Đại dịch [12 chòm sao] - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Đại dịch [12 chòm sao]


Chương 47


“Chuyện này thật sự rất điên rồ”

Xử Nữ vò đầu bứt tóc, nghĩ tới những thứ mình vừa chứng kiến mà hãi hùng. Đã bốn giờ sáng- màn đêm khuya khoắt hay sáng sớm tinh mơ anh cũng mặc kệ, căn phòng vẫn sáng chưng, cùng Samuel và Song Tử ngồi tĩnh tâm sau cú thót tim vừa rồi. Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, chỉ chứa duy nhất hình ảnh những cái xác lạnh ngắt kinh dị ám ảnh ấy.

“Song Tử, sao em biết anh ở đó mà tới giúp?”

Trong khi Xử Nữ đang điên loạn vì chuyện kia thì Samuel vẫn ưu tiên sự an toàn của Song Tử đầu tiên mà quan tâm hỏi han cô bé.

“Linh cảm”

Cô bé đáp.

“Lần sau đừng làm vậy nhé, nguy hiểm lắm”

Cậu khẽ xoa đầu cô và dặn dò cẩn thận.

“Vậy các anh đã thấy gì trong căn phòng ấy…?”

Song Tử run run hỏi.

Cái cảm giác đi cùng Ji Young Chul một mình tới phòng vệ sinh khiến cô bé sợ hãi tột độ, tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Đối với cô, hắn ta không là sát nhân thì cũng là tên thần kinh trốn trại.

“Không có gì trong đó cả”

Xử Nữ nói dối, không muốn đứa trẻ chưa trưởng thành như Song Tử phải nhúng tay vào.

“Nói thật đi”

Song Tử liền lập tức nhận ra bởi ánh mắt bối rối kỳ lạ của anh.

“Không có gì thật mà”

Samuel nói đỡ cho Xử Nữ.

Song Tử khoanh tay trước ngực nhìn hai chàng trai với ánh mắt đầy ngờ vực. Rõ ràng là có gì đó mờ ám lắm!

“Mà này, nãy cậu làm gì mà tạo tiếng động to thế? Không có Song Tử thì chúng ta chết chắc rồi!”

Xử Nữ chợt nhớ ra trong lúc đang trốn thì đâu đó quanh phòng có tiếng “cộp” vang lên bất ngờ. Giống như Samuel sơ xuất va vào giường vậy.

“À, lúc đó tôi cũng đau tim lắm. Cơ mà không phải anh là người tạo ra nó sao?”

Samuel ngạc nhiên.

Cậu cũng nghe thấy tiếng “cộp” và khá chắc đó là do Xử Nữ gây ra.

“Không? Tôi tưởng cậu?”

Anh đơ một giây.

Nếu không phải Xử Nữ, không phải Samuel, thì chẳng lẽ là ma? Tiếng động ấy rõ ràng là do con người tạo ra khi vô tình hoặc cố tình đập vào vật gì đó mà…

“Đừng đùa nữa không vui đâu”

Samuel hơi rợn sống lưng.

“Ai đùa với cậu?”

Anh nhíu mày, cảm giác rợn tóc gáy bắt đầu xuất hiện. Đây giống như mấy mẩu truyện ngắn creepypasta mà anh thường đọc hồi còn học cấp hai. Không lẽ có ma thật?

“Thôi các người im đi ghê quá!!”

Song Tử ôm lấy cánh tay Samuel kêu lên. Ngoài trời tối om om, gió thì thổi vi vu vi vu, ai lại đi kể mấy cái chuyện kinh hãi thế này, khác gì tra tấn tinh thần đâu?

Xử Nữ thầm nghĩ biết đâu tên tiến sĩ đó lại điên rồ tới mức chơi ngải…

“Chắc không có chuyện đó đâu nhỉ…”

Anh nhìn Samuel với đôi mắt ánh lên nỗi lo âu, tò mò về căn phòng bí ẩn ấy. Rốt cuộc sự thật bên trong đó là gì…?
.
.
.
Mới sáng sớm tinh mơ, Bảo Bình đã vui vẻ nhảy chân sáo tới phòng thí nghiệm của tiến sĩ Ji Young Chul. Cô vừa đi vừa nhún nhảy, nhẩm miệng ngân nga theo đoạn điệp khúc của bài hát yêu thích. Mái tóc dài màu tím mộng mơ được cô cột cao chéo sang thành đuôi ngựa, làm gương mặt gọn gàng và sáng sủa hơn mọi ngày. Dù đã hai mươi hai tuổi nhưng tâm hồn và nét mặt cô vẫn còn rất vô tư hồn nhiên ngây thơ như học sinh. Hành động của Bảo Bình lúc này khiến cô nhìn dễ thương và vô tội vô cùng. Đôi môi chu lên như mỏ vịt hát hò phấn khởi, xem ra hôm nay tâm trạng cô rất tốt.

“Chào bác, hôm qua bác ngủ ngon chứ?”

Bảo Bình khẽ đẩy cửa bước vào phòng.

“Không. Mấy con chuột phiền phức khiến ta phải mệt mỏi”

Tiến sĩ trả lời với thái độ cười cợt trêu đùa.

“Ở đây mà cũng có chuột sao?”

Bảo Bình ngạc nhiên, nhà cao cửa rộng sạch sẽ thế này, đâu ai nghĩ là sẽ có chuột?

“Có”

Tiến sĩ nở nụ cười nham hiểm khiến cô hơi rùng mình. Ông tuy thân thiện và nhiệt tình thật đấy, nhưng đôi khi biểu hiện lạ lẫm quái thai của ông sẽ khiến người khác phải sợ hãi, may là cô quen rồi.

“Các bạn cháu nói sẽ ở đây giúp đỡ tới khi nào bác tìm ra vắc-xin chấm dứt căn bệnh này”

Cô nói, một quyết định khó khăn và liều lĩnh của các cô gái/chàng trai trẻ. Xem ra danh tiếng của tiến sĩ đủ để khiến họ tin tưởng và chấp nhận hy sinh thời gian vàng bạc của mình.

“Ta rất biết ơn các cháu. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé”

Ông mỉm cười.

“Vâng. Cảm ơn bác”

Cô nói.

“Cháu giống mẹ thật đấy”

Tiến sĩ chăm chú nhìn hai đôi mắt nhỏ xinh tinh nghịch kia và đôi môi điểm nhấn đặc biệt của cô. Mọi người thường chê nó hơi giống mỏ vịt nhưng trong mắt tiến sĩ thì lại đáng yêu lạ thường. Đó là ấn tượng đầu dễ nhớ nhất mọi người nghĩ về cô: đôi môi vịt.

“Dạ…”

Cô xấu hổ đáp, nghĩ tới chuyện đây là tình cũ của mẹ mình mà thấy sởn hết cả gai ốc.

“Vậy cháu đi nhé!”

“Bảo Bình này”

Chưa kịp để cô bước chân ra khỏi phòng, tiến sĩ đã gọi cô quay lại.

“Tò mò quá có ngày bỏ mạng đấy. Nói với các bạn thân mến của cháu thế nhé”

Ông nhếch mép cười.

“Vâng…”

Bảo Bình ngu ngơ rời đi, vẻ khó hiểu hiện hữu trên khuôn mặt. Cô thắc mắc tiến sĩ đang nói điều kỳ lạ gì vậy nhỉ?
.
.
.
Thiên Yết lướt qua hành lang, tình cờ gặp Xử Nữ đang say sưa mải mê bắn xác sống ở khoảng cách xa. Xem ra anh đang tập luyện kỹ năng bắn tỉa của mình.

Nhìn anh khiến cô bất giác mỉm cười, con người làm việc gì cũng dồn hết tâm huyết và tập trung cao độ. Cô rất thích ngắm nhìn anh làm việc.

Thiên Yết bước chậm rãi tới cạnh Xử Nữ và chống khuỷu tay lên lan can kính, hướng về phía anh đang chĩa súng.

“Cậu có vẻ thích thú với việc bắn xác sống nhỉ?”

Thiên Yết hỏi.

“Tôi ngồi đợi mãi còn chẳng có con ma nào nữa là xác sống”

Xử Nữ thở dài đặt khẩu súng xuống.

“Tôi nghe Na Young kể hết rồi. Cậu cũng lanh phết ha”

Cô cười khúc khích trêu chọc cậu.

“Tôi không có thời gian yêu đương đâu. Chị hiểu mà, có nhiều chuyện xảy ra… Và tôi…không thể”

Xử Nữ lạnh lùng đáp. Chính anh cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì và muốn gì nữa…

“Hầu hết sự lo sợ của con người là vô tác dụng”

Cô khoanh tay dửng dưng nói.

Thiên Yết biết rõ Xử Nữ là tên kỹ tính, quy củ, hắn ta không bao giờ bắt đầu việc gì mà không có tính toán kỹ lưỡng hay trật tự nhất định, thống nhất.

“Chẳng phải chị vẫn luôn lo sợ vẩn vơ sao? Đúng là chỉ biết nói mồm”

Anh cười khẩy nhìn cô.

“Tôi hơn cậu hai tuổi đấy, tất nhiên là sẽ có nhiều kinh nghiệm sống hơn rồi”

Cô đáp bằng giọng đanh thép, vênh váo.

“Nhìn chị đau khổ vì tên Woo Jin ấy là tôi đủ hiểu rồi”

Xử Nữ vừa nói vừa dọn đồ vào cặp.

“Có đau khổ nhưng tôi vẫn hạnh phúc vì đâu đó trong nỗi đau ấy tồn tại tình yêu”

Cô mỉm cười.

“Tôi không hiểu, và cũng không có ý định hiểu”

Anh trả lời ngắn gọn.

“Đúng là cứng đầu”

Thiên Yết phì cười trước vẻ bảo thủ xen lẫn chút ngu ngơ của chàng trai này.

“Mà cậu gọi Na Young ra ăn cơm giúp tôi được không? Sắp tới bữa trưa rồi, tôi còn phải vào chuẩn bị nữa! Một mình Da Hyun loay hoay từ sáng đến giờ rồi”

Thiên Yết cười đầy mưu mô, sau đó cô vội chạy đi trong khi anh còn chưa kịp từ chối.

“Đúng là bà chị lắm trò mà”

Xử Nữ thở dài, thầm nghĩ mọi người thật mất công tốn sức khi cố gắng ghép đôi anh và Na Young, dù sao hai người họ cũng sẽ chẳng bao giờ thành đôi được.

Anh về phòng cất vũ khí của mình sau đó mới tới phòng cô. Xử Nữ hơi ngượng ngùng và xấu hổ vì chuyện hôm trước, cô đã sấy tóc, tâm sự, thả thính, và còn tỏ tình anh nữa… Thật là… Đắn đo mãi một hồi lâu, anh mới dám đưa tay lên gõ cửa.

“Na Young? Thiên Yết nói mình gọi cậu ra ăn cơm”

Thấy không có ai trả lời, anh liền chủ động mở lời trước.

“Mình mệt lắm, có lẽ bị cảm lạnh rồi”

Na Young cất giọng yếu ớt. Giọng cô hôm nay nghe lạ lạ, có lẽ do bị ốm.

“Cậu ổn chứ? Có cần mình giúp gì không?”

Anh hỏi cho có lẽ.

“Mình ổn. Mình đi ngủ đây, đừng làm phiền mình”

Cô đã nói đến vậy rồi nên anh chẳng dám lắm lời thêm gì nữa, chỉ biết đút tay túi quần rời đi. Cô hôm nay thật lạnh lùng… Không giống Na Young hoạt bát nói nhiều ngày nào, có lẽ do đang mệt nên tính khí thất thường chăng? Điều này khiến Xử Nữ cảm thấy không thoải mái, có chút ngứa ngáy trong lòng. Một giây anh đã có suy nghĩ rằng cô ấy chán mình rồi… Không phải vì tỏ tình bị từ chối mà bỏ cuộc đấy chứ?!

“Sao mình phải quan tâm nhỉ?”

Anh tự nhủ. Chính miệng tuyên bố rằng không có thời gian để suy nghĩ về chuyện yêu đương mà giờ lại suy nghĩ vớ vẩn. Thật ngu xuẩn…
.
.
.
“Con bé ốm nặng lắm sao? Con bé có đói không? Có cần uống thuốc không?”

Thiên Yết sốt sắng hỏi Xử Nữ ngay khi cậu vừa đặt chân vào phòng bếp.

“Tôi không biết. Cô ấy nói muốn đi ngủ”

Anh nhún vai đáp.

“Lát tôi mang cháo cho con bé vậy…”

Cô thở dài.

“Cháu sẽ giúp bác mà, bác cho cháu tham gia xét nghiệm với”

“Cháu chỉ giỏi phá hoại thôi”

“Đi mà bácccccc!!!”

Bảo Bình và Ji Young Chul nói chuyện ngoài phòng ăn. Nghe giọng tiến sĩ khiến Xử Nữ nhớ lại chuyện hôm qua, bỗng cảm thấy chột dạ sợ hãi lạ thường.

“Mọi người đủ hết rồi, mau giúp tôi dọn cơm ra đi”

Thiên Yết đưa đĩa rau cho Xử Nữ.

“Cậu sao thế? Có chuyện gì à?”

Thấy Xử Nữ mặt đờ đẫn như đang suy nghĩ về điều gì đó, cô liền đặt câu hỏi.

“À không không”

Anh giật mình nhận lấy đĩa rau và bưng ra ngoài.

Mọi người đã tập trung ở bàn ăn đầy đủ. Người khiến anh phải chú ý nhất là tiến sĩ Ji Young Chul. Xử Nữ đưa mắt nhìn Samuel một cái để thăm dò tình hình, cậu gật đầu ám chỉ rằng mọi thứ vẫn ổn, sau đó anh mới cảm thấy yên tâm hơn mà ngồi xuống dùng bữa.

“Các cháu thích nơi này chứ?”

Ông cất tiếng nói.

“Rất tuyệt vời thưa bác!”

Song Tử thảo mai nịnh bợ.

“Các cháu thích là ta vui rồi”

Ông mỉm cười.

“Vòi nước trong phòng cháu bị hỏng, nhiều lúc phải tắm nước lạnh, hơi khó chịu chút xíu”

Da Hyun nói.

“Ơ mà Na Young đâu?”

Thiên Bình ngó nghiêng xung quanh khi thấy thiếu thiếu một thành viên quen thuộc.

“Cậu ấy bị ốm, đang nằm ở trong phòng”

Xử Nữ đáp.

“Kỳ lạ ghê… Đang yên đang lành… không phải con bé giả ốm để tránh mặt cậu chứ? Hai đứa có chuyện gì sao?”

Bảo Bình tò mò hỏi.

“Vì Xử Nữ phũ phàng quá chứ sao, cậu ta lúc nào cũng tỏ ra mình rất gì và này nọ với con gái”

Da Hyun bĩu môi trêu chọc.

Mặc kệ mọi người đang bàn tán gì về mình, Xử Nữ chỉ chăm chăm nhìn vào thứ gây chú ý ngay trước mắt.

Đó là vết máu đáng nghi trên cổ áo của tiến sĩ. Vết máu đó thể hiện chuỗi âm mưu đang nghi của ông ta.

“Tiến sĩ, trên áo ông…”

Chưa kịp để Xử Nữ lên tiếng, Thiên Bình đã để ý và hỏi trước.

“Sao cơ?”

Ông cúi xuống nhìn vào nơi Thiên Bình đang chỉ tay. Vết máu mờ nhạt nằm ở gần cổ áo.

“À…”

Tiến sĩ hơi ấp úng, vẻ mặt của ông lúc này khiến Xử Nữ càng thêm nghi ngờ.

“Tôi thật bất cẩn! Có mấy con chuột cũng để bẩn áo”

Ông ta nói dối. Xử Nữ biết rõ. Cái vẻ lúng túng bối rối ấy đã nói lên sự thật. Nhưng tại sao lại phải nói dối? Và quan trọng hơn, lý do ông ta che giấu xác người trong nhà là gì?

“Bác phàn nàn về chuột từ sáng nay rồi. Cháu nghĩ bác nên dùng bẫy hoặc xịt thuốc đi”

Bảo Bình góp ý.

“Được rồi. Ta đi đây. Các cháu cứ tự nhiên”

Ông vội vã bỏ đi.

Người đàn ông này đang âm mưu chuyện gì, Xử Nữ có cảm giác nó sẽ chẳng tốt đẹp mấy. Anh phải đề phòng và cảnh giác cao độ để giữ cho mạng sống của chính mình và mọi người an toàn…
.
.
.
Xử Nữ vừa đi dọc trên hành lang vừa ngẫm nghĩ, cố ghép những chứng cứ mình tìm được thành một bức tranh chính xác nhất. Nhưng càng nghĩ anh càng không hiểu, rốt cuộc ông ta có ý đồ gì? Ông ta liệu có phải là hung thủ giết người không? Và còn tiếng động vang lên đột ngột ngày hôm ấy nữa, nó từ đâu ra?

“Xử Nữ? Cậu làm gì mà cứ như người mất hồn thế?”

Anh bất ngờ gặp Thiên Yết cùng khay cháo trên tay đang đi ngược hướng với mình.

“Chị mang đồ ăn tới cho Na Young à?”

Xử Nữ hỏi.

“Ừ. Nhưng con bé không ăn, còn nói tôi để yên cho nó ngủ nữa. Có lẽ Na Young mệt lắm”

Cô lo lắng nói.

“À, hay cậu mang tới cho nó đi. Biết đâu lại bật dậy ăn luôn!”

Cô hí hửng dí khay cháo vào tay anh.

“Không đâu!”

Xử Nữ từ chối, nghĩ tới chuyện anh bị đối xử phũ phàng mới đây mà thấy nhục nhã.

“Vậy tối mang nhé! Hứa đấy!”

Thiên Yết nói rồi rời đi.

“Thật là…”

Anh thở dài chấp nhận số phận đưa cháo của mình.

Bỗng Xử Nữ chợt nhớ ra Samuel hẹn gặp anh ở ngoài phòng khách sau bữa trưa, liền đi tới để gặp cậu.

“Anh đúng là tên cao su”

Samuel tỏ ý trách móc ngay khi vừa chạm mặt.

“Cậu liệu có thấy những gì tôi đã thấy?”

Anh vào thẳng vấn đề chính.

“Tất nhiên là tôi có để ý. Nhưng tôi không hiểu lý do ông ta đối xử tốt với chúng ta là gì?”

Samuel nghi ngờ.

“Cái này rất khó nói…”

Anh nói, mắt nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa kính lớn mà Samuel đã bắn vỡ hôm trước. Mảnh thuỷ tinh vỡ vụn nằm bừa bộn trên mặt sàn vẫn chưa ai dọn, giống như những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu anh hiện giờ…

“Chúng ta có thể bàn lại với mọi người nếu rời đi là cách tốt nhất”

Samuel nêu ý kiến.

“Không được đâu, họ đã quyết tâm tới tận đây. Cậu nghĩ gì họ rời đi chỉ vì suy luận không có bằng chứng của chúng ta?”

Anh phản đối.

“Vậy chỉ cần ba mặt một lời là được mà?”

Cậu thở hắt ra đầy mệt mỏi, não như sắp nổ tung đến nơi.

“Tôi có cảm giác mọi chuyện không đơn giản vậy…”

Xử Nữ nói.

“Anh định kéo dài đến bao giờ?”

Samuel dần mất kiên nhẫn. Thế này không được, thế kia cũng không được. Cậu không hiểu nổi Xử Nữ đang tính toán điều gì nữa?

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể hỗ trợ người không có mục đích. Đó là cách làm việc của tôi”

Đợi mãi không thấy Xử Nữ lên tiếng, Samuel đành nói lời tạm biệt trước.

“Cậu…”

Xử Nữ nửa ngỡ ngàng nửa lo sợ, liệu anh sẽ gánh vác mọi thứ một mình được chứ?

“Tôi sẽ không tiết lộ chuyện này cho ai đâu. Thế nên anh đừng lo. Tôi xin phép!”

Samuel rời đi ngay sau khi kết thúc câu nói. Mọi thứ thật sự đã đi đến mức giới hạn của cậu.

“Suy cho cùng thì mày vẫn phải giải quyết mọi thứ bằng chính sức mình thôi…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN