Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 406: Có vấn đề
Việt tỳ gia thuật thang …
Tả Thiếu Dương giật mình nhớ ra một điều làm sống lưng y lạnh toát, trong cuốn sách tổng kết kinh nghiệm hành y của Chân thị huynh đệ do Chân Dao trộm cho mình xem cũng có Việt tỳ gia thuật thang, vốn là một phương thuốc trong Tạp bệnh luận của Y thánh Trương Trọng Cảnh, mặc dù đơn thuốc của y có cải tiến hơn, thay một vài vị thuốc sau này dựa vào khoa học phân tích thành phần hóa học kết luận có hiệu quả cao hơn, nhưng nền tảng giống nhau, với kiến thức và kinh nghiệm của bọn họ, không thể nào không nghĩ tới phương thuốc này.
Nghĩ tới đó, một suy đoán đáng sự như con rắn độc thình lình xông ra từ bãi cỏ, vì sao bọn họ không dùng đơn thuốc này để cứu Đỗ Yểm, họ không muốn cứu hay bên trên không cho cứu?
Mà người bọn họ muốn giết là ai, ngự sử đại phu, kiểm giáo lại bộ thượng thư, Tả Thiếu Dương không rõ ngự sử đại phu là quan lớn cỡ nào, nhưng lại bộ thượng thư tương đương cấp bộ trưởng thời hiện đại rồi.
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, đằng sau sự kiện này, chắc chắn ẩn chứa âm mưu rất lớn, không thì cũng là đấu tranh chính trị, không đơn giản chỉ là chữa bệnh nữa, không được, mình ngàn vạn lần đừng để bị cuốn vào mới được.
Trong lòng sóng cả cuộn trào, sống lưng thì thoáng ái đã ướt đẫm, khó khăn khống chế được vẻ mặt không để lộ ra điều gì, nếu bị phát hiện mình biết bí mật của bọn họ thì chết là cái chắc rồi, tên khốn kiếp Ngũ Thư, giờ còn không biết mình vướng vào chuyện gì, vẫn trưng ra cái bộ mặt nịnh nọt, Tả Thiếu Dương chỉ muốn đá vào mặt hắn một cái.
Trong phòng đốt hai bồn lửa, lại còn có cái lư xông hương, lửa bập bùng chiếu khuôn mặt Tả Thiếu Dương lúc sáng lúc tối:
– Vài năm trước học sinh từng cứu được một vị lão linh y sắp chết đói, được ông ta truyền thụ bản lĩnh, trong đó có phương thuốc trị thủy độc phù thũng.
Chân Quyền tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Tả công tử thật may mắn.
Chân Lập Ngôn gật đầu, sau khi Thương hàn tạp bệnh luận của Trương Trọng Cảnh thất tán trong dân gian, một vài y giả có được phương thuốc trong đó không gì lạ, tên tiểu lang trung này thật may mắn, à, chưa chắc đã là may mắn, quả nhiên tái ông thất mã chưa chắc không phải là phúc.
Đỗ Dần chỉ quan tâm một chuyện là làm sao cứu cha mình, còn phương thuốc đâu ra không quan tâm, chắp tay nói:
– Tả công tử, bệnh gia phụ đã nguy cấp vô cùng, không ngờ dùng phương thuốc lệnh sư đệ mới có khởi sắc, vừa rồi lệnh sư đệ nói, về mặt này công tử càng sở trường hơn. Không biết công tử có thể ra tay cứu gia phụ không?
Tả Thiếu Dương chú ý quan sát sắc mặt hai vị lão thần y, bọn họ dĩ nhiên đã sống thành tinh rồi, vẻ mặt không có gì khác, Chân Quyền vẫn cười, Chân Lập Ngôn thì nghiêm nghị, như thế mới bất thường, bệnh họ không chữa nổi để một tên tiểu lang trung vô danh tiểu tốt chữa được, thế mà vẫn thản nhiên như không được, chẳng lẽ y đức cũng luyện thành thành luôn rồi?
Chuyện này phải đối đáp thật cẩn thận.
– Tại hạ chỉ do cơ duyên xảo hợp mới học được phương thuốc này, nói thẳng ra là xưa nay cũng chỉ bàn việc quân trên giấy mà thôi, thực sự nói tới biện chứng chữa bệnh, không thể so với hai vị lão thần y, nếu họ đã không chữa được, một tiểu lang trung mới xuất sư như tại hạ càng không có biện pháp gì rồi.
Hai lão cáo già mặt vẫn không thay đổi, đúng là quá vô lý.
Ngũ Thư rốt cuộc cũng nói được một câu giống con người:
– Đại sư huynh tiểu nhân là người lòng dạ nhân hậu, từng xông pha sa trường cứu chữa thương binh không tiếc mạng sống, phàm là còn cách chữa trị, sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.
Đỗ Dần mặt hơi trầm xuống:
– Hai vị công tử còn chưa khám cho gia phụ, sao đã từ chối không chữa?
Tả Thiếu Dương giật đánh thót:
– Tại hạ cũng chỉ dựa vào tình hình mà đánh giá.
Đỗ Dần nhìn y một cái, rồi quay sang phía huynh đệ Chân thị:
– Hai vị lão thần y, ta muốn mời sư huynh đệ Tả công tử tới nhà khám bệnh cho gia phụ có được không?
Huynh đệ Chân thị được hoàng đế khâm điển chữa bệnh, bọn họ chịu trách nhiệm, muốn mời người khác chữa bệnh, phải được họ đồng ý trước.
– Lão hủ đã bó tay chết cách rồi, giờ chỉ trông vào hai vị công tử.
Chân Quyền thở dài:
– Mong sóng sau xô sống trước.
Đỗ Dần đứng lên, khom người thi lễ:
– Phiền Tả công tử tới nhà chẩn bệnh cho gia phụ, chớ chối tử.
– Chuyện này…
Tả Thiếu Dương ngập ngừng nhìn huynh đệ Chân thị.
Tên nhóc con này nhận ra điều gì rồi sao, cũng không phải ngu ngốc, nhưng con quá non, vẻ mặt này không phải để người Đỗ gia phát hiện à, Chân Lập Ngôn xua tay nói:
– Tả công tử hãy yên tâm chữa trị, không cần ngại thể diện hai lão già này mà có điều kiêng kỵ, mạng người làm trọng.
Mạng người làm trọng? Vậy sao ông cứu được lại không cứu? Con mẹ nó chứ, thần y cái quái gì?
Thần tượng sụp đổ, hai lão thần y mà mình sùng kinh lại là loại người như thế này sao, đương nhiên không thể yêu cầu ai ai chí công vô tư, hết mình vì người khác, nếu Nghê đại phu nói câu này, Tả Thiếu Dương thông cảm, nếu y giả khác nói, y biết họ bất đắc dĩ, giống như bản thân Tả Thiếu Dương lúc này, song đây là hai vị lão thần y lừng danh sử sách, y còn từng mong mọi gặp mặt họ, ai ngờ cũng chỉ là người bình thường, không phải là trách họ, thất vọng không thể tránh:
– Lão thần y đã nói thế, ta sẽ tận lực.
Đỗ Dần liền sai phó tòng chuẩn bị xe ngựa.
Ra tới ngoài cửa, Đỗ Dần định mời Tả Thiếu Dương ngồi cùng xe với mình, nhưng Chân Lập Ngôn đã vuốt râu nói:
– Huynh đệ lão phu xưa nay luôn thích hậu bối trẻ tuổi ham học cầu tiến, Tả công tử, lên xe cùng lão phu đi.
Tả Thiếu Dương khom người nói nhanh:
– Được ngồi cùng xe với hai vị lão thần y, thỉnh giáo nghi nan, là mong mỏi xưa nay của học sinh.
Chân Quyền cười híp mắt gật gù:
– Trẻ nhỏ dễ dạy, lên xe đi.
Xe rất rộng, ba người ngồi không hề chật chội.
Bầu trời âm u, tuyết rơi lác đác, bị gió thổi bây loạn lung tung, xe Đỗ gia đi trước dẫn đường, không đóng cửa sổ, mặc cho gió lạnh thốc vào.
Nhi tử Đỗ Dần là Đỗ Nghị nhỏ giọng nói:
– Cha, hai vị lão thần y có vẻ không muốn Tả công tử chữa bệnh cho gia gia.
Đỗ Dần khép mắt dưỡng thần:
– Con biết là tốt, đừng nói ra ngoài.
– Vâng.
Trong xe im lặng một lúc, Đỗ Dần lại đột nhiên nói:
– Tả công tử có cách chữa bệnh này.
Đỗ phu nhân kinh ngạc, ngay cả bệnh nhân còn chưa gặp, sao trượng phu kết luận này?
Đỗ Nghị nghiền ngẫm lời cha mình:
– Trước đó khi hai vị lão thần y kiểm tra kiến thức, tuy Tả công tử đối đáp lưu loát, nhưng cũng chưa chắc có thể kết luận như vậy chứ ạ?
Đỗ Dần vuốt chòm râu sơn dương:
– Nhà ta không hiểu y, nói đúng hay sao làm sao biết được? Đương nhiên không phải dựa vào điều đó.
– Nhi tử nghĩ không ra, xin phụ thân chỉ bảo.
– Sư đệ của y chỉ là thứ mèo ba cẳng, còn y nhìn một cái là biết có bản lĩnh, ngay từ khi bước vào, gặp huynh đệ Chân thị, sùng bái mà tự tin, không có chút khúm núm nào, là kẻ có tài.
Đỗ Dần phân tích:
– Có điều càng về sau thái độ y càng tỏ ra bình đạm, thậm chí có vẻ bất mãn với huynh đệ Chân thị. Nói tới chữa bệnh chưa khám bệnh đã vội từ chối, ngần ngừ do dự, không phù hợp với sự tự tin ban đầu. Vừa rồi Chân lão đầu tranh trước ta mời y lên lên xe, càng chứng tỏ họ cũng nhận định là y có thể chữa được bệnh. Tả công tử rõ ràng là muốn tị hiềm, không muốn cuốn vào việc này, đang tìm cách thoát thân.
Đỗ Nghị suy nghĩ lại, thấy cha mình nói rất đúng:
– Vậy để con gặp riêng Tả công tử.
– Không, bây giờ người nhà ta đều bị giám sát gắt gao, đừng để đối phương cảnh giác, hãy tìm người khác gặp y.
– Vâng.
Đỗ Nghị gật đầu:
– Con nhất định bố trí ổn thỏa.
Đoàn xe cuối cùng cũng dừng lại trước cổng tòa phủ có hai con sư tử đá rất lớn, bên ngoài có gia nhân mặc áo xanh đứng trông cửa, nhanh chóng ra mở cửa xe, chuẩn bị bục kê chân cho người trên xe ngựa xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!