Đại Đạo Triêu Thiên - Quyển 2 - Chương 19: Thì ra không phải là ngươi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Đại Đạo Triêu Thiên


Quyển 2 - Chương 19: Thì ra không phải là ngươi



Nghĩ đến người thắng cờ cùng đội nón lá, mọi người chợt hiểu ra, nghĩ thầm thì ra thiếu nữ này là đồng bạn của người kia, khó trách lại nói lời như vậy.

Hướng Vãn Thư nói: “Xin chỉ giáo, ta đây nói dối trá chỗ nào?”

Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, không có tức giận, tự có một loại cảm giác bị áp bách.

Hắn tính tình ôn hòa, không muốn gây chuyện, nhưng có người lên tiếng làm nhục sư môn, có thể nào không lên tiếng?

Chung quanh nhất thời trở nên an tĩnh, không khí có chút khẩn trương.

Thiếu nữ đứng bên vách đá tự nhiên là Triệu Tịch Nguyệt.

Nàng nhìn Hướng Vãn Thư hờ hững nói: “Ngươi nói nếu ngươi đánh cờ như vậy, sư huynh của ngươi sẽ đánh ngươi, chẳng phải muốn nói nếu hắn đánh cờ như vậy cũng có thể bị đánh ư?”

Cách nói này tựa như có chút miễn cưỡng, nhưng nếu như đem câu nói lúc trước của Hướng Vãn Thư đánh giá kỹ càng, cũng chính là ý tứ này.

Hướng Vãn Thư khẽ nhíu mày, nói: “Hai chữ dối trá rốt cuộc giải thích thế nào?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ngươi cảm thấy ván cờ của hắn đánh vô cùng kém, nhưng lại không chịu nói rõ, ngươi thậm chí rất muốn đánh hắn, nhưng không dám làm, đây chính là dối trá.”

Hướng Vãn Thư lắc đầu nói: “Đây không phải dối trá, mà là ta muốn lưu cho đồng bạn của ngươi chút thể diện mà thôi.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách để đánh giá hắn ư?”

Đám người hơi có xôn xao, nghĩ thầm lời này hoang đường đến cỡ nào, người cùng Đồng Nhan đánh cờ chỉ thua ba quân dĩ nhiên có tư cách đánh giá đồng bạn của ngươi.

Hướng Vãn Thư khẽ nhíu mày, nói: “Không sai, ta muốn nói cho hắn biết, đánh cờ không phải chuyên đơn giản như vậy.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Tin tưởng ta, đối với hắn mà nói, đánh cờ chính là chuyện đơn giản nhất thế gian.”

Lúc nói những lời này, nàng nghĩ tới, nếu như ngươi nhìn thấy cái đĩa sứ bên ghế trúc của hắn, thấy được bố trí những hạt cát trong đĩa sứ, sẽ minh bạch đây là ý gì.

Hướng Vãn Thư nói: “Phải không? Hi vọng sau này sẽ có cơ hội lãnh giáo một phen.”

“Ngươi không được, để cho sư huynh của ngươi đến đây đi.”

Triệu Tịch Nguyệt giọng nói rất tự nhiên, tựa như nói một chuyện tầm thường.

Đám người xôn xao một mảnh.

Tây Hải kiếm phái tổ chức tứ hải yến muốn đoạt danh tiếng cùng Mai hội, nhưng ai cũng biết, vô luận nội tình hay là phương diện khác, tứ hải yến cùng Mai hội đều có cự ly khó có thể vượt qua.

Ngươi nghĩ đồng bạn của mình đứng đầu thi cờ trong tứ hải yến, đã có tư cách cùng Đồng Nhan đánh cờ ư?

Đồng Nhan là ai? Là người tu đạo bình thường muốn thấy là thấy được sao?

Hướng Vãn Thư cười khổ im lặng, nghĩ thầm thì ra là một cô bé không hiểu chuyện, tức giận cũng tự biến mất, không hề để ý tới nữa.

Sau nửa canh giờ, Hướng Vãn Thư lần nữa thấy được cô bé không hiểu chuyện kia.

Người thắng cuộc trong tứ hải yến cùng với được tân khách chính thức được mời, sau đó sẽ từ cô sơn ngồi hải thuyền tiến vào Vân Thai trên trời cao.

Hướng Vãn Thư tự nhiên có thể dùng đạo pháp đạp không mà lên, nhưng căn cứ vào tôn trọng đối với Tây Hải kiếm phái, vẫn lựa chọn ở chỗ này chờ đợi.

Hắn nhìn sang vách đá, tầm mắt rơi vào hai người đội nón lá, lắc đầu, nghĩ thầm không biết là đệ tử tông phái nào bị dạy thành hư như vậy.

“Cảm giác như thế nào? Có ý tứ hay không?” Triệu Tịch Nguyệt hỏi.

Tỉnh Cửu nói: “Không nhiều.”

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Nói như thế nào?”

“Đánh cờ không phải tự mình tu hành, mà dựa vào sai lầm của đối phương để chiến thắng, điểm này tương đối không thú vị.”

Hắn suy nghĩ một chút lại nói: “Hơn nữa quá đơn giản.”

Hải thuyền không có buồm, theo gió mà lên, rất nhanh đã xa cách mặt đất, đi vào trong mây mù.

Trong mây mù lượn lờ bốn phía, mơ hồ có thể thấy nhai thạch lởm chởm, còn có đình tạ ban công gần trong gang tấc.

Có chút người tu hành lần đầu tiên đến tìm hiểu Tây Hải kiếm phái, thế mới biết nói Vân Thai dĩ nhiên cũng là một ngọn núi trong mây lơ lửng trên bầu trời.

Hải thuyền dừng trên đỉnh núi, Tây Hải kiếm phái đệ tử tiến lên, đem mọi người nghênh đón vào trong một tòa cung điện nguy nga tráng quan.

Tân khách các tông phái được mời tới đã tại trong điện riêng mình yên vị, thưởng thức Giao nhân ca múa, lẫn nhau thấp giọng trò chuyện với nhau.

Hướng Vãn Thư, Mạc Tích cùng Tỉnh Cửu, là người thắng tứ hải yến lần này đi vào trong điện.

Rất nhiều người đứng dậy đón chào, đây là tôn kính đối với tứ hải yến, tự nhiên càng là tôn kính đối với sư môn của Hướng Vãn Thư cùng Mạc Tích.

Có một phần tầm mắt rơi vào trên người Tỉnh Cửu, bởi vì đi tới trong điện, hắn vẫn mang nón lá, lộ vẻ có chút quái dị.

Trong những ánh mắt này có một đạo đang âm thầm, tà ác hơn nữa tràn đầy cừu hận.

Còn có hai ánh mắt lại là tràn đầy khiếp sợ cùng không giải thích được.

Thanh Sơn Tông Yêu Tùng Sam cùng Lâm Anh Lương vẻ mặt khẽ biến, nghĩ thầm làm hắn sao tới rồi? Chẳng lẽ hắn không biết Thanh Thiên ty một mực tìm bọn hắn ư? Đây là muốn làm gì?

Tới sâu trong đại điện, một thân ảnh từ trong mây mù dần dần hiển hiện.

Đây là một vị nam tử cao lớn, khí chất uy nghiêm, đang mặc y sam minh hoàng, trước miện buông xuống hơn mười đạo bức rèm che, thấy không rõ mặt mũi.

Hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn Tỉnh Cửu, như một vị đế vương chân chính.

Đây chính là Tây Vương Tôn, đại nhân vật thần bí nhất tu hành giới mấy năm gần nhất.

Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn đối phương.

Hướng Vãn Thư cùng Mạc Tích đã trở lại tiền điện, không biết Tây Hải kiếm phái đưa ra trân bảo như thế nào.

Hiện tại chỉ còn một mình hắn, chuyện này có chút quái dị.

“Đại đạo vô ngần, cho nên ánh mắt của chúng ta muốn đặt ở nơi rộng lớn chút ít, không thể bởi vì một thân cây mà từ bỏ cả một rừng cây.”

Tây Vương Tôn thanh âm rất nhu hòa, giống như nam hải minh châu rất tròn rất hoàn mỹ trên bức rèm che.

Nửa trước đoạn những lời này rất giống đề điểm của sư trưởng đối với hậu bối bình thường, nửa câu sau lại rất cổ quái.

Tỉnh Cửu mặc nhiên nghĩ tới thì ra ngươi không phải là hắn.

Lúc này, hắn biết Tây Vương Tôn là ai, tự nhiên cũng sẽ biết hắn không phải là ai.

Tây Vương Tôn tự tiếu phi tiếu nhìn Tỉnh Cửu.

Có ý tứ chính là, hắn cũng cho rằng mình biết người trẻ tuổi mang nón lá này là ai.

Tại hắn nghĩ đến, đối phương hẳn là bị triều đình truy đuổi gấp gáp, mới nghĩ tới tham gia tứ hải yến, tới dựa vào chính mình.

Hắn biết chuyện đã xảy ra đêm đó ở Hải Thần miếu, nhưng hắn không có bất kỳ tức giận, ngược lại, hắn rất thưởng thức dũng khí cùng năng lực của đối phương, càng cảm thấy hai người trẻ tuổi này có tiềm chất bồi dưỡng, mặc dù người đeo thiết kiếm trước mắt, rõ ràng vẫn không thể tiến vào Vô Chương cảnh giới, xa xa không bằng người còn lại.

Bất quá hắn sẽ không để cho Tây Hải kiếm phái tiếp thu bọn họ, mà sẽ lấy danh nghĩa khác.

Cho nên hắn mới có thể nói ra nửa câu sau.

Rất an tĩnh, Tỉnh Cửu không trả lời.

Tây Vương Tôn ánh mắt dần dần nheo lại, lộ ra thần sắc lãnh khốc, nói: “Nếu như ngươi không muốn đầu nhập vào cô (cách xưng của vương hầu thời phong kiến), vì sao lại tới tham gia tứ hải yến của cô?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta chỉ nghĩ tới thăm ngươi một chút.”

Đây thật là một câu trả lời ngoài lường trước.

Tây Vương Tôn lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Vậy ngươi còn muốn bảo bối của cô sao?”

Tỉnh Cửu lắc đầu.

Nghe nói như thế, Tây Vương Tôn cho rằng hắn chẳng qua còn không có quyết định, muốn dùng cái này lấy lòng, trầm mặc một lát sau phất phất tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Tây Hải kiếm phái đại điện vô cùng rộng lớn, phương viên chừng ngàn trượng, sương mù rải rác trên đất, tân khách ngồi ở trong đó.

Nếu không phải người tu hành mục lực nhạy cảm, chỉ sợ ngay cả mặt của nhau đều không thể thấy rõ.

Tỉnh Cửu trở lại trong điện, đi tới trước án Triệu Tịch Nguyệt đang ngồi, chuẩn bị cùng nàng cùng rời đi.

Một đạo âm thanh âm u ám vang lên.

“Trên tiệc, lại còn mang nón lá, các ngươi không dám gặp người đến thế sao? Hay là nói làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, không dám gặp người?”

Các tân khách có chút bất ngờ, hướng nơi thanh âm phát ra nhìn lại, phát hiện nói chuyện là một người tu đạo trung niên thon gầy, đang mặc đạo y màu đen, dung nhan hèn mọn.

Những người nhận biết thân phận người này thấp giọng nói mấy câu, các tân khách mới biết được, thì ra người tu đạo trung niên này chính là tán tu Trúc Giới.

Nghe nói người này cùng Tây Hải kiếm phái giao hảo, hôm nay xuất hiện tại tứ hải yến cũng không làm người ta bất ngờ.

Trúc Giới cùng huynh trưởng đã chết của hắn —— Hắc Long tự chủ trì Trúc Quý giống nhau danh tiếng cực kém, tự nhiên không có ai nguyện ý phản ứng. Đặt ở bình thời hắn nhất định sẽ đàng hoàng ăn xong tiệc rượu, sau tuyên dương Tây Hải kiếm phái đối với mình rất nhiều lễ ngộ một phen, mình cùng Trung Châu phái thiên tài đệ tử đàm tiếu vô ngại cũng không sao.

Hôm nay không giống.

Hai người mang nón lá này, là cừu nhân giết huynh trưởng của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN