Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 2 - Chương 16: Tứ hải yến
Tỉnh Cửu nói: “Giải dược.”
Tiểu Hà biết, cùng người như vậy tuyệt đối không thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Mang theo hối hận, nàng dùng tay trái từ trong dây lưng lấy ra một túi thuốc đưa tới.
Tỉnh Cửu nhận lấy túi thuốc ném cho Triệu Tịch Nguyệt, tiếp tục hỏi: “Ngươi ở Bất Lão Lâm có địa vị như thế nào?”
Tiểu Hà là một thiếu nữ vô cùng thông minh, không dám có bất kỳ chần chờ, nói: “Trung tầng, nhưng khá được coi trọng.”
Từ một vài chi tiết Tỉnh Cửu xác định nàng là cấp trên của người áo đen kia, duy nhất nghi ngờ là ở cảnh giới thực lực của nàng rõ ràng không bằng người áo đen kia.
“Vì sao?”
“Bởi vì bất luận kẻ nào cũng có thể bị ta lừa gạt… Trừ bọn ngươi ra.”
Tiểu Hà đối với hắn thật tình nói: “Ta thật không rõ, vì sao các ngươi có thể nhìn thấu ta.”
“Ứng thành Tiểu Hà là nữ tu tính tình sắc bén, đây là một tầng ngụy trang, trên thực tế là một hồ ly tinh trời sanh mỵ cốt, đây cũng là một tầng ngụy trang, xé rách hai tầng ngụy trang này, đại khái mới có thể phát hiện ngươi là một thiếu nữ tính tình nhu nhược, ngây thơ thuần khiết, chẳng qua ai có thể ngờ tới đây vẫn là một tầng ngụy trang chứ?”
Triệu Tịch Nguyệt ăn vào giải dược, nói: “Nhưng chỉ cần không bị ngoại vật mê hoăc, những thứ này thì làm sao lừa được kiếm tâm thông minh chứ?”
Tiểu Hà chảy nước mắt, nói: “Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Tỉnh Cửu không trả lời câu hỏi của nàng, nói thẳng: “Ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện.”
Tiểu Hà lông mi khẽ run, hẳn là đang do dự, một lát sau rốt cục ngẩng đầu lên, run giọng nói: “Chuyện gì?”
“Sang năm hoặc là lâu hơn, ngươi sẽ gặp một người, vô luận hắn muốn làm gì, ta muốn ngươi giúp hắn.”
Tỉnh Cửu nói: “Hoàn thành chuyện này, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi Bất Lão Lâm.”
Nghe lời này, Tiểu Hà ánh mắt sáng lên, rồi lại nhanh chóng ảm đạm.
Nàng quả thật muốn rời khỏi Bất Lão Lâm, nhưng Bất Lão Lâm là một địa phương đáng sợ đến cỡ nào, như thế nào mới có thể rời đi chứ?
Nhất là Bất Lão Lâm bối cảnh thần bí, mặc dù nàng cũng không rõ ràng, nhưng cũng biết, tuyệt không phải một cường giả kiếm đạo có thể đối kháng được.
Nàng có chút thương cảm nói: “Ta không thể nào tin được ngươi.”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta.”
Tiểu Hà nói: “Vậy ngươi tin tưởng ta như thế nào?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta tự có năng lực để tin tưởng ngươi.”
Nói xong câu đó, hắn cầm tay trái của nàng.
Chiếc vòng tay màu bạc từ trên cổ tay của hắn lặng yên không một tiếng động đi tới cổ tay nàng, cũng không cách nào bóc ra được nữa.
Triệu Tịch Nguyệt tầm mắt rơi vào trên vòng tay.
Nàng vẫn thật tò mò đối với vòng tay của Tỉnh Cửu.
Chính nàng cũng từng có một chiếc vòng tay làm bạn nhiều năm.
Đi tới Thần Mạt phong, nàng mới biết được thì ra đó là Phất Tư Kiếm mà Cảnh Dương sư thúc tổ lưu lại cho mình.
Như vậy vòng tay của Tỉnh Cửu thì sao? Có thể cũng là một thanh tuyệt thế danh kiếm hay không?
Hắn vì sao lại đem vòng tay đặt ở trên tay của hồ yêu?
…
…
Cảm nhận được trên cổ tay truyền đến xúc cảm lạnh như băng, Tiểu Hà lần nữa cảm giác được cực độ sợ hãi.
Cái vòng tay so với ánh mắt của đối phương càng thêm đáng sợ, còn vượt xa Bất Lão Lâm mang đến sợ hãi cho nàng.
Nàng không biết vòng tay này là cái gì, nàng chẳng qua có một loại cảm giác mãnh liệt, chỉ cần mình hơi chút động niệm, đổi ý ước định cùng đối phương, như vậy vòng tay này sẽ đem mình chặt đứt thành hai khúc —— không chỉ riêng tay cùng cổ tay, mà là mỗi một chỗ trên thân thể, thậm chí là cả linh hồn.
Tiểu Hà sắc mặt rất yếu ớt, mang theo vẻ sợ hãi nói: “Ta làm sao mới có thể biết… người ngài nói là ai?”
“Lúc nhìn thấy hắn, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Tỉnh Cửu giơ tay hái đóa hoa lài bên thái dương nàng thu vào trong tay áo.
…
…
Tiểu Hà sau khi rời đi không lâu, đạo uy áp trên bầu trời đêm cũng dần dần biến mất.
Gió biển rót vào ngôi miếu đổ nát, phát ra tiếng vang ô ô.
Tỉnh Cửu đi tới bên vách đá, nhìn Tây Hải tối sầm, trầm mặc thời gian rất lâu.
Hắn không suy nghĩ gì, chỉ muốn xem phiến biển này một chút, bởi vì qua mấy ngày nữa muốn rời đi, có thể sẽ rất nhiều năm sau, sẽ không trở về.
Triệu Tịch Nguyệt đi tới phía sau hắn, hỏi: “Hai năm, một đường giết người, ngươi chính là vì để cho Bất Lão Lâm chú ý tới chúng ta ư?”
“Không sai, bởi vì ta muốn tìm bọn hắn.”
Tỉnh Cửu không quay đầu lại, nói: “Dĩ nhiên, hai năm qua cũng là đang tu hành.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ngươi hoài nghi Bất Lão Lâm cùng sư thúc tổ phi thăng thất bại có liên quan?”
Tỉnh Cửu nói: “Đầu tiên, không chắc là thất bại, tiếp theo, hiện tại không cách nào phán đoán quan hệ.”
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Ngươi nói người sẽ tìm đến nàng là ai?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta hi vọng nàng sẽ không thấy người kia.”
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Làm xong chuyện rồi?”
Tỉnh Cửu nhìn Tây Hải dưới bóng đêm, nghĩ tới Bất Lão Lâm, Lưỡng Vong phong, Liễu Thập Tuế, nói: “Ta còn không gặp được người kia.”
Triệu Tịch Nguyệt có chút ngoài ý muốn, nói: “Người ngươi muốn gặp không phải là nàng? Thật sự là Tây Vương Tôn?”
Đúng vậy, người Tỉnh Cửu muốn gặp chính là kẻ chủ trì tứ hải yến Tây Vương Tôn.
Vấn đề là chỉ có tham gia tứ hải yến, lấy được cầm kỳ thư họa trong đó hạng nhất, mới có thể nhìn thấy người này.
Tỉnh Cửu nhìn Tây Hải chỗ sâu, đột nhiên hỏi: “Học đánh cờ có khó không?”
…
…
Ngày tứ hải yến triệu khai, Hải Châu thành cử hành nhiều loại hoạt động, có hoa khôi tuần nhai, có từ dương quận mời tới ảo thuật gánh hát, tự nhiên cũng không thiếu hát tuồng, cư dân Hải Châu rối rít đi ra khỏi nhà, tham gia náo nhiệt, bán hàng rong tự nhiên cười vui vẻ, chịu trách nhiệm trị an quân sĩ lại cười không nổi.
Đây là phàm nhân thế giới, chân chính tứ hải yến còn lại là cử hành ở cô sơn ngoài Hải Châu, từ sáng sớm bắt đầu, thỉnh thoảng có kiếm quang cùng bảo vật lưu quang chiếu sáng bầu trời, lục tục có người tu hành đã tới, đương nhiên bộ phận lớn người tu hành cảnh giới chưa đủ, chỉ có thể từ trong thành ngồi xe tới.
Ấm áp gió biển thổi phất cây xanh trên cô sơn, nếu như không có phiến mây trắng trên bầu trời xanh, hôm nay sẽ có chút nóng, thần kỳ chính là, vô luận gió biển thổi thế nào, phiến mây trắng này vẫn không di động vị trí, chính xác đem bóng của mình che chở cô sơn, mang đến mát mẻ cho mọi người.
Cô sơn lâm hải bên kia, hơn mười chỗ lầu các phân bộ.
Người tu hành trong lúc dạo chơi, thưởng thức cảnh biển, thấp giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm đám mây trên trời.
Đám mây này rất dầy, nhìn giống như một đoàn sương trắng nhiều năm không tan, trong mây mơ hồ có thể thấy được kiếm quang cùng khói xanh, còn có mái cong như ẩn như hiện.
Đây cũng là Tây Hải kiếm phái trọng địa —— Vân Thai.
Các tông phái nhân vật trọng yếu đã được đón vào nơi này, sau đó các tân khách tứ hải yến cũng sẽ được đón vào trong mây, nhưng người có thể tận mắt thấy Tây Vương Tôn nghĩ đến sẽ không quá nhiều.
Cô sơn ban công, có dùng để ngắm cảnh, có dùng để nghe đào, có dung để người tu hành tĩnh tư, còn có vài chỗ ban công diện tích rõ ràng lớn chút, giăng vải trắng chung quanh, theo gió biển nhẹ động, rất nhiều người tu hành ở nơi đó, hoặc là thở nhẹ, hoặc là than thở, thậm chí còn có thể nghe được trầm trồ khen ngợi.
Nơi này chính đang tiến hành hoạt động chủ yếu của tứ hải yến—— lấy cầm kỳ thư họa trục bảo.
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt cách ban công còn rất xa, đã bị có chút hữu tâm nhân phát hiện thân phận.
Bọn họ không dùng vải xám che mặt, nhưng trên đầu nón lá vẫn rất bắt mắt.
Thanh Thiên ty rất nhanh chạy tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!