Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 2 - Chương 50: Ta đánh cờ ngươi lưu ý
Câu chuyện truyền kỳ như thế, nhận được đánh giá lại là rất có thể dọa người? Đại phu nghĩ thầm ngươi mới thật có thể dọa người, lấy ra một quyển sách nhỏ đưa tới, sau đó nhìn hắn một cái đầy thâm ý, nói: “Đây cũng là tin tức thứ ba, sách giá trị trăm tinh, ta nghĩ ngươi sẽ rất cần.”
Tỉnh Cửu nhận lấy sách, suy nghĩ một chút nói: “Ta cũng đưa ngươi một tin tức, Triệu Tịch Nguyệt sẽ tham gia Mai Hội.”
Đại phu vẻ mặt khẽ biến, xác nhận nói: “Hạng mục nào?”
Tỉnh Cửu nói: “Đương nhiên là hạng mục cuối cùng.”
Đại phu nói nói: “Chuyện Phương Cảnh Thiên cùng Tây Vương Tôn, một khi có tiến triển sẽ thông báo cho ngươi.”
Hắn không hỏi Tỉnh Cửu là ai nữa, cũng không cùng Tỉnh Cửu thương nghị nên báo cho nhau như thế nào.
Sau khi Tỉnh Cửu đi, y quán tiểu nhị đi đến, lắc đầu nói: “Không có cách nào thấy mặt của hắn, cho nên không cách nào vẽ thành bức họa.”
Đại phu nói: “Không dùng thông quang giám ư?”
Tiểu nhị nói: “Dùng, nón lá còn được, mấu chốt là mặt nạ màu đen trên mặt hắn có chút cổ quái.”
Đại phu nghĩ thầm hẳn là bảo vật Thích Việt phong chế ra, không nhiều lời thêm nữa, nói: “Triệu Tịch Nguyệt sẽ tham gia Mai Hội đạo chiến.”
Tiểu nhị cầm giấy bút, dùng tốc độ nhanh nhất ghi chép lại.
Ở rất nhiều người nghĩ đến, Triệu Tịch Nguyệt coi như là trời sanh đạo chủng, cuối cùng tu đạo ít ngày, không thể nào là đối thủ của đám người Lạc Hoài Nam, Đồng Nhan, hơn nữa nàng hiện tại đã là Thần Mạt phong chủ, sẽ không dễ dàng tham dự, cho nên Mai Hội lần này chỉ đến xem, không nghĩ tới nàng lại dự thi.
“Xếp hạng trên sách sẽ nhanh chóng phát sinh biến hóa.” Đại phu cảm khái một tiếng, nói: “Thần Mạt phong cùng Tích Lai phong có vấn đề, hơn nữa lúc trước Bích Hồ phong, Thanh Sơn có khi nào lộn xộn đến như vậy? Truyền lời chư bộ, tiếp tục đào sâu điều tra, tất cả tin tức tập hợp đưa về bính đẳng.”
Tên tiểu nhị kia vâng lời, trên giấy tiếp tục ghi chép.
“Thiền Tử lai lịch đưa về giáp đẳng, cực kỳ bí mật.”
Đại phu nhìn tên tiểu nhị kia một cái, đưa tới một tờ giấy mới.
Tiểu nhị hiểu được đây là ý gì, gật đầu lia lịa.
Đại phu trầm ngâm một lát sau nói: “Nếu như tin tức kia thật sự được xác nhận, liền đem tư liệu về Tây Vương Tôn mà chúng ta nắm giữ cho hắn.”
Tiểu nhị nói: “Tây Vương Tôn quá mức cẩn thận, ngay cả Tây Hải kiếm phái đều không để ý, bên cạnh thị giả cũng rất thần bí, chúng ta nắm giữ không nhiều tư liệu.”
Đại phu nói nói: “Ta chỉ đáp ứng cùng hắn trao đổi tin tức, cũng không nói chúng ta có rất nhiều tin tức.”
Tiểu nhị có chút thương hại với thanh niên đội nón lá vừa rời đi, hỏi: “Người này rốt cuộc là ai?”
Đại phu nói: “Thiền Tử hôm qua nói với Hòa Quốc Công, đêm trước người mà tường vân che chở là cố nhân hậu đại, mấu chốt ở hai điểm, cố nhân hậu đại là ai? Vì sao cần Thiền Tử xuất thủ tương hộ? Hôm nay người này nói Tích Lai phong chủ lúc ấy cũng có mặt, hơn nữa còn muốn tra xét, chẳng lẽ còn chưa nhận ra thân phận của hắn?”
Tiểu nhị có chút giật mình, nói: “Chẳng lẽ hắn chính là Tỉnh Cửu?”
Đại phu bưng chén trà nếm một ngụm, nói: “Không sai, trừ Cảnh Dương chân nhân tái thế truyền nhân ra, ai còn biết ám hiệu cũ như vậy?”
Tiểu nhị có chút hiểu được, nói: “Khó trách ngài cho hắn ba tin tức kia.”
“Nếu hắn muốn tham gia Mai Hội, nhất định sẽ thích ba tin tức này, nhất là cái cuối cùng.”
Đại phu nghĩ đến chút chuyện, không nhịn được lắc đầu.
Tỉnh Cửu rõ ràng không thông thế vụ, mang mặt nạ muốn che giấu thân phận mình, lại là trăm ngàn chỗ hở.
Còn trẻ như vậy, coi như là kiếm đạo kỳ tài, cũng chưa chắc đã có thể đi quá xa, Quyển Liêm Nhân cố ý giao hảo hắn cũng không biết có lời hay không nữa.
…
…
Dạ vũ không tiếng động, cũng không đáng ghét.
Tỉnh Cửu trở lại gian phòng của mình trong tiểu viện, nằm chết dí trên ghế trúc, lấy cuốn sách kia tùy ý lật xem.
Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh.
Nếu như đổi thành người tu đạo tuổi trẻ tham gia Mai Hội khác, cho dù là nhân vật như Đồng Nhan, hẳn là cũng sẽ có vẻ mặt ngưng trọng.
Cuốn sách nhìn như tầm thường này ghi lại toàn bộ tin tức của một trăm người đứng đầu tham gia Mai Hội năm nay. Nơi này tin tức không phải là tông phái, quê quán, số tuổi, giới tính những thứ đơn giản này, mà là công pháp tu hành, giỏi dùng pháp bảo cùng phi kiếm gì, chiến đấu ý thức phân tích, cảnh giới thực lực ước định cùng với tiên đoán đối với xếp hạng sau cùng.
Về phần xác định một trăm người đứng đầu như thế nào, tự nhiên đến từ Quyển Liêm Nhân phán đoán.
Nếu liên quan đến đến công pháp cùng chiến đấu, như vậy tự nhiên nói chính là cuối lộ trình cầm kỳ thư họa mà đến hạng mục cuối cùng.
Đạo chiến.
Tỉnh Cửu không đặc biệt cảm thấy hứng thú, tùy tiện mở ra xem một chút.
Xếp hạng đầu chính là Lạc Hoài Nam.
Vị nhân vật lãnh tụ trong đệ tử thế hệ trẻ Trung Châu Phái này, sáu năm trước cũng đã là Kim Đan trung kỳ, không biết hiện tại đã đột phá đến bước nào, nếu như Lam Hải kiếm của Quá Nam Sơn không bị hắn bẻ gảy, có lẽ còn có thể bằng Du Dã cảnh công lực tới tranh tài một phen, hiện tại thì hoàn toàn không thấy ai có thể khiêu chiến hắn.
Quyển Liêm Nhân coi trọng hắn là chuyện đương nhiên.
Có chút ngoài ý muốn chính là, xếp hạng thứ hai không phải Đồng Nhan, không phải Bạch Tảo, cũng không phải Thủy Nguyệt Am đệ tử, mà là một người của Tây Hải kiếm phái tên là Đồng Lư.
Tỉnh Cửu không quá để ý, tiếp tục hướng sau lật xem, rốt cục ở vị trí thứ mười bảy thấy được tên Thanh Sơn đệ tử.
Yêu Tùng Sam.
Sau đó hắn ở vị trí hơn bốn mươi thấy được tên của mình.
Ở rất nhiều người xem ra, Tỉnh Cửu chiến thắng Cố Hàn hoàn toàn là một chuyện bất ngờ, cũng không đồng nghĩa thực lực của hắn thật sự trên Cố Hàn.
Không phải tất cả mọi người đều giống sư trưởng Thanh Sơn Cửu Phong ở kiếm đạo chìm đắm nhiều năm, có thể nhìn ra sự bất phàm của hắn, coi như là Thanh Sơn sư trưởng cũng cho rằng, nếu như Cố Hàn không phải quá mức tự tin, dùng hàn tỉnh tỏa thanh thu cường công, Tỉnh Cửu thật sự trời sanh kiếm thể cũng không có biện pháp chiến thắng hắn, bởi vì Vô Chương sơ cảnh cùng thượng cảnh chênh lệch quá lớn.
Đây là suy luận rất bình thường, Tỉnh Cửu vẫn không thèm để ý.
Hắn chỉ đang nghĩ Quyển Liêm Nhân biết Triệu Tịch Nguyệt sẽ tham gia đạo chiến, nhất định sẽ tiến hành sửa đổi bản sách này, không biết nha đầu kia sẽ xếp hạng thứ mấy.
Bỗng nhiên, hắn đối với kỳ chiến xếp hạng sinh ra chút hứng thú.
Dĩ nhiên, hắn không cho rằng điều này đại biểu mình sẽ ở đạo chiến xếp hạng quá thấp.
Lật xem kỳ chiến bộ phận, cái tên thứ nhất tiến vào tầm mắt chính là Đồng Nhan, đánh giá giống như trong truyền thuyết, các loại lời khen như thiên hoa loạn trụy.
Tên của hắn xuất hiện sau hơn mười vị trí, đánh giá rất đơn giản.
—— tứ hải yến đứng đầu kỳ chiến, toán lực kinh người, nhưng rõ ràng mới nhập môn, mặc dù trong một năm đột nhiên tăng mạnh, cũng không thể nào bước vào đại đạo.
Lúc sáng sớm, Tỉnh Cửu tỉnh giấc, lấy kiếm hỏa làm sạch mặt, sửa sang lại áo, ra khỏi phòng, đi tới khách sãnh.
Người nhà kia đang dùng điểm tâm, cháo loãng man đầu rất đơn giản, ở giữa một chén lớn mì hoành thánh rau cỏ nhìn tương đối ngon lành.
Thiếu phụ đứng dậy đón chào, cẩn thận hỏi: “Có muốn cùng nhau ăn chút ít hay không?”
Tỉnh Cửu nói: “Không cần, một lát có khách nhân đến gặp ta, nói một tiếng với các ngươi, chớ khẩn trương.”
Người nhà này ở nơi này đã sinh sống thời gian rất lâu, trong ngày thường tự nhiên cũng có thân bằng hảo hữu tới nhà làm khách, nhưng nghĩ tới hôm nay người tới là khách nhân của Tỉnh Cửu, làm sao có thể không khẩn trương, vô luận vị tổ phụ lớn tuổi hay là đôi trung niên vợ chồng, trên mặt cũng toát ra thần sắc lo âu, nghĩ thầm sau đó phải làm gì?
Chỉ có vị tiểu hài tử kia cảm thụ không được không khí, quan sát Tỉnh Cửu, ánh mắt nhanh như chớp chuyển, rất tò mò, nghĩ thầm đây chính là tiểu thúc sao?
“Vị khách nhân kia không cần chiêu đãi, tùy ý là tốt rồi.”
Nói xong câu đó Tỉnh Cửu chuẩn bị trở về, lại nghĩ một việc, hỏi: “Về chuyện Mai Hội có đánh cuộc hay không?”
Bên cạnh bàn là vị nam tử trẻ tuổi, hẳn là huynh trưởng trên danh nghĩa của Tỉnh Cửu, hai ngày qua thủy chung không mở miệng nói một câu.
Lúc này nghe Tỉnh Cửu đặt câu hỏi, hắn biết cha mẹ cùng thê tử nào đâu biết những chuyện này, vội vàng giải thích.
“Tu đạo thịnh hội như Mai Hội, Triều Ca thành dân thường căn bản không cách nào tiếp xúc, coi như là vương công đại thần đánh cuộc, cũng lo lắng chư vị tiên sư không vui, cho nên triều đình vẫn nghiêm cấm, bất quá đây chỉ là bên ngoài, lén vẫn sẽ có chút đánh cuộc.”
Tỉnh Cửu nói: “Nếu có đánh cuộc, các ngươi không ngại đi thử một chút.”
Nam tử trẻ tuổi có chút giật mình, hỏi: “Đánh cuộc gì?”
Tỉnh Cửu nói: “Kỳ chiến, đánh cuộc ta thắng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!