Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 2 - Chương 67: Ngươi có muốn tới xem thử một chút hay không
Động tác giơ tay của Triệu Tịch Nguyệt rất có lực, bởi vì hàng năm cầm kiếm, ngón tay đã chai rồi, xẹt qua trong không khí tốc độ cao, mang theo tiếng gió, gào thét rung động, giống như chiến kỳ phần phật trên chiến trường, lộ ra ý vị kiên quyết, thậm chí còn có ý tứ sát phạt quyết định.
Càng kiên quyết hoặc là nói kiên định hơn là ánh mắt của nàng.
Tỉnh Cửu một cái ánh mắt, một động tác, nàng cũng hiểu được ý tứ.
Ngược lại cũng giống nhau.
Tỉnh Cửu không tiếp tục nói, chẳng qua không rõ tại sao nàng không muốn nghe.
Hắn biết rõ, thân phận chân thật của mình là chuyện Triệu Tịch Nguyệt muốn biết nhất.
Mặc dù nàng vẫn không nhắc tới, chẳng qua thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện cùng hắn lơ đãng nhắc tới mấy cái tên như Liên Tam Nguyệt.
—— đây có lẽ là thử dò xét, có lẽ là suy nghĩ trong nội tâm của nàng tự nhiên lộ ra.
Hôm nay nàng tới gặp Thiên Cận Nhân, chính là muốn hỏi vấn đề này, vì cái gì không hỏi? Tỉnh Cửu chuẩn bị tự nói, vì sao nàng không muốn nghe?
“Đối với thân phận của ngươi, ta từng có rất nhiều suy đoán, ta từng nghĩ ngươi có thể là tà phái yêu nhân, thậm chí còn từng có phỏng đoán ly kỳ hơn.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nhưng ta hôm nay không hỏi, chính là muốn hiểu, ta thật ra cũng không cần đáp án này.”
Tỉnh Cửu hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì ta không muốn nghe được đáp án không tốt, cũng không biết vạn nhất thật là đáp án kia, ta nên làm gì bây giờ.”
Lúc nói những lời này, Triệu Tịch Nguyệt bộ dáng có chút lo âu.
Nếu để cho các đệ tử Thanh Sơn Tông thấy hình tượng này, nhất định sẽ khiếp sợ không cách nào nói thành lời.
Đây là chuyện không nên phát sinh ở trên người nàng.
Tỉnh Cửu hiểu được cảm thụ của nàng, nói: “Ta đáp ứng ngươi, không phải là đáp án xấu.”
Triệu Tịch Nguyệt ngây ra, không dám suy nghĩ xa hơn, nói: “Vậy thì tốt.”
Tỉnh Cửu nói: “Như thế là đủ rồi?”
Triệu Tịch Nguyệt thật tình nói: “Ngươi là ai không trọng yếu, ta chỉ biết là ngươi là người rất trọng yếu đối với ta.”
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Là như vậy.”
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn nở nụ cười, hoa nhỏ trên mái tóc theo gió run rẩy.
Tỉnh Cửu đưa tay vuốt ve đầu của nàng.
Triệu Tịch Nguyệt mở to hai mắt, hắc bạch phân minh, linh động chí cực, vô cùng động lòng người.
Tỉnh Cửu nghĩ thầm đại khái lại muốn nghe được Thanh Sơn Tông đàm tiếu.
“Không nên như vậy.”
Triệu Tịch Nguyệt không tức giận, nhưng có chút bất an.
Nàng có chút cẩn thận đem tay của hắn từ đỉnh đầu cầm xuống.
Sau đó, không buông ra.
Nàng đem hắn từ trên thềm đá dắt xuống, hướng con đường cạnh Mai Viên đi tới.
Trải qua mấy năm, bọn họ du lịch trên thế gian, thỉnh thoảng cần ngự kiếm, tay của bọn hắn cũng sẽ cầm chung một chỗ.
Nhưng đó là cầm, không phải là dắt —— cầm là cầm kiếm, dắt là dắt díu.
Hơn nữa bình thời, bọn họ tự nhiên không thể làm như vậy.
Hôm nay chủ yếu bởi vì Tỉnh Cửu bị thương.
Có lẽ là như vậy.
Hai người đi tới trên đường.
Quán hàng dựa vào bên cạnh Mai Viên, đã trở nên trống rỗng, quán cờ cũng đã triệt hồi, chỉ còn lại một chút mảnh giấy cùng mấy băng ghế cũ rách lật ngã xuống đất.
Phía trước vẫn náo nhiệt, đám người vây quanh một chỗ, thỉnh thoảng phát ra kinh hô.
Người tuổi trẻ kia đứng trước một quán cờ, trên mặt non nớt không hề hờ hững như vậy, nhiều thêm chút ít chán ghét.
Cùng những lão bản này đánh cờ, đối với hắn mà nói rất khó chịu.
Chuyện này rất dễ hiểu.
Chẳng qua tại sao hắn lại muốn tới nơi này, kiên trì lấy phương thức này đem các quán cờ đuổi đi?
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đi qua trên đường, không có ngừng lại, cũng không có hướng bên kia liếc mắt nhìn.
Bọn họ biết người tuổi trẻ kia là ai, nhưng không đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Cầm kỳ thư họa, vốn là vô duyên với cuộc sống của bọn họ.
Cho đến trong đám người vang lên mấy trận kinh hô.
Sau đó bọn họ nghe được một câu nói.
…
…
Xuân Hi kỳ quán Hà tiên sinh sắc mặt rất khó coi, nhất là khi hắn thấy trên mặt người tuổi trẻ kia toát ra thần sắc chán ghét.
Mới vừa rồi hắn tự mình tham dự, thảm bại, càng làm hắn cảm thấy sợ hãi chính là hắn căn bản không rõ mình làm sao bại, thậm chí đối phương kỳ lực sâu cạn cũng nhìn không ra.
Phía ngoài đám người truyền tới tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn, thấy được Nhị tiên sinh trong kỳ quán giao du rộng nhất đi tuốt đàng trước, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Xuân Hi kỳ quán ở Triều Ca thành có mấy phần danh khí, hẳn là mời được một vị kỳ thủ lợi hại.
Khi hắn thấy vị lão nhân đang mặc áo vải, râu dài đón gió, lại hoảng sợ hít vào một hơi, nghĩ thầm làm sao mời tới vị này?
Càng ngày càng nhiều người thấy được vị lão nhân kia, đám người như thủy triều tách ra, thấp giọng nghị luận cùng suy đoán không ngừng vang lên, cuối cùng cũng đè nén không được, biến thành kinh hô.
“Quách đại học sĩ!”
“Lão nhân gia ông ta làm sao tới rồi?”
Lão nhân tên là Quách Kỳ, chính là hoàng triều trọng thần, Văn Uyên Các Đại học sĩ, địa vị cực cao.
Đối với mọi người dùng quân cờ mà sống trên con đường này mà nói, một cái thân phận khác của lão nhân lại càng thêm nổi danh.
Quách đại học sĩ là danh thủ quốc gia kỳ đạo! Thậm chí được công nhận là người thứ nhất trong triều!
“Kế tiếp.”
Vừa đúng lúc này, người trẻ tuổi kết thúc ván cờ trước mặt, đầu cũng không ngẩng lên, nói thẳng.
Quách đại học sĩ đi tới trước quán cờ, nói: “Mời chỉ giáo.”
Người trẻ tuổi ngẩng đầu lên, thấy là hắn có chút ngoài ý muốn, vẻ mặt rốt cục trở nên thật tâm chút ít, chắp tay nói: “Đại nhân tin tức cũng rất linh thông.”
“Chỉ có thể nói ta hôm nay vận khí không tệ.”
Quách đại học sĩ khẽ vuốt râu dài, cười nói: “Bởi vì duyên cớ Mai Hội, triều hội hủy bỏ, ta đi Thụy Tường lâu ăn cơm, Xuân Hi kỳ quán quán chủ vội vã chạy tới, tìm môn khách nhà ta trợ thủ, ta nhất thời tò mò, hỏi mấy câu, nghe hình dung chính là ngươi, tự nhiên muốn đến xem.”
Hà tiên sinh thế mới biết vì sao Quách đại học sĩ lại xuất hiện.
Môn khách quý phủ học sĩ, kỳ lực đều tốt, hơn xa kỳ đạo cao thủ bình thường ở Triều Ca thành, nhưng làm sao bì kịp được bản thân học sĩ.
Chẳng qua là đại nhân vật như Quách đại học sĩ làm sao kỳ quán nhà mình có thể mời nổi?
Đang suy nghĩ chuyện này, hắn nghe người trẻ tuổi này nói: “Không đến mức như vậy.”
Quách đại học sĩ nghiêm mặt nói: “Triều Ca thành không biết bao nhiêu người muốn cùng ngươi đánh một ván, chẳng qua là ngươi vẫn không đến, hôm nay hiếm thấy có cơ hội, ta có thể nào bỏ qua?”
Nghe nói chuyện với nhau, đám người một mảnh xôn xao, nghĩ thầm người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai? Hà tiên sinh cuối cùng không giống dân chúng bày hàng trên đường, đoán được thân phận của người trẻ tuổi, vẻ mặt đột biến, mồ hôi lạnh ướt áo, nghĩ thầm chính mình lại cùng vị này đánh một ván cờ ư? Đây không phải là muốn chết là cái gì? Nhưng sau một khắc hắn cao hứng trở lại, bại bởi vị này là đương nhiên, nơi nào có thể nói mất thể diện, mấu chốt là có mấy người có cơ hội cùng vị này đánh cờ chứ? Đây là chuyện vinh dự tới cỡ nào a.
“Ta chỉ cảm thấy khó hiểu, vì sao ngươi tới nơi này đánh cờ?”
Quách đại học sĩ nhìn hoàn cảnh đơn sơ cùng kỳ cụ bình thường chí cực, nhíu nhíu mày, rất không giải thích được.
Người trẻ tuổi nói: “Ta không muốn để cho những người này đánh cờ, nhất là ở chỗ này.”
Quách đại học sĩ tầm mắt rơi ở mai lâm phía xa, hơi ngẩn ra, hiểu ý tứ của hắn.
Cho dù Mai Viên đã bị thế nhân quên lãng, nhưng nơi này chứng kiến chuyện trọng yếu nhất trong lịch sử nhân tộc, còn có những người đó.
Chỗ như thế không nên bị tiếng ồn ào chửi bới cùng một bọn bịp bợm giang hồ quấy rầy thanh tĩnh.
“Quả thật có chút khó coi.”
Quách đại học sĩ ngắm nhìn bốn phía, nói: “Nếu ngươi thắng ta, ta sẽ đem nơi này dọn dẹp.”
Thân là Văn Uyên Các Đại học sĩ, hắn dĩ nhiên có năng lực như thế.
Người trẻ tuổi không tiếp nhận, nói: “Ngươi không thể nào thắng ta, về phần dọn dẹp, đám người này sẽ không tòng phục, hơn nữa Triều Ca thành còn có rất nhiều người không phục.”
Đám người lần nữa phát ra kinh hô, nghĩ thầm người này thật sự kiêu ngạo vô cùng.
Quách đại học sĩ lại nghe ra ý tứ gì khác, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Mời.”
Người trẻ tuổi nói: “Xin đợi, ta có chuyện cần làm trước.”
Quách đại học sĩ nói: “Mời.”
Nói xong câu đó, tầm mắt của hắn rơi vào trên cái ghế ngồi coi như sạch sẽ nhất.
Học sĩ phủ quản sự vội vàng tiến lên lau sạch, bưng tới trà xanh.
Quách đại học sĩ ngồi xuống, muốn biết người trẻ tuổi chuẩn bị làm gì.
Người trẻ tuổi nhìn về trên đường.
Nơi đó một cặp nam nữ trẻ tuổi mang nón lá đi ngang qua.
Người trẻ tuổi nói: “Ngươi có muốn tới thử nhìn một chút hay không?”
Ánh sáng mặt trời chiếu trên nón lá, khẽ sáng lên.
Hai người dừng bước, không nói gì.
Người trẻ tuổi nói: “Ta nói ngươi tới thử có thể xem hiểu ván cờ của ta hay không.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!