Đại dịch [12 chòm sao]
Chương 7
Tiếng rên rỉ của xác sống vang lên bên trong sở cảnh sát khiến tôi sợ phát khiếp. Nhưng chứng kiến Xử Nữ dũng cảm bước ra khỏi xe để dọn đống xác sống ngoài kia đã tiếp cho tôi thêm động lực để mạnh dạn hơn, can đảm hơn.
Tôi phải trở nên có ích cho đồng đội mình.
Nơi đây tối tăm, u ám, bẩn thỉu, ướt át, đồ đạc rơi bừa bãi dưới sàn. Tôi dẫn đầu, tay cầm con dao nhà bếp mà cảm thấy sợ hãi, lo lắng, chẳng may bị cắn là coi như đi đời ngay lập tức.
Không gian yên ắng chỉ có tiếng bước chân và nhịp thở hổn hển của mọi người. Tim tôi đập nhanh tới mức muốn bay ra khỏi lồng ngực, thậm chí chân đi còn không vững, và tay cầm dao cũng run rẩy theo.
“GRRR”
Một con xác sống bất ngờ xuất hiện khiến tôi giật bắn mình mà đâm dao thẳng lên phía trước.
“AAAAAA”
Tôi hét ầm lên, chẳng biết mình đâm bừa bãi vào đâu nữa, hai mắt nhắm tịt vào vì không muốn nhìn thấy thử quỷ quái ghê tởm hôi thối đó.
“Phặp”
Từ từ mở mắt ra, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm của Xử Nữ đâm xuyên qua cổ họng con xác sống đó. Thứ chất lỏng bắn phụt lên mặt tôi, máu nhỏ từng giọt xuống sàn, kêu lách tách.
Con dao của tôi thì đâm trượt, xoẹt qua cánh tay nó, thậm chỉ còn chả đủ để tạo sát thương. Nếu không có Xử Nữ, có lẽ tôi đã bị nó cắn thẳng vào người rồi…
“Chị nợ tôi hai mạng”
Xử Nữ nhếch mép cười.
“Một thôi chứ!”
Tôi cáu kỉnh đánh nhẹ vào vai cậu ta, nhưng điệu bộ lại tỏ ý cảm ơn.
Không chỉ cảm ơn, mà thật sự rất biết ơn.
“Ừ, nếu tôi không ngăn cản thì chắc giờ chị đã thành mồi cho xác sống ở trung tâm thành phố rồi đấy”
Xử Nữ vẫn nói bằng cái giọng khinh bỉ, đáng ghét đó.
“Cứu người mà cứ kể công”
Tôi trêu cậu ấy.
“Thôi nào Xử Nữ, muốn có bạn gái thì cậu nên bỏ cái tính hay kể lể soi mói đó đi”
Kim Ngưu đi lên góp ý bằng giọng bỡn cợt, mỉa mai, nhưng cậu ta không có ý gì hết, tôi biết mà.
“Chưa đến lượt anh quan tâm”
Xử Nữ lạnh lùng đáp lại, xem ra có vẻ không ưa Kim Ngưu thật rồi.
“Trật tự”
Hatake nói khiến chúng tôi cũng theo phản xạ mà câm như hến, hơn nữa anh ấy là người lớn tuổi nhất ở đây, nên rất có tiếng nói.
Anh ấy bước lên và tiến sâu vào trong hơn thật chậm rãi, tay cầm cái gậy nhọn phòng thủ. Chúng tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ dám đứng im căng tròn con mắt quan sát, tim đập thình thịch theo từng nhịp bước chân của Hatake, hồi hộp lo lắng.
“Cứu”
Bất ngờ, một người đàn ông từ trong bóng tối xuất hiện khiến chúng tôi giật bắn mình, suýt ngã ngửa ra đằng sau vì thót tim. Natsuko và Dahyun hét ầm lên sợ hãi. Tôi giật mình mất kiểm soát lùi lại phía sau, vô tình dẫm vào cái xác sống ban nãy.
Một người đàn ông xuất hiện với khẩu súng trên tay, mặt hắn đầy máu me bẩn thỉu, người mặc bộ cảnh phục, có lẽ là trong ngành cảnh sát ở đây. Hắn giương súng trước mặt chúng tôi khiến mọi người đều hoảng loạn và sợ hãi. Tôi lùi về phía sau, ôm lấy Natsuko.
“Cho tôi đi với, nếu không tôi sẽ bắn chết các người”
Hắn chĩa súng về phía này và nói, chẳng khác gì tên tâm thần mới trốn trại. Có lẽ hắn đã theo dõi từ ngoài và biết chúng tôi có xe.
Giờ mọi người đang lâm vào tình thế nguy hiểm, mạng sống đặt trên bàn cân. Tôi không biết phải làm gì lúc này nữa, cho dù tôi hoàn toàn có thể bỏ lại đồng đội bị bắn chết và chạy ra ngoài lấy xe bỏ trốn. Nhưng nhân tính trong tôi đã ngăn cản bản thân làm điều đó.
Tôi biết Xử Nữ sẽ cho anh ta đi cùng thôi, vì quan điểm ngớ ngẩn càng đông càng vui của cậu ta.
Nhưng…
Trên cơ thể người đàn ông kỳ lạ này có vết in của hàm răng rất lớn và sâu ở cánh tay.
“Anh đã bị cắn rồi”
Xử Nữ thẳng thừng nói.
“Thì sao?”
Anh ta ngơ ngác hỏi như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hoặc hiểu nhưng vẫn vờ như không hiểu, rằng một khi bị cắn, con người sẽ biến đổi thành thứ gì đó, không còn là con người nữa.
“Chẳng sao cả. Chúng tôi luôn chào đón mọi người mà”
Xử Nữ vui vẻ nói.
“Cậu bị điên sao? Cậu nghĩ gì vậy?”
Tôi gắt gỏng hỏi. Rõ ràng chính miệng cậu ta nói những người bị cắn sẽ biến đổi thành xác sống, nhưng giờ lại cho một tên nhiễm bệnh đi cùng chúng tôi? Cậu ta muốn hắn cắn chết tất cả mọi người sao?
“Không sao cả, sẽ có cách cứu, giờ thì dẫn chúng tôi tới nơi có vũ khí đi”
Xử Nữ vẫn bình thản nói khiến tôi giận dữ và hoang mang vô cùng.
“Thằng chó này, mày định làm trò gì vậy? Mày không thấy vết cắn to đùng trên cánh tay hắn ta sao?”
Kim Ngưu như không kiềm chế nổi sự giận dữ mà lao tới túm lấy cổ áo Xử Nữ gây sự.
“Nếu anh không thích, thì anh có thể rời khỏi đây”
Xử Nữ nói, ghé thầm vào tai Kim Ngưu nhấn mạnh :
“Với con dao nhỏ bé vô dụng”
Cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ một khi trở nên nghiêm túc thì thật sự rất đáng sợ. Nhưng chỉ vì muốn lấy vũ khí mà Xử Nữ định dẫn tên sắp biến đổi kia đi cùng chúng tôi sao? Còn Natsuko, Dahyun và những người sống khác nữa thì sao?
“Xử Nữ, cậu có biết cậu đang làm gì không thế?”
Tôi hỏi.
“Câu trả lời như cũ”
Xử Nữ đáp, ánh mắt đáng sợ hiện lên rõ rệt khiến tôi lập tức im re.
Dường như chỉ có tôi và Kim Ngưu phản đối, Natsuko và Dahyun thì im lặng làm theo yêu cầu, chỉ định của cậu ta. Hatake cũng không ý kiến gì, anh ấy luôn tin tưởng vào mọi hành động và quyết định của Xử Nữ, cho dù nó có liều lĩnh dại dốt đến mấy.
“Đi lấy vũ khí thôi, rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây tới Ulsan, nơi đó vẫn an toàn”
Xử Nữ mỉm cười nhẹ nhàng với người đàn ông kia, thái độ khác hẳn so với cách cậu ta trả lời chúng tôi.
Xử Nữ rất kỳ lạ, nhưng đó mới là phong cách của cậu ấy.
.
.
.
Sau đó chúng tôi cùng nhau đi theo người đàn ông này để lấy vũ khí. Ai nấy đều lo sợ, không hiểu Xử Nữ nghĩ cái quái gì nữa.
“Tôi là Park Min Hyuk. Mọi chuyện xảy ra khi một đồng nghiệp của chúng tôi bị nhiễm bệnh và cắn những người còn lại”
Min Hyuk bật sáng hết đèn bên trong cơ sở lên. Bây giờ chúng tôi mới thấy rõ đồn cảnh sát như thế nào. Giấy tờ cũ kỹ trên tường cùng bàn ghế, máy tính, mặt sàn, đâu đâu cũng bị vấy bởi máu. Mùi tanh xộc thẳng lên mũi khiến tôi không thở được mà phải bịt tay lên mũi.
“Vậy những người còn lại đâu?”
Hatake tò mò hỏi.
“Sau khi những thứ kinh khủng ấy diễn ra, tôi chạy vào kho và khoá cửa, một lúc sau thì chúng bỏ đi. Cứ ngỡ có thể thoát khỏi đây ai ngờ vẫn còn một con ở ngoài”
Min Hyuk nói, đưa tay lên mở cửa phòng.
Cuối cùng cũng tới kho chứa vũ khí.
“Thế anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi mình bị cắn chứ?”
Xử Nữ hỏi.
“Sao vậy?”
Min Hyuk ngây thơ hỏi, có lẽ đúng là anh ta chưa hiểu thật.
“Ulsan vẫn an toàn, nhưng đó không phải là nơi dành cho con xác sống thối tha như anh!”
Xử Nữ nói. Sau đó nhanh chóng xử lý Min Hyuk bằng một nhát kiếm chém qua cổ hắn.
Thanh kiếm giờ đã nhuốm thêm màu máu đỏ tươi của một con người sắp bị biến đổi. Tôi nhắm tịt mắt vào không muốn chứng kiến cảnh đáng sợ đó.
Đầu hắn lìa khỏi xác, trước mặt tất cả mọi người, mắt vẫn trợn, mồm vẫn há. Cái xác phun máu toé loe ở phần cổ, tay vẫn nắm chặt khẩu súng chưa kịp bắn. Xử Nữ đã quá nhanh quá nguy hiểm.
Mọi người đều rất bất ngờ về hành động nhanh như chớp vừa rồi. Hoá ra ngay từ đầu mục đích chỉ là để lấy vũ khí mà thôi, cậu ấy đúng là chưa bao giờ làm đồng đội thất vọng.
Dahyun che mắt Natsuko vào lần nữa, không biết hôm nay cô bé đã phải chứng kiến những cảnh máu me kinh tởm, buồn nôn bao nhiêu lần rồi. Quả là khủng khiếp đối với đứa trẻ chỉ mới mười bốn tuổi như Natsuko. Thậm chí đến cả một người sắp bước sang tuổi hai mươi như tôi còn không chịu được.
“Cậu không dùng cách gì lịch sự hơn được sao?”
Kim Ngưu cười cợt hỏi, có phần thoả mãn khi đã tới được kho súng.
“Giết người cần phải lịch sự à?”
Xử Nữ trả lời, vẻ mặt thoáng chút đượm buồn.
Tôi hiểu, cậu ấy không hề muốn chuyện này xảy ra chút nào. Xử Nữ chẳng còn lựa chọn nào khác. Sớm muộn gì thì Min Hyuk cũng sẽ biến đổi thành một con xác sống. Để anh ta đi theo chúng tôi là một lựa chọn sai lầm.
“Natsuko, em qua bên kia đợi một lát được không?”
Tôi nói, không muốn để cho Natsuko nhìn thấy cảnh đầu lìa cổ ghê tởm đó.
Ngay sau đó, chúng tôi đi kiếm những vũ khí có ích. Trong kho chỉ toàn là súng, đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được nhìn và chạm trực tiếp vào chúng. Có rất nhiều loại súng, từ ngắn cho tới dài, to cho tới nhỏ.
“Tôi nghĩ chị nên tập dùng súng bắn tỉa”
Xử Nữ đưa cho Dahyun một khẩu súng khá dài.
“Súng này dùng đạn gì vậy?”
Dahyun nhận lấy khẩu súng, hình như là không có kinh nghiệm lắm. Nhìn là biết cô ấy chưa sử dụng súng bao giờ, nên chỉ biết mò mẫm tìm hiểu mấy hộp đạn trên kệ tủ.
Súng là loại vũ khí nguy hiểm, và tất nhiên là chỉ có cảnh sát hay những người có mục đích chính đáng mới được sử dụng nó mà thôi.
“Đạn 7.62x54mmR”
Xử Nữ đáp, rồi cậu ấy nói tiếp :
“Súng này bắn xa rất tốt, chị hãy làm quen sử dụng nó đi”
Xử Nữ đưa cho Dahyun một hộp đạn sáng bóng, nhòn nhọn. Những viên đạn trong hộp được truyền tay qua tay, va vào nhau tạo tiếng leng keng khắp căn phòng im ắng này.
“Súng lục thì chắc chắn phải có rồi”
Xử Nữ nhặt những khẩu súng có kích thước nhỏ vào trong túi, kèm theo loại đạn của khẩu súng đó.
Tôi quay sang nhìn Kim Ngưu, cậu ấy vơ vét rất nhiều súng cho vào ba lô. Cứ thế lẳng lặng mà chọn súng không thèm nói chuyện với ai. Đôi khi Kim Ngưu thật ít nói một cách bất thường…
“Tôi nghĩ chị cần thứ này”
Xử Nữ nhè nhẹ huých vào cánh tay tôi bằng một khẩu súng lục. Theo phản xạ, tôi cũng cầm lấy khẩu súng ấy, gật đầu cảm ơn cậu ấy.
“Tiện thể, chị có khăn lau không?”
Xử Nữ hỏi.
Thấy vậy, tôi liền tháo chiếc nơ ở trên áo mình ra đưa cho cậu ấy. Chiếc nơ màu đen khá dài, có thể dùng làm khăn lau được. Dù sao tôi cũng không cần chiếc nơ đó nữa, đặc biệt là ở cái hoàn cảnh chẳng còn gì để mất này.
“Cảm ơn”
Xử Nữ nói, lau sạch vết máu trên thanh kiếm.
Cách Xử Nữ lau dọn trông thật tỉ mỉ và sạch sẽ, cảm tưởng như không còn vết bẩn nào bám trên thanh kiếm quý báu của cậu ấy nữa. Xong xuôi, cậu ấy cất thanh kiếm ra sau lưng.
“Đừng ép bản thân mình quá nhé, Thiên Yết”
Xử Nữ bất ngờ xoa đầu khiến tôi ngạc nhiên, hành động đó là gì vậy?
“Này, tôi là em cậu hay sao?”
Tôi nhăn nhó gạt tay Xử Nữ ra. Nhiều lúc hắn dở hơi một cách kỳ lạ và bất thường.
Chưa bao giờ Xử Nữ gần gũi với tôi như thế này, điều đó khiến tôi cảm thấy lạ lẫm, không được quen cho lắm.
“Chị có thể nhờ tôi giúp mà không tự mình ra tay với con xác sống đó mà”
Xử Nữ cười híp mắt lại. Nụ cười ấy đáng yêu quá…
Cậu ấy chắc hẳn đang nhắc nhở về việc tôi liều lĩnh đâm con xác sống vừa rồi. Đó là hành động bật ra trong vô thức, tôi chỉ muốn trở nên dũng cảm và mạnh mẽ hơn mà thôi. Nhưng ai ngờ lại suýt mất mạng, đôi khi tôi thấy bản thân mình thật ngu xuẩn.
“ĐOÀNG”
Tiếng súng rất gần nổ ra trong căn phòng, thu hút sự chú ý của chúng tôi.
“Anh làm cái quái gì vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!