Đại dịch [12 chòm sao]
Chương 29
Đối thủ cũng theo phản xạ mà chĩa hết súng về phía đồng đội cô. Cơ hội 50/50, Ma Kết dù rất hoang mang, sợ hãi, nhưng vẫn bất chấp lấy Song Tử ra để dọa nạt, bắt làm con tin. Làm thế này với đứa trẻ mười bốn tuổi thật sự rất quá đáng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Trên trán Ma Kết xuất hiện những đường gân tím do căng thẳng, mồ hôi cũng đổ nhiều hơn.
Dây thần kinh của ai cũng căng như dây đàn, bầu không khí xung quanh ngột ngạt đầy sát khí u ám. Đến một cái chớp mắt họ cũng không dám chớp, đồng đội của Ma Kết nín thở, lo lắng không biết cô sẽ hành động gì tiếp theo.
Thấy Thiên Bình và đàn em của hắn vẫn còn ngập ngừng, cô bèn liều lĩnh dí gần con dao vào cổ Song Tử hơn. Đầu nhọn của dao cứa vào thịt, làm rỉ một ít máu.
Đàn em của hắn thấy vậy liền dí súng vào đầu mọi người để trả thù.
“Ma Kết… tôi xin chị… đầu hàng đi”
Na Young run lẩy bẩy không nói nên lời. Đạn đã được nạp sẵn, nếu Ma Kết manh động, họ chắc chắn sẽ giết sạch chỗ người ở đây. Na Young có thể cảm nhận được vật cứng cáp ấy đang bị thô bạo ấn vào một bên thái dương của mình.
Thiên Bình nhìn Song Tử với ánh mắt đầy trách móc, sau đó anh quay lên nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm chứa cả một đại dương sâu thẳm ấy mà vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, bình tĩnh.
“Tôi sẽ giải quyết chuyện này thật công bằng. Tôi thả người cô, và cô thả người tôi”
Thiên Bình điềm tĩnh nói.
“Thế còn vũ khí??”
Ma Kết nghiến răng hỏi.
“Cô tham lam quá đấy. Vừa muốn thả người lại vừa muốn vũ khí, thật mất công bằng cho chúng tôi quá”
Anh đối đáp lại, rất thông minh và lịch sự.
“Chị là đồ khốn! Tôi sẽ giết chị!”
Song Tử cấu vào tay cô mà quát tháo ầm ĩ. Dù đau và rát nhưng Ma Kết vẫn không chịu buông tha.
“Im mồm! Nếu không tao sẽ giết mày!”
Ma Kết gằn giọng, đưa con dao vào sâu hơn.
“Aaaa”
Song Tử gào lên đau đớn, dù chỉ là bị trầy xước thôi nhưng nó vẫn rất xót. Ma Kết đang cố tạo ra nhiều vết thương trên cổ Song Tử khiến đối thủ phải hoảng sợ để đưa ra quyết định nhanh theo ý cô.
“Vậy cô chọn vũ khí hay những người này?”
Thiên Bình vẫn cố khiêu khích, thách thức dù cho mạng sống Song Tử có đang gặp nguy kịch thế nào đi chăng nữa. Anh biết Ma Kết sẽ không dám ra tay khi đồng đội cô vẫn còn trong tầm kiểm soát của anh.
“Anh! Không ổn rồi, xác sống đã mở được một bên phía đường vào và đang kéo đàn xuống đây!”
Một chàng trai chạy vào thông báo, phá tan bầu không khí căng thẳng. Anh gập người chống tay vào đầu gối, tranh thủ thở lấy thở để vì hết sức.
“Cậu nói sao?”
Thiên Bình ngạc nhiên, đôi mắt tinh anh ánh lên tia lo lắng. Anh quay sang nhìn Ma Kết, rồi lại ngó ra ngoài, vẻ mặt bỗng trở nên mất bình tĩnh và khó xử hơn bao giờ hết. Bên ngoài đang rất hỗn loạn, xác sống nhanh chóng đã tràn ngập xuống, tiếng súng bắn vang lên liên hồi.
“Kệ em đi! Hãy mau cứu lũ trẻ!!”
Song Tử gào lên.
Tiếng bước chân lũ xác sống đông đúc ngày một rõ hơn, chúng đang dần dần bịt kín toàn bộ thể tích của căn cứ dưới lòng đất.
“Vũ khí đang ở đâu???”
Xử Nữ cắt đứt sợi dây thừng, lao tới tóm lấy cổ áo Thiên Bình trừng mắt hỏi.
Thiên Bình lưỡng lự, không muốn trả vũ khí cho đám người lạ mặt này.
“Anh, Seung Hee và đám trẻ con đang gặp nguy hiểm! Chúng ta phải cứu họ”
Song Tử khóc lóc nói, cô bé gần như là đang cầu xin anh.
“Aaaaaaaaa!”
Tiếng hét thất thanh của Seung Hee vang lên.
Trong khi mọi người ai cũng hoảng loạn, hồn bay phách lạc vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột cùng một lúc. Song Tử nhân cơ hội cắn vào tay Ma Kết.
“Con bé này!”
Ma Kết giật mình, thả Song Tử ra vì quá đau, con bé cứ thế lao ra ngoài mà không quan tâm bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
“Song Tử!”
Thiên Bình vội vã đuổi theo, đàn em của hắn cũng xông ra ngoài chiến đấu. Ma Kết và Xử Nữ nhân cơ hội ở lại cố gắng cởi hết trói cho mọi người nhanh nhất có thể.
“Xác sống không đông lắm đâu, chúng ta phải tìm cách bịt lỗ hổng để ngăn chặn chúng”
Thiên Yết vừa được cởi trói liền chạy ra hé mở cửa, xem xét tình hình bên ngoài.
“Sao chúng ta phải giúp lũ người đó chứ?”
Ma Kết giận dữ phản đối
“Đó là cách duy nhất để ta lấy lại vũ khí!”
Thiên Yết cố phân tích tình hình cho cô hiểu.
“Và hơn nữa, ở đây có trẻ con. Tôi không thể nhẫn tâm làm ngơ được”
.
.
.
“Song Tử?? Em ở đâu?”
Thiên Bình chạy xung quanh trong mớ hỗn loạn, liên tục gọi tên Song Tử. Xác sống thấy vậy liền đuổi theo anh.
“Đoàng Đoàng Đoàng”
Thiên Bình cầm khẩu súng lục bắn chúng.
“Mẹ kiếp!”
Súng đã hết đạn. Anh giận tím người, cáu gắt ném nó xuống đất, rút con dao từ trong bao ra đâm vào đầu chúng. Máu bắn khắp nơi lên cơ thể Thiên Bình, máu của xác sống rất nóng và tanh, thật khiến người khác có cảm giác buồn nôn kinh tởm.
Một mình anh không thể chống chọi cả nhóm xác sống đó được, thoáng chốc đã bị chúng đàn áp, vồ tới tấn công. Thiên Bình dùng hết sức lực đẩy chúng ra, hết đấm đá rồi lại đâm chém. Giờ đã không kịp chạy thoát nữa rồi, chỉ có thể đối mặt.
.
.
.
Xử Nữ sử dụng toàn bộ những vật ở đây có thể lấy làm vũ khí được: dây thừng, búa. Anh đã tìm ra nguồn gốc tạo điều kiện cho xác sống xuống dưới lòng đất, không đâu xa chính là nơi bắt đầu của họ.
“Cậu kiếm được cái búa ở đâu vậy?”
Ma Kết đi cùng Xử Nữ sâu vào trong. Họ phát hiện ra một lối đi lên trên, nó giống như một cái lối thoát hiểm nhỏ vậy.
“Vũ khí tự tới tìm tôi”
Anh cười nhếch mép trả lời.
Cái tên này lúc nào cũng nửa đùa nửa thật. Ma Kết đảo mắt chán chường coi như điếc không nghe thấy gì.
“Cậu định giải quyết thế nào?”
Cô hỏi, trèo lên trên cái thang, nó hơi bấp bênh một chút.
“Tạm thời là lấp miếng gỗ vào đã, còn lại ta sẽ để họ tự lo”
Xử Nữ đáp.
“Grr…grrrrr…”
Vài con xác sống đã tiến được vào đây, chúng đi gần đến cái thang nơi họ chuẩn bị rời khỏi lòng đất.
Ma Kết hốt hoảng đẩy nhanh tiến độ, nhưng cái thang thật gây khó dễ cho cô, nó lắc lư và không vững chắc chút nào. Xử Nữ ở bên dưới đợi Ma Kết trèo hẳn lên rồi mới dám hành động.
Xác sống đang tiến vào gần và đông hơn, Xử Nữ nhanh nhẹn lấy búa đập vào đầu chúng. Máu chảy dọc từ đỉnh đầu xuống dưới.
Anh tiếp tục xử lý những con xác sống khác bằng cây búa. Động tác uyển chuyển, điêu luyện. Hết đập vào hốc mắt, gáy rồi lại vào đầu. Nhìn chúng thật ghê tởm và đáng khinh bỉ.
Ma Kết trèo lên trên, cô mở hé miếng gỗ ra nhìn. Xác sống đang thi nhau bước xuống phía đầu bên kia, cách nơi này khoảng ba mươi bước chân.
“Ma Kết, khoan đã!”
Xử Nữ thở dốc sau khi đã tiêu diệt hết lũ xác sống.
“Sao vậy?”
Cô nhìn xuống hỏi.
“Chúng ta không thể đấu lại với chúng đâu, phải có cách nào khác”
Anh nói.
“Cởi áo chị ra”
“Hả??”
Ma Kết giật mình, theo bản năng mà lấy tay che người.
“Chị đang tưởng tượng cái gì vậy hả? Cởi áo choàng ra”
Xử Nữ thở dài.
Ma Kết dù không hiểu nhưng vẫn phải gượng gạo cởi áo choàng ra ném xuống cho anh.
Xử Nữ lấy búa đập vào bụng con xác sống làm máu bắn loang lổ khắp nơi. Hành động đó khiến Ma Kết hơi ngạc nhiên, trông cậu ta khác gì tên bệnh hoạn đang đùa nghịch với cái xác không.
“Cậu làm trò gì thế??”
Ma Kết hỏi, đồng tử giãn ra hết cỡ. Thời gian không còn nhiều, và giờ cậu ta đang muốn khám phá cái tử thi đó sao?
Bụng xác sống bị đập tới nỗi nát bét. Họ tận mắt chứng kiến nội tạng hôi thối bên trong thi thể đang phân huỷ ấy. Nạn nhân đã chết lâu ngày, mùi tử khí phát ra tới mức buồn nôn. Ma Kết không nhịn nổi, bèn quay đi nôn khan.
Xử Nữ tập trung lấy máu xác sống bôi lên áo cô. Thoáng chốc chiếc áo choàng đã nhuốm màu đỏ sẫm, đong lại những cục máu đông trông thật khiếp tởm.
“Mặc vào”
Xử Nữ nói.
“Cậu bị điên sao?”
Ma Kết sửng sốt, nhìn chiếc áo choàng từ đen chuyển sang đỏ mà rợn cả người. Cả đời cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mặc thứ gì khủng khiếp như vậy.
“Muốn trà trộn vào thì phải trở nên giống chúng”
Anh đáp, đưa chiếc áo lên cho cô. Ma Kết lưỡng lự một lúc rồi cũng cầm lấy nó mặc lên người, nét mặt dè chừng, kinh hãi . Thật sự cái mùi hôi thối tanh lòm này khiến cô muốn chết luôn chứ không phải muốn nôn nữa.
“Cầm luôn chiếc búa này đi”
Xử Nữ nói, đưa nó cho cô.
Ma Kết nhận búa và áo choàng, cô nín thở, đội chiếc mũ gắn liền với áo choàng lên, nhìn ra ngoài đợi thời cơ sau đó mới dám leo lên.
Ma Kết chậm rãi bước vào bầy xác sống. Không biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu, nhưng nếu không đánh liều thì sẽ chẳng bao giờ có được thứ mình cần.
Xử Nữ ở dưới vô cùng lo lắng, thoáng chốc lại ngó lên kiểm tra.
Đám xác sống dường như chẳng thèm ngó ngàng gì tới Ma Kết. Có thể do bề ngoài của cô quá giống chúng, hoặc cũng có thể do mùi máu hôi tanh của xác sống đã lấn át đi hương hoa nhài trên cơ thể Ma Kết, làm xác sống không thể phát hiện ra được. Dù là gì đi chăng nữa thì cách này cũng rất hiệu quả. Ma Kết cười thầm trong lòng, muốn báo tin vui cho Xử Nữ, nhưng có lẽ cô phải hoàn thành xong việc cần làm trước đã.
Cô khập khiễng bước đi, bắt chước xác sống chuẩn xác nhất có thể.
Miếng gỗ lớn bị xác sống đi qua vô tình đá văng ra. Cô không lấy làm lạ vì sao nơi trốn thoát ở dưới lại bị phát hiện. Ánh sáng dưới lòng đất đã thu hút chúng.
Cô bước tới gần miếng gỗ, đá nhẹ nó gần lỗ hổng hơn. Tim Ma Kết đập như trống trận sợ hãi, chẳng may chúng phát hiện thì coi như cô hết đường thoát.
Vẫn chưa vào…
Ma Kết giả vờ đi qua đi lại, mục đích là để khều tấm gỗ vào đúng vị trí. Trông cô thật đần độn với cái bộ dạng này, miệng thì không ngừng rên rỉ thều thào bắt chước xác sống.
Cuối cùng cũng vào. Ma Kết mừng rỡ mỉm cười, giờ cô phải quay về thôi…
Cô quay gót bỏ đi, ai ngờ bị hụt một bước do bước nhầm vào phần mặt đường bị lõm. Ma Kết ngã xuống ngay trước mặt xác sống.
“GRRRRR”
Chúng phát hiện ra có người, liền lao tới. Cô giật mình đứng dậy bỏ chạy, lấy búa phang vào đầu những con cản trở lối đi. Thật xui xẻo quá đi mất! Ma Kết chỉ biết thầm tự trách bản thân, cắm mặt cắm mũi chạy về nơi Xử Nữ đang chờ sẵn.
“Đóng vào đóng vào!!!”
Ma Kết lao xuống như bị ma đuổi, nhưng ai cũng biết xác sống còn đáng sợ hơn ma quỷ gấp vạn lần.
Xử Nữ đang đứng trên cái thang liền mất thăng bằng mà ngã xuống, cũng may Ma Kết đã kịp bịt miếng gỗ lại.
“RẦM”
Chiếc thang đổ xuống, Ma Kết ôm chặt lấy Xử Nữ hoảng sợ, bàn tay run rẩy bám vào đôi vai gầy của anh.
“Nào đi ra, nặng quá đấy!”
Xử Nữ khó chịu nói, toàn thân anh đau điếng khi bị ngã ở độ cao xuống.
Ma Kết có “tấm đệm” để hạ cánh nên không bị thương, cô cười khúc khích ngồi dậy.
“Không sao chứ?”
Cô hỏi.
“Chị nhìn mà không biết sao?”
Anh đáp, ngồi dậy vươn vai, xoa tấm lưng tội nghiệp đáng thương của mình.
“Nhanh nào Xử Nữ! Chưa xong đâu!”
Ma Kết đứng dậy, chìa tay kéo Xử Nữ đứng lên.
Anh xoay vai một lúc rồi cùng cô chạy đi giải quyết sự việc trước khi nó đi quá xa.
.
.
.
Thiên Bình chạy tới phòng trẻ em, nơi tụ tập đông xác sống nhất. Cũng may chúng chỉ đứng ngoài cửa đập chứ chưa vào trong.
Nhìn thấy bóng người quen thuộc đang giết xác sống, Thiên Bình lên tiếng gọi:
“Samuel?”
Chàng trai tên Samuel hơi giật mình khi nghe thấy có người gọi, nhưng vẫn tập trung cao độ giết xác sống. Anh đeo một chiếc găng tay có năm móng sắc nhọn dài khoảng 10cm, liên tục cào và chọc vào đầu xác sống.
“Này giúp em đi chứ, lũ trẻ vẫn an toàn, xử hết đám này đã”
Samuel cười khành khạch, lấy làm thú vị khi giết xác sống. Ánh mắt anh nhìn chúng đầy hiếu kỳ chứ chẳng mấy sợ sệt.
Thiên Bình đành chịu thua, tên khờ đó lúc nào cũng cợt nhả như vậy hết, ngay cả những lúc nguy hiểm nhất.
Thiên Bình nhanh chóng hùa vào xử đám xác sống cùng đồng đội. Tiếng dao đâm và tiếng súng bắn qua bắn lại vang lên suốt quá trình giết xác sống. Máu đã vấy bẩn đôi tay của họ.
Cánh cửa phòng trẻ em đổ xuống, xác sống đã tấn công vào đó.
“Trời ơi, thật phiền phức quá mà”
Samuel phàn nàn, chạy vào trong cứu lũ trẻ tội nghiệp.
“Không, đừng giết chúng! Tôi xin các người!!”
Lũ trẻ ngồi co ro cùng Seung Hee ở góc tường, cô ôm chặt chúng, người run lên vì sợ hãi, hoảng loạn. Bọn trẻ con khóc ầm ĩ, đơn giản vì chúng chưa bao giờ gặp thứ gì kinh khủng như vậy. Làn da xác sống bị bong ra, đung đưa trước mặt lũ trẻ, máu me be bét khắp nơi trên cơ thể, đôi mắt đục ngầu, đỏ lòm. Miệng không ngừng há to để chuẩn bị ăn thịt thịt.
“Tôi xin các người! Đừng ăn thịt chúng!”
Seung Hee đang làm một hành động rất ngớ ngẩn, đó là cầu xin xác sống. Có lẽ người phụ nữ này hoàn toàn không hiểu gì về thực trạng đang diễn ra trên thế giới ngày nay.
“Lũ khốn!”
Một cô gái chạy vào ngăn cản, nhưng ngay lập tức đã bị xác sống đè ra xé nát, ăn thịt trước mắt lũ trẻ.
“AAAAAAAAAAAAA”
Seung Hee nhắm mắt gào lên, cái quái gì đang diễn ra thế này???
“Đoàng đoàng đoàng”
Tiếng súng nổ rất lớn, xác sống lần lượt bị đạn bắn chết hết. Người đã cứu sống họ không phải Samuel, mà là…
“Tôi là Park Woo Jin, xin lỗi vì đã làm cô hoảng sợ”
Woo Jin giới thiệu, tay cầm khẩu súng tiểu liên.
“Tôi… tôi là Seung Hee… bảo mẫu của trại trẻ mồ côi…”
Seung Hee run rẩy giới thiệu. Những đứa trẻ giương đôi mắt long lanh lên nhìn anh.
“Ngồi im đây bảo vệ cho lũ trẻ nhé, tôi sẽ giúp cô”
Woo Jin mỉm cười. Nụ cười khiến người khác cảm thấy thật yên tâm như được bao bọc, che chở.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!