Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 46: Tới nhà cảm tạ
Mặt trời đã lên cao, gần tới trưa 30 Tết, hôm nay đẹp trời hiếm có, tuyết không rời, ánh mặt trời nhợt nhạt tuy không đủ sưởi ấm mùa đông giá lạnh cũng góp phần nào người đi đường đỡ co ro, Tết đang tới với cái huyện Thạch Kính nghèo khó. Lác đác đâu đó là một hai tiếng pháo nổ, chắc là trẻ con trong nhà lấy trộm pháo ra đốt sớm, đường phố ít nhộn nhịp hơn bù vào đó là những chiếc đèn lồng đỏ vui mắt, tiếng cười rộn rã khắp nơi của trẻ thơ, mùi hương quện cùng mùi bánh trái tỏa khắp nơi.
Quý Chi Đường thì chỉ có sự im lặng bao chùm, cái hiệu thuốc này còn im ắng hơn thường ngày, không thấy chuẩn bị đón Tết, hàng xóm láng giềng đi ngang qua biết chuyện đều buông tiếng thở dài. Cho tới tận lúc giọng nói lanh lảnh của Hồi Hương xuất hiện: – Cha, trong mấy nơi mà Hầu Phổ xem thì nhà ở tây thành rẻ nhất, có điều hơi hẻo lánh, cha mẹ thấy sao?
– Được, có chỗ ở là được, còn kén chọn gì nữa. Tả Quý nặng nề gật đầu, cho dù đã tính kế hoạch sau này rồi, nhưng 30 Tết phải rời khỏi nhà, ai vui cho được:
Lương thị và Hồi Hương thu thập đồ đạc, thuốc không thể mang đi, đồ đạc chả còn mấy, chỉ có ít chăn màn nổi niêu và quần áo vật dụng cá nhân mà thôi.
Đến giữa trưa, Tả Thiếu Dương thu dọn đồ đạc xong lại ra đứng nhìn cảnh phố xá tới thất thần thì có người gọi: – Tiểu lang trung! Tiểu lang trung mời mở cửa. Không phải giọng của Triệu Tam Nương, mà là giọng nam nhân, tương đối quen.
Tả Thiếu Dương vội định thần lại nhìn, thấy đứng ở cửa hiệu thuốc của mình có hai người, một là nam tử béo lùn, trán bóng lưỡng, mặc áo có hoa văn đồng tiền, cổ áo lông trắng, đang cười toe toét chắp tay với y. Chính là vị tài chủ béo ở Mai Thôn có con bị bệnh được cha con Tả Thiếu Dương cứu chữa, theo đằng sau ông ta còn có một người trung niên nữa, mặc áo gấm thâm, mũ cao, mặt hồng hào râu đen dài trông có uy, nhưng nụ cười nửa miệng rất là đáng ghét, người này y cũng quen, là Nhị chưởng quầy của Huệ Dân Đường.
Sao hai người này lại đi với nhau, nhìn nụ cười thế kia thì chắc không phải bệnh tình đứa bé có biến hóa mà tới, vậy thì tới báo đáp sao? Vị tài chủ đó nói rồi, nếu như con mình trị được bệnh sẽ tới nhà cảm tạ, nghĩ tới đó lòng Tả Thiếu Dương vui mừng, nếu có thể được vài nghìn nữa thì tốt quá.
Tả Thiếu Dương vội đáp lời, chạy ra mở cửa, đồng thời báo với cha: – Cha, vị tài chủ ở Mai Thông tới đấy.
Cửa vừa mới mở ra, tài chủ béo sải bước đi vào, cười sang sảng chắp tay vái Tả Quý một cái: – Tả lang trung, năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc, đại cát đại lợi …
Ông ta nói liền một tràng những lời chúc tốt lành, những lời này phải Tết gặp nhau mới nói, bây giờ mới là 30 chưa phải lúc chúc Tết, đủ nói lên trong lòng ông ta khoan khoái ra sao.
Tả Quý vội đứng dậy đáp lễ, cũng nói những lời cát tường, nhìn Nhị chưởng quầy một cái, là người cùng nghề trong thành, tất nhiên nhận ra nhau, chắp tay chào, Nhị chưởng quầy đáp lại, nhưng không nói gì, thái độ cả hai đều hời hợt.
Tả Thiếu Dương mang hai cái ghế xuống mời họ ngồi, Lương thị vội vàng ngâm hai cốc trà đi lên.
Tài chủ béo hồ hởi nói: – Tả lang trung, bỉ nhân giao thừa mạo muội tới nhà bái phỏng, là để cảm tạ ơn cứu mạng của ngài, cảm tạ lão lang trung thần y diệu thuật, giải cứu nguy nan của tiểu nhi. Nghê đại phu nói, tiểu nhi từ xa tới, lại bị chứng kinh phong nguy cấp như vậy, nếu là người khác, nhất định là chết trên đường rồi, may nhờ cha con lão lang trung mới cứu được mạng của tiểu nhi. Bỉ nhân vô cùng cảm tạ.
– Không có gì, lão hủ hành y tất nhiên thấy người bệnh phải tận lực.
Tài chủ béo lấy trong lòng ra một cái túi màu đỏ dán chữ mừng năm mới, cười đưa tới: – Đây là chút tâm ý, xin lão lang trung nhận cho.
Không rõ bên trong bao nhiêu tiền, Tả Quý từ chối: – Không, không, hôm nọ nhận tiền khám bệnh của … Ừm, xin hỏi quý tính?
Tài chủ béo khom người đáp: – Bỉ nhân họ Giả.
– À, Giả lão gia, trước đó tới quý thôn đã nhận số tiền khám bệnh rất lớn rồi, nếu nhận thêm nữa thì thật hổ thẹn.
– Lão lang trung quá lời, Nghê đại phu nói, cái mạng của tiểu nhi là nhờ ngài cứu, nếu lúc đó không kịp thời xử lý đã không còn tiểu nhi trên đời. Bỉ nhân tuy có năm thê thiếp, nhưng mệnh ít nhi tử, tới trung niên rồi mà chỉ có một đứa này thôi. Nếu không còn, hương hỏa Giả gia tới đây là đoạn tuyệt, bỉ nhân mang tiếng bất hiếu, không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông. Ân cứu mạng như ân tái tạo, chỉ có chút tiền này làm bỉ nhân hổ thẹn, nếu lão lang trung nhất quyết không nhận, bỉ nhân coi lão lang trung chê tiền bỉ nhân thối, không dám làm phiền nữa. Giả tài chủ làm bộ tức giận, cái mặt béo tròn đỏ ửng lên:
– Giả lão gia nói nặng thế, lão hủ nhận là được. Tả Quý thu túi tiền chắp tay cảm tạ, không để ý mặt Nghê nhị hơi nhếch lên ra chiều khinh bỉ.
Giả tài chủ mới đổi giận làm mừng: – Qua Nghê đại phu dày công điều trị, tiểu nhi đã khỏi hẳn rồi, bỉ nhân còn vội đưa nó về cho gia gia nó yên tâm, còn chuẩn bị năm mới, không thể ở lâu, lần sau vào thành tới quý đường chơi nhiều hơn. Lão lang trung, năm mới tốt lành, bỉ nhân không quấy rầy nữa, xin cáo từ.
Tả Quý định đi tiễn thì Tả Thiếu Dương nói: – Cha tiếp Nhị chưởng quầy, con tiễn Giả lão gia.
Đi ra tới cửa, Giả tài chủ chắp tay nói, văn vẻ nói: – Tiểu lang trung xin dừng bước, Giả mỗ cáo từ.
– Giả lão gia, hãy khoan. Tả Thiếu Dương lấy trong lòng ra hai viên Tử Tuyết: – Nếu như lệnh lang lần sau còn xuất hiện triệu chứng như vừa rồi thì hãy uống một viên, sau đó đưa đi cấp cứu, thuốc này giúp tỉnh trí giảm nhiệt. Còn nếu bị đờm nhiều không thể khạc gia thì hãy dùng biện pháp như cha ta dùng trên đường.
Giả tài chủ nhíu mày, đang vui mừng vì con khỏi bệnh, chẳng ai muốn nghe mấy lời này, vẫn miễn cưỡng cười: – Nghê đại phu nói bệnh tiểu nhi đã khỏi, không tái phạm nữa, chắc … Không cần đâu.
– Nguyên nhân kinh phong rất nhiều, bệnh nói khó nói được là thực sự dứt hay không. Mai thôn ở xa, lại thiếu y dược, nếu bệnh tái phát không kịp cứu chữa, lưu lại đề phòng khi có chuyện không hề gì.
Giả tài chủ nghe có lý, vội nhận lấy, cẩn thận bọc gói cất đi, chắp tay: – Đa tạ tiểu lang trung, cáo từ.
Tiễn Giả tài chủ đi rồi, Tả Thiếu Dương về nhà, nghe thấy giọng nhờn nhợt khó chịu của Nhị chưởng quầy: – Tả lang trung, hôm nay là giao thừa rồi, ta không muốn dài dòng làm gì, nói thẳng luôn nhé, đại ca ta hứng thú với phương thuốc quý đường dùng cứu tỉnh tiểu thiếu gia Giả gia, ta ra giá 900 đồng, muốn các vị chuyển nhượng cho Huệ Dân Đường, ý ông thế nào?
Tả Quý trầm ngâm, phương thuốc này chỉ con ông mới biết, tuy ông có thể quyết định thay, song cái giá này, phải nói là quá đáng, Huệ Dân Đường có ý gì?
Tả Thiếu Dương vui mừng, y chưa thực sự rõ vật giá thời này, sợ cha y muốn đem làm đồ gia truyền gì đó, vội nói: – Nhị chưởng quầy, thêm chút đi, 900 đồng ít quá.
– Tả thiếu gia, nói thật là ta không muốn mua phương thuốc này, chỉ là đại ca ta rất hứng thú với nó, phương thuốc này nằm trong tay các vị một năm có khi chẳng dùng tới một lần, như thế thì lãng phí quá, nếu đem tới Huệ Dân Đường mới phát huy tác dụng, khiến nhiều người bệnh được cứu chữa. Cho nên ta đưa giá thế này, nếu Tả lang trung thấy quá rẻ thì ta đi là được.
Tả Quý mặt âm trầm, người này mặc dù nói nghe qua có vẻ rất có lý, nhưng thái coi thường Quý Chi Đường quá rõ, rất chướng tai ông. Hơn nữa cái giá đó, định ỷ hiệu lớn ép hiệu nhỏ sao, có điều bản tính ông hiền lành, không thích tranh cãi với người ta, lòng khó chịu chỉ im lặng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!