nổ,Phác Đại Lực mặt hoảng sợ

“”Không…””

Phác Đại Lực tuyệt vọng sợ chết kêu to,nhưng rất nhanh cả cơ thể y bị đánh cho chết không còn xác.

“”Uỳnh.””

Cả tòa Bắc Liệp Thành chìm xâu xuống nền đất.

Long Nhất Minh tán đi sức mạnh,trở về bình thường tăng bào trắng thánh khiết,khuôn mặt đẹp đẽ đức độ nhân hòa,nói nhẹ:””A,di đà phật,phật tổ nói phật giáo vốn là nơi giúp đưa con người lạc lối hướng thiện,nhưng những điều này là nói suông,kể cả có xảy ra,kẻ đã làm điều ác với bất cứ lí do gì đều phải trả giá,coi như hắn hướng thiện vẫn phải trả,như thế mới khiến kẻ khác biệt sợ mà tránh.””

Dứt lời,Long Nhất Minh lạnh lùng nói:”Thanh Ly Quốc,ta sẽ giết hết.””

“”Tiểu sư phụ.””

Một âm thanh trong trẻo vang lên,Long Nhất Minh giật người bất ngờ vui,y nhanh chóng dùng phật nhãn và phật thức tìm kiếm,rất nhanh y phát hiện âm thanh từ một tiếng đổ nát.

“”Vèo.””

Y bay cực nhanh tới đó,đưa tay vận phật khí nâng đất đá quẳng đi chỗ khác.

Để hiện ra một bé gái nhỏ,đang trốn trong một chiếc lồng sắt,may mắn chiếc lồng sắt kiên cố đã ép đất đá không thể vùi xuống vào người bé,nếu không bé đã tận mạng.

Đây chính là Lạc Tâm Tuệ.

Long Nhất Minh nhanh chóng phá tan lồng sắt,đưa bé gái ra ngoài kiểm tra thương thế,phát hiện không sao cả,y mỉm cười vui rơi nước mắt ôm bé gái nói:”Vui quá,bé không sao,ta xin lỗi bé,tại ta mà bé bị như này,mất cha mất mẹ,mất người thân.””

Nếu không phải liên quan đến Long Nhất Minh gia đình của Lạc Tâm Tuệ sẽ không bị truy giết cũng như trong thành người không bị giết,nhưng nếu không có Long Nhất Minh cứu thì Lạc Tâm Tuệ cùng người thân cũng đã chết dưới tay Sát Đạo Hội rồi,Long Nhất Minh biết việc này,nhưng y vẫn cảm thấy có lỗi,đặc biệt với Bắc Liệp Thành dân chúng.

Lạc Tâm Tuệ khóc rưng rức nước mắt,nàng rụi đầu vào lòng Long Nhất Minh,khóc nói:”Không,đây là tại Thanh Ly Quốc,tiểu sư phụ không có sai. Bọn chúng mới là kẻ đã gây ra việc này,như những gì tiểu sư phụ đã nói nếu chúng không tồn tại trên thế gian,mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.””

Nàng nói ra những lời này khiến Long Nhất Minh bất ngờ,sau đó y lấy tay xoa đầu nàng,nói:”Ừ,ta sẽ khiến Thanh Ly Quốc biến mất,bé có muốn bái ta làm sư phụ không!””

Lạc Tâm Tuệ ngay tức khắc buông bỏ Long Nhất Minh ra,quỳ cúi đầu nói:”Đệ tử bái kiến sư phụ!”

Long Nhất Minh gật đầu hài lòng,nói:””Ừ,gọi con là Tuệ nhi đi!””

Sau đó Long Nhất Minh dẫn theo Lạc Tâm Tuệ bay lên cao,song chưởng của y đánh bật mạnh chôn vùi Bắc Liệp Thành,y đi tìm một phiến đá to gọt làm bia đá,khắc chữ “”Mộ Bắc Liệp Thành.””

Tiếp theo y cũng đi tới thôn làng khi xưa y từng cứu,nơi cũng bị đồ sát. Y cũng chôn cất từng người cẩn thẩn,sau đó dựng bia đá cúi đầu tỏ lòng sâu sắc kính trọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN