Đại Đạo Triêu Thiên
Chương 38: Kiếm đâu
Động tĩnh bên suối rất nhanh đã kinh động các sư trưởng chư phong trên núi, cũng truyền đến thạch đài trên đỉnh núi cao.
Một vị sư muội Thủy Nguyệt Am mới từ chỗ của Thanh Dung phong trở lại, tò mò nhìn về nơi xa, nói: “Người kia là ai, bề ngoài thật là đẹp mắt.”
Một vị đệ tử trẻ tuổi Phong Đao Giáo cau mày nói: “Nhìn động tĩnh, có lẽ người này cực kỳ nổi danh ở Thanh Sơn Tông.”
…
…
Cố Hàn nhìn bên suối, sắc mặt có chút khó coi.
Quá Nam Sơn vỗ vỗ vai của hắn, mỉm cười.
Mã Hoa phảng phất không nhìn thấy hình ảnh này, cười mắng: “Người này ngay cả kiếm còn không có, thừa kiếm cái rắm à.”
…
…
Đúng vậy, không có kiếm, làm sao thừa kiếm chứ?
Tỉnh Cửu hai tay trống trơn, tay áo trống rỗng, kiếm ở chỗ nào?
Nửa năm trước, Tỉnh Cửu trèo lên Kiếm Phong đã dễ dàng đi vào trong mây, tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ nhanh chóng lấy kiếm thành công, nhưng sau đó không có ai thấy hắn đi lên Kiếm Phong lần nữa.
Vậy hắn tự nhiên không thể lấy được thanh tiên kiếm mà Mạc sư thúc lưu lại.
Vô cùng nhiều sư trưởng bao gồm Mai Lý sư thúc ở bên trong hơi giận vì hắn không có chí tiến thủ,nhưng cũng không thể không tiếp nhận sự thật này, Tỉnh Cửu cuối cùng không phải thiên tài như Liễu Thập Tuế, có thể cần phải chờ thêm ba năm nữa đến thừa kiếm đại hội tiếp theo, mới có thể chân chính suy nghĩ cẩn thận, triển lộ quang mang thuộc về chính hắn.
Ai có thể ngờ được, lúc này Tỉnh Cửu lại đứng dậy.
Chẳng lẽ hắn đã lấy kiếm thành công ư?
Vậy hắn tới lấy lúc nào?
Kiếm đâu?
…
…
Đúng vậy, kiếm đâu?
Nghe chút ít tiếng nghị luận bốn phía, Tỉnh Cửu mới nhớ ra mình đã quên cái gì.
Khó trách nửa năm qua hắn luôn cảm giác, cảm thấy quên mất chuyện gì.
Đúng vậy, hắn đã quên thanh kiếm kia.
Nửa năm trước đêm hôm đó, hắn cùng Triệu Tịch Nguyệt Phong liên thủ giết chết tên cường giả Vô Chương Bích Hồ phong kia ở trong loạn vân trên Kiếm, sau đó hắn thuận tay lấy thanh kiếm kia đi.
Hắn đem thanh kiếm kia để ở nơi đâu?
Tỉnh Cửu bắt đầu thật tình nhớ lại.
Lúc ấy tay trái hắn mang theo cỗ thi thể kia, tay phải cầm kiếm, còn muốn mang theo cái đầu người, cảm thấy có chút không tiện, cho nên đem đầu cắm vào trên thân kiếm.
Thanh kiếm kia tự nhiên dính máu, trở lại động phủ, mượn ánh đèn vừa nhìn, rất bắt mắt.
Hắn cảm thấy rửa kiếm sẽ rất phiền toái, cho nên ném ra sau núi để mấy con viên hầu đi làm sạch.
Sau đó… Hắn quên mất chuyện này, quên hướng viên hầu đòi kiếm về.
Đúng vậy, chính là như vậy.
Kiếm, hẳn là còn đang trong tay đám viên hầu đó.
Hắn nghĩ những chuyện này không tốn quá nhiều thời gian, nhưng vẫn cần dùng chút thời gian.
Vị trưởng lão Thích Việt phong kia sắc mặt có chút khó coi, lạnh giọng hỏi: “Kiếm đâu?”
Hắn nhìn Tỉnh Cửu hai tay trống không, nghĩ thầm trừ phi kiếm hoàn của ngươi đại thành, tiến vào Vô Chương cảnh giới, nếu không bản thân ta cũng muốn xem làm sao ngươi có thể đem kiếm biến ra.
“Chờ chút.” Tỉnh Cửu nói.
Sau đó hắn nhìn về vách núi phía hạ du hỏi: “Kiếm đâu?”
Quanh núi đều là rừng hoang, cực kỳ rậm rạp, theo thanh âm của hắn vang lên, lá cây lộn xộn, vượn thanh vang vọng.
Thanh lâm khẽ loạn, dường như có bụi mù dâng lên, không biết bao nhiêu con viên hầu thét chói tai chạy đi xa, thanh âm nhỏ dần.
Không bao lâu, vượn thanh tiến đến gần, hẳn là đã chạy về.
Rừng cây lay động, bụi mù nổi lên, mười mấy con viên hầu bò lên cành cây.
Có con viên hầu đứng ở chỗ cao nhất rừng cây, không ngừng huy động cánh tay dài, phát ra tiếng kêu vội vàng.
Trong tay viên hầu nắm một thanh kiếm.
…
…
Bên khe suối trên núi đều là người tu hành, nhãn lực so với người phàm sắc bén không biết gấp bao nhiêu lần, cũng sớm đã đem hình ảnh thấy rất rõ ràng.
Nhìn hình ảnh này, rất nhiều người sắc mặt có chút khó coi, sắc mặt Cố Hàn lại càng âm trầm dường như muốn nhỏ ra nước.
Đối với mọi người trong Thanh Sơn Tông mà nói, phi kiếm là đồng bạn đáng tin nhất, chiến hữu kiên định nhất.
Bọn họ vô cùng ái hộ phi kiếm của mình, hàng đêm cùng ngủ, mỗi ngày lau chùi, lúc nào cũng uẩn dưỡng.
Ai có thể nghĩ đến, Tỉnh Cửu thành công lấy kiếm, lại đem thanh kiếm ném cho đám viên hầu đó chơi đùa.
Làm vậy đối với Mạc sư thúc đã đi về cõi tiên, đối với Thích Việt phong, đối với một chữ kiếm, bất kính làm sao!
Con viên hầu đem thanh kiếm ném tới.
Dù thông linh tính như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là hầu tử, không thể khống chế được phương hướng.
Thanh kiếm kia quay cuồng giữa không trung, mắt thấy sẽ rơi xuống nước suối.
Nhìn hình ảnh này, có ít người sắc mặt càng thêm khó coi, vị trưởng lão Thích Việt phong kia hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị ngự kiếm mà lên để đón kiếm, nhưng rất nhanh đã dừng lại.
Bởi vì, Tỉnh Cửu đã giơ tay lên.
…
…
Thanh kiếm kia bỗng nhiên dừng trên không trung, không hề quay nữa.
Sưu một tiếng, thanh kiếm kia phá không mà rơi, hóa thành một đạo thanh quang, biến mất khỏi bên khe suối.
Vô số tầm mắt rơi vào trên tay phải của Tỉnh Cửu.
Trong tay của hắn nắm một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia tỏa ra ánh sáng hơi u ám, có chút rộng thẳng, chính là thanh tiên kiếm năm ngoái Thích Việt phong Mạc sư trưởng trả lại Thanh Sơn.
Chung quanh hiện ra vẻ kinh sợ.
Lúc trước thanh kiếm kia ở trên không trung cách bờ suối còn vài chục trượng.
Tỉnh Cửu đưa tay, kiếm đã lọt vào trong tay của hắn.
Đây là thu kiếm, không phải xuất kiếm, nhưng cách khoảng cách xa như thế đã có thể gọi về, nói rõ hắn đã Thủ Nhất cảnh viên mãn!
Vậy hắn tự nhiên có tư cách tham gia thừa kiếm đại hội.
Tiết Vịnh Ca đối với người bên cạnh kích động nói: “Ta biết ta đoán không sai mà! Hắn khẳng định mỗi đêm trốn trong động không ngừng khổ tu! Thật là… Thật là… Quá mức giả dối!”
…
…
Mọi người rất giật mình, sau khi lấy lại tinh thần lại sinh ra rất nhiều bất mãn.
Có ít người bất mãn bởi vì cảm thấy có thể đã bỏ qua cái gì, tỷ như Thanh Dung phong Mai Lý sư thúc.
Tỉnh Cửu đã thành công lấy kiếm, vì sao nàng không hề biết tin tức này?
Nàng nhìn về nơi xa Lâm Vô Tri đang mỉm cười, biết hắn đã đoán được trước, sắc mặt không khỏi trở nên khó nhìn, trong lòng biết đã bị đối phương giành trước một bước.
Có ít người bất mãn lại bởi vì thái độ của Tỉnh Cửu.
“Tùy ý đối đãi di kiếm của trưởng bối như ngươi, không khỏi có chút không tôn kính.”
Trên gương mặt mập mạp của Mã Hoa hiếm thấy không có nụ cười, rất nghiêm túc.
Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái.
Nếu lúc bình thường, hắn căn bản sẽ không để ý tên mập mạp này, nhưng hôm nay là thừa kiếm đại hội, có khách lạ xem lễ, hắn cảm giác mình nên có phong độ một chút.
“Đây là kiếm của ta.”
Trừ những lời này, hắn không giải thích nhiều hơn.
Đây là kiếm hắn từ Kiếm Phong mang về, đó chính là kiếm của hắn.
Đủ loại trải qua, đều một kiếm chém bỏ.
Không có cách nói di kiếm trưởng bối nào cả.
Hắn muốn làm sao thì làm vậy.
Nghe trả lời thế, Cố Hàn cùng Mã Hoa nhớ lại ban đầu phát sinh lần nói chuyện với nhau ở cùng một chỗ.
Lúc ấy Cố Hàn giễu cợt hỏi Tỉnh Cửu có tư cách dùng kiếm của Mạc sư thúc sao? Tỉnh Cửu trả lời cũng rất đơn giản, chính là một chữ —— có.
Hắn rất am hiểu dùng một chữ hoặc một câu để kết thúc các cuộc nói chuyện không thú vị như vậy.
Bởi vì khi hắn nói ra chữ kia hoặc là câu kia không hề do dự, cũng không suy tư, có một loại cảm giác đương nhiên đến thiên kinh địa nghĩa.
“Thật biết cách làm cho người ta mất hứng a.”
Mã Hoa cảm khái nói.
Cố Hàn vẻ mặt càng ngày càng lạnh.
“Đã có kiếm, như vậy là có thể đấu kiếm rồi?”
Quá Nam Sơn nói.
Ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa như vậy, còn mang theo mỉm cười.
Mã Hoa nhìn vào mắt lại cảm thấy rất hàn lãnh, hiểu được ý tứ của hắn, đối với bên cạnh thấp giọng dặn dò mấy câu.
Cố Hàn bỗng nhiên nói: “Để cho Cố Thanh lên đi.”
Mã Hoa có chút giật mình, nghĩ thầm làm vậy không khỏi quá coi trọng tên kia rồi.
Tỉnh Cửu lúc trước thi triển thủ đoạn lấy kiếm quả thật rất xinh đẹp, nhưng cuối cùng bất quá là cái tẩy kiếm đệ tử, sao cần coi trọng như thế.
Quá Nam Sơn trầm mặc một chút nói: “Như thế cũng tốt.”
Nếu Tỉnh Cửu còn kiêu ngạo hơn so với trong tưởng tượng, vậy nên thừa nhận thất bại lớn hơn nữa, như thế mới có thể mau sớm trưởng thành.
Hắn cho rằng mình nghĩ như vậy.
…
…
Gió mát nhè nhẹ, mặt suối hơi loạn.
Một tên thiếu niên đệ tử từ bờ bên kia đi vào trong suối.
Gió nhẹ lay động kiếm y, bồng bềnh muốn bay, giống như tiên nhân.
“A, người mới tới này rất dễ nhìn.”
Vị tiểu cô nương Huyền Linh Tông kia nói: “Mặc dù còn không bằng tên đối diện.”
Nàng nói tên đối diện tự nhiên là Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu nhìn thiếu niên kia, có chút bất ngờ.
Bên khe suối đệ tử cũng đang nghị luận, bởi vì rất nhiều người chưa từng thấy gã thiếu niên này.
Có vài người biết được nội tình giải thích một phen, bọn họ mới biết được người này chính là Cố Thanh trong truyền thuyết.
Chư phong đệ tử lại là đã sớm biết thân phận của Cố Thanh, trên núi ẩn ẩn có xôn xao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!