Đại Đạo Triêu Thiên
Chương 13: Sơ lộ phong mang
Các đệ tử vội vàng bái kiến Lữ Sư, gấp gáp giải thích đây là Tỉnh Cửu sư đệ đang giúp bọn mình giải đáp nghi nan.
Lữ Sư vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhìn Tỉnh Cửu sau án vẫn đang đề bút viết nhanh, nghĩ thầm người này có bản lãnh gì, dám giải thích bừa bãi, từ đó dạy hư đám trẻ này, bỗng nghĩ tới quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế, càng có chút khẩn trương, trầm giọng nói: “Lấy ra ta xem xem.”
Ngay lúc này, Tỉnh Cửu viết xong một chữ cuối cùng, Liễu Thập Tuế thấy hắn không có ý tứ phản đối, hai tay đem giấy đưa cho Lữ Sư.
Lữ Sư nhận lấy tập giấy, đang chuẩn bị rất khiển trách một phen, nhưng khẽ liếc qua mấy câu văn trên giấy, lại nhẹ y một tiếng.
Các đệ tử không biết xảy ra chuyện gì, có chút khẩn trương đứng hầu bên cạnh.
Lữ Sư khẽ híp mắt, không nói thêm gì nữa, mà bắt đầu nghiêm túc lật xem tập giấy.
Trong kiếm đường trở nên càng thêm an tĩnh.
“Đây là chuyện gì?”
Càng nhìn về sau, Lữ Sư càng thất kinh.
Thanh Sơn Tông nhập môn pháp quyết không khó, so với những tông phái khác càng trực tiếp mà đơn giản, nếu trước lúc nhập môn tiếp xúc với tương quan tu hành kiến thức, hẳn là rất dễ dàng thuận lợi vượt qua.
Liễu Thập Tuế cùng với phần lớn ngoại môn đệ tử chưa từng tiếp xúc với tu hành, tự nhiên sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề nan giải.
Tỉnh Cửu coi như là đệ tử thế gia tại Triều Ca, có kiến thức về phương diện này, nhưng câu văn trên giấy hiển lộ ra ánh mắt cùng năng lực, thật sự là quá mức ưu tú.
Chẳng lẽ thiên phú ngộ tính của hắn cao đến như thế?
Lữ Sư nhìn Tỉnh Cửu một cái, ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều.
Khi hắn thấy phê bình chú giải trên một trang giấy cuối cùng, không nhịn được nhíu nhíu mày, muốn khiển trách Tỉnh Cửu mấy câu, nhưng bởi vì thưởng thức, mạnh mẽ áp xuống.
Hắn đem giấy trả lại cho Liễu Thập Tuế, nhìn chúng đệ tử trầm giọng nói: “Các ngươi có biết vì sao Thanh Sơn Tông ta đối với ngoại môn đệ tử chỉ truyền pháp quyết, không giảng giải không? Bởi vì tông môn muốn nhìn một chút ngộ tính và tâm tính của các ngươi, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy. Hôm nay các ngươi không biết nguyên do hướng đồng môn thỉnh giáo, cho nên không phạt, nhưng lần sau không được viện lẽ này nữa.”
Chúng đệ tử thụ giáo, nói sau này không dám nữa, nhưng trong lòng lại nghĩ thì ra những giải đáp của Tỉnh Cửu đều đúng.
Ở trong không khí như vậy, thanh âm của Tỉnh Cửu lại lần nữa vang lên.
“Biện pháp này quá ngu xuẩn, nên sửa lại mới phải.”
Kiếm đường nhất thời an tĩnh, các đệ tử trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm Tỉnh Cửu sư đệ không chỉ học thức hơn người, thì ra can đảm lại càng hơn người.
Hắn dám ngay trước tiên sư mặt chất vấn quy củ của tông môn!
Lữ Sư nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tức quá lại cười, nghĩ thầm thiếu niên này cũng rất trẻ con khả ái, lại còn nói quy củ của Thanh Sơn Tông không đúng, nên bỏ đi… Ngươi cho rằng ngươi là Chưởng môn ư?
Tỉnh Cửu hiếm thấy mới có hăng hái nói chuyện, không có lưu ý đến vẻ mặt của Lữ Sư cùng đồng môn, tiếp tục nói: “Tỷ như Thanh Dung phong…”
Liễu Thập Tuế nhìn sắc mặt của Lữ Sư, vội vàng kéo ống tay áo của hắn.
Chuyện đám đệ tử trẻ tuổi lo lắng nhất lại không hề phát sinh.
Lời nói kế tiếp của Tỉnh Cửu, bị một tiếng vang thật lớn đột nhiên xuất hiện cắt đứt.
Tiếng nổ này đến từ ngoài kiếm đường, hẳn là chỗ rất xa, bởi vì quanh quẩn ở trong quần phong, thật lâu cũng không ngừng nghỉ.
Các đệ tử trẻ tuổi chạy đến ngoài kiếm đường, hướng lên không trung nhìn lại, phát hiện chỉ có chút mây mù bay qua, cũng không có dấu vết của lôi điện.
Hơn nữa cho dù thật sự có sấm chớp, cũng không cách nào đột phá Thanh Sơn đại trận che chở, âm thanh như sấm nổ kia đến tột cùng là cái gì?
Lữ Sư cùng Tỉnh Cửu đi ra kiếm đường cuối cùng, hai người tự nhiên sẽ hiểu thanh âm kia là cái gì.
“Ở nơi đó!”
Có đệ tử hưng phấn mà hô lên.
Tầng mây thật mỏng rách ra một cái hố, nhìn vô cùng rõ ràng, từ mặt đất nhìn lại, có thể thấy bầu trời xanh thẳm phía trong, giống như là mảnh sứ vỡ vô cùng xinh đẹp.
Một đạo kiếm quang từ trong động mây bay trở về, ở trên bầu trời qua lại xuyên qua.
Nhìn hình ảnh này, nghĩ tới chút ít chuyện xưa trong truyền thuyết, các đệ tử mới hiểu được là có người đang ngự kiếm phi hành.
Mới vừa rồi tiếng nổ, hẳn là ngự kiếm phá không sinh ra nổ vang.
Chẳng qua không biết người ngự kiếm là vị sư huynh nào trong nội môn thôi.
“Lần đầu ngự kiếm, đã có thể phá mây chuyển lôi, quả nhiên không hổ là trời sanh đạo chủng!”
Lữ Sư nhìn đạo kiếm quang trên trời cao tán thán nói.
Nghe lời này, các đệ tử mới biết được người ngự kiếm mà đi là ai, lại càng hưng phấn, càng không ngừng nghị luận.
Đám đệ tử nữ trên mặt tràn đầy ngưỡng mộ, dưới sự kích động hẳn là cao giọng hô lên.
Kiếm đường bốn phía cho tới bên trong quần phong, cũng vang lên thanh âm trợ uy.
Nhìn đạo kiếm quang này ở trong bầu trời nhấp nhô, không ngừng lắc lư, dấu vết có chút không ổn định, Tỉnh Cửu lắc đầu.
Người ngự kiếm rõ ràng không có kinh nghiệm, nhưng lại quá mức vội vàng, theo hắn thật sự là chẳng ra gì.
Nhưng đạo kiếm quang này rất nhanh đã ổn định, nhìn giống như một đạo bạch tuyến trên bầu trời xanh, thẳng tắp mà đi.
Chuyện này có chút ngoài dự tính của Tỉnh Cửu, nói: “Không sai a.”
Lúc sau đạo kiếm quang bay trở về quần phong, sau đó biến mất không thấy gì nữa, không biết nơi nào có tiếng hoan hô vang lên.
Không khí khẩn trương trước kiếm đường hoàn toàn biến mất, các đệ tử trẻ tuổi mặt lộ vẻ vui mừng.
Tỉnh Cửu không rõ đây là chuyện gì, nghĩ thầm không phải là ngự kiếm thành công ư, vì sao Thanh Sơn Tông trong ngoài một mảnh vui mừng?
Liễu Thập Tuế nghe hắn hỏi thăm, có chút không giải thích được nói: “Đây chính là Đại sư tỷ a.”
Tỉnh Cửu hỏi: “Ai?”
Liễu Thập Tuế trợn tròn mắt nói: “Triệu sư tỷ a.”
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, hỏi: “Đó là ai?”
Liễu Thập Tuế lúc này mới nhớ ra công tử cho đến hôm qua mới lần đầu tiên rời tiểu viện, đối với chuyện trong tông môn quả thật không quen, cho nên vội vàng giải thích mấy câu.
Tỉnh Cửu nghĩ tới, ngày mới vào sơn môn, có đệ tử từng đề cập tới một vị thiên tài thiếu nữ họ Triệu, giống như tên là Tịch Nguyệt.
Triệu Tịch Nguyệt này mười hai tuổi vào Thanh Sơn Tông, chỉ dùng một năm đã Bão Thần cảnh viên mãn, trở thành nội môn đệ tử.
Nghe nói nàng tiến vào nội môn không tới ba tháng, ở Vân Hành phong được một thanh cổ kiếm nhận làm chủ.
Liễu Thập Tuế nói: “Vân Hành phong chính là đệ tứ phong, quanh năm bị bao phủ ở trong mây mù, trên núi có vô số danh kiếm nấp trong loạn thạch vách đá, cho nên còn có tên là danh kiếm phong.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta biết, nói tiếp về nàng đi.”
Liễu Thập Tuế nói: “Triệu sư tỷ hiện tại bất quá mới mười bốn tuổi, cũng đã có thể ngự kiếm phi hành, tất nhiên là Tri Thông cảnh viên mãn, thậm chí đã tiến vào Thủ Nhất cảnh.”
Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái, nói: “Sau đó?”
Liễu Thập Tuế nghĩ thầm công tử thật không phải một người thích hợp để nghe kể chuyện, nghe chuyện kinh thế hãi tục như vậy, chẳng lẽ không nên biểu hiện giật mình chút ít sao?
Có đệ tử nói: “Những năm qua tu hành giới xuất hiện rất nhiều thiên tài trẻ tuổi, như Lạc Hoài Nam, Đồng Nhan, Bạch Tảo đám nhân vật này càng thanh danh hiển hách, tuổi còn trẻ đã bước vào đệ tứ cảnh… Mà Thanh Sơn Tông chúng ta kể từ khi sư thúc tổ phi thăng liền thiếu tuyệt thế thiên tài như vậy, các sư huynh trên Lưỡng Vong phong mặc dù mạnh, nhưng cảm giác giống như kém một chút gì…”
Vừa có đệ tử cười lạnh nói: “Đó là thế nhân không có kiến thức, không biết các sư huynh trên Lưỡng Vong phong ở trong kiếm chiến cầu đại đạo, căn bản không thèm để ý đến danh tiếng cảnh giới….”
Tên đệ tử kia nói: “Chúng ta tự nhiên biết như vậy, nhưng đệ tử tông phái khác sẽ không thừa nhận.”
“Ngươi không được quên, Trác sư huynh đang bế quan ở Thiên Quang phong, đợi hắn đi ra ngoài, tất nhiên thanh chấn đại lục.”
“Trác sư huynh cuối cùng chỉ có một người, cô mộc khó thành rừng, Triệu sư tỷ đã phá vỡ tất cả ghi chép tu hành Thanh Sơn Tông trăm năm qua, hai năm sau thừa kiếm đại hội, tất nhiên trở thành chân chính kiếm đạo đại gia, có thể cùng đám thiên tài kia địa vị ngang nhau, chính là Quả Thành Tự vị thiền tử kia cũng chưa chắc đã không thể khiêu chiến một phen.”
Tên đệ tử kia lại nói: “Nghe nói hiện tại chư phong cũng đã tranh đoạt Triệu sư tỷ rồi, có phải hay không Lữ Sư?”
Lữ Sư khẽ mỉm cười, nói: “Đó là chuyện tự nhiên, bất quá cuối cùng muốn xem chính nàng muốn chọn môn kiếm pháp nào.”
Tên đệ tử kia nhắc tới Quả Thành Tự thiền tử, Tỉnh Cửu nghĩ thầm cuối cùng đã nghe được một cái tên mình biết.
Triệu Tịch Nguyệt nữ đệ tử kia cư nhiên được Thanh Sơn Tông mong đợi cùng tiểu hòa thượng kia tranh giành cao thấp, xem ra quả thật không tệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!