Đại Đạo Triêu Thiên - Chương 7: Bài học đầu tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Đại Đạo Triêu Thiên


Chương 7: Bài học đầu tiên



Lữ Sư đi ra phía trước, gõ gõ cái bàn.

Vị nam tử áo bào xám kia tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt hơi mỏi, nhìn thấy là Lữ Sư, rất cao hứng, đợi thấy bùn đất trên vạt áo trước cùng giày của hắn, lại rất cả kinh.

“Lữ sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?”

Tựa như tiểu hài tử học được cách đi rồi, tuyệt đối sẽ không còn muốn bò nữa, người tu đạo học được ngự kiếm phi hành, ai còn nguyện ý bước đi?

Lữ Sư nói: “Chỉ muốn cẩn thận chút thôi, nếu không để cho ba bên kia biết tin tức tới đây đoạt người thì phải làm sao?”

Vị nam tử áo bào xám kia nói: “Đều là đồng môn, không đến mức thế chứ.”

Lữ Sư nói: “Vậy nếu là các tông phái khác tới cướp người thì như thế nào?”

Nam tử áo bào xám cười nói: “Sư huynh nói quá lời rồi, bản thân ta cũng muốn xem xem, ngươi rốt cuộc kiếm được một vị thiên tài như thế nào, mà lại khẩn trương như thế.”

Lữ Sư ý bảo Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế tiến lên, nói: “Đây là tiên sư đăng ký phái Nam Môn ta, Minh Quốc Hưng, trước lúc nhập môn, các ngươi cần xưng là sư thúc.”

Liễu Thập Tuế vội vàng hô: “Minh sư thúc.”

Minh Quốc Hưng thấy Tỉnh Cửu, ngây ra sau đó mới tỉnh lại, than thở không dứt: “Hay cho một đứa trẻ đẹp như tượng ngọc, Lữ sư huynh ngươi lần này quả nhiên gặp gỡ bất phàm.”

“Chính là thùng rỗng kêu to mà thôi, ta chọn chính là đứa nhỏ hơn.”

Lữ Sư thở dài, nói chuyện cũng không có ý tránh Tỉnh Cửu.

Đi đường ba ngày ngắn ngủi, quan cảm của hắn đối với Tỉnh Cửu càng ngày càng kém, thậm chí có chút ít hối hận.

Hắn chưa từng gặp phải người lười như vậy.

Dĩ nhiên, chân chính làm hắn cảm thấy không vui chính là, thiên tài trong mắt của hắn như Liễu Thập Tuế lại bị người khác sai sử như vậy.

Vị Minh sư thúc kia theo lời nhìn sang Liễu Thập Tuế, chỉ thấy đứa bé kia khí tức thanh tân, ánh mắt vững vàng, không khỏi gật đầu, nghĩ thầm quả thật không tệ.

Đợi đến khi sử dụng kiếm thức đánh giá, không khỏi kinh hãi, khẩn trương đến thanh âm cũng run rẩy lên.

“Trời sanh đạo chủng?!”

Lữ Sư cười nói: “Không sai.”

Minh Quốc Hưng gấp gáp hô: “Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mau đi vào!”

Lữ Sư mang theo Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế đi vào trong cửa đá.

Minh Quốc Hưng nhẹ vỗ ngực, nhìn vào hắn cười một tiếng, rốt cục yên tâm.

Vào sơn môn, chính là đệ tử Thanh Sơn Tông, đừng hòng có ai nghĩ cướp đi được nữa.

Đừng bảo là tu hành tông phái, người Triều Ca thành tới cũng vô dụng, ngay cả Bất Lão Lâm cùng Quyển Liêm Nhân cũng không dám bước vào nơi này một bước.

Vô số năm qua, ai dám càn rỡ ở Thanh Sơn Tông chứ?

Minh Quốc Hưng nhặt bút lông, ở nghiên mực chấm chấm, mở ra trang sách, nhìn Liễu Thập Tuế hỏi: “Tên họ?”

Liễu Thập Tuế có chút khẩn trương đáp: “Liễu Thập Tuế.”

Minh Quốc Hưng giật mình, nói: “Tên họ, không phải là tuổi tác.”

Liễu Thập Tuế mở to hai mắt, nói: “Ta tên như vậy, không được sao?”

Ban đầu hắn cũng không hài lòng với cái tên này, nhưng hiện tại sớm đã thành thói quen, thậm chí có chút yêu thích.

“Đừng nói thập tuế, cho dù ngươi muốn gọi là vạn tuế cũng được.”

Minh Quốc Hưng mặt mày hớn hở nói.

Đợi ghi danh Liễu Thập Tuế xong xuôi, hắn nhìn về Tỉnh Cửu hỏi: “Ngươi thì sao?”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm tư, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp đến lạ kỳ này, hắn vẫn không nhịn được híp híp mắt, trong lòng sách sách hai tiếng.

“Tỉnh Cửu, người Triều Ca.”

Thiếu niên nhìn một tòa cô phong phía xa, tùy ý hồi đáp.

Minh Quốc Hưng đang hưng phấn, không để ý đến việc hắn vô lễ, còn nhẹ nhàng khuyến khích mấy câu, sau đó xoay người nhìn về Liễu Thập Tuế, chuẩn bị cùng vị trời sanh đạo chủng này trao đổi một phen.

Không ngờ Liễu Thập Tuế nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, đã hướng sơn môn đi vào trong, bởi vì Tỉnh Cửu đã đi rồi.

Trên sơn đạo, thiếu niên áo trắng đi trước, đứa bé trai đeo hành lý ở phía sau nhắm mắt theo đuôi.

Nhìn hình tượng này, Minh Quốc Hưng rất giật mình, nói: “Chuyện này là sao?”

“Bọn họ là chủ tớ.”

Lữ Sư nghĩ tới lời Liễu phụ nói với mình đêm đó, nhíu nhíu mày.

“Trời sanh đạo chủng lại là đầy tớ cho người khác ư?” Minh Quốc Hưng vô cùng khiếp sợ, nhìn Lữ Sư nói: “Không cần biết trước đây quan hệ giữa bọn họ ra sao, nhưng đã vào sơn môn, chuyện phàm trần sẽ không còn ý nghĩa, chẳng lẽ ngươi không nói với bọn họ ư?”

Lữ Sư có chút bất đắc dĩ, ngày đầu tiên hắn đã đem chuyện này nói rất rõ ràng, Tỉnh Cửu không nói gì, Liễu Thập Tuế thì nói như thế nào cũng nói không nghe.

Mây mù sớm tan, trong gió mang theo vị ẩm ướt, sơn đạo cũng rất bằng phẳng, đi lại trên đó, có chút thích ý.

Liễu Thập Tuế đánh giá ngọn núi bốn phía, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò, tâm tình vừa khẩn trương vừa hưng phấn.

Có lẽ là bị hắn ảnh hưởng, hay là dẫn động hồi ức xưa cũ, tầm mắt của Tỉnh Cửu ở cảnh vật quanh mình dừng lại cũng nhiều thời gian hơn chút ít.

Mang theo cảm xúc như vậy, rất nhanh đã đi qua hơn mười dặm đường núi, đi tới một mảnh nhai bình ở lưng chừng núi.

Trên núi khắp nơi đều là đại thụ chọc trời, trong đó có chục gian nhà cỏ rải rác như quân cờ.

Mây mù tái khởi, nhà cỏ như ẩn như hiện, nhìn kỹ lại, có thể thấy mỗi gian nhà cỏ đều có tường viện cách xa nhau.

Đi tới nhai bình, đường nhỏ trở nên nhiều hơn, Liễu Thập Tuế không biết nên đi như thế nào, nhìn sang Tỉnh Cửu.

Sau núi có tiếng nước chảy, âm thanh dễ nghe, hẳn là dòng suối, vừa có một đạo tiếng nhạc vang lên, cùng tiếng nước chảy tương hợp, càng hiển lộ mờ ảo.

Tỉnh Cửu cất bước hướng nơi này đi tới, Liễu Thập Tuế vội vàng đuổi theo.

Theo thanh âm, hai người đi qua rừng cây xanh, nhìn thấy trong sương mù mơ hồ có tòa kiến trúc.

Ánh mặt trời bỗng nhiên rơi xuống, xua tan sương mù, bộ dáng chân thực của kiến trúc hiển lộ ra, đó là một tòa lâu tự mái đen tường xanh, rất có xơ xác tiêu điều ý

Nơi này chính là kiếm đường của Thanh Sơn Tông Nam Tùng đình, đệ tử mới nhập môn phái phải ở chỗ này sinh sống học tập thời gian rất lâu.

Mười mấy thiếu niên thiếu nữ đứng ở trên đất bằng trước kiếm đường, mặc một bộ áo xanh hình thức như nhau.

Lữ Sư đứng ở trên thềm đá, nói: “Đang chờ hai người các ngươi đó, mau mau đứng vào hàng ngũ.”

Liễu Thập Tuế rất kinh ngạc, hướng Tỉnh Cửu hỏi: “Công tử, tiên sư tới thế nào vậy? Trên đường không thấy hắn vượt qua chúng ta a.”

Vào sơn môn, không hề lo lắng bại lộ dấu vết sau đó bị những tông phái khác tới đoạt đệ tử, Lữ Sư chỉ cần ngự kiếm, chốc lát thời gian đã có thể tới đây.

Tỉnh Cửu hiểu được đạo lý này, Liễu Thập Tuế lại hoàn toàn không nghĩ tới.

Nghe Lữ Sư nói, mười mấy tên đệ tử xoay người hướng Tỉnh Cửu hai người nhìn lại, khuôn mặt đầy tò mò.

Kiếm đường lúc trước tràn đầy một loại không khí “Rốt cuộc đã tới”.

Những đệ tử này đến từ các nơi trêb đại lục, đến Nam Tùng đình đã có một đoạn thời gian, nhưng vẫn không được truyền thụ tiên pháp cùng kiếm thuật, đã sớm chờ có chút lo âu.

Nghe nói nguyên nhân là tiên sư thụ nghiệp đang đợi một vị đệ tử.

Vì một gã đệ tử mà để cho nhiều người như vậy chờ đợi, lãng phí thời gian, tự nhiên biết tiên sư đối với người kia vô cùng coi trọng.

Những đệ tử này đều là giai tài do Thanh Sơn Tông tiên sư tự mình lựa chọn, tự tin nhất định có thể bước lên thông thiên đại đạo, đối mặt tình huống như thế, đối với đệ tử mới kia tự nhiên thật tò mò, đồng thời khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn trong lòng.

Đều là đệ tử mới vừa vào Thanh Sơn ngoại môn, bọn họ không cách nào thông qua kiếm thức phát hiện Liễu Thập Tuế thiên phú, tầm mắt tự nhiên rơi tại trên người Tỉnh Cửu ở phía trước.

Một trận thấp giọng kinh hô không khống chế được, trong đám người vang lên, sau đó biến thành tiếng nghị luận hưng phấn, ong ong giống như bầy ong.

“Người này làm sao đẹp mắt như vậy?”

“Gương mặt làm thế nào có thể đẹp thế?”

“Khí độ cũng rất bất phàm, có lẽ là con dòng cháu giống từ Triều Ca tới.”

Nhất là nữ đệ tử, nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, chẳng biết tại sao cảm thấy có chút nóng mặt, xoay người sang chỗ khác, giơ tay lên ở bên má nhẹ nhàng quạt khẽ.

Một nam đệ tử bỗng nhiên nói: “Các ngươi không cảm thấy lỗ tai của hắn rất quái lạ sao?”

Mọi người nghe vậy nhìn lại, mới phát hiện thiếu niên áo trắng kia lại có đôi tai chiêu phong, nhìn…

“Thật đáng yêu a.”

Một cô thiếu nữ nhìn Tỉnh Cửu si ngốc nói.

Lữ Sư ho hai tiếng.

Các thiếu niên nguyện ý vào núi tu đạo tự nhiên nhất tâm hướng đạo, được sư trưởng nhắc nhở, tĩnh thủ đạo tâm, không hề đánh giá Tỉnh Cửu nữa, cũng không nghị luận nữa.

Trước kiếm đường trở nên vô cùng an tĩnh.

Ở Lữ Sư ánh mắt nhắc nhở, Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế đi tới phía sau đội ngũ đứng.

“Nơi này là nhập môn khẩu quyết, các ngươi cố gắng nghiên tập.”

Lữ Sư nhẹ phất ống tay áo, mấy chục bản sách mỏng từ trong kiếm đường bay ra, như lá rụng bình thường tản ra, vô cùng chính xác rơi vào trong tay mỗi người đệ tử.

Hình tượng này thật sự rất thần kỳ, vô luận Liễu Thập Tuế hay là các đệ tử trẻ tuổi đều sợ hãi than.

“Thế gian người tu đạo đông đúc, các phái công pháp đặc thù, cảnh giới phân chia không đồng nhất,nhưng bản chất không cũng không khác biệt gì, các ngươi hiện tại muốn học chính là sơ cảnh pháp môn.”

Lữ Sư ý bảo các đệ tử mở ra bản sách mỏng này, nói: “Ta Thanh Sơn Tông đại đạo đem ra lý giải, sơ cảnh chỉ phân hai giai đoạn, một là Hữu Nghi.”

Rốt cục nghe được chân chính tu hành pháp môn, đám đệ tử trẻ tuổi vẻ mặt trở nên vô cùng thật tình, tầm mắt nhìn trên sách mỏng văn tự ghi lại, cũng sẽ không bỏ qua mỗi câu nói của sư trưởng.

“Cái gì gọi là Hữu Nghi? Nam Hoa Đạo Tàng có viết: Hình thể bảo thần, các hữu nghi tắc, vị chi tính.”

“Các ngươi cần phải làm, chính là thuần thục nhập môn công pháp, cường thân kiện thể, trui luyện ý chí, đoan chánh nghi tư, như thế mới có thể làm đến hai bên tương thông, tự có thủy chung.”

“Từ ngoài mà vào bên trong, đợi Hữu Nghi cảnh giới viên mãn, đạo chủng trong cơ thể các ngươi mới đủ ổn định, có thể chịu đựng qua tâm cương chi loạn, khỏe mạnh trưởng thành, tiến vào cảnh giới thứ hai là Bão Thần.”

Nghe đến đó, có chút đệ tử ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra thần sắc mong đợi cùng hướng tới.

“Cái gì gọi là Bão Thần? Hòe Kỷ có viết: Bão thần lấy tĩnh, hình sẽ tự chính.”

“Giai đoạn này có thể nói là sự biến hóa của Hữu Nghi cảnh giới, cũng có thể nói người tu đạo lần đầu tiên bay vọt, bởi vì đến giai đoạn này, ý chí sẽ trở nên vô cùng kiên định, tự nhiên cảm ứng được trong thiên địa linh khí, đạo chủng phát triển, kinh mạch tiệm sinh, có thể hút lấy linh khí trong thiên địa, hóa thành chân nguyên, đây cũng là lấy thiên chi linh dưỡng nhân chi linh, cho đến khi linh hải phong phú, có thể nói cảnh giới mới thành lập, về phần như thế nào coi là viên mãn, vậy muốn nhìn kiếm đảm của các ngươi…”

Lữ Sư thanh âm cũng không lớn, nhưng rõ ràng rơi vào trong tai mỗi người đệ tử.

Mặt trời đã tới trung thiên, mây mù đã sớm tan hết, ánh sáng rừng rực, hơi có chút nóng.

Nhưng không có một gã đệ tử nào kêu nóng, vô cùng chuyên chú nghe tiên sư dạy, thậm chí giống như không cảm giác được vậy.

Một vị đệ tử trẻ tuổi đến từ Nhạc Lãng quận, đối với những cảnh giới tiên sư nói tới tâm trí hướng về, bỗng nhiên nghe bên cạnh truyền chút ít tạp âm.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy một màn hình ảnh, không khỏi ngây dại.

Liễu Thập Tuế đang châm trà cho Tỉnh Cửu uống.

Từ trong bầu đổ ra trà đã sớm nguội, không tràn ra nhiệt vụ.

Nhưng thanh âm nước trà rơi vào trong chén vẫn là rõ ràng như vậy, như nước suối bình thường.

Tỉnh Cửu nhận lấy chén trà uống cạn, đưa trả về.

Liễu Thập Tuế đem bình trà cùng chén trà cất đi, lại từ trong cái bọc lấy ra một cái quạt tròn, bắt đầu quạt gió cho Tỉnh Cửu.

Quạt tròn mang theo tiếng gió, ở trước kiếm đường an tĩnh rất rõ ràng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN