Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 1 - Chương 52: Trong lòng của mỗi người đều có quỷ
Mai Lý quan sát ánh mắt của hắn nói: “Lý do?”
“Tỉnh Cửu xuất thân từ Triều Ca thành, nhìn như không có liên lạc với hoàng tộc, trên thực tế có liên hệ rất bí ẩn, tổ tiên đã từng hầu hạ Thần Hoàng trước đây.”
Trì Yến nói: “Chúng ta đều biết, hoàng tộc cùng Thiền tông từ trước đến giờ quan hệ vô cùng tốt, thậm chí có tin đồn, Thần Hoàng trước đây giả chết, trên thực tế là đang ẩn tu ở Quả Thành Tự.”
Tích Lai phong chủ nói: “Tiếp tục.”
Trì Yến nói tiếp: “Lần này thừa kiếm đại bỉ, Quả Thành Tự phái luật đường thủ tịch tới đây, đây cũng là lý do.”
Luật đường thủ tịch ở Quả Thành Tự có địa vị khá cao, là đại nhân vật tối trọng yếu trong cuộc xem lễ lần này, cần Tích Lai phong chủ tự mình ra mặt mới coi là ngang hàng.
Theo lý mà nói, loại chuyện như thừa kiếm đại hội, căn bản không cách nào kinh động đến hắn.
Từ đầu đến cuối, vị luật đường thủ tịch này vẫn duy trì trầm mặc, nhưng đêm qua vẫn ở dưới Thần Mạt phong trông chừng.
Vì cái gì? Thiền tông cao tăng tự nhiên đối với náo nhiệt không cảm thấy hứng thú, hai vị vương công Triều Ca thành thì lo lắng cho Triệu Tịch Nguyệt, vậy hắn đang quan sát cái gì?
Trong điện mọi người như có điều suy nghĩ.
Mai Lý hỏi: “Có một vấn đề, chẳng lẽ nói là Tỉnh Cửu xuất thân Quả Thành Tự, cũng biết phá Thần Mạt phong cấm trận như thế nào ư?”
“Tiểu sư thúc năm đó cùng Quả Thành Tự quan hệ không tệ.”
Trì Yến nhìn mọi người nói: “Các ngươi hẳn là còn không quên, Cửu Phong năm đó chưa từng có khách lạ, chỉ có Thiền tử ở lại trên núi suốt một trăm ngày.”
Mai Lý nghĩ tới đoạn chuyện cũ này, gương mặt xinh đẹp lộ ra mỉm cười.
“Tiểu hòa thượng kia ngày thường khả ái như vậy, chính là ta cũng muốn giữ hắn ở lâu thêm mấy ngày.”
Tích Lai phong chủ nói: “Sư muội, đối với Thiền tử không thể vô lễ.”
Mai Lý có chút ngượng ngùng cười cười, ý bảo không cần nhiều lời nữa.
Trì Yến nói: “Còn có một phương pháp có thể đi lên đỉnh núi… Kim cương bất hoại, nếu như Tỉnh Cửu xuất thân từ Quả Thành Tự, những chuyện này đều có thể lý giải được.”
Vân Hành phong trưởng lão nói: “Các đệ tử hậu bối đều có chút tin đồn, nói Tỉnh Cửu thích sờ đầu người khác.”
Bất kể là Liễu Thập Tuế hay là Triệu Tịch Nguyệt, cũng bị Tỉnh Cửu sờ đầu, hơn nữa đều có người nhìn thấy.
Mai Lý hỏi: “Vậy thì như thế nào?”
Vân Hành phong trưởng lão nói: “Thiền tông tăng nhân thích nhất là làm động tác này, quán đính chứ sao.”
Mai Lý đại cười nói: “Sư huynh thật là biết đùa.”
Trì Yến cũng nở nụ cười, nói: “Chẳng qua là tùy ý phỏng đoán mà thôi, không có chứng cứ xác thực, những lời nghị luận này tự nhiên sẽ không truyền ra ngoài, tránh cho các đệ tử khác tâm tình nguội lạnh.”
Tích Lai phong chủ thở dài nói: “Hiện tại hắn đã không phải đệ tử, mà là cùng thế hệ, chính là ta cũng phải hô một tiếng sư đệ, thật là… không ổn a.”
Bích Hồ phong Trình trưởng lão vẫn không hiểu tâm tình của mọi người lúc này, nghiêm nghị nói: “Nếu như Tỉnh Cửu thật sự xuất than từ Quả Thành Tự, vậy nên làm như thế nào?”
Tích Lai phong chủ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Vậy thì nuôi dưỡng, còn có thể như thế nào?”
Vân Hành phong trưởng lão than thở nói: “Không sai, tranh thủ ngày sau dưỡng thành Đao Thánh thứ hai, để cho đám hòa thượng kia ăn trộm gà không được, còn mất một nắm thóc.”
Tích Lai phong chủ khẽ vuốt lông mi trắng, chờ mong nói: “Nếu là thật, chuyện này có thể thành, sẽ rất đẹp a.”
…
…
Trên đỉnh Thượng Đức phong.
Trì Yến đi tới chỗ sâu trong động phủ, nhìn thân ảnh bên bờ giếng, nói: “Nên nói đã nói tất cả, nhưng xem ra cũng không quá đáng tin, quả thật cũng có chút khiên cưỡng.”
Nguyên Kỵ Kình xoay người lại, mặt không chút thay đổi nói: “Năm đó Đao Thánh nói ra thân phận của mình, đám cùng quỷ Phong Đao Giáo kia có ai dám tin tưởng?”
Hắn nói chính là một đoạn chuyện cũ trong tu hành giới.
Đao Thánh năm đó vốn là tăng nhân trong Quả Thành Tự.
Ở hồng trần lịch luyện, hắn lựa chọn Bắc địa, gia nhập một tông phái dùng đao phi thường nhỏ.
Ở trong gió tuyết đầy trời, hắn cùng tiểu tông phái kia cùng nhau giết địch, cùng nhau chết đi sống lại, mười năm sau, hắn phát hiện mình đã không thể rời bỏ nơi này được nữa.
Cho nên, Quả Thành Tự thiếu đi một vị cao tăng, Bắc địa nhiều thêm một vị Đao Thánh.
Cái chuyện cũ trong tu hành giới này, đối với các trưởng lão trong Thanh Sơn Cửu Phong mà nói không phải là bí mật.
Tích Lai phong chủ cùng Vân Hành phong trưởng lão cười đùa chỉ chính là chuyện này.
Thật ra Trì Yến không rõ ràng vì sao sư huynh phải dặn dò mình làm như vậy, cũng không hiểu sư huynh vì sao không giấu diếm chân thật cảnh giới của mình nữa, chẳng lẽ là muốn thị uy với Thiên Quang phong ư?
Nguyên Kỵ Kình hừ lạnh một tiếng nói: “Tỉnh Cửu kia dĩ nhiên có vấn đề.”
Trì Yến đồng ý, nói: “Nhưng hắn tựa như chưa từng nghĩ tới việc giấu diếm chính mình, chuyện này rất kỳ quái.”
Nguyên Kỵ Kình nói: “Không quản hắn làm gì, Quả Thành Tự bên kia cũng hỏi không ra, nếu Lưỡng Vong phong có đầu mối, cứ bắt đầu tra từ cái chết của Tả Dịch đi.”
Trì Yến đáp ứng.
Nguyên Kỵ Kình nói: “Thuận tiện chèn ép Lưỡng Vong phong, nếu không đám người tuổi trẻ kia thật sự quá đắc ý vênh váo rồi.”
Trì Yến nói: “Cố Thanh đã thừa nhận rồi.”
Nguyên Kỵ Kình trầm mặc đôi chtú, hỏi: “Không ai nhắc tới Phất Tư Kiếm ư?”
Trì Yến nghĩ tới hình ảnh trong đại điện trên Tích Lai phong, lắc đầu, nói: “Cho đến cuối cùng cũng không có ai nhắc tới.”
Thời điểm Cảnh Dương chân nhân phi thăng, vì sao không mang theo Phất Tư Kiếm?
Đây là một vấn đề rất trọng yếu, hết lần này tới lần khác những người đó không hề nhắc tới.
Tại sao?
“Trong lòng của mỗi người đều có quỷ, hoặc là sợ bị người ta nhìn thấy quỷ trong lòng mình, hoặc là không dám nhìn thấy quỷ trong lòng người khác.”
Nguyên Kỵ Kình cười lạnh nói: “Nhưng chẳng lẽ không nhìn, con quỷ này sẽ không tồn tại hay sao?”
…
…
Trên đỉnh Thần Mạt phong.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn ngoài núi nói: “Ta cảm thấy ngươi làm hơi quá.”
Tỉnh Cửu biết nàng nói chính là mình vỗ vai Quá Nam Sơn, cùng với những lời đó.
Hắn không giải thích, đó là động tác theo bản năng của hắn.
Quá Nam Sơn dù trầm ổn đại khí như thế nào, trong mắt hắn cũng chẳng qua vẫn là đứa bé.
Triệu Tịch Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn hắn nói: “Người khác đều nghĩ ngươi dựa vào ta mới có thể đi lên đỉnh núi, thậm chí nói ngươi vô sỉ, ngươi không tức giận ư?”
Tỉnh Cửu vuốt vuốt đầu của nàng, nói: “Ít chút phiền toái, rất tốt.”
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn, không nói lời nào.
Tỉnh Cửu thu tay lại, đưa đến phía sau, nói: “Sau này sẽ chú ý.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ta phát hiện lúc thấy Cố Hàn, lời của ngươi nhiều hơn so với bình thời.”
“Đúng vậy.”
Tỉnh Cửu nhớ tới đêm hôm đó.
Đêm đó Liễu Thập Tuế len lén đi động phủ của hắn, nói rất nhiều lời, cái tên Cố sư huynh này xuất hiện rất nhiều lần.
Tỉnh Cửu cảm thấy rất có ý tứ, bởi vì thanh niên gọi Cố Hàn kia làm cho hắn có chút không thoải mái.
Dĩ nhiên, cả Lưỡng Vong phong đều làm cho hắn không thoải mái.
“Cho nên, ngươi sẽ ở chỗ này.”
Hắn nhìn vòng tay trên cổ tay nghĩ tới.
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Đây là cái gì? Giống vòng tay của ta, cũng là một thanh kiếm ư?”
Tỉnh Cửu nói: “Bí mật.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Bí mật của ngươi quá nhiều.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta trước kia từng nghe người ta nói một câu, người có bí mật mới có thể bình an vô sự, ta vốn dĩ vẫn cho là đúng.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ngươi bây giờ không cho là như vậy ư?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi không cảm thấy chúng ta biết nhau, biến cố nhiều hơn ư?”
Triệu Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì chúng ta đều muốn cùng một chuyện?”
Tỉnh Cửu không hiểu những lời này.
Triệu Tịch Nguyệt xoay người vào động phủ.
Trong động phủ vẫn duy trì nguyên dạng, chẳng qua là chén trà Cảnh Dương từng dùng không biết bị nàng thu tới nơi nào.
Đi tới chỗ sâu trong động phủ, đưa tay đẩy ra vách tường, nàng nhìn một hàng y phục màu trắng, mắt sáng rực lên.
Cũng không lâu lắm, nàng trở lại vách đá, trên người đổi một chiếc áo trắng.
“Có đẹp hay không?”
Nàng ở trước người Tỉnh Cửu xoay một vòng, tay áo lướt nhẹ.
Coi như là trời sanh đạo chủng, cuối cùng cũng là tiểu thư quý tộc ham mê cái đẹp sao?
Tỉnh Cửu ở trong lòng suy nghĩ, sau đó nói: “Quá rộng.”
Chiếc áo này là Cảnh Dương trước kia lưu lại, mặc ở trên người thiếu nữ tự nhiên có chút rộng.
Một đạo diễm quang chiếu sáng đỉnh núi, Phất Tư Kiếm tiên hồng sắc từ trong động bay ra, phi hành tốc độ cao vòng quanh thân thể của Triệu Tịch Nguyệt.
Kiếm quang chớp động, xuy lạp mấy tiếng, vài miếng tay áo bay xuống.
Triệu Tịch Nguyệt tay áo cùng vạt áo ngắn thêm một đoạn, nhưng vẫn lộ vẻ thùng thình, dù sao loại địa phương như kích thước lưng áo, không có biện pháp trực tiếp cắt đi.
Tỉnh Cửu nhìn không được, nói: “Vài ngày nữa, Tích Lai phong hẳn sẽ phái chút ít chấp sự tới đây, đến lúc đó ngươi để cho người ta chuẩn bị là đowjc.”
Triệu Tịch Nguyệt giống như không nghe thấy lời của hắn, mở ra hai cánh tay, nhìn y phục trên người, rất hài lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!