Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 1 - Chương 37: Thiếu niên ngươi muốn thế nào?
Vị đệ tử này tên là Lâm Anh Lương, là bạn học với Liễu Thập Tuế ở giáp khóa, giống như trước cũng theo Cố Hàn học kiếm, cũng là đệ tử được Lưỡng Vong phong coi trọng.
Không biết lúc này hắn đứng ra khiêu chiến Liễu Thập Tuế, là Lưỡng Vong phong sắp đặt, hay là chính bản thân hắn không cam lòng vì Liễu Thập Tuế lấy được chú ý quá nhiều.
“Lâm sư huynh mời.”
Liễu Thập Tuế ôm quyền, phi kiếm yên lặng lơ lửng trước hai tay, đây cũng là bình kiếm chi lễ.
Đối với Lâm Anh Lương chủ động khiêu chiến, hắn có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục bình tĩnh, hai hang lông mày càng không nhìn thấy thần thái bối rối.
Tựa như ban đầu Tỉnh Cửu đánh giá về hắn, vị thiếu niên này rất thông minh, thiện lương, có được kiên nghị cùng chấp nhất vượt qua số tuổi.
Thiếu niên như vậy sẽ rất ít bị ngoại giới biến hóa ảnh hưởng, nếu nói cố thủ bản tâm, cũng chính là như thế.
Liễu Thập Tuế cùng Lâm Anh Lương cách xa nhau hơn mười trượng mà đứng.
Nước suối ở chảy qua khe đá, phát ra ào ào nhẹ vang.
Hơn mười trượng cự ly, đúng lúc là phạm vi công kích hữu hiệu nhất của Thủ Nhất cảnh.
Vị tiểu cô nương Huyền Linh Tông kia đứng bên vách đá, mở to hai mắt nhìn hình ảnh phía dưới, tò mò nghĩ tới ai sẽ thắng đây?
Đáp án rất nhanh đã có, Thanh Sơn Tông đấu kiếm vĩnh viễn cũng là bắt đầu rất đột nhiên, kết thúc nhanh chóng như vậy.
Trên mặt suối sinh ra hai đạo bạch tuyến.
Hai đạo kiếm quang, chiếu sáng vách đá, sau đó chợt biến mất.
Phi kiếm của Liễu Thập Tuế dừng ở trước mắt Lâm Anh Lương, cách mi tâm của hắn ba tấc.
Phi kiếm của Lâm Anh Lương cũng dừng trước người Liễu Thập Tuế, ước chừng một thước.
Hai đạo phi kiếm nhìn như đồng thời dừng lại, nhưng ở trong mắt kiếm đạo cao thủ đứng trên vách núi, xê xích thật ra đã rất rõ ràng.
Kiếm của Liễu Thập Tuế so với đối phương nhanh hơn nửa phần.
Ở trong sinh hoạt hàng ngày, nửa phần chẳng qua là thời gian nháy mắt không tới, trà sẽ không lạnh, hương cũng sẽ không ngắn.
Nhưng trong kiếm đạo chi tranh, nửa phần đã đủ phân ra thắng bại, thậm chí còn là sinh tử.
Huống chi kiếm của Liễu Thập Tuế so với kiếm của Lâm Anh Lương gần hơn.
…
…
“Vậy là xong rồi?”
Huyền Linh Tông tiểu cô nương nhìn hình ảnh trên suối, mở to mắt nói.
Nàng thường xuyên ở bên trong phái nhìn các sư huynh sư tỷ tỷ thí, nếu như song phương cảnh giới xấp xỉ, thường thường tranh đấu thật lâu, thậm chí có thể từ sáng sớm chiến đến hoàng hôn cũng rất khó phân ra thắng bại.
Ai có thể ngờ được Thanh Sơn Tông đồng môn thi đấu lại đơn giản như thế, nhanh như vậy, những thứ không nói… Nhưng thoạt nhìn thật sự không có ý nghĩa a.
Tên thiếu phụ kia nói: “Thanh Sơn Tông chưa bao giờ coi trọng hoa chiêu, chỉ để ý tốc độ cùng uy năng của phi kiếm, kiếm quyết trong Cửu Phong, cũng chẳng qua là dùng đạo pháp bất đồng mà cải biến hai phương diện này, dùng trong chiến đấu thường thường một kích tất sát, vô cùng hung hiểm, cho nên từ trước đến giờ có rất ít người dám trêu chọc bọn hắn.”
Vị tiểu cô nương kia nói: “Đây chẳng phải rất dễ ngộ thương ư? Vậy bọn họ bình thời làm sao luyện kiếm?”
Thiếu phụ nói: “Không sai, cho nên Thanh Sơn Tông rất ít khi có đồng môn tỷ thí, đột nhiên quyết đấu cũng muốn để sư trưởng trông coi tiến hành, hơn nữa trừ thừa kiếm đại bỉ cùng thử kiếm đại bỉ, nghiêm cấm phi kiếm nhắm vào thân thể của nhau, chỉ có thể đem mục tiêu xác định ở nơi nào đó bên phải thân thể của đối phương.”
Tiểu cô nương không giải thích được hỏi: “Không thể lấy thực chiến luyện kiếm, làm sao có thể tiến bộ?”
Thiếu phụ vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Cho nên Thanh Sơn Tông sẽ có loại địa phương như Lưỡng Vong phong.”
Tiểu cô nương nói: “A, ta biết Lưỡng Vong phong, sư tỷ nói ở trong đó đều là một đám quái nhân lãnh khốc vô tình…”
Thiếu phụ mỉm cười chuyển đề tài, nói: “Ngươi không cần phải cảm thấy kiếm đạo không thú vị, lúc trước đổi lại nếu ngươi đứng trong suối, ngươi có thể tránh được kiếm của Liễu Thập Tuế sao?”
Nghĩ tới đạo phi kiếm lặng yên không một tiếng động kia, tiểu cô nương hừ hai tiếng, nói: “Cho dù tránh không thoát, nhưng ta có thể bố trí hồn linh trận trước, kiếm của hắn làm sao đâm vào được?”
Thiếu phụ nói: “Nếu như các ngươi đang nói chuyện phiếm, hoặc là cách vài cái bàn ở uống rượu, hắn đột nhiên xuất kiếm, chẳng lẽ ngươi vẫn kịp bày trận ư?”
Tiểu cô nương nghĩ tới hình ảnh sư thúc nói, chẳng biết tại sao đột nhiên cảm giác có chút hàn lãnh, cắn răng nói: “Ta đây sẽ đứng cách hắn xa một chút, phi kiếm của tên kia xa nhất cũng chỉ có thể đánh tới chừng mười trượng… Ta ở mười ngoài trượng, không, ngoài hai mươi trượng bố trí hồn linh, chờ thời điểm hắn ngự kiếm tới tấn công, ta cũng đã sớm mượn được đầy đủ thiên địa linh khí, trực tiếp trấn giết hắn rồi!”
Thiếu phụ cười cười, không nói gì nữa, nhưng trong lòng nghĩ tới, nếu như ngươi đối mặt Thanh Sơn Tông đệ tử đã tiến vào Thừa Ý cảnh giới, có thể phi kiếm trăm trượng giết người, vậy ngươi ứng đối như thế nào? Hơn nữa, Thanh Sơn Tông cường giả Phá Hải có thể cách hơn mười dặm phi kiếm giết người, ngươi có thể làm sao? Nếu như đối phương là Thông Thiên cảnh thì sao?
Chẳng lẽ ngươi phải ngày ngày trốn trong lòng đất, hoặc là núp ở trong vỏ linh quy, hoặc là sống ở trong đại trận không thấy mặt trời sao?
Nghĩ tới nhân sinh thảm đạm của ba độn kiếm giả nổi danh nhất tu hành giới, nàng trong vô thức nhìn về phiến sương mù dày đặc mà Thanh Sơn Tông Chưởng môn đang ở, ẩn sinh ý sợ hãi.
Những cuộc nói chuyện tương tự với Huyền Linh Tông đôi sư thúc chất này, ở rất nhiều địa phương đều đang phát sinh.
Mặc dù các đệ tử tham gia thừa kiếm đại hội cảnh giới còn thấp, nhưng có thể tận mắt thấy Thanh Sơn Tông kiếm đạo hiện ra, đối với các đệ tử nhà mình tu hành tự nhiên rất có giúp ích, những tân khách các tông phái nơi nào bỏ qua cơ hội như thế, thấp giọng không ngừng giải thích trận chiến nhìn như đơn giản lúc trước.
…
…
Liễu Thập Tuế đứng ở trên đá, trầm mặc không nói.
Bị vô số tầm mắt cùng tiếng ủng hộ vây quanh, tâm tình của hắn khó tránh khỏi có chút khác thường, trong vô thức nhìn về nơi nào đó.
Tỉnh Cửu ngồi trên tảng đá nhìn hắn mỉm cười.
Liễu Thập Tuế không biết nghĩ đến điều gì, quay mặt đi, có chút bối rối.
Lâm Anh Lương mặc dù thua trận trận đấu kiếm này, nhưng biểu hiện của hắn cũng rất ưu tú, phi kiếm ổn định mà bén nhọn.
Thích Việt phong một vị sư trưởng hướng hắn phát ra lời mời, hắn lựa chọn tiếp nhận, trong quá trình này, Lưỡng Vong phong thủy chung duy trì trầm mặc, không biết chuyện này ý vị như thế nào.
Kế tiếp chính là xác định hướng đi của Liễu Thập Tuế.
Trên núi bỗng nhiên trở nên an tĩnh lại, thời gian rất lâu cũng không có người nào nói chuyện.
Huyền Linh Tông tiểu cô nương cảm thấy rất kỳ quái, nói: “Hắn không phải là trời sanh đạo chủng ư? Làm sao không ai muốn? Mặc dù mặt hắn có đen một chút, không xinh đẹp, nhưng rõ ràng thắng a!”
Sư thúc của nàng cười nói: “Đứa nhỏ, nơi nào là không có ai muốn, đây là người muốn hắn quá nhiều đó.”
Liễu Thập Tuế cuối cùng nhất định sẽ đi Lưỡng Vong phong, nhưng hắn lấy thân phận gì để đi Lưỡng Vong phong cũng là chuyện rất trọng yếu.
Vì để vị trời sanh đạo chủng này thừa kiếm, Cửu Phong lúc trước không biết âm thầm trao đổi qua bao nhiêu lần, đã dùng rất nhiều thủ đoạn.
Thanh Dung phong một năm trước đã đề nghị đem Liễu Thập Tuế triệu tiến Cửu Phong, chỉ sợ không thể thành công, coi như đã phóng ra thiện ý.
Thượng Đức phong lại là kiếm tẩu thiên phong, phương pháp trái ngược, trực tiếp chuẩn bị tra hắn… Muốn dùng loại phương pháp này để bố cục trước.
Nhưng mà, Liễu Thập Tuế trước lúc nhập môn cũng đã học ngọc môn thổ tức pháp.
Đó là tâm pháp Chưởng môn đại nhân thân truyền.
Quả nhiên, mây mù chỗ sâu vẫn an tĩnh truyền đến một đạo thanh âm.
“Liễu Thập Tuế, ngươi có nguyện theo Bạch Trưởng lão học kiếm không?”
Đây chính là thanh âm của Thanh Sơn Tông Chưởng môn ư?
Rất nhiều đệ tử bình thường cùng các tân khách xem lễ nghĩ thầm.
Chưởng môn đại nhân thu Trác Như Tuế làm quan môn đệ tử, từ đó không thu đồ nữa.
Bạch Như Kính là Thiên Quang phong nhất mạch trưởng lão, đã Phá Hải thượng cảnh, có thể đi theo đại cường giả như vậy để học kiếm, đương nhiên là cơ duyên vô cùng tốt.
Một năm trước chư phong cũng đã đoán được chuyện này, nhưng cho đến khi nghe được câu này, bọn họ mới xác định Liễu Thập Tuế quả nhiên là con cờ Chưởng môn đại nhân sắp đặt từ trước.
Không biết bởi vì thất vọng hay là vì nguyên nhân gì, mọi người vẫn duy trì trầm mặc.
Liễu Thập Tuế nhìn lên núi.
Cố Hàn khẽ gật đầu.
Liễu Thập Tuế nói: “Đệ tử nguyện ý.”
Nói xong câu đó, hắn ngự kiếm mà lên, đi tới trong mây mù, tự có Thiên Quang phong thân truyền đệ tử đón vào.
“Theo Bạch sư thúc học kiếm một năm, trụ cột vững vàng, có thể để cho hắn đi ra ngoài lịch lãm một phen.”
Quá Nam Sơn nói.
Cố Hàn nói: “Thập Tuế nhất định không phụ trọng vọng của sư huynh.”
Về phần đến lúc đó Bạch Trưởng lão có thể đồng ý để cho Liễu Thập Tuế đi Lưỡng Vong phong hay không, đối với bọn họ mà nói không cần suy nghĩ.
Đệ tử trẻ tuổi Thanh Sơn Tông ai không nguyện tới Lưỡng Vong phong chứ? Cũng không có sư trưởng nào ngăn cản, bởi vì đây là quy củ.
…
…
Số lượng đệ tử ở lại bên khe suối đợi chọn càng ngày càng ít.
Vân Hành phong, Thích Việt phong, Thanh Dung phong, Tích Lai phong cũng chọn trúng mấy tên đệ tử đã sớm nhìn trúng, ngay cả Thượng Đức phong cũng chọn lấy hai gã đệ tử tiềm chất không sai, chỉ có Bích Hồ phong năm trước có chút tai tiếng nên nới vắng vẻ, mấy lần cùng ngọn núi khác tranh đoạt cũng bại trận, không thể được lựa chọn, ai cũng biết cùng chuyện kia có liên quan. Có ba tên đệ tử bởi vì biểu hiện đúng là thực quá mức bình thường, không có được bất kỳ một ngọn núi nào chọn trúng, bọn họ chỉ có thể chờ tham gia thừa kiếm đại hội tiếp theo, hoặc là trực tiếp buông tha, lựa chọn một ngọn núi đi làm chấp sự.
Tỉnh Cửu chú ý tới Liễu Thập Tuế trước lúc đáp ứng thừa kiếm nhìn Cố Hàn một cái.
Hình ảnh này để cho hắn cảm thấy… Có chút ý tứ.
“Giữa ngươi cùng hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Triệu Tịch Nguyệt hỏi.
Tỉnh Cửu nói: “Ta không biết ngươi lại quan tâm đến những thứ này.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Người cũng giống trấn thủ, đều có hiếu kỳ.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta cũng rất tò mò rốt cuộc ngươi chuẩn bị đi ngọn núi nào, Thanh Dung hay là Thích Việt?”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ngươi thì sao? Còn không đi ra ngoài ư?”
Tỉnh Cửu mỉm cười nói: “Ngươi biết ta chuẩn bị thừa kiếm sao?”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Người lười như ngươi, làm sao có thể lãng phí thời gian.”
Thông thường mà nói, nói một người lười thường thường nói là hắn thích lãng phí thời gian.
Nàng nói Tỉnh Cửu lười, nhưng cho rằng đó là bởi vì hắn không muốn lãng phí thời gian.
Đây thật là một cách lý giải rất có ý tứ.
“Ta cũng không thích bị người ta nhìn chăm chú.” Triệu Tịch Nguyệt nói.
Năm ngoái hôm tuyết đầu mùa, bọn họ từng tán gẫu về đề tài này.
“Nhưng tựa như ngươi nói vậy, không thể nào mỗi ngày đều có tầng mây che phủ mặt trời, mặt trời vẫn luôn ở chỗ này, làm sao có thể không nhìn thấy?”
Nàng nhìn về Tỉnh Cửu mặt nghiêng, tiếp tục nói: “Cho nên lúc nên đứng ra, vốn là muốn đứng ra.”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi nói không sai, nhưng nếu như không muốn để người nhìn nhìn chằm chằm vào, thật ra còn có một phương pháp khác.”
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Làm thế nào?”
“Trở thành mặt trời chân chính.”
Tỉnh Cửu nói: “Ánh sáng chói mắt, như vậy, sẽ có rất ít người dám nhìn thẳng vào chúng ta.”
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy, hướng trong suối đi tới.
Bên khe suối đệ tử không biết hắn muốn làm gì, hơi có xôn xao.
Thích Việt phong trưởng lão chủ trì thừa kiếm đại hội không giải thích được hỏi: “Thiếu niên ngươi muốn làm gì?”
Tỉnh Cửu không giải thích được nói: “Thừa kiếm a ~ ”
Thích Việt phong trưởng lão đem danh sách lật đến cuối cùng, quả nhiên thấy tên của hắn.
Bên khe suối một mảnh xôn xao.
Tiết Vịnh Ca chợt đứng lên, chỉ vào Tỉnh Cửu, nín nửa ngày, rốt cục nhịn xuống cũng không nói ra câu nói kia.
Ngọc Sơn sư muội che miệng.
Thiếu niên họ Nguyên Nhạc Lãng quận vẻ mặt mờ mịt, nghĩ thầm Tỉnh sư huynh lại muốn làm thêm một lần nữa ư?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!