Đại Đế Cơ
Quyển 3 - Chương 154: Nhân gian
Sáng sớm mùa đông yên tĩnh, căn phòng ấm áp như mùa xuân. Tuy đôi nam nữ ngồi đối diện nhau có vẻ cách hơi xa, nhưng không khí coi như hòa hợp. Chỉ là mồm luôn không rời được hai chữ sống chết, thật sát phong cảnh.
“Giữa ta và ngươi thật ra đâu có mối thù sống chết nào.”
“Cũng chỉ là trước đây ta bỏ thuốc khiến ngươi bị tiêu chảy, rồi thắng ngươi trong kỳ thi quân tử, cởi y phục của ngươi rồi treo lên tường thành…”
“Nghe có vẻ thảm quá… ha ha ha ha.”
Tần Mai lạnh lùng nhìn nữ tử vừa vỗ bàn, rồi cười ngửa tới ngửa lui.
Tiết Thanh ngừng cười, tỏ ra nghiêm túc: “Đây chẳng qua là thắng thua khi chúng ta thi đấu, không phải thật sự muốn ngươi chết ta sống. Mà ta không muốn chết, càng không muốn vô duyên vô cớ giết ngươi, chẳng có nghĩa lý gì.”
“Thân thế và những gì chúng ta phải trải qua không khác nhau là mấy, nhưng cuộc đời của chúng ta không phải chỉ có muốn sống muốn chết, nhân gian còn rất nhiều niềm vui mà.”
“Cái niềm vui uống rượu xem ca múa, hoang dâm hưởng lạc à?” Tần Mai xùy một tiếng, nói: “Đừng tự cho là đúng. Ta không cảm thấy thảm, ta sống rất thú vị.”
Hắn lạnh lùng liếc Tiết Thanh một cái.
“Ví dụ như xem tên tiểu nhân nhà ngươi giả vờ giả vịt.”
Tiết Thanh à một tiếng, nói: “Cho nên ta chính là niềm vui còn sống duy nhất của ngươi nên ngươi mới bám lấy ta không buông? Ngươi sống thảm quá.”
Không phải người bị bám thảm, mà là người đi bám người ta thảm?
Tiết Thanh tỏ ra thành khẩn nhìn hắn.
“Tần thiếu gia, thế giới này rộng lớn lắm, còn rất nhiều chuyện thú vị, còn có rất nhiều người thú vị. Ngươi đi ra mà xem đi.”
Tần Mai cười khẩy: “Ta có thể sống tới bây giờ là vì ta muốn như thế nào thì được thế đó, mà không phải vì người khác bảo ta như thế nào.”
Tiết Thanh bất đắc dĩ cúi đầu, rót trà, đẩy tới nói: “Được rồi, ngươi lợi hại, ta nói không lại ngươi. Vậy thì mời ngươi uống trà.”
Tần Mai nói: “Cái trò này dùng một lần là đủ rồi.” Nói xong thì biến sắc: “Tiểu nhân!” Người đứng bật dậy. Bên này, Tiết Thanh đã cười ha ha.
“Bỏ thuốc vào trà thì ngươi làm rồi, hương trà có thuốc ta cũng làm rồi, mấy trò đó đương nhiên chỉ làm một lần là đủ. Ta sao có thể không có bản lĩnh mà sử dụng lần thứ hai.”
“Thuốc đương nhiên được vẩy trên mặt đất, từ lúc ngươi vừa vào cửa là dính rồi.”
Theo tiếng cười ấy, nàng cũng bật người dậy, lao tới phía Tần Mai.
“Tiểu công tử, thật ra ta thấy ngươi rất thú vị, không muốn đi thì ở lại thôi.”
Tuy dược lực đã phát, nhưng Tần Mai vẫn lắc người tránh sang một bên, chỉ là vì người cứng ngắc, chậm một bước nên bị Tiết Thanh bắt được bả vai.
Hai người bọn họ đều biết rõ thực lực của đối phương, cái né ấy, cú vồ ấy, đều dùng sức lực mạnh nhất của mình…
Soạt…
Tiêu Thải Tử rón ra rón rén đi đến cửa điện, đang nhón chân nhìn qua song cửa sổ nhìn vào bên trong chợt cảm thấy một mảng trắng bóng xuất hiện trước mặt.
Lưng trần của một người đàn ông xâm nhập vào tầm mắt.
Vai, lưng, eo cân đối, trắng như ngọc, lại rắn chắc như đá. Đẹp thật.
Tiêu Thải Tử lập tức toát mồ hôi hột, mắt không dám chớp, người dán vào cửa sổ rồi trượt xuống. Có tiếng nữ tử cười to, lướt qua đỉnh đầu gã: “Ngươi chạy đi, ngươi chạy đi, xem ngươi chạy đằng nào.”
“Thải công công…”
Một nội thị đi theo há mồm định kêu.
Tiêu Thải Tử đã bò lăn ra cạnh cửa, ngăn bọn họ lại.
“Đi đi, đi đi.” Gã liên tục xua tay, nói.
Mãi cho tới khi đi tới con đường dưới bậc thang ở trước điện, Tiêu Thải Tử mới vỗ ngực đứng thẳng người, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.
“Thảo nào, thảo nào không xem ca múa.” Gã lẩm bẩm.
Đám nội thị đi theo bên cạnh rất cẩn thận hỏi: “Thải công công, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hình có như tiếng bệ hạ trong điện, sao không vào hầu hạ, lại còn lui ra?
Tiêu Thải Tử hít sâu một hơi, nhìn bọn họ: “Không có việc gì. Các ngươi lui xuống đi, không được gọi thì không cho bất cứ kẻ nào tới gần điện Cần Chính.” Bản thân thì đứng lại, bày ra tư thế tử thủ nơi này.
Đám nội thị không dám hỏi nhiều, vâng vâng dạ dạ rồi lui ra bốn phía, bảo vệ điện Cần Chính.
Trong bóng đêm mênh mông, trước điện Cần Chính chỉ còn mình Tiêu Thải Tử. Hắn hoảng hốt, suy nghĩ rối bời.
“Đây không phải vóc dáng mà đám nội thị có được, cũng không phải thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi…” Tiêu Thải Tử thì thào, trước mắt không ngừng hiện ra bờ lưng tinh tráng của người đàn ông kia, tuy chỉ thoáng qua, nhưng rất đẹp…
Gã vội vàng lắc đầu, đá ảo ảnh đó đi.
“Thảo nào bệ hạ không xem ca múa nữa. Ca múa có gì thú vị bằng cái này…”
Nhưng hắn đọc sách rồi, biết thế nào là tửu trì nhục lâm thật sự…
Ừm, thì ra bệ hạ thích loại này, cường tráng, rắn chắc, cao ngất…
“Nhưng người này là ai? Không thấy rõ dáng vẻ, nhưng nhìn vai, lưng, cơ bắp thì hẳn là người luyện võ…”
Trong cung này có người luyện võ là chuyện bình thường, cũng chỉ có cấm vệ.
Cấm vệ? Tiêu Thải Tử ngẫm nghĩ, nhìn một đội người đi tới gần.
Bước chân vang lên đầy tiết tấu trên đá lát đường. Một đám người oai hùng tuấn tú, mình mặc áo giáp, tay cầm vũ khí. Đây là cấm vệ.
Tiêu Thải tử nheo mắt lại.
Cấm vệ trong cung khác với quan binh, so với việc thiện chiến dũng mãnh giết địch, bọn họ chú trọng về hình tượng oai hùng hơn. Làm tùy thị của thiên tử, như vậy cũng đủ uy nghi, nhất là khi tiếp kiến sứ thần.
Ừm, cũng không phải tất cả cấm vệ đều đẹp. Ừm, vậy càng phải tìm kẻ nào đẹp mắt, càng cảnh đẹp ý vui càng tốt…
“Thải công công, sớm vậy, ngài…” Cấm vệ dẫn đầu đến gần, dừng lại, chào hỏi.
Nói còn chưa xong, chỉ thấy vị nội thị đứng trong bóng tối này nhoẻn miệng cười với mình.
Cấm vệ thấy lưng run rẩy, im bặt.
Chuyện gì vậy? Sao tên nội thị này cười khiến người ta lòng sợ hãi như vậy?
Tết âm lịch của năm thứ nhất Thái An đã đến.
Tiếng pháo không ngừng vang lên trong thành Huỳnh Sa Đạo. Trên phố toàn là lũ trẻ con chạy nghịch khắp nơi. Trong số đó, có một thiếu niên còn lớn hơn hẳn lũ trẻ con kia còn chạy vui vẻ hơn.
Miệng chảy nước dãi, rõ ràng là trí lực có vấn đề, nhưng lũ trẻ không ghét nó, hiển nhiên đã chơi quen với nhau rồi.
“Hổ Tử ơi.”
Một tiếng gọi vang lên từ bên đường. Thiếu niên béo ú dừng lại.
Một người phụ nữ đứng ở đầu ngõ bên đường vẫy vẫy.
“Hổ Tử ơi, mau trở về, tỷ tỷ gửi quà tết tới cho con này.” Người phụ nữ dịu dàng gọi.
Nghe được hai chữ tỷ tỷ, thiếu niên béo nhếch môi cười to, chạy tới, bịch bịch xuyên qua đám người trên phố, qua một gian hàng thợ rèn, tới thẳng trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ cười tủm tỉm, vuốt ve đầu nó, rồi kéo nó đi vào trong.
Trước một ngôi nhà nhỏ sâu trong ngõ, một chiếc xe ngựa dừng ở đó. Các láng giềng đứng ngoài cười nói, nhìn hai mẹ con này đều nhiệt tình chào hỏi.
“Thôi gia tẩu tử, con gái lớn đưa quà tết tới cho ngươi nữa à.”
“Người có về không?”
Người phụ nữ mỉm cười đáp vâng, không về, rồi kéo Hổ Tử vào trong cửa.
“Con gái Thôi gia tẩu tử vậy mà tết cũng không về thăm.” Một láng giềng nói.
Một láng giềng khác thì không thèm để ý: “Nói là gả xa, nên không về.”
“Ôi chao, một quả phụ, đứa em thì ngốc, lại còn gả xa, chăm sóc thế nào được?” Một láng giềng khác tỏ ra thương cảm.
Láng giềng kia xùy một tiếng: “Không phải quan tâm.” Mắt nhìn xe ngựa đỗ trước cửa, đầy hâm mộ: “Gả cho người giàu lắm. Ngươi nhìn một xe đầy quà tặng kia, có cái gì hay hơn cái chăm sóc này chứ.”
Nói cũng đúng. Mấy người nhìn cỗ xe ngựa hoa lệ, rồi đoán xem những vật đưa xuống từ trên xe ngựa lúc trước là những thứ gì.
Ngoài cửa náo nhiệt, trong sân cũng náo nhiệt.
Bảy tám hạ nhân đang chỉnh lý các hộp quà chồng chất trong sân. Gạo, mì, dầu, thịt, vải vóc… Một người trẻ tuổi ra ra vào vào, chăm chú nhìn từng thứ một, không chia lớn nhỏ.
“Tử Khiêm ơi.” Người phụ nữ nói: “Nghỉ chút đi, không vội.”
Quách Tử Khiêm cười, xoay người nói: “Thôi thẩm, cháu không vội.”
Qua Xuyên mỉm cười. Hổ Tử thì nhìn Quách Tử Khiêm rồi gọi tỷ tỷ.
Quách Tử Khiêm giơ tay vuốt ve mặt mình: “Tuy ta trông khá đẹp nhưng thật sự không phải nữ nhân mà.”
Qua Xuyên cười ha ha, gọi một tiểu nha đầu ra: “Đi, đọc thư mà tiểu thư gửi cho thiếu gia.” Rồi vỗ vỗ vai Hổ Tử: “Tỷ tỷ gửi thư nói chuyện với con đó, con đi nghe xem tỷ tỷ con nói gì.”
Hổ Tử nhếch môi, vô cùng vui mừng đi theo tiểu nha đầu vào trong.
“Thẩm, nuôi nó, thẩm vất vả rồi.” Quách Tử Khiêm thấp giọng nói.
Qua Xuyên cười, lắc đầu: “Không vất vả. Nó nghe lời lắm, là rất nghe lời. Không giống tỷ tỷ nó lúc trước.”
Lúc trước nữ tử kia ngoài mặt thì thành thật đọc sách luyện võ, sau lưng lại lén lút giết người phóng hỏa.
Quách Tử Khiêm cười hì hì.
Có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Quách Tử Khiêm cảnh giác, mắt hoa lên, một người phụ nữ chợt phi vào.
“Ô, Tử Khiêm tới rồi à.” Diệu Diệu đặt sọt xuống, mùi cá lập tức tản ra khắp sân: “Đại bá của ngươi đâu? Trốn ở nhà hưởng thanh nhàn à? Để ngươi chạy đông chạy tây.”
Quách Tử Khiêm cười hì hì: “Không phải, đại bá đang bận bịu ở nhà ấy. Người nhà nhiều, ông ấy phải trông nom, đi không được. Tử An ca không ở nhà, ta cũng nguyện ý chạy đông chạy tây.” Vẻ mặt đầy kích động: “Ta sắp đi kinh thành rồi. Diệu Diệu tỷ có gì cần ta mang đi không?”
Diệu Diệu à một tiếng, chỉ vào sọt kia.
“Cá thôi.” Nàng nói: “Tấm lòng của ta.”
Quách Tử Khiêm ngạc nhiên, cái này sao mang đi… Dù là mùa đông, cũng sẽ thối. Hắn không muốn mang một thân toàn mùi thối đi gặp Thanh Tử ca.
“Được rồi, đừng đùa nó nữa.” Qua Xuyên cười nói: “Ngươi cứ để đó, chờ Đốc đại nhân tới ăn đi.”
Diệu Diệu lập tức cười tới mắt cong cong, bấm đốt ngón tay: “Rốt cuộc thì khi nào mới tới? Không phải đã đến kinh thành rồi? Diện thánh chắc đã xong, mà vẫn chưa trở về.”
Qua Xuyên nhìn về phía kinh thành: “Còn nhiều chuyện bận rộn lắm, chưa thể về nhanh như vậy được.”
Làm thần tử bận rộn, làm hoàng đế thì lại càng bận rộn.
Không biết có ăn ngon miệng không.
Diệu Diệu bật cười: “Ngươi ấy à, suốt ngày ngoài cơm ra thì chẳng lo chuyện gì khác.”
Qua Xuyên cười ngại ngùng: “Chuyện khác ta lại không hiểu.”
Quách Tử Khiêm cười nói: “Thẩm yên tâm, cháu vào kinh thành rồi sẽ chén một bữa thật no, để xem tay nghề của ngự thiện thế nào, sau đó sẽ nói cho thẩm biết.”
Qua Xuyên cười nói cảm ơn: “Vậy thẩm chờ tin của cháu.”
Diệu Diệu lắc đầu: “Các ngươi đúng là…” Vỗ giỏ cá: “Được rồi, Tử Khiêm nếm thử tay nghề của ta trước đi.”
Quách Tử Khiêm đáp vâng. Tiếng cười nói vang lên khắp sân, tan vào tiếng náo nhiệt ồn ào trên đường phố trong thành.
Còn kinh thành thì đã đốt pháo mấy ngày, mấy đêm đèn đuốc rực sáng.
Dân chúng bỏ sự mỏi mệt của năm cũ xuống, tạm không nghĩ xem năm mới sẽ gặp những vất vả nào, thoải mái chúc mừng hưởng lạc.
Nhưng hoàng đế và đại thần thì vẫn bận rộn như trước, vì Đốc áp giải tù binh vào kinh thành. Sứ giả Tây Lương cũng đi theo. Chi tiết nghị hòa chính là nội dung ngày tết của triều đình, ngươi tới ta lui.
Nhưng đó là việc mà các vị trọng thần quan lớn phải lo lắng, với phần lớn quan viên thì vẫn có thể nghỉ ngơi hưởng thụ ngày tết.
Tửu lâu quán trà kín không còn chỗ ngồi. Các nhà giàu nhà quyền quý thì tổ chức tiệc gia đình, ngày đêm không ngừng.
Giàu có thì sung sướng theo kiểu giàu có, còn nhà nghèo thì vui sướng theo cách của nhà nghèo. Trên con đường nơi Tri Tri đường tọa lạc, đám trẻ con chạy qua, cười đùa ồn ào. Năm hết tết đến, Tri Tri đường tạm ngừng học, đại đa số học sinh phủ Trường An đều về nhà đoàn tụ.
Lúc này số người ngồi trong phòng không nhiều lắm. Có Bùi Yên Tử, Liễu Xuân Dương và Trương Song Đồng. Sở Minh Huy đã về nhà, tranh thủ năm mới định việc hôn nhân để an tâm đọc sách.
Cửa được mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt. Trương Liên Đường quấn áo choàng đi tới, phả ra mùi rượu toàn thân.
Mặt hắn tỉnh táo, không hề có men say, hiển nhiên là dính rượu trên yến tiệc.
Nhìn hắn đi vào, Liễu Xuân Dương vội vàng đứng lên, nói: “Liên Đường, có phải ngươi cũng nghe nói không?”
Trương Liên Đường ừm một tiếng: “Nghe cái gì cơ?”
“Nàng, chuyện của nàng ấy.” Liễu Xuân Dương vội la lên, câu kia vẫn không thể nói nên lời.
“Bệ hạ chơi đùa cùng thị vệ trong cung đình.” Trương Song Đồng nói thay hắn: “Giờ cấm vệ trong hoàng thành đều đổi nhiều người, toàn chọn kẻ đẹp mặt.”
“Đừng nói mò, còn chưa chắc chắn mà.” Liễu Xuân Dương quay đầu quát hắn: “Là tung tin vịt thôi.”
Trương Liên Đường ngồi xuống, cười nói: “Đế sư Vương tướng gia đã răn dạy bệ hạ vì điều này, xem ra không phải tin vịt.”
“A, ta nghe nói bệ hạ thành khẩn nhận sai, sau đó viết một bài tự răn bản thân gửi cho Vương tướng gia phê duyệt, dẫn cả điển cổ. Nghe nói là nhiều điển tướng gia còn không biết, vì vậy đang ở nhà lục tìm sách, đã ba ngày không vào triều, cũng không gặp khách.” Có người trẻ tuổi cười nói.
Tiếng cười vang lên khắp phòng.
“Đúng là làm tướng gia mệt chết mất.”
“Nàng bận rộn như vậy mà viết văn, vẫn tiến bộ ư? Lại còn có điển cố mà tướng gia không biết? Đọc được ở đâu?”
Hẳn là từ những cuốn sách cổ kia. Nàng thật sự đọc rồi. Liễu Xuân Dương vui mừng nhưng lại bất an, vậy cái chỗ kia liệu đã đọc chưa?
Nhưng giờ không phải lúc nói chuyện này, có chuyện khác quan trọng hơn, hắn lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ vụn vặt.
Vậy chuyện cấm vệ là chuyện thật?
Kỳ thật cũng đoán không phải tin vịt rồi, chỉ là không muốn thừa nhận.
Liễu Xuân Dương ngồi lại trên ghế, thì thào: “Tại sao có thể như vậy, ta đã góp lời rồi, sao nàng còn…”
Trương Song Đồng dựng tai lên nghe, giơ chân đá hắn: “Ngươi góp lời cái gì chứ? Nàng còn chuyện gì hoang đường? Mau kể nghe đi.”
Liễu Xuân Dương tức giận đá hắn ra: “Nàng không làm.”
Trương Song Đồng nhún vai, bĩu môi: “Nàng không làm chuyện hoang đường mới là lạ. Ai có thể quản được nàng. Trước kia không có ai, giờ lại càng không có.”
Trương Liên Đường cười nói: “Không cần lo lắng, nàng thích vui đùa, nhưng rất có chừng mực.”
Liễu Xuân Dương cau mày như không nghe thấy. Bùi Yên Tử vẫn đọc sách bên này đột nhiên ngẩng đầu.
“Năm nay nàng bao nhiêu tuổi rồi?” Hắn hỏi.
Trương Liên Đường nói: “Qua tết là mười tám.”
Bùi Yên Tử à một tiếng, khép cuốn sách trong tay lại, đứng dậy: “Ta đi gặp nàng.”
Trương Liên Đường giật mình. Liễu Xuân Dương ngẩng đầu, cau mày nói: “Ngươi không phải đi góp lời, hãy hỏi lại cho rõ…”
Bùi Yên Tử chen lời: “Ta không đi khuyên.”
“Vậy ngươi đi làm cái gì?” Trương Song Đồng cười nói: “Không phải bệ hạ hoang đường, còn có chuyện gì có thể khiến ngươi cảm thấy thú vị?”
Những người khác đều nhìn Bùi Yên Tử.
Bùi Cầm Bùi Yên Tử, năm nay hai mươi hai tuổi, không còn dáng vẻ thiếu niên năm đó, khuôn mặt càng thêm sáng sủa, cằm nở nang hơn, lúc này đứng lên trông cao ráo. Hắn giơ tay lấy áo choàng trắng của mình từ trên giá, quay đầu lại, nói: “Ta đi tiến cử làm hoàng phu.”
Phòng lặng ngắt. Ngoài tầm mắt, vẻ mặt mọi người đều dại ra. Trương Liên Đường nắm chén trà, Trương Song Đồng miệng ngậm bánh mật, Liễu Xuân Dương trợn tròn mắt…
Nghe… sai rồi à?
“Không hề.” Bùi Yên Tử nói, khoác áo choàng lên người. Áo lông màu trắng khiến khuôn mặt hắn càng thêm trắng: “Ta muốn làm hoàng phu.” Lại khẽ gật đầu: “Ta còn chưa làm hoàng phu bao giờ.”
Chưa làm bao giờ… Liễu Xuân Dương nhảy dựng lên, cất giọng phá vỡ sự im lặng.
“Ngươi… Ngươi… Bọn ta cũng chưa từng làm bao giờ!” Hắn nói.
Bùi Yên Tử nói: “Vậy các ngươi cũng có thể muốn.”
Lời vừa nói ra, ghế trong phòng đổ rầm rầm. Ra là mấy người trẻ tuổi bối rối tới nỗi ngã cả ghế.
“Không, không, bọn ta không muốn.” Bọn họ khoát tay, nói: “Chuyện chưa làm nhiều lắm, không phải cái gì cũng muốn làm.”
Bùi Yên Tử cười nói: “Ta muốn làm, ta đi làm.” Nói xong quay người.
Trong ánh nhìn đầy chăm chú của mọi người, hắn bước qua cửa, áo choàng bay phất phới trong hành lang, dần dần đi ra khỏi tầm mắt mọi người.
Cả căn phòng yên tĩnh.
Trương Song Đồng bật cười ra tiếng, sau đó tiếng cười càng lớn, vỗ ghế, ngửa tới ngửa lui.
Trương Liên Đường mỉm cười, đưa trà tới bên miệng, nhấp một hớp.
Những người trẻ tuổi khác liếc nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp nhưng đều mang theo ý cười.
Chỉ trừ Liễu Xuân Dương.
“Hắn… Hắn…” Hắn chỉ ra ngoài cửa, muốn đi theo mà không biết nên đi như thế nào: “Chẳng lẽ không quản hắn? Sao hắn có thể như vậy?”
“Nam nữ chưa cưới gả, nghiệp đã thành, là lúc để đàm hôn luận gả rồi.” Trương Song Đồng gối tay sau ót, cười ha ha, nói: “Làm sao không thể như vậy. Ai cũng có thể như vậy. Xuân Dương, ngươi cũng có thể làm vậy mà.”
Liễu Xuân Dương đỏ mặt: “Đừng có nói bậy bạ, không phải hắn muốn thế nào là được thế đó.”
Trương Liên Đường lại cười nói: “Đúng vậy, nhưng không muốn thì càng không thể làm gì.”
Liễu Xuân Dương há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt lại, nhìn ra ngoài cửa.
“Tuyết rơi rồi.” Hắn đột nhiên nói.
Đám người trẻ tuổi trong phòng đều quay ra nhìn ngoài sân. Những hạt tuyết nhỏ bé mà dày đặc rơi xuống từ trên bầu trời.
Tháng giêng năm đầu tiên Thái An, trong đám quan lại đang vội vội vàng vàng đi lại trên ngự phố, Bùi Yên Tử mặc áo choàng, thản nhiên bước đi thì dừng chân lại, nhìn phía trước.
Tuyết rơi xuống, trên tảng đá, trên mái nhà màu vàng, trên đường phố. Khắp trời đất như được phủ một tầng sương mỏng, lòe lòe tỏa sáng.
Nhân gian, đẹp đẽ cực kỳ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!