Đại Đế Cơ - Quyển 1 - Chương 1: Sống lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Đại Đế Cơ


Quyển 1 - Chương 1: Sống lại


Đại Bình tháng sáu năm thứ ba, hoàng đế Đại Chu băng hà vì bệnh tật trên đường lên núi Thái Sơn tế trời. May thay, lúc đó có các vị trọng thần trong triều đi theo hầu bên cạnh.

Nằm trên giường bệnh, hoàng đế Đại Chu đã chỉ định Tể tướng Trần Thịnh, Vương Liệt Dương, Đại học sĩ Hồ Minh, Ngự sử Trung thừa Lư Diêm cùng với Khu mật sứ Tần Đàm Công làm cố mệnh đại thần.

Hoàng đế hiện giờ chỉ có một nàng công chúa năm tuổi. Triều đình Đại Chu cũng khá cởi mở, không phải chỉ có mỗi hoàng tử là được truyền ngôi. Thực tế, vị hoàng đế đang trị vì lúc này cũng nhận được ngôi báu từ bà nội của mình, tức là vị nữ hoàng đầu tiên của Đại Chu, Minh Tuệ đế.

Tuy rằng là phụ nữ lên làm vua nhưng vẫn giữ nguyên họ Sở. Hơn nữa Minh Tuệ đế trị quốc rất anh minh nên nhận được sự yêu mến từ quần thần và con dân trăm họ. Cho nên, vào lúc này, hoàng đế không chút do dự mà phong Đại công chúa Bảo Chương làm hoàng trữ (1) và hoàng hậu có quyền cùng nghe chính sự (2).

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, hoàng đế băng hà.

Bất hạnh thay, vào lúc nghênh đón linh cữu của hoàng đế, hoàng hậu và công chúa Bảo Chương lại bị sét đánh chết ngay trên đường.

Thật đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí (3) mà! Cả triều đình Đại Chu liền trở nên rối loạn.

Thế nhưng may mắn đã mỉm cười với Đại Chu, quý phi Tần thị được thái y chẩn đoán là đã có thai ba tháng, tình trạng thai nhi cũng đã ổn định. Vì hoàng đế từng phong Bảo Chương làm hoàng trữ nên năm vị cố mệnh đại thần cho rằng dù Tần quý phi sinh ra hoàng tử hay công chúa cũng đều có thể kế thừa ngôi vua.

Tuy rằng việc đem hy vọng của cả một nước đặt vào một cái thai còn chưa được sinh ra có chút hoang đường nhưng Đại Chu giàu mạnh, dân chúng mỗi ngày đều được ăn no mặc ấm mà không phải lo nghĩ nhiều, các mệnh quan triều đình thì công chính, liêm minh và năm vị đại thần đều đức cao vọng trọng, có các bậc học giả tri thức thâm sâu và uyên bác, cũng có vị tướng tài giỏi như Tần Đàm Công, có thể nói là văn võ song toàn, đủ khả năng để duy trì triều chính.

Cứ như vậy, Tần Quý phi đã sinh ra một vị hoàng tử trong nỗi lo sợ của cả triều đình, và cũng trong nỗi lo ấy, vị hoàng tử đó đã bình yên lớn lên đến năm bảy tuổi. Hoàng tử rất thông minh và lanh lợi, mới vừa học vỡ lòng ngày đầu tiên đã được thái phó khen ngợi không ngớt lời. Cả triều đình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Để kỷ niệm thời khắc tốt đẹp này, cũng là để chờ đón một thời đại thịnh vượng mới, năm vị đại thần cùng quý phi dưới sự giúp đỡ của Khâm thiên giám đã lựa chọn ra một niên hiệu mới tên là Kiến Hưng.

Kiến Hưng mùa xuân năm thứ nhất, đại xá (4) cả nước, một thời đại thịnh vượng đang sắp sửa xuất hiện.

Tuy rằng đã vào lập xuân nhưng những cơn gió ở thành Trường An vẫn lạnh lẽo như dao cắt vào da thịt.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi quấn chặt áo choàng đang đứng ở căn gác xếp phía bắc nhìn xuống một tòa nhà lớn, nhìn đến ngôi nhà nằm ở hướng bắc mặt quay về hướng nam kia, trên khuôn già nua đã trải qua nhiều gian khổ ấy hiện ra một nụ cười mãn nguyện.

Tuổi càng cao, ông càng thích nhìn ngôi nhà này, nhìn người sống bên trong đi ra rồi lại đi vào, trong lòng ông có một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Ánh mắt ông nhìn vào nơi giao nhau của những hành lang gấp khúc trải dài từ bốn phía, nhìn vào căn phòng lợp ngói đen, nhìn cây cối, hòn non bộ được trang trí ở đấy mà tưởng tượng đến cảnh xuân về trăm hoa đua nhau khoe sắc, tâm trạng ông càng cảm thấy hạnh phúc. Nhưng khi ánh mắt nhìn đến chỗ bên cạnh, cảm giác ấy đã không còn.

Mấy căn phòng này có chút đơn sơ và lộn xộn. Nơi này vốn không được tính là phòng ở của nhà họ Quách ông. Nói đúng hơn thì nơi này là nơi ở của những người đến nương nhờ nhà ông.

Nhìn đến nơi này, người đàn ông hơi nhíu mày lại, ông đang nghĩ tới một chuyện làm ông cảm thấy khá đau đầu.

“Đứa bé nhà họ Tiết đã tỉnh chưa?” Ông hỏi.

Tên người hầu vẫn luôn im lặng đứng sau lưng ông bước lên trước một bước nói: “Hôm qua vẫn còn chưa tỉnh nhưng đã hạ sốt rồi.” Sau đó, hắn ta nhìn sắc trời rồi đáp: “Dương đại phu từ hôm qua đến giờ vẫn luôn ở bên kia.”

Sắc mặt người đàn ông cũng trở nên nặng nề, không còn một chút sung sướng nào nữa.

“Mong là không có chuyện không may nào xảy ra.” Ông lẩm bẩm: “Nếu không có chết ta cũng không đền bù được lỗi lầm này.”

Nói đến đây, khuôn mặt ông bỗng trở nên tức giận: “Tiểu thư còn chưa trở về sao?”

Tên người hầu cúi đầu xuống rồi thấp giọng đáp: “Ngoại lão phu nhân bên kia cho người tới đưa tin là mấy ngày nay thân thể bà không được khỏe nên muốn giữ phu nhân và tiểu thư ở lại bên đó thêm hai ngày nữa.”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Vậy thì không cần trở về đây nữa.”

Dứt lời, người đàn ông xoay người xuống lầu, tên người hầu đáp “vâng” một tiếng rồi vội theo sau. Chờ cho ông ta xuống dưới lầu, người đàn ông đã đi được một đoạn xa, bên cạnh ông có thêm hai tên sai vặt đi theo.

Tên người hầu sắc mặt buồn bã chuẩn bị theo sau thì bên cạnh truyền đến vài tiếng gọi: “Ngô gia, Ngô gia.”

Tên người hầu quay đầu lại thì thấy có hai người đàn ông đang vẫy tay gọi ông ta.

“Ngô gia, tâm trạng của đại lão gia như thế nào rồi?” Một người đàn ông thấp giọng hỏi.

Người được gọi là Ngô gia lắc đầu.

“Quay về nói với nhị lão gia và tam lão gia rằng vẫn nên nhốt hai vị thiếu gia tiếp đi.” Hắn ta nói: “Đứa bé nhà họ Tiết một ngày còn chưa khỏi bệnh thì ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đại lão gia sẽ bỏ qua cho, đến cả phu nhân dẫn theo tiểu thư về nhà mẹ đẻ còn không dám quay lại.”

Hai người đàn ông ảo não liếc nhìn nhau.

“Đứa bé nhà họ Tiết này, không hiểu sao đại lão gia lại quan tâm nó như thế.” Bọn họ cười khổ: “Hèn chi bên ngoài cứ đồn rằng đứa bé đó là con riêng của ngài ấy.”

Ngô gia nghe đến đây thì suýt nữa phun cả nước miếng ra ngoài. Hắn mắng: “Các ngươi đang nói bậy bạ gì thế hả? Nhà họ Tiết có ân cứu mạng rất lớn với đại lão gia cho nên bây giờ lão gia mới báo đáp lại ân tình năm xưa của họ.”

Hai người đàn ông vội vàng gật đầu nói “vâng”.

“Đi đi, đi đi, có thuốc bổ thuốc quý gì thì mau đưa qua bên đó hết đi. Cũng cầu nguyện cho con của nhà họ Tiết mau chóng tỉnh dậy đi, nếu không…” Ngô gia nhìn bọn họ nói, trên gương mặt là biểu cảm lạnh thấu xương: “Các ngươi cũng biết, dù bây giờ đại lão gia đã gác kiếm về hưu, nhưng tận trong xương cốt người vẫn là một võ tướng, mà một võ tướng thì có thể lạnh lùng xuống tay với cả người nhà.”

Nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt hai người đàn ông trở nên trắng bệch.

Lúc đại lão gia còn làm tướng soái lãnh binh đánh giặc, có thể nói quân lệnh như sơn (5). Một lần, có người cháu trong nhà thi hành sai quân lệnh, đại lão gia đã thẳng tay chém đầu cậu ta trước mặt mọi người.

Hiện tại, đại lão gia báo đáp ơn cứu mạng ngày trước, kiên quyết đem đứa con gái duy nhất của mình gả cho người kia. Chuyện này được cả thành Trường An đồn đãi thành một câu chuyện cảm động… Nếu bây giờ, con của người mà đại lão gia mang ơn lại chết tại nhà họ Quách thì có thể tưởng tượng được chuyện này sẽ được thêm mắm dặm muối mà lan truyền ra sao.

Để xóa bỏ lời đồn và bảo vệ danh tiếng “tri ân báo đáp” của mình, nói không chừng đại lão gia còn có thể chém đầu người thân trước mặt mọi người cũng nên.

Hai người đàn ông nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu cảm ơn Ngô gia rồi vội vã xoay người quay về.

Nhìn hai người đàn ông rời đi, Ngô gia khẽ lắc đầu rồi lại đưa mắt nhìn sang hướng bên cạnh.

“Sao mà mọi chuyện lại rối tung rối mù như thế này chứ?” Hắn ta lầm bầm: “Như thế này là như thế nào đây?”

Cùng lúc này, Tiết Thanh cũng đang vò đầu cảm thán y như thế.

“Thế này là như thế nào vậy trời?” Tiết Thanh nằm trên giường, tai lắng nghe âm thanh truyền vào từ bên ngoài. Tiếng một người phụ nữ vui mừng khóc lóc, còn có tiếng một vị đại phu già toàn nói những loại thuật ngữ khó hiểu. Không khí xung quanh nồng nặc mùi thuốc. Và trong tầm mắt Tiết Thanh hiện ra kiểu trang trí phòng ốc không giống như cách trang trí của thời đại mà bản thân mình đã sống.

Cái giường kiểu cổ, tấm màn kiểu cổ và cả cánh tay…

Tiết Thanh xem xét đôi tay như con nít và không được xem là trắng noãn của mình.

Mình xuyên không rồi sao?

…..

Âm thanh vui mừng của người phụ nữ vẫn còn ở bên ngoài, sau đó lại càng có thêm nhiều người nghe được tin mừng mà chạy đến.

Nhưng may mà không có ai đến quấy rầy, có cái màn dày thật dày này ngăn bớt những tiếng động ồn ào từ bên ngoài, Tiết Thanh có thể yên tĩnh mà suy nghĩ một chút về tình huống của mình lúc này.

Thân phận mới này cũng tên là Tiết Thanh, năm nay mười ba tuổi, mồ côi cha, đang cùng mẫu thân sống nhờ ở nhà họ Quách.

Quách đại lão gia Quách Hoài Xuân từng chịu ơn của cha Tiết Thanh nên khi nhìn thấy hai người mẹ góa con côi đến sống nương nhờ thì rất xúc động, xúc động đến mức muốn gả luôn người con gái mười hai tuổi của mình cho Tiết Thanh.

Tin tức này làm cho người nhà họ Quách rất kích động, đặt biệt là người con gái duy nhất của ông.

Quách Hoài Xuân xuất thân là võ tướng, đương nhiên con gái ông ấy cũng chẳng phải hạng vô dụng, vì thế Quách tiểu thư tức giận đem theo người đá Tiết Thanh rơi vào hồ nước.

Đầu Tiết Thanh đụng vào đá ngầm dưới hồ, thân thể vốn đã gầy yếu lại bị dọa một trận, nằm mê man trên giường bệnh ba ngày thì qua đời, sau đó bị linh hồn Tiết Thanh mất vì tai nạn máy bay chiếm lấy thân thể.

Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn và ồn ào hơn, có tiếng đàn ông nói chuyện, có tiếng phụ nữ khóc lóc.

Dù suy nghĩ của Tiết Thanh có chút hỗn loạn nhưng vẫn nghe được bọn họ đang nói gì.

Chuyện này mang đến rắc rối không nhỏ cho lũ nhóc gây chuyện, Quách tiểu thư trốn sang nhà ngoại, hai vị thiếu gia của chi thứ hai và chi thứ ba của nhà họ Quách bị phạt đánh đòn sau đó bị nhốt vào phòng chứa củi. Nghe người bên ngoài nói, nếu như tình trạng của Tiết Thanh vẫn không tốt lên thì tất cả mọi người ai cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm.

Thái độ này của đại lão gia rốt cuộc là thật lòng hay là giả dối, Tiết Thanh hiện tại không rảnh để tìm hiểu, bởi vì bây giờ có một vấn đề lớn đang xảy ra trước mắt.

Tiết Thanh đặt tay lên ngực.

Con nít mười ba tuổi vẫn chưa có cơ bắp rắn chắc gì nhưng ngực lại bằng phẳng, chỉ có hai cái hạt nho nhỏ hơi nổi lên đang được quấn chặt bằng một lớp vải bố màu trắng.

Như vậy là sao? Tại sao lại muốn một đứa con gái như nàng đi cưới tiểu thư nhà người ta cơ chứ?

Chẳng lẽ thế giới này là thế giới bách hợp (6) sao?

***

(1) Hoàng trữ có địa vị giống như thái tử, có thể đăng cơ sau khi người vua hiện tại mất.

(2) Chính sự: những sự việc và báo cáo liên quan đến chính trị.

(3) Phúc bất trùng lại, họa vô đơn chí: tai họa không đến một lần, hạnh phúc không có lần thứ hai.

(4) Đại xá: tha tội cho một loạt người phạm pháp đã hoặc chưa bị truy tố, xét xử.

(5) Quân lệnh như sơn: mệnh lệnh của quân đội được thi hành nghiêm chỉnh và dứt khoát.

(6) Bách hợp: chỉ tình yêu giữa hai người nữ với nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN