Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 428: Hôn sự có tính toán
Buổi tối về Cù gia ăn cơm, tửu yến chuẩn bị thỏa đáng, Cù lão thái gia ngồi chính giữa, tới Tả Quý, Tả Thiếu Dương, Ngũ Thư, Cù lão thái thái, Bạch Chỉ Hàn. Bữa cơm diễn ra vui vẻ đầm ấm, chỉ là nghe nói tôn nữ sắp chuyển đi, Cù lão thái thái hơi buồn.
Bạch Chỉ Hàn và Cù lão thái thái chỉ nhấp vài chén rồi lui ra, để cho bốn vị đại lão gia uống với nhau, Tả Thiếu Dương và Ngũ Thư liên tục mời rượu Tả Quý, Tả Quý vốn tửu lượng kém, hôm nay cao hứng, chén tới là cạn, chẳng mấy chốc say mềm, Cù lão thái gia cũng không khá hơn là bao, được dìu đi nốt.
Tới lúc này Tả Thiếu Dương mới hỏi nhỏ:
– Sư đệ, nói thật cho ta biết, cái chức huyện úy này tốn ba tiền?
Bao nhiêu chuyện xấu của mình vị đại sư huynh này đều biết rồi, Ngũ Thư không giấu, thần bí nói:
– Đại sư huynh, ài, biết nói thế nào đây, không tính hết được, một nửa tích góp trong nhà theo đó mà đi rồi, có điều cha đệ luôn nói, táng gia bại sản cũng đáng, tiền mà, là thứ kiếm ra để tiêu, tích góp là dùng vào lúc cần thiết, còn chuyện gì quan trọng hơn vinh diệu gai tộc nữa không?
Cái này Tả Thiếu Dương giờ đã cảm thụ sâu sắc:
– Rốt cuộc đi cửa nhà ai?
– Kiểm giáo lại bộ thượng thư Đỗ đại nhân.
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên:
– Làm sao ngươi biết Đỗ đại nhân sẽ nhận lễ mà chạy?
– Đại sư huynh không hứng thú với quan trường không tìm hiểu nên không rõ, đệ ngay từ lúc lên kinh đã nhắm thẳng một mục tiêu, hơn nữa…
Ngũ Thư hạ thấp giọng:
– Đỗ đại nhân đề bạt quan viên lớn nhỏ dựa vào cái túi tiền, chuyện này cũng chẳng có gì là bí mật lắm, đệ tìm hiểu được không tốn bao nhiêu công sức.
– Thế sao?
Tả Thiếu Dương không dám tin, Lý Thế Dân làm sao cho phép chuyện này xảy ra được, cơ mà bây giờ ông ta đang dốc hết quốc lực đối phó với Đột Quyết, lơi lỏng chuyện trong nước cũng là dễ hiểu, vả lại xưa nay đề bạt quan viên thu nhận lễ vật đã thành thông lệ của quan trường.
Đường Thái tông Lý Thế Dân giá ngự quan viên rất khác với những vị đế vương khác, đối với tham quan ô lại, ông ta không dùng khốc hình tàn bạo lột da nhồi rơm như Chu Nguyên Chương, ông ta hiểu rõ tham ô là bản tính của quan viên, chỉ dựa vào hình phạt thì hiệu quả không tốt, quan trọng là nằm ở chế độ tương quan.
Phương pháp xử phạt tham quan của Lý Thế Dân cũng tương đối ôn hòa, ví như Trường Tôn Thuận Đức nhận hối lộ mấy chục xấp lụa làm việc cho người ta, bị Lý Thế Dân biết được, khi lên triều, Ký Thế Dân nói để bá quan thiếu thốn là lỗi của mình, liền ban thưởng Trường Tôn Thuận Đức mấy chục xấp lụa, nhưng bắt một mình tự vác về nhà, làm Trường Tôn Thuận Đức vì thế mà hổ thẹn.
– Đại sư huynh xem, đệ đỗ bét y khoa làm huyện úy, không phải là điều không thể à, không nhờ tiền thì đệ còn cách nào khác chứ? Đệ muốn làm quan, cái này không muốn dấu sư huynh, làm tán quan thù vị gì chứ, đệ còn trẻ, chẳng lẽ làm cái chức vị ngồi ăn chờ chết đó? Làm y quan thì không xong, lỡ gây họa thì phiền lắm, bài học lần trước thấm thía rồi, nên muốn chuyển sang hành chính, quả nhiên không có gì mà tiền không giải quyết được, đại sư huynh, cạn.
Ngũ Thư vô cùng đắc ý nói:
Tả Thiếu Dương uống cạn chén rượu, lòng nghĩ chẳng lẽ Đỗ Yểm là một đại gian thần? Trong lòng có chút phiền muộn:
– Thôi, không nói chuyện này nữa, cái tên Mã Chu mà ta nhờ ngươi nghe ngóng sao rồi?
– Chuyện nhỏ thôi, đệ nghe ra rồi hắn làm kế lại lương thương huyện Dạ Lang.
Huyện Dạ Lang Tương châu là nơi đi đầy của triều Đường, cực kỳ hoang vu, lương thương kế lại làm công tác kiểm kê đăng ký lương thực ở huyện nha, chỉ là tiểu lại, tới ngay cả phẩm trật cũng không có.
– Sao thế được? Hắn đỗ thám hoa cơ mà.
Tả Thiếu Dương vì không hứng thú với quan trường cho nên không hiểu lắm, chẳng biết lương thương kế lại là quan gì, song có chữ lại thì chắc chắn không hay, mà hai chữ Dạ Lang thì càng là nơi xa xôi.
– Đệ cũng không rõ, có thể do đắc tội với hai đó không chừng.
Ngũ Thư nâng chén lên:
– Kệ người ta, quan trọng là ở hai sư huynh đệ chúng ta, người làm kinh quan, người làm quan địa phương, chiếu cố lẫn nhau, nhất định để sư phụ nở mày nở mặt, thế mới không uổng sống trên đời này.
Cái tên này lấy lòng ai luôn nói trúng điểm mấu chốt, Tả Thiếu Dương cùng Ngũ Thư chạm cốc, uống thống khoái, đến khi trống cầm canh vang lên, Ngũ Thư say khướt được phó tòng đỡ lên xe cáo từ.
….
Sáng hôm sau, Tả Quý vừa rời giường, rửa ráy xong, đang khơi bếp lò chuẩn bị uống trà thì Tả Thiếu Dương cùng Bạch Chỉ Hàn đi vào, Bạch Chỉ Hàn mau mắn nhận lấy ấm ước làm thay, rửa dụng cụ pha trà, kỹ thuật pha trà của nàng chân truyền từ ngoại tổ phụ, rất cao.
Tả Quý hỏi:
– Trung Nhi, mới sáng sớm tới đây có việc gì?
Tả Thiếu Dương ho khẽ một tiếng, đi tới trước mặt cha, nói:
– Cha, con muốn cưới Xảo Nhi làm thê tử, xin cha nhờ người mai mối tới Kiều gia cầu thân.
Phản ứng của Tả Quý không khác gì Tả Thiếu Dương hôm qua khi nghe Kiều Quan nói chuyện này, hoàn toàn không có chuẩn bị trước, choáng váng một lúc mới nói:
– Trung Nhi, chuyện này thong thả hãy tính được không, đợi con nhậm chức, ổn định đâu đó rồi hẵng quyết.
Tả Thiếu Dương quá hiểu cha rồi, hiện mình đã làm quan, tiêu chuẩn cưới nhi tức phụ cho mình của cha tăng lên, dứt khoát nói:
– Cha, Xảo Nhi là cô nương tốt, thiện lương vui tươi, cùng Chỉ Nhi thân như tỷ muội, là lương phối thích hợp, nhất định sẽ thiện đãi ba người Chỉ Nhi.
Bạch Chỉ Hàn hẳn là đồng ý rồi, nếu không nhi tử không dẫn nàng tới đây nói trước mặt, Tả Quý vuốt râu trầm ngâm:
– Trung Nhi, con thực sự muốn cưới Xảo Nhi sao?
Tả Thiếu Dương trịnh trọng quỳ xuống:
– Vâng, con đã suy nghĩ rất kỹ, xin phụ thân thành toàn.
Cứ nhìn đám bà mai ngày hôm nọ thì biết Tả gia không có hi vọng gì cưới nhi tức phụ kinh thành nữa, chỉ có về Hợp Châu, ở Hợp Châu còn vài nhà môn đăng hộ đối, bây giờ nhi tử làm quan không lo người ta không đồng ý ba điều kiện kia, chỉ là nhi tử nhậm chức rồi, không biết bao giờ mới có thể về quê thành thân.
Nói tới cô bé Xảo Nhi đó, phu thê Tả Quý trước kia cũng đã quan sát kỹ, rất phù hợp, hậu viện đã có người sắc xảo như Bạch Chỉ Hàn là đủ, tốt nhất chính thê phải kiếm người bao dung hòa hợp nếu không nhà cửa không yên, mà quan hệ giữa Kiều Xảo Nhi và Bạch Chỉ Hàn rất tốt, suy nghĩ một lúc liền gật đầu:
– Ài, nếu con đã quyết thế rồi, cha không phản đối.
– Cám ơn phụ thân thành toàn.
Cưới vợ phải cưới liền tay, Tả Quý không muốn lần này có vấn đề gì nữa, lập tức bảo Đinh Tiểu Tam đi gọi bà mai lần trước tới, bà mai kia tới nơi, khóc lóc ầm ĩ, kể lể ba lần làm mai thất bại cho Tả gia, làm bây giờ bà ta mang tiếng nặng vía ở kinh thành, không ai tới nhờ làm mai nữa, thời điểm tốt thế này cũng phải bỏ qua, nhất định phải làm mai cho Tả gia tới khi thành công mới được, kể cả làm miễn phí.
Ai cũng nhiệt tình thế là lập tức cả nhà lên xe ngựa đi tới Kiều gia, không những phu thê Kiều lão gia có mặt, “trùng hợp” thế nào Kiều Quan hôm nay được nghỉ ở nhà, bà mai liền lên tiếng nói được Tả lão gia ủy thác, tới đây kết duyên Tần Tấn hai nhà.
Lời này vừa nói ra, phu thê Kiều lão gia mừng khôn kể, chỉ có Kiều Xảo Nhi hoàn toàn không ngờ, mắt tròn xoe, xấu hổ trốn sau lưng tẩu tử.
Kiều lão gia đứng dậy chắp tay:
– Tả lão gia, bỉ nhân lần trước hối hôn, lòng luôn tự trách, thời gian qua thấy lệnh lang và tiểu nữ ở cùng nhau vui vẻ xứng đôi, càng hối hận chuyện cũ, giờ chính thức xin lỗi Tả lão gia.
Nói rồi vái dài, Kiều phu nhân cùng phu thê Kiều Quan và Kiều Xảo Nhi cũng đỏ mặt đứng dậy thi lễ.
Đã quyết định đồng ý nhi tử cưới Kiều Xảo Nhi, bất kể trong lòng có không thoải mái, vì nhi tử, Tả Quý bỏ qua, đi tới đỡ lấy tay Kiều lão gia:
– Chuyện đã qua rồi, ta không nhớ tới nữa, trước kia ta cũng nói những lời nóng giận, Kiều huynh cũng đừng để lòng.
– Nào có nào có, Tả lão gia rộng lượng, làm tiểu đệ hổ thẹn vô cùng.
Tả Thiếu Dương đứng lên, nhìn về phía Kiều Xảo Nhi:
– Chuyện này quan trọng nhất là ý kiến của Xảo Nhi. Xảo Nhi, muội có đồng ý làm thê tử của ta không?
Kiều Xảo Nhi làm sao dám trả lời chứ, ôm mặt, chạy biến mất, bỏ quên luôn cả cái nạng, làm mọi người cười lớn.
Trong lúc vui vẻ đó, không ai để ý thấy Tả Thiếu Dương ngầm gật đầu với Kiều Quan, một lý do nữa không kém phần quan trọng Tả Thiếu Dương đồng ý lời đề nghị của Kiều Quan, chỉ có nhà họ, mới có thể cùng y phối hợp, bắt lấy kẻ khốn kiếp mấy lần đứng sau phá hoại hôn sự của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!