Đại dịch [12 chòm sao]
Chương 20
“Chị lùi lại đi, tôi sẽ mở cửa”
Xử Nữ và Ma Kết mỗi người một bên cánh cửa. Họ phải đảm bảo chắc chắn rằng trong này không có con xác sống nào mới dám vào.
“Tôi sẽ bắn nếu có con nào bước ra”
Ma Kết lùi hẳn ra phía sau, giương cung tên lên sẵn sàng bắn để Xử Nữ mở cửa. Cô nhắm một mắt lại, cố gắng nhắm thật chuẩn xác. Chiếc áo choàng nhung đen tung bay trong làn gió lạnh.
Xử Nữ hồi hộp đặt tay lên cánh cửa và kéo mạnh ra… Một luồng gió lạnh phả vào mặt Xử Nữ.
Đợi mãi mà chẳng có con xác sống nào xông ra, Ma Kết mới từ từ hạ cung tên xuống.
“Vào đi”
Xử Nữ nói, cùng Ma Kết bước vào khu siêu thị nhỏ.
Nơi đây đúng là thiên đường, bên trong có rất nhiều đồ ăn thức uống. Ma Kết sướng như bắt được vàng, cô vớ lấy gói bánh bông lan trà xanh trên kệ mà chén hết sạch, ăn lấy ăn để như chết đói.
Đến cả Xử Nữ cũng phải mỉm cười sung sướng. Suốt thời gian qua anh chưa thấy nơi nào tuyệt vời như nơi này… Mãi mới khỏi chân để ra ngoài, cảm giác thật sảng khoái, kết hợp với đống đồ ăn này nữa, tuyệt vời không còn gì bằng.
“Grr.. grr”
Tiếng xác sống phát ra từ bên trong quầy thu ngân khiến họ dừng ngay mọi hành động của mình lại.
Xử Nữ rút kiếm ra, Ma Kết giương cung lên chuẩn bị tấn công. Họ cùng nhau bước chậm rãi về phía quầy thanh toán…
“GRR!”
Con xác sống bật dậy khiến cả hai người có chút giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà tiến gần hơn để xử lý nó.
Con xác sống ghê tởm với hàm răng đen xì và mái tóc đã rụng đi đáng kể, trên người vẫn còn mặc chiếc áo nhân viên siêu thị.
Ma Kết bắn một mũi tên trúng phóc giữa trán xác sống, xuyên qua não, khiến nó lập tức đứng hình và lăn đùng ra đất chết. Cô tiến tới gần cái xác và rút mũi tên ra nhét lại vào nỏ.
Làm gì cũng phải tiết kiệm, đó là quy tắc hàng đầu của Ma Kết đối với việc sử dụng mũi tên. Cô không muốn tốn công sức mất thời gian để gọt mũi tên từ những cành cây.
Xử Nữ cầm lấy giỏ siêu thị đưa cho Ma Kết và nói:
“Này, lấy đồ đi, chúng ta nên về trước khi trời tối”
“Mà sao giữa nơi xa xôi hẻo lánh thế này lại có siêu thị nhỉ?”
Anh thắc mắc.
“Cách đây hai dặm có một khu trượt tuyết. Mọi người thường tới đó vào cuối tuần, đây là nơi để dừng chân nghỉ ngơi”
Ma Kết đáp, mở chiếc tủ lạnh đã sập điện ra và lấy một ít đồ uống cho mọi người.
Xử Nữ nhặt rất nhiều các loại đồ ăn tốt cho sức khỏe cho vào giỏ. Nào là dưa hấu, nho, cam, xoài, táo; nào là ngô hộp, đậu hộp. Từ nhỏ anh đã được dạy cách để có lối sống lành mạnh, trong đó có ăn uống dinh dưỡng, và anh nghĩ mọi người cũng nên như thế.
Trời đang tối dần, Ma Kết và Xử Nữ cũng đã lượm xong hết những thực phẩm cần thiết về để dự trữ. Mỗi người hai tay xách hai cái giỏ đầy ắp đồ ăn. Họ rời khỏi siêu thị và trở về trại.
Đi được hơn nửa quãng đường, Ma Kết đặt giỏ xuống để xoa bóp hai bàn tay đáng thương của mình vì quá mỏi và đau. Không có cung tên cầm tay khiến cô có cảm giác thật bất an, thay vào đó là cái giỏ nặng trĩu này. Ma Kết phải để cung tên vào giỏ siêu thị mà cảm thấy xót xa.
“Gần về tới nơi rồi, trời cũng sắp tối, mau lên”
Xử Nữ nói, thật ra là đang muốn động viên cô, nhưng lời nói của cậu ta lúc nào cũng khô khan và nhạt nhẽo thế đấy.
Ma Kết xoa bóp tay, nghỉ ngơi một lúc rồi lại xách giỏ lên đi tiếp.
“Này Ma Kết”
Xử Nữ nói.
“Sao vậy?”
Cô hỏi.
“Chị có thấy đường về vắng xác sống hơn lúc chúng ta đi không?”
Anh nghi ngờ, khẽ nhăn mặt nhìn xung quanh mà cảm thấy hơi lo lắng, bất an.
“…”
Ma Kết nghe xong cũng cảm thấy hơi lạ lẫm. Đúng thật là dọc đường trở về không có con xác sống nào xuất hiện cả… Nhưng bên cạnh đó cô cũng thật phục Xử Nữ, sao cậu ta có thể để ý tới những thứ nhỏ nhặt như vậy nhỉ.
Họ tiếp tục đi không nói thêm gì nữa, ai nấy cũng đều cảm thấy dè chừng và lo lắng, mắt liên tục nhìn khắp nơi tìm kiếm xác sống.
Hai người đi giữa lòng đường, điều đó khiến họ cảm thấy yên tâm hơn, đề phòng xác sống bất ngờ xông ra từ cánh rừng.
“Xử Nữ, nhìn kìa”
Ma Kết hoảng hốt, suýt đánh rơi hai chiếc giỏ trên tay.
“Thấy rồi”
Xử Nữ điềm đạm nói.
Trước mắt họ hiện giờ là hàng tá xác sống, chúng đang theo đàn tiến về hướng trại.
“Họ đang đốt lửa, mẹ kiếp!”
Ma Kết nghiến răng đầy phẫn nộ. Lần này thì họ đã chậm chân mất rồi.
Hai người nhìn về hướng trại, khói bay nghi ngút tạo thành một đường thẳng dài từ dưới lên trên. Trời còn đang tối dần, nên đám khói càng được phát hiện rõ hơn, điều này đã thu hút xác sống. Chưa kể lửa rất sáng, có thể thu hút những con gần đấy nữa.
“Bỏ đồ xuống chạy về thôi!”
Xử Nữ gắt lên, thở dài đầy ngao ngán. Vừa mới khỏi chân đã phải đương đầu với rủi ro. Ma Kết dù tiếc lên tiếc xuống nhưng vẫn phải để lại cái giỏ, cô lấy chiếc cung tên ra sẵn sàng chiến đấu.
“Đi đường này!”
Ma Kết chỉ hướng đi khác vì đường gần nhất đã bị lũ xác sống vây sạch rồi.
“Xoẹt xoẹt xoẹt”
“Phặp phặp phặp”
Tiếng kiếm chém và tiếng mũi tên đâm vào đầu xác sống vang lên liên hồi. Họ đang cố chạy về trại nhanh nhất có thể, càng ngày xác sống càng đông hơn. Chưa kể đường khác mà Xử Nữ và Ma Kết đang đi cũng có một vài con.
Xử Nữ đang đối đầu với ba con trước mặt thì bất ngờ bị hai con từ đằng sau vồ tới.
“Chó chết!”
Anh gằn giọng cáu giận, vội vã đứng sát vào gốc cây, đặt ngang thanh kiếm để chặn chúng. Lũ xác sống nặng và khoẻ, chẳng mấy chốc Xử Nữ đã yếu dần đi, chân anh sắp không thể trụ vững được nữa.
Xử Nữ vẫn cố phòng thủ, chống thanh kiếm để đẩy xác sống ra, răng nghiến vào nhau, cảm tưởng như thanh Katana sắp gãy.
“Phặp phặp”
Hai con bị Ma Kết hạ gục, làm bớt đi gánh nặng giúp anh. Xử Nữ vực dậy đạp vào một con, sau đó nhanh chóng vung kiếm chém đầu hai còn còn lại.
Ma Kết nhanh như chớp rút mũi tên từ đầu một con xác sống ra, chiếc mũi tên còn lại thì có lẽ không kịp rút.
Cô giương cung và bắn con định vồ vào Xử Nữ, trong khi anh đang mải xử lý đám đông phía trước.
“Đi thôi!”
Ma Kết nói. Xác sống giờ đã vơi bớt đi, cơ hội tốt để chạy thoát.
Họ tăng tốc hết cỡ chạy về trại, thở hồng hộc như sắp ngất, hoa mắt chóng mặt mà không đi vững nổi. Ở đây cũng đã sẵn mấy con rồi, xung quanh hỗn loạn kinh khủng khiếp.
Thiên Yết, Woo Jin, Da Hyun, Min Hwa và Eun Bi cầm súng bắn. Xác sống đổ lần lượt xuống chết, nhưng cũng chẳng thể bù cho thậm chí gấp mười, gấp hai mươi lần những con đang đổ từ khắp cánh rừng ra.
Ngọn lửa bị dập tắt, nhưng đã quá muộn rồi. Ngoài bốn người đang bắn ra thì những người còn lại trốn trong xe buýt. Ma Kết vừa chạy tới xe vừa cầm mũi tên đâm vào những con cản trở lối đi, Xử Nữ chém liên tiếp không ngừng nghỉ.
“Thiên Yết? Sao lại đốt lửa?”
Ma Kết chạy tới thở hổn hển không ra hơi.
“Mọi người quá lạnh, và chị cũng không nghĩ là sẽ nghiêm trọng tới mức này!”
Thiên Yết trả lời, tay cầm súng vẫn đang bắn trong vô vọng. Đạn sẽ hết sớm thôi. Mà kể cả có gấp trăm lần chỗ đạn này cũng chả thể xử hết lũ xác sống đông nghịt này.
Ma Kết gấp gáp chạy lên xe lấy một khẩu súng tiểu liên, cung tên của cô trở nên thật vô dụng vào lúc này. Rất may mắn trong này đã có sẵn đạn, Ma Kết không phải loay hoay tìm cách nạp đạn nữa, dù sao cô cũng không phải người biết dùng súng.
Bên ngoài như một mớ hỗn loạn, tưởng như ở trên xe an toàn nhưng thực chất là không. Lũ xác sống sớm muộn gì cũng sẽ mò được vào đây. Trên xe có ông Park, cô Lee, và Min Joon.
Lấy được khẩu súng, Ma Kết vội lao ra ngoài
“RẦM”
Lũ xác sống bâu đầy vào cửa xe đập ruỳnh ruỳnh, ngăn cản Ma Kết bước ra ngoài. Cô hốt hoảng lùi lại, không ổn rồi!
Bên ngoài chiếc xe buýt đâu đâu cũng toàn xác sống bao vây, nếu không ra khỏi đây sớm, thì e rằng chết chắc.
Mọi người vẫn đang chiến đấu hết mình, họ không còn cách nào khác ngoài bắn được nhiều xác sống nhất có thể.
Woo Jin phang khẩu súng trường vào đầu con xác sống ở gần khiến máu bắn toé loe, anh khó khăn bắn những con khác đang ập tới. Thiên Yết đứng ngay gần anh, liên tiếp bắn không ngừng nghỉ, họ sắp hết đạn. Xác sống cứ thế lần lượt đổ hết dưới chân họ, nhưng cũng chả thể cứu vãn được tình huống.
Min Hwa và Da Hyun đứng ở khoảng cách rất xa, họ đã khá mệt.
“Bắn đi Min Hwa, đừng dừng lại!”
Da Hyun gào lên, đổ mồ hôi trên vầng trán rộng. Cô dồn hết tâm huyết vào khẩu súng, chẳng còn cảm thấy sợ hãi hay yếu đuối như trước nữa. Hoàn cảnh đã biến Jung Dahyun thành một con người khác hoàn toàn.
“Tôi chưa bao giờ… chưa bao giờ phải ở trong tình huống như thế này…”
Min Hwa run rẩy nói, tay cầm súng nhưng lại không dám bắn.
“Thế giới khốc liệt hơn cậu tưởng rất nhiều. Cậu phải chết với nó, chứ không sống với nó!”
Da Hyun gằn giọng nói, tiếng đạn bay ra từ nòng súng vẫn vang lên liên hồi.
Xác sống chậm rãi bước tới, há to miệng như muốn đớp miếng thịt ngon ngay trước mắt.
Min Hwa tay run lẩy bẩy ấn cò súng. Con xác sống ngày một tiến gần anh và Da Hyun hơn, nhưng Min Hwa lại không biết rằng điểm yếu của chúng là bộ não. Anh liên tiếp bắn vào mọi nơi trên cơ thể con xác sống.
“Nó không chết! Da Hyun???”
Min Hwa gào lên hoảng sợ, đứng lùi lại dồn dập khiến Da Hyun bị anh đẩy suýt ngã.
Da Hyun giật mình, sau đó mới bắt đầu hướng dẫn:
“Bắn vào…”
“Aaa!”
Min Hwa bỏ chạy như kẻ thua cuộc, không dám đương đầu với hiểm nguy. Cô cứ nghĩ hắn đã phải trải qua một vài lần chiến đấu với xác sống, nhưng không, hắn quá thiếu kinh nghiệm và yếu đuối.
Quả nhiên suy đoán của cô không sai, hắn đã bị cả nhóm xác sống hùa vào cắn nát xương nát thịt ngay trước mặt cô. Chúng cắn vào phần đùi khiến máu tuôn trào như suối, Min Hwa gào lên đau đớn. Dần dần xác sống tới đông hơn, chúng cắn vào cổ, rồi mặt, khắp nơi trên cơ thể anh bị xé xác không thương tiếc.
“Cứu tôi Da Hyun!!!”
Min Hwa gào lên to hơn, và sau đó cô chẳng còn nhìn thấy anh ta nữa, do xác sống bâu vào quá đông.
.
.
.
Khi đó ở trong xe, Ma Kết vẫn đang loay hoay tìm cách giải cứu mọi người, cũng như giải xứu chính bản thân cô.
Xác sống đông dần lên, ngày một nhiều lực đập vào cánh cửa khiến nó như sắp gãy. Ma Kết dù hoảng sợ nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, tự dặn bản thân không được yếu đuối hay sợ hãi vào những lúc hoảng loạn như thế này. Cô không biết mọi người ở ngoài có còn an toàn không… Hay có còn sống sót không nữa…
“Mọi người lên tầng đi, giữ yên lặng nhé!”
Ma Kết nói với ba người trên xe.
“Thế còn cháu?”
Cô Lee lo lắng hỏi, run rẩy cầm tay đứa con trai Min Joon bé bỏng.
“Chị, em sẽ chiến đấu cùng chị!”
Min Joon giận dữ nói, ánh mắt đầy căm thù nhìn lũ xác sống.
“Không Min Joon. Nghe chị, lên tầng đi. Em nhớ lời hứa của chúng ta chứ?”
Ma Kết ôn tồn nói.
Min Joon nũng nịu một lúc rồi cũng ngoan ngoãn theo ông Park và cô Lee lên tầng.
Ma Kết khó khăn nhìn ra ngoài, cô không thấy đồng đội của mình đâu cả, chỉ toàn xác sống và xác sống. Trời còn tối nữa, đúng là đen đủi mà.
Thật sự lúc này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chả thể nghĩ ra cách gì để giải cứu mọi người. Ma Kết chỉ muốn đâm đầu vào cửa kính chết ngay tại chỗ mà thôi. Cô hoang mang tột độ, chóng mắt ngã gục xuống.
“RẦM RẦM”
Tiếng đập cửa trên xe đã kéo Ma Kết trở về thực tại, thức tỉnh khỏi những cơn ác mộng ám ảnh đang dày vò trong đầu. Cảnh tượng lúc này chả khác gì tối hôm dịch bệnh bùng nổ ấy…
Trong đầu cô đang chứa những dòng suy nghĩ miên man về quá khứ và tương lai… Cô phải làm gì bây giờ…?
Cánh cửa sắp gãy rồi, nhưng cô vẫn ở đây, hoàn toàn bất lực.
Ma Kết nhận ra ai đó đang tiến đến gần chiếc xe buýt, Eun Bi sao?
“Eun Bi! Eun Bi!”
Cô đập cửa gào thét.
Eun Bi là người chị cô mới quen cách đây không lâu, trên đường chạy thoát khỏi thành phố.
Chị ấy là người biết lắng nghe, an ủi, dỗ dành người khác. Đặc biệt là Eun Bi luôn bênh vực và tin tưởng cô. Ma Kết cứ ngỡ mình sẽ có thêm thời gian để trò chuyện, tìm hiểu, thân thiết hơn với Eun Bi, nhưng với hoàn cảnh này thì thật sự rất khó. Chị ấy đang ở bên ngoài một mình, không có đồng đội hỗ trợ, đám xác sống thì chẳng chịu buông tha cho chị ấy.
“Chị ơi! Quay ra đây nhìn em đi!”
Ma Kết đập cửa kính gào lên, cô bật khóc, mặc cho lũ xác sống thối nát kia có sắp đập gãy cửa đi chăng nữa.
Eun Bi nghe thấy tiếng đập cửa mạnh đằng sau liền quay lại nhìn thẳng vào mắt Ma Kết, tay cô cầm khẩu súng đã hết đạn.
Và đó cũng là lúc xác sống đã bắt được cô. Eun Bi nở một nụ cười thật tươi trước khi chết, gương mặt phúc hậu và ánh mắt dịu dàng ấy…
Cảnh tượng như được tua chậm lại khi nụ cười nở trên môi cô…
Nhưng lập tức nụ cười biến mất. Lũ xác sống cắn vào cổ Eun Bi khiến máu thi nhau chảy ra. Chị ấy đang hét lên tuyệt vọng, đau đớn.
“EUN BI!!! KHÔNG!!!!”
Ma Kết hét lên.
Bàn tay liên hồi đập vào cửa vì căm hận giờ đã tím tái, chảy máu. Khoé mi cô rơm rớm nước mắt, nhưng không dám khóc.
Ma Kết dặn bản thân không được khóc kể từ cái ngày cô mất tất cả vì loại virus lây lan khốn kiếp này.
Lũ xác sống dùng bàn tay giơ bẩn xé khoang miệng đến màng tai Eun Bi, máu bắn tung tóe khắp nơi. Ma Kết bất lực gục xuống, không đủ can đảm để nhìn cảnh tượng đau thương đó…
.
.
.
“Na Young? Sao cậu lại ở một mình thế này?”
Xử Nữ đang mải chém giết thì bất ngờ đâm vào Na Young, anh suýt đứng tim vì tưởng đó là xác sống.
“Chị Eun Bi biến mất khi đi cùng mình! Xử Nữ, mình sợ lắm! Mình không muốn chết!”
Cô nắm chặt lấy cánh tay Xử Nữ, đôi mắt long lanh ngước nhìn anh như muốn cầu xin sự bảo vệ.
“Đi sát vào!”
Xử Nữ thở dài, cất giọng lạnh lùng. Có ai muốn chết đâu cơ chứ.
Với kỹ năng của mình, anh xử xong hết lũ xác sống đang vây quay nhanh gọn lẹ. Đầu chúng la liệt rơi xuống dưới đất, máu phun khắp nơi. Tiếng gió vi vu theo nhịp kiếm chém, động tác thật mềm mại và uyển chuyển.
Xác sống đổ ra từ khắp cánh rừng xung quanh trại.
Một con xác sống dẫm chân xuống sông, định băng qua để tới đây, nhưng tốc độ của nó khi xuống nước rất chậm, đúng hơn là yếu đi rõ rệt, thậm chí nó đã để cơ thể cuốn trôi theo dòng nước.
Dòng sông dài bất tận chưa biết dẫn tới đâu.
Xử Nữ như nảy ra ý tưởng gì đó…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!