Đại dịch [12 chòm sao] - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Đại dịch [12 chòm sao]


Chương 5


1 tuần trôi qua…

Bạn đã bao giờ thắc mắc rằng, vì sao mình lại sinh ra trên cõi đời này chưa?

Tôi thì có.

Đôi khi, tôi cảm thấy sự có mặt của mình trên thế gian này là một gánh nặng, một sự thất bại của tạo hoá. Thay vì sinh ra tôi, trần thế có thể nhường sự ra đời cho một ai đó hữu ích hơn, tốt đẹp hơn. Nhưng không, một Thiên Yết đã được ra đời.

Tôi chán ghét bản thân tới mức đã có lúc từng ước rằng mình chưa bao giờ tồn tại. Nhưng cái chết lại không đơn giản thế. Chẳng cái chết nào diễn ra trong êm đềm và thanh thản hết. Kết thúc cuộc sống không phải là sự giải thoát, đó là sự nhục nhã, chịu thua trước số phận. Dù trần thế có chứng minh sự sống của tôi là sai lầm đến đâu, thì tôi vẫn sẽ tiếp tục sống để thể hiện cho bản thân thấy rằng, tôi sinh ra là có lý do.

Giờ thì thắc mắc đã được giải đáp. Vì sao mình lại sinh ra trên cõi đời này ư? Chả ai có thể trả lời điều đó ngoài tôi. Không ai có quyền quyết định cuộc sống của tôi hết.

Tôi đã luôn nghĩ mình là người bất hạnh nhất trần gian này. Nhưng được sống sót sau vụ khủng hoảng đang diễn ra trong thành phố mà tôi ở quả là một điều kỳ diệu.

Tuần vừa qua, tôi luôn tìm đủ loại cách để liên lạc với thành viên trong gia đình mình. Nhưng lần nào cũng như lần nào, không một ai nghe máy cả. Họ đang làm gì, ở đâu, còn sống không hay đã chết. Tôi chỉ biết cầu nguyện và giữ vững trạng thái lạc quan hết sức có thể.

Cuộc sống ở đại sứ quán cùng mọi người hiện tại khá ổn và yên bình. Ngoài Hatake và Xử Nữ ra thì còn nhiều người khác đang trú ẩn tại đây nữa. Điều tuyệt vời là không chỉ mình tôi là người Hàn Quốc.

Xử Nữ khoe thành tích cứu được một số người trên đường giải thoát, chạy trốn khỏi trung tâm thành phố. Cậu ta cho rằng càng đông người càng tốt, hơn là chết đơn độc một mình. Còn tôi thì thấy đó là suy nghĩ thật ngớ ngẩn, chính vì sự đông đúc đó mà giờ lương thực đang cạn dần trong đại sứ quán. Nội bộ còn khó nói hơn nhiều, tôi cảm thấy mình chả thể hòa nhập với mọi người ở đây. Kiềm chế cái tôi trong môi trường tập thể cũng đâu hề dễ dàng gì, toàn bộ ở đây là người lạ, tôi không quen với cảm giác này. Mâu thuẫn, xích mích rất dễ xảy ra. Theo cách nhìn trực quan của mình, tôi cho rằng sớm hay muộn thì tất cả mọi thứ ở đây sẽ tan rã, tôi không thể ở đây quá lâu được, đây không phải cuộc sống của tôi. Tôi phải tìm cách di chuyển đến nơi khác và tìm lại gia đình. Tất nhiên là sẽ không quay về Seoul, nơi đầy rẫy xác sống ghê tởm đó.

Còn về anh chàng Hatake, tôi nợ anh ấy cả một đời. Xử Nữ kể rằng Hatake quay lại tìm vợ ở Seoul với hy vọng cô ấy vẫn còn sống.

Nhưng khi quay về đó, anh ấy nhận ra nơi xác sống đi lại xung quanh ấy đáng sợ và khủng khiếp hơn mình tưởng. Máu me be bét, cả toàn thành phố tràn ngập xác sống, gần như là không có lối thoát.

Hatake nói rằng vợ mình không thể sống qua đêm bệnh dịch lan tràn đó được, khả năng cô bị xác sống bắt là rất cao.

Thế mới nói, con xác sống tôi gặp không đáng sợ và kinh tởm bằng những gì đang thật sự diễn ra ngoài kia.

Cả đại sứ quán Nhật vào trung tâm thành phố dự hội nghị quốc tế, nhưng đúng tối hôm ấy bệnh dịch đã lan ra khắp nơi và giết chết hết người thân quen của họ.

Sáng hôm tôi suýt chết là lúc Hatake nuôi hy vọng hão huyền quay lại tìm vợ. Thật may mắn khi anh ấy đã thấy tôi trên vỉa hè, sắp bị cắn bởi con xác sống quái thai đó. Anh ấy cũng rất cẩn thận khi đã đánh ngất và trói tôi lại trên xe cả quãng đường về tới đại sứ quán đề phòng tôi bị cắn và biến đổi, nhưng phải công nhận là anh ta đánh đau thật.

Còn chiếc váy trắng, có một cô bé trong đại sứ quán đã thay giúp tôi. Cô bé tên là Natsuko. Khi lau sạch những vết máu trên người, Natsuko đã kiểm tra rất kỹ càng và khẳng định rằng không có vết cắn nào trên người tôi. Cô bé xin phép mọi người với mong muốn là cởi trói ra. Nhưng sự cầu toàn của Xử Nữ không cho phép cậu ta làm vậy.
.
.
.

“Thiên Yết, chị ăn gì chưa?”

Đang phơi quần áo, Natsuko bất ngờ chạy đến hỏi thăm tôi.

Ở đây mọi người chia sẻ việc nhà cùng nhau để duy trì cuộc sống ổn định. Tôi cống hiện sự lao động để thể hiện chút ít trách nhiệm, bày tỏ lòng cảm ơn họ đã cứu mạng mình. Công việc của tôi cũng không có gì quá to tát, chỉ là phơi quần áo và phụ trong bếp.

“Chị ăn rồi, em ăn chưa?”

Tôi hỏi cô bé. Natsuko tuy mới chỉ mười bốn tuổi nhưng lại rất khéo léo, thông minh và nhanh nhẹn trong cuộc sống. Cô bé còn đặc biệt lễ phép, ngoan ngoãn khi tiếp xúc với người hơn tuổi. Ở Natsuko, tôi cảm thấy một trái tim nhân hậu nồng ấm.

“Chị thấy anh Xử Nữ đâu không?”

Natsuko hỏi, lấy chiếc áo lên phơi giúp tôi. Cô bé không trả lời câu hỏi ăn gì chưa, có lẽ là do tôi nói nhanh quá khiến Natsuko chưa kịp nghe rõ. Dù sao ở đây chỉ có mỗi Xử Nữ rành tiếng Hàn nhất.

“Đang tập kiếm kìa”

Tôi chỉ tay ra phía trước, nơi Xử Nữ đang tập kiếm Samurai. Cậu ấy đã luyện tập gần hai tiếng đồng hồ ngoài sân nhưng chả có dấu hiệu gì là mệt. Bộ võ phục kết hợp băng đô đeo trên đầu màu trắng càng tô thêm vẻ gọn gàng, sáng sủa, khoẻ khoắn, mạnh mẽ cho cậu ấy.

Xử Nữ có vẻ như không để tâm tới thế giới bên ngoài nữa. Cậu ấy chỉ chăm chú vào thanh kiếm Katana(loại Đao Nhật truyền thống) đang cầm trên tay. Từng nét chém rất điêu luyện,  tạo thành những đường cong uốn lên lượn xuống. Nhẹ nhàng uyển chuyển, cậu ấy biến vũ khí chiến đấu thành một tác phẩm chỉ trong một tích tắc. Tiếng gió vi vu phát ra mạnh mẽ theo từng nhịp chém của Xử Nữ.

Thanh kiếm dài, hình hơi cong, tôi có nghe qua một số lần về môn võ đạo nổi tiếng ở Nhật Bản-Samurai này nhưng chưa bao giờ được xem ngoài đời. Từ thần thái cho tới nhiệt huyết, Xử Nữ trông thật sự rất tuyệt. Cậu ấy đã thể hiện cho người xem như tôi thấy thanh kiếm không đơn giản chỉ là món khí giới mà còn biểu tượng cho tinh thần cao thượng của võ sĩ đạo.

Natsuko nhìn Xử Nữ vô cùng chăm chú. Có lẽ con bé thần tượng cậu ấy lắm.

“Cô nhìn cậu ấy hơi lâu rồi đấy”

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến tôi giật mình, lại còn là tiếng mẹ đẻ của mình. Tôi vội quay ra đằng sau xem đó là ai.

“Kim Ngưu?”

Tôi nhẹ giọng hỏi. Anh ấy là con trai của một công sứ làm việc tại đại sứ quán Nhật Bản, nhưng thực chất lại là con riêng của một người phụ nữ người Hàn. Tôi có nghe Xử Nữ kể vài lần nhưng chưa bao giờ được tiếp xúc với Kim Ngưu. Bình thường cậu ta rất ít nói, lầm lì, chả hiểu làn gió nào hôm nay đã mang cậu ta đến đây bắt chuyện với tôi.

Natsuko cũng biết điều mà đi vào nhà cho chúng tôi có không gian riêng nói chuyện.

“Em gái tôi đã mất tích kể từ khi đại dịch bắt đầu phát tán”

Kim Ngưu đút hai tay túi quần kể chuyện, đôi mắt man mác một vẻ buồn u sầu.

“Tại sao anh lại nói điều này với tôi?”

Tôi nhướn mày, tỏ ý khó hiểu.

“Vì tôi nghĩ cô sẽ hiểu, cô cũng có em gái mà, đúng không?”

Kim Ngưu hỏi.

“À ừ… Lần cuối tôi gặp nó…Chúng tôi còn chẳng nói chuyện tử tế”

Tôi nhẹ giọng, hồi tưởng về một quá khứ đầy đau thương.

“Thôi không sao, con gái lúc nào cũng có những vấn đề khó giải thích mà”

Kim Ngưu mỉm cười, nụ cười ấm áp khiến người khác cảm thấy rất yên tâm.

“Tôi nghĩ bản thân mình chẳng còn lại gì sau khi bệnh dịch đã lan tỏa khắp nơi…”

Tôi mím chặt môi đau lòng. Nói là còn hy vọng, nhưng đó chỉ là ngụy biện cho sự yếu đuối của bản thân, làm sao mà Sư Tử và ba mẹ có thể sống sót khi mà đi đâu cũng gặp hàng tá xác sống như vậy… Khả năng họ còn sống là rất thấp, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn chờ đợi một ngày nào đó không xa, gia đình có thể đoàn tụ. Mong ước đó có xa vời quá không? Cái cảm giác khi mà bản thân biết rõ chẳng thứ gì có thể cứu vãn được tình huống, nhưng vẫn nuôi tia hy vọng nhỏ nhoi bên trong, nó ngột ngạt và bức bối vô cùng.

“Bạn thân tôi vẫn còn sống. Đó là động lực để tôi tiếp tục sống sau nỗi đau mất gia đình”

Kim Ngưu thở dài.

“Tên khờ đó chỉ kịp gọi cho tôi một cuộc nói là vẫn an toàn. Sau đó ngắt quãng trong khi tôi chưa kịp hỏi thêm gì, nhưng cũng đã một tuần rồi kể từ khi chúng tôi không gặp nhau”

“Tôi tin là anh ấy vẫn sống, cố gắng lên, rồi chúng ta sẽ thoát thôi”

Tôi an ủi cậu ấy.

“Xoạch”

Tiếng kiếm đút vào bao vang lên. Xử Nữ đã xuất hiện ở đây từ bao giờ, cậu ấy liếc qua với ánh mắt đầy sát khí, sau đó lướt qua chúng tôi như người vô hình.

“T…tôi xong việc của mình rồi, hẹn gặp lại anh sau nhé”

Tôi nói rồi chào tạm biệt Kim Ngưu, cúi xuống xách rổ quần áo đuổi theo Xử Nữ, trông cậu ấy có vẻ không ổn lắm. Thường khi ở với Hatake và Natsuko, cậu ta nói rất nhiều, thậm chí là nói không ngừng nghỉ, luôn pha trò cho họ cười bể bụng mới chịu được. Có lẽ do cậu ấy không hợp với người Hàn như tôi chăng? Cứu sống tôi đối với cậu ấy chỉ như một trách nhiệm phiền phức để thể hiện tình người thôi sao? Xử Nữ đôi khi thật dịu dàng và ấm áp, nhưng cậu ấy chưa bao giờ mở lòng với tôi. Luôn có một bức tường vô hình ngăn cách khoảng cách giữa tôi và Xử Nữ.  Thái độ vừa nãy cậu ta tỏ ra thật chán chường và đáng ghét.

“Này Xử Nữ, cậu sao thế?”

Tôi lon ton như đứa trẻ chạy đằng sau cậu ấy quan tâm hỏi han, thắc mắc không biết mình đã làm sai điều gì.

“Cậu không vừa ý cái gì sao?”

“Không, chỉ là tôi không ưa tên Kim Ngưu cho lắm”

“À…”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy vấn đề không phải là ở mình, nhưng sao lại là ở Kim Ngưu chứ? Anh ấy cũng như bao người khác, chỉ là nạn nhân đã mất đi mọi thứ mình yêu thương qua loại virus lây lan nguy hiểm này thôi mà?

Dù thắc mắc nhưng tôi cũng không muốn hỏi thêm về đời sống riêng tư của Xử Nữ, chỉ gật đầu cho qua câu chuyện. Xử Nữ trả lời rồi cũng quay lưng bước tiếp không nói gì thêm nữa, cậu ấy luôn tiết kiệm lời trước mặt người lạ. Nhiều khi tôi cảm thấy thằng bé đó đúng là khó hiểu.

.
.
.

Diện tích của đại sứ quán Nhật Bản vô cùng rộng, phong cách đẳng cấp, nội thất sang trọng. Khu vực ra vào là một chiếc cổng sắt lớn, khuôn viên sạch đẹp. Nó nằm trên một khu phố có tên gọi là Hadong, cách xa trung tâm thành phố Seoul trăm dặm. Khu phố vắng vẻ, thoáng mát, rộng rãi, nên chỉ những người có điều kiện mới sống ở đây là điều dễ hiểu. Nhưng… điều đáng tiếc là, tất cả dãy nhà được xây trong khu phố này giờ đã chẳng còn ai ở. Mà thay vào đó là những con xác sống thối rữa đi lại ngày qua ngày. Có lẽ chúng tôi là những người duy nhất sống sót ở Hadong. Hơn nữa, số lượng xác sống ở nơi đây so với trung tâm thành phố thật sự…………….chẳng là gì. May mắn rằng cổng sắt rất cao và rộng nên lũ xác sống không thể xông vào.

Xử Nữ là con của đại sứ Nhật Bản (đại sứ là nhà ngoại giao có chức vụ cao nhất, được chỉ định đại diện cho Nhật Bản tại Hàn Quốc). Bảo sao cậu ấy có khí thế và thần thái rất quý phái, trang trọng, lạnh lùng. Đúng không hổ danh con trai cưng duy nhất của đại sứ.

Như mọi ngày, chúng tôi dùng bữa trưa giản dị trên chiếc bàn ăn Griffey sang trọng được trang trí vô cùng tinh tế, gọn gàng, sạch sẽ. Sạch sẽ, sạch sẽ và sạch sẽ, Xử Nữ luôn luôn nhắc nhở mọi người phải biết giữ gìn chiếc bàn ăn ba cậu ta khi còn sống đã rất sủng ái. Chỉ cần một hát bụi cũng khiến tên khó tính này phát điên lên.

Mỗi lần dọn thức ăn ra, tôi đều phải chú ý sắp xếp gọn gàng, trải khăn bàn ra cẩn thận, tỉ mỉ, vì Xử Nữ hay cằn nhằn về những nếp nhăn trên khăn. Tôi không hiểu vì sao đến tình huống sống dở chết dở này rồi mà cậu ta vẫn còn soi mói xét nét như thế.

Bàn ăn rộng, đủ cho bảy đến tám người ngồi. Chúng tôi nấu nướng tiết kiệm nguyên liệu nhất có thể. Trưa hôm nay chỉ có bánh mì phết bơ và một ít súp ngô. Thường ở nhà tôi ăn rất nhiều, lâm vào tình cảnh này cảm giác như bị bỏ đói vậy, thật tệ biết bao. Bàn ăn thì rõ là sang trọng, bình thường nhìn vào sẽ nghĩ những thứ được bày trong bữa ăn là tôm hùm, bít tết, khoai tây nghiền, rượu vang, tóm lại là sơn hào hải vị. Đâu ai ngờ chỉ vỏn vẹn chiếc bánh mì nhỏ và bát súp. Tôi nghĩ mà thấy tiếc cái bàn, đẹp thế mà không có cơ hội tận hưởng món ngon.

Khi thức ăn được bày ra đầy đủ, tôi ngồi xuống ghế cùng những người khác. Xử Nữ ngồi đầu bàn, trông rất ra dáng lãnh đạo.

“Itadakimasu”

Họ luôn nói câu này trước khi dùng bữa ăn. Xử Nữ giải thích cho tôi rằng đó là truyền thống ở nước họ, trước khi ăn phải mời.

“Itadakimasu” là “mời mọi người”. Thật thú vị.

“Itadakimasu”

Tôi lắp bắp nói, không chắc về từ ngữ của mình.

“Chúng ta sẽ đi tìm những người mất tích chứ?”

Hatake lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.

“Họ chết rồi”

Kim Ngưu lạnh lùng đáp, húp thìa súp, chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn người hỏi.

“Tối hôm đó họ đã cùng chúng ta vào trung tâm thành phố. Nếu họ may mắn thoát được lũ xác sống đó, và giờ đang an toàn ở một nơi khác thì sao?”

Hatake nói, mặt thể hiện rõ sự lo lắng.

Hầu như ở đây mọi người đều giao tiếp bằng tiếng Hàn. Chỉ có duy nhất Hatake, Xử Nữ và Natsuko là người Nhật nên họ thường hạn chế sử dụng tiếng mẹ đẻ của mình để cho mọi người dễ nói chuyện hơn. Còn tôi, Kim Ngưu và Dahyun là người Hàn Quốc chính gốc, nên chúng tôi rất khó thích nghi với tiếng Nhật. Hatake và Xử Nữ nói tiếng Hàn khá ổn, nhưng thỉnh thoảng Hatake không phát âm chuẩn và rõ ràng như Xử Nữ. Còn Natsuko thì gần như không biết tiếng Hàn, cô bé không thể nghe cũng như không thể phát âm lưu loát.

“Anh nhất quyết không cứu, dù trong đó có cả người thân mình sao?”

Xử Nữ nói bằng giọng đầy u ám khiến bầu không khí xung quanh im ắng đến lạ thường. Tôi vẫn luôn tò mò lý do cậu ấy không ưa Kim Ngưu. Đối với tôi, Kim Ngưu là chàng trai vô cùng hiền lành và dễ tính, anh ấy cũng có những nỗi khổ riêng, tâm sự kín chưa dám chia sẻ cùng ai. Nhìn Hatake và Xử Nữ bây giờ giống như đang chèn ép Kim Ngưu vậy, họ không thể tận hưởng bữa ăn một cách bình thường được sao. Nhìn ba người họ như vậy khiến tôi chán nản vô cùng, chỉ biết ngồi im gặm nốt bánh mì cho xong bữa.

“Đừng dạy đời tôi phải làm gì khi đến gia đình của chính mình còn không cứu được”

Nhắc tới em gái, Kim Ngưu có vẻ sững người ra một lúc rồi mới dám đối đáp lại với Xử Nữ. Nhìn thì đáng ghét và kênh kiệu vậy thôi, nhưng tôi biết rõ bên trong anh ấy đang tổn thương sâu sắc khi Xử Nữ lấy em gái ra để thách thức lòng kiên nhẫn như vậy. Giờ tôi đã phần nào hiểu ra vì sao họ chẳng thể ưa nổi nhau rồi. Ngồi cùng mọi người mà đã cãi nhau như vậy, không biết ở riêng sẽ còn tệ như thế nào nữa.

Mọi người xung quanh dường như đã quá quen thuộc với việc Kim Ngưu và Xử Nữ xích mích thường xuyên nên họ lờ đi, coi như không nghe thấy gì. Còn tôi thì cảm thấy thật sự phiền phức và khó chịu.

Tưởng như họ đã dừng cuộc chiến bằng mồm lại nhưng không. Xử Nữ tức giận đứng dậy, hai tay đập xuống bàn, nếp nhăn trên trán xuất hiện ngày một nhiều, cậu ta như không kiềm chế được cơn thịnh nộ mà lao tới nơi Kim Ngưu ngồi, định giơ nắm đấm lên gây sự, điều đó khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên, hoảng hốt. Nhưng một giọng nói gấp gáp vang lên đã ngăn chặn toàn bộ hành động lúc bấy giờ :

“Mọi người! Không ổn rồi, xác sống đổ ập rất đông đến đây!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN