Đại Đường Song Long Truyện - Chương 23: Trá tử thoát thân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Đại Đường Song Long Truyện


Chương 23: Trá tử thoát thân


Tuy Độc Cô Sách trước giờ rất tự cao, nhưng cũng thầm cảm thấy khâm phục Đỗ Phục Uy.

Nếu bản thân y ngay cả mười chiêu cũng tiếp không nổi, vậy thì bên y nhất định đại bại chứ chẳng nghi, vì vậy cách giải quyết này có thể nói là tuyệt đối có lợi cho bọn y và Vân Ngọc Chân.

Có điều, y cũng biết Đỗ Phục Uy sợ nhất là bọn gã dùng một chiêu ngọc thạch câu phần, ra tay hạ sát hai tên tiểu tử trước, lúc ấy thì dù Đỗ Phục Uy có giết sạch bọn y, cũng không chẳng đạt được mục đích của mình.

Y đưa mắt nhìn Vân Ngọc Chân một cái, đoạn bước lên phía trước ôm quyền nói: “Đỗ tổng quản! Mời!”.

Vì hiện nay Đỗ Phục Uy đang chiếm cứ Lịch Dương nên ai ai cũng gọi y là tổng quản.

Đỗ Phục Uy chắp tay sau lưng, mỉm cười nói: “Người dùng kiếm trên giang hồ nhiều không kể xiết, nhưng những người biết cách dùng kiếm chân chính lại chẳng có mấy người, thịnh danh nhất có lẽ không ngoài hai đại môn phiệt Tống thị và Độc Cô thị. Tống phiệt hiện đang phải lo ứng phó với hôn quân, tự lo cho bản thân mình còn không xong, nên đâu còn thời gian lo chuyện bao đồng nữa.

Nếu bản nhân nhìn không lầm, cước bộ của huynh đài có ẩn hàm kỳ môn độn pháp, rất giống với Bích Lạc Hồng Trần nổi danh trên Kỳ Công Tuyệt Nghệ Bảng của Độc Cô gia, không hiểu Đỗ mỗ có nói sai gì không?”.

Bọn người Vân Ngọc Chân thoáng động dung, không ngờ nhãn lực của Đỗ

Phục Uy lại cao minh đến vậy.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chửi thầm trong bụng, chỉ hận vị can gia hờ này không giáo huấn cho tên Độc Cô Sách đáng ghét kia một trận, đồng thời cũng ngăn trở Vân Ngọc Chân, tạo cơ hội cho hai gã thoát thân.

Độc Cô Sách bình tĩnh đáp: “Tiền bối quả nhiên nhãn lực cao minh, vãn bối đích thực là Độc Cô Sách, hôm nay đành dựa vào mấy thức kiếm của gia phụ

Độc Cô Phong chỉ điểm để lãnh giáo cao chiêu!”.

Đỗ Phục Uy cười ha hả nói: “Thì ra là con cháu cố nhân, không biết bệnh suyễn của lão thái thái đã có khởi sắc chưa vậy?”.

Gương mặt anh tuấn của Độc Cô Sách thoáng lộ sắc giận, lạnh lùng đáp:

“Lão lão sức khoẻ rất tốt, đa tạ Đỗ tổng quản đã quan hoài”.

Thì ra tuy gia chủ Độc Cô phiệt là Độc Cô Phong, phụ thân của Độc Cô Sách, nhưng nếu luận võ công thì Vu Sở Hồng, mẫu thân của Độc Cô Phong mới là đệ nhất cao thủ của Đôc Cô gia.

Vu Sở Hồng năm nay niên kỷ đã gần trăm, vì năm sáu mươi tuổi bỏ kiếm dùng trượng, tự sáng lập ra một bộ Phi Phong Trượng Pháp, không may suýt chút nữa bị tẩu hoả nhập ma, tuy rằng đã kịp thời tự cứu nhưng vẫn lưu lại di chừng về sau, mỗi khi tái phát lại lên cơn hen suyễn, thở khò khè. Do đó Đỗ Phục Uy mới cố ý hỏi câu này.

Đỗ Phục Uy có ý kích nộ Độc Cô Sách, thấy mục đích đã đạt được, liền lớn giọng nói: “Để ta xem Bích Lạc Hồng Trần Độc Cô gia có gì mới không?”.

Cả hai bên đều nín thở chờ đợi Độc Cô Sách xuất thủ.

“Cheng!”.

Trường kiếm rời bao.

Độc Cô Sách hoành kiếm trước ngực, đứng yên bất động, khí thế bức nhân, quả nhiên có phong thái của bậc cao thủ.

Khấu Trọng đang đứng bên vách núi, ghé miệng vào sát tai Từ Tử Lăng nói:

“Cơ hội học tập đến rồi!”.

Từ Tử Lăng cũng hưng phấn gật đầu.

Thứ bọn gã thiếu sót nhất chính là kinh nghiệm thực chiến, được xem cao thủ đối chiêu đương nhiên là có rất nhiều điều bổ ích.

Độc Cô Sách hừ lạnh một tiếng nói: “Đắc tội!”.

Nói chưa dứt lời, đã đạp chân bước lên, kiếm cũng theo đó mà kích ra.

Kiếm khí thâm hàn lập tức bao phủ toàn trường.

Chỉ thấy trước ngực y hiện ra một vầng kiếm ảnh trùng trùng, chiêu số ngụy dị nghiêm mật, lúc công lúc thủ, khiến đối phương hoàn toàn không thể đoán biết được.

Đỗ Phục Uy lộ ra thần sắc ngưng trọng, khẽ lắc mình một cái đã di chuyển sang bên phải Độc Cô Sách.

Độc Cô Sách người lướt theo kiếm, hét vang một tiếng, muôn vạn đạo kiếm quang như từng cơn song lớn dâng trào kích thẳng tới Đỗ Phục Uy, Đỗ Phục Uy bật cười khanh khách, hữu thủ phất ra một chiêu.

“Phật!”.

Ống tay áo của y đã vây lấy trùng trùng kiếm ảnh.

Khí kình giao kích, phát ra những tiếng đì đùng như sấm, khiến những người quan chiến nghe mà kinh tâm đảm khiếp.

Độc Cô Sách giật lùi nửa bước như bị điện giật, hai ống tay áo cùng lúc phất lên, thừa thế công kích, thân hình như quỷ mị lướt tới bên cạnh họ Độc Cô.

Hiện giờ thì mọi người đều biết nội công của Độc Cô Sách không bằng Đỗ Phục Uy, nhưng liệu y có tiếp được mười chiêu của họ Đỗ hay không thì không ai dám khẳng định, huống hồ Tụ Lý Càn Khôn của Đỗ Phục Uy vẫn còn chưa được sử ra.

Bảo kiếm của Độc Cô Sách vung lên đâm thẳng vào diện môn Đỗ Phục Uy, hoàn toàn không lý gì đến hai ống tay áo rộng thùng thình của đối phương, dường như y đã quyết định chọn đấu pháp lưỡng bại câu thương.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chăm chú quan sát, tập trung tinh thần, cố nắm vững kiếm pháp và chiến lược của Độc Cô Sách.

Nên biết rằng Đỗ Phục Uy dù sao cũng là thân phận tiền bối, nếu để cho một tên tiểu bối như Độc Cô Sách đả thương, thì cho dù có giết chết đối phương cũng khó mà mặt dày mày dạn tự xưng là kẻ thắng cuộc.

Nhưng muốn chiến thắng một đối thủ đang liều mạng trong vòng mười chiêu, đích thực không phải chuyện dễ dàng.

Đỗ Phục Uy thấy Độc Cô Sách nhắm chuẩn bộ vị dịch chuyển của mình mà tuỳ cơ ứng biến xuất ra một kiếm, lực đạo cân bằng, tinh vi ảo diệu vô song liền thốt lên một tiếng: “Hảo!” Hai ống tay áo lập tức hợp lại, kẹp chặt lưỡi kiếm vào giữa.

Một kiếm hung mãnh vô bì của Độc Cô Sách lập tức không thể tiến dù chỉ nửa phân.

Độc Cô Sách cảm thấy sự việc bất diệu, đang định thu kiếm thoái lui thì Đỗ Phục Uy đã búng mạnh tay vào thân kiếm.

Lồng ngực Độc Cô Sách như bị lôi đình giáng kích, xém chút nữa thì thổ huyết tại chỗ, cũng may là y từ nhỏ đã được tham luyện nội công thượng thừa, căn bản vững chắc, nên mới miễn cưỡng vận kình hóa giải được nội lực của đối phương truyền qua thân kiếm, nhưng cũng bị bức lui hai bước, nhiều hơn một bước rưỡi so với chiêu trước.

Bọn Vân Ngọc Chân tất thảy đều cả kinh thất sắc.

Hai chiếc bao tay trong ống tay áo rộng thùng thình của Đỗ Phục Uy còn chưa xuất động vậy mà Độc Cô Sách đã rơi vào thế hạ phong, kết quả trận chiến này thế nào thiết tưởng không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra được.

Đỗ Phục Uy không ngờ lại chẳng thừa thế truy kích, chỉ chắp tay sau lưng cười lạnh nói: “Nếu Độc Cô Phong đích thân đến đây, may ra có thể khiến ta tốn chút sức lực, nhưng thế điệt còn kém phụ thân nhiều lắm. Hãy còn tám chiêu nữa, nếu thế điệt vẫn còn muốn liều mạng xuất thủ, Đỗ mỗ bảo đảm thế điệt sẽ khó mà toàn mạng. Chuyện này nên suy nghĩ cho kỹ thì hơn”.

Lồng ngực Độc Cô Sách không ngừng phập phồng, gương mặt anh tuấn lúc trắng lúc đỏ, đến giờ mới biết những kẻ thịnh danh trong thiên hạ đều chẳng phải chỉ có hư danh. Đỗ Phục Uy tung hoành thiên hạ mấy chục năm, tề danh cùng các cao thủ Tứ Phiệt và bọn Trác Nhượng, Lý Mật, Đậu Kiến Đức, Vương Bạc, đích thực là có chân tài thực học, tuyệt đối chẳng phải hạng cáo mượn oai hùm.

Có điều bảo y nhận thua như vậy, y làm sao cam tâm cho đành?

Vân Ngọc Chân mặt cắt không còn giọt máu, vội bước lên phía trước thi lễ nói: “Vãn bối đã lĩnh giáo rồi! Đỗ tổng quản có thể dẫn hai tên tiểu tử đi được rồi.

Ngọc Chân thay mặt cho Cự Kình Bang tuyên thệ từ nay sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa”.

Đỗ Phục Uy chẳng lộ vẻ vui mừng hay ngạc nhiên, chỉ đưa mắt nhìn hai gã

Khấu, Từ, nhẹ giọng nói: “Hài tử! Về nhà thôi!”.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đồng thanh cười vang, trong tiếng cười tràn đầy vẻ bi phẫn, hào hùng.

Từ Tử Lăng hét lớn: “Sĩ khả sát bất khả nhục, Dương Châu Song Long chúng ta đâu phải thứ hàng hóa để các người trao đi đổi lại như vậy?”.

Khấu Trọng cũng nghiêm sắc mặt nói: “Cha! Thứ cho hài nhi bất hiếu!”.

Vân Ngọc Chân và Đỗ Phục Uy cùng lúc hét vang: “Chớ nên!”.

Hai người không chút do dự, tung mình đến bên bờ vực.

Cả hai cùng đưa tay ra tóm lấy hai gã, song đều chỉ chộp vào khoảng không.

Chỉ thấy thân hình hai gã nhanh chóng nhỏ dần, nhìn tốc độ rơi xuống cả hai gã, ai cũng có thể đoán định chắc chắn hai gã không biết khinh công. Thực tế thì khinh công thân pháp của hai gã hoàn toàn khác biệt với những loại khinh công thông thường, Đỗ Phục Uy và Vân Ngọc Chân tự nhiên không thể nhìn ra được.

“Bịch!”.

Hai gã tay nắm tay, đụng gãy một cành cây thò ra ngoài, làm cành lá bay lả tả, chìm khuất khỏi thị tuyến của hai người bên trên vách núi.

Đỗ Phục Uy ngửa mặt hú lên một tràng dài, trong tiếng hú bao hàm vẻ thương tiếc và bi thống vô hạn!

Vân Ngọc Chân ngây người ra như khúc gỗ, ngơ ngẩn xuất thần, trầm mặc không nói tiếng nào. Trong lòng thầm tự trách bản thân đã lợi dụng hai gã, nếu không phải vậy, hai tên tiểu quỷ này vẫn sống một cách vui vẻ khoái lạc bên bờ biển tĩnh lặng. Đến giờ nàng mới phát hiện ra mình đã nảy sinh một thứ tình cảm hết sức vi diệu với hai gã.

Đỗ Phục Uy đột nhiên quay người lại, tựa như không nỡ nhìn xuống vách núi nữa, lạnh lùng nói: “Các ngươi cũng chết theo chúng đi!”.

Vân Ngọc Chân sực tỉnh, vội tung mình nhảy về phía đám thuộc hạ Cự Kình Bang.

Đám người của Đỗ Phục Uy liền ào ra, vây lấy họ vào giữa.

Đột nhiên dưới đáy vực vang lên tiếng sói tru, Đỗ Phục Uy biến sắc nói:

“Thôi bỏ đi! Các ngươi mau cút cho ta!”.

Nói đoạn lập tức tung mình lao xuống đáy vực.

Lúc này Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã hạ thân xuống khu rừng bên dưới, không cần động thủ động cước, bốn bình máu gà đã vỡ tung ra, bắn tung toé lên lá cây, bụi cỏ xung quanh.

Hai gã đau đớn khôn tả, nhưng cũng biết đây là thời khắc quan trọng, nên không dám chậm trễ, vội lồm cồm bò dậy, chọn đại một phương hướng rồi chạy như điên cuồng, vạch nên một con “đường máu”, cả binh khí, bao tiền đều rơi hết mà hai gã cũng không thèm nhặt lại.

Hai gã có thể rơi xuống mà không chết, đương nhiên những người khác cũng có thể nhảy xuống kiểm tra xem hai gã sinh tử ra sao?

Đột nhiên có tiếng sói rú lên, hai gã hồn phi phách tán, vội thi triển Ô Độ Thuật tung người nhảy lên một ngọn cây, mấy con ác lang liền vây lấy bên dưới, mõm không ngừng hít hít mấy giọt máu đang chảy xuống.

Khấu Trọng đưa tay vẫy vẫy, tung mình bay sang một ngọn cây khác, Từ Tử Lăng vội vàng theo sát sau lưng gã, chẳng mấy chốc đã đi được khá xa.

Đỗ Phục Uy lúc này cũng đã xuống tới đáy vực, thấy mấy chục con sói đang cắn xé lẫn nhau trên bãi cỏ vương đầy huyết tích, nộ hoả bốc lên, liền bổ người lao tới, trút giận lên đám ác lang xấu số.

Coi như là hai gã may mắn, nếu không phải bầy sói đánh nhau làm thu hút sự chú ý của Đỗ Phục Uy, đảm bảo tiếng động do hai gã gây ra lúc rời khỏi không thoát khỏi tai một tay cao thủ tuyệt đỉnh như y.

Hoàng hôn, hai gã đã đi được hơn năm chục dặm đường, mệt mỏi vô cùng, bèn tìm một con suối ở gần đó, tắm rửa và giặt sạch những vết máu gà trên y phục.

Trăng lên đến đỉnh đầu, hai gã vẫn ngâm mình trong làn nước, bất giác nhớ lại những ký ức vui vẻ khi mới gặp Phó Quân Sước, mọi sự hư hư ảo ảo như một giấc mộng, nhưng lại chân thực hơn bao giờ hết.

Từ Tử Lăng nói: “Đây là nơi nào vậy?”.

Khấu Trọng nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: “Chúng ta dọc theo sông Hoài mà đi lên phía Tây, sau đó lại chuyển hướng đi lên phía Bắc, đây có lẽ là vùng ở giữa hai quận Đông Hải và Bành Thành. Ha! Ngươi còn nhớ Vân bà nương đã nói rằng Đông Minh Phu Nhân Đơn Mỹ Tiên mấy ngày nữa sẽ gặp phiệt chủ Lý Phiệt Lý

Uyên ở Bành Thành không? Nếu muốn lấy tiểu công chúa mỹ nhân của Đông Minh Phái, thì chúng ta phải đến Bành Thành ngay”. Tên tiểu tử này từ lâu đã ôm chí lớn nên đã nghiên cứu rất kỹ về địa lý Trung Nguyên.

Từ Tử Lăng lặn xuống đáy nước, một hồi lâu sau mới thò đầu lên nói: “Ngươi còn chưa chán à? Bây giờ ai ai cũng nghĩ là chúng ta đã chết, chi bằng đến chỗ lão Trác tìm Tố Tố tỷ xem tình hình Lý đại ca thế nào đã?”.

Khấu Trọng làu bàu nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi đúng là không có chí khí, chẳng lẽ chúng ta không phải báo cừu cho mẹ sao? Trước mắt nếu đi tìm Vũ Văn Hóa Cốt, thật chẳng khác gì làm trò cười cho hắn, nhưng bản sơn nhân đã có diệu kết hại chết tên Vũ Văn Hóa Cốt đáng ghét đó”.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Diệu kế gì vậy?”.

Khấu Trọng vỗ ngực nói: “Chính là quyển sổ bí mật đó, nói không chừng Vũ

Văn phiệt cũng đặt mua binh khí của Đông Minh Phái hòng tạo phản, bằng không hắn đâu cần chỉ thị cho Hải Sa Bang tấn công Phiêu Hương Hiệu như vậy, rõ ràng là muốn tiêu huỷ bằng chứng còn gì nữa?”.

Hai mắt Từ Tử Lăng lập tức sáng bừng lên.

Khấu Trọng thấp giọng nói: “Nào! Chúng ta thi tài một phen!”.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Thi tài cái gì?”.

Khấu Trọng nói: “Thi xem ai mặc quần áo nhanh hơn, sau đó lại thi xem ai khinh công cao hơn, ai đặt chân đến Bành Thành trước là người thắng cuộc”.

Hai gã đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh hú vang, tung mình lao vềp hía bọc quần áo để trên bờ.

Trải qua bao khó khăn trắc trở, cặp hảo hữu tình như huynh đệ này cuối cùng cũng lấy lại được tự do, bước chân lên một chặng đường mới trong cuộc đời của hai gã.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN