Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 463: Câu chuyện trên xe (2)
– Có gì mà không dám, ta bái sư ngay.
Nói rồi Tôn Tư Mạc vén áo định quỳ xuống:
Tả Thiếu Dương hết hồn, giữ chặt lấy:
– Không được, lão gia tử, vãn bối không dám đâu, người mà làm thế, vãn bối sẽ lao ngay ra khỏi xe, không bao giờ gặp lại nữa.
– Ấy chớ, bình bĩnh, tiểu tử, bình tĩnh, đừng làm chuyện dại dột.
Tôn Tư Mạc làm như Tả Thiếu Dương muốn tự tử không bằng, nắm tay y ấn xuống ghế:
– Ngồi xuống, ngồi xuống, chúng ta từ từ thương lượng được không?
– Vâng, vâng. Chúng ta thong thả nghĩ.
Tả Thiếu Dương thở phào, xem ra hôm nay không chỉ cho ông già này biết cái gì đó thì mình không thoát thân được rồi, rốt cuộc có phương thuốc dân gian nào không có tác giả rõ ràng không nhỉ? Phải nghĩ ra cái gì ít ảnh hưởng đời sau nhất.
Xe ngựa đi rất chậm, tránh tròng trành ảnh hưởng tới ông cụ, không ai nói phải đi đâu, nên xa phu cứ thong thả đánh xe đi vòng quanh.
Tôn Tư Mạc cũng khổ sở suy nghĩ, cả đời ông ta đi khắp thiên hạ, tiếp xúc với đủ loại người, chưa bao giờ gặp thứ quái thai nào thế này, rốt cuộc nó muốn cái gì chứ? Vỗ đầu một cái:
– Ngươi muốn học thuật trường thọ của lão phu không?
– Cái đó có gì hay sao?
Tả Thiếu Dương hỏi:
– Nghe nói lão gia tử hoàng thượng tới phu phen tẩu tốt đều dạy mà, có phải cái gì bí mật đâu.
Tôn Tư Mạc cười gằn xoa xoa tay, nhìn Hứa Dận Tông, hơi do dự, nhưng nhân phẩm con người ông cụ dùng trên hoa giáp rèn nên, cực kỳ chắc chắn, không lo, nói nhỏ:
– Đây là bí pháp, không phải thứ ta truyền cho mọi người, ngươi nhìn xem bằng tuổi của ta rồi, râu tóc vẫn đen nhánh, chưa ai làm được đâu.
Hứa Dận Tông mặt thoáng co giật, nhưng mau chóng bình thản trở lại, sau đó nhắm mắt dưỡng thần tỏ ý, không xen vào chuyện bọn họ nữa.
Tả Thiếu Dương nghe lời ấy không khỏi nhìn kỹ lại Tôn Tư Mạc, thấy ông tinh thần dư dật, ai mắt lấp loáng tinh minh, răng vẫn còn nguyên, lưng vẫn thẳng, râu tóc đen bóng không thua thanh niên, thầm nghĩ, thời xưa truyền Dược vương Tôn Tư Mạc là tiên ông trường thọ, sống tới hơn 160 tuổi, lời này có thổi phồng, nhưng cũng có cơ sở nhất định.
Thời đó do trình độ y học kém, chiến loạn, nạn đói liên miên, tuổi thọ bình quân rất thấp, thời sơ Đường, chiến tranh mới lắng dịu, theo tư liệu ghi chép, tuổi thọ bình quân chỉ có 28 tuổi. Tới hậu kỳ thời Trinh Quan, quốc lực cường thịnh, tuổi thọ tăng cao theo, lấy danh tác Tặng vệ bát xử sĩ của Đỗ Mục ra nói, trong đó viết:
Cộng thử đăng chúc quang.
Thiếu tráng năng kỷ thì,
Mấn phát các dĩ thương.
Phỏng cựu bán vi quỷ,
…
Chung ánh nến canh trường
Ðược bao lâu khỏe mạnh
Mái tóc đều pha sương
Bạn xưa chết quá nửa
Khi đó Đỗ Mục mới bốn mươi, có thể thấy tuổi thọ đương thời vẫn rất thấp.
Có người từng dựa vào hơn 5000 bia mộ thời Đường thống kê, viết bài ( phân tích tổng thể kết cấu quy mô gia đình thời Đường), cho rằng tuổi bình quân thời Đường là 59.3 tuổi, con số này rõ ràng không chính xác.
Trước tiên là chỉ có người chết già mới lập bia, chết yểu không lập bia, thứ hai là người bần cùng không có tiền lập bia, cho nên những người đó là đại hộ và quan viên, điều kiện sinh hoạt vượt trội, thế nên tuổi thọ bình quân triều Đường khoảng 30 – 40.
Tuổi thọ Tôn Tư Mạc ghi chép lại trên lịch sử chênh nhau nhiều, nhưng đều có thể khẳng định, ông sinh thời Tây Ngụy, mất cuối những năm Trinh Quan, tuổi thọ tuyệt đối không dưới 100, không chỉ ở thời Đường, cả thời hiện đại cũng là lão thọ tinh siêu cấp.
Nếu như mình học được thuật trường thọ của Tôn Tư Mạc, bảy tám chục tuổi tóc vẫn đen, không phải nhìn nha hoàn xinh tươi mà nuốt nước bọt như Chúc Dược Quỹ… Không không, có thể cùng đám Bạch Chỉ Hàn mấy chục năm phu thê ân ái, còn gì bằng.
Nghĩ thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào, Tả Thiếu Dương không khỏi có chút nóng ruột hỏi:
– Lão gia tử, là bí pháp gì?
– Phản hư thổ nạp công!
Tôn Tư Mạc kéo Tả Thiếu Dương ngồi sát đuôi xe, mở cửa sổ nhìn quanh một chút, không thấy ai cả, nói thật nhỏ:
– Kỳ thực trong thuật trường thọ của ta, quý trọng nhất, có giá trị nhất chính là thuật thổ nạp điều tức hô hấp này, nói tới đạo dưỡng sinh thì rất nhiều người có, bao gồm cả Hứa lão đầu kia, ông ta sống tới cái tuổi này rồi, có thể nói đạo dưỡng sinh của ông ta ghê gớm đúng không? Nhưng tóc ông ta hai mươi năm trước đã bạc phơ rồi, còn ta bây giờ tuổi hơn lúc ông ấy tóc bạc mà tóc ta vẫn đen xì, hiển nhiên ta sẽ sống lâu hơn ông ấy, còn sống lâu hơn rất nhiều.
– Lão mũi trâu kia, không cần hạ thấp người khác để nâng bản thân lên, bí thuật của ông có lợi hại thì ta cũng không thèm biết, đừng tự đắc ý vội, rất nhiều người trẻ tuổi phương phi đột nhiên lăn đùng ra chết đấy, khi nào sống qua được lão phu thì hẵng khoác lác.
Hứa Dận Tông hừ khẽ một tiếng:
Tôn Tư Mạc cười hăng hắc, tiếp tục dụ dỗ Tả Thiếu Dương:
– Thuật trường thọ của ta đúng như ngươi nói, ai cũng dạy, song thuật thổ nạp này, chưa từng truyền cho ai khác.
Tả Thiếu Dương bị thi hút rồi:
– Lão gia tử, vì sao thế?
– Đừng vội, để ta thong thả kể cho mà nghe.
Tôn Tư Mạc có chút đắc ý, rốt cuộc cũng đưa tên tiểu tử cứng đầu này vào khuôn khổ, ngươi dù quái thai cũng không bằng mấy kinh nghiệm sống mấy chục năm trên đời của ta:
– Khi ta còn trẻ ẩn cư ở Thái Bạch sơn, gặp được sư phụ ta, khi đó người bị ngã từ trên núi xuống, thương tích cực kỳ nghiêm trọng, được ta cứu sống, người rất cảm kích, lại thấy ta có tuệ căn, cho nên thu làm đồ đệ.
Trước thời Tống Kim, chỉ cần là người tu đạo thì đều là đạo sĩ, Bắc Ngụy Khấu Khiêm Chi sửa đổi Thiên Sư đạo, quy định đạo đồ có thể lập đàn tại gia, sớm triều lễ bái, không cần xuất gia. Cho nên sau đó, đại đa số đạo sĩ không xuất gia, bọn họ ăn mặc không khác gì người bình thường, cũng cưới tức phụ, sinh con cái, không phải ăn chay. Sau này tới tới Tống Kim, Toàn Chân giáo sáng lập, định ra chế độ xuất gia nghiêm ngặt, cho nên đạo sĩ mới mặc đạo bào giống như thời bây giờ.
Tôn Tư Mạc từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, trong nhà vì chữa bệnh cho ông mà tiêu tán không biết bao nhiêu gia sản, đồng thời cho ông học Phật điển tu tĩnh, tới năm mười tám tuổi bắt đầu học y, ba tám tuổi ẩn cư Thái Bạch sơn học đạo, luyện khí, nghiên cứu thuật dưỡng sinh. Cho nên kỳ thực Tôn Tư Mạc chỉ là người tu đạo, nếu theo tiêu chuẩn bây giờ không gọi là đạo sĩ.
– Ta theo sư phụ quanh năm tu luyện ở Thái Bạch sơn, sau đó được sư phụ truyền lại cho Phản hư thổ nạp công.
– Tôn sư của lão gia tử còn sống không?
Tôn Tư Mạc khẽ lắc đầu:
– Năm năm trước, khi tôn sư một trăm ba sáu tuổi đã cưỡi hạc phi thăng rồi.
– Đáng tiếc.
Tả Thiếu Dương nói mồm vậy thôi, sống tới 136 không khác gì yêu quái có gì mà tiếc, nhớ mang máng kỷ lục guiness thì người thọ nhất thế giới không quá được 110 tuổi, đó gần như là giới hạn của con người.
– Gia sư sống tới từng đó tuổi, ta rất khao khát, cho nên nhiều năm qua khổ luyện Phản hư thổ nạp công, quả nhiên hiệu quả vô cùng, đừng thấy bây giờ ta đã ngót nghét tám mươi, lên núi đào thuốc, xuống sông bắt cá, du y tứ phương, dãi nắng dầm mưa, không thua gì người trẻ tuổi, ngươi thấy lợi hại không?
Tả Thiếu Dương gật đầu như gà mổ thóc, một số lão thọ tinh sống gần trăm tuổi, nhưng đến tuổi giả, ăn không ăn được, cử động không xong, nằm im một chỗ, ý nghĩa trường thọ cũng giảm sút nhiều:
– Lão gia tử còn chưa nói, vì sao không truyền ra ngoài?
– Vì bí pháp này của bản phái, tới giờ đầu đơn truyền, giống như đơn thuốc của ngươi, không truyền ra ngoài vậy.
Tả Thiếu Dương thất vọng:
– Vãn bối hiểu rồi, lão gia tử định truyền cho con cháu.
– Không phải thế, tư chất con cháu ta bình bình, đồ tử đồ tôn của ta cũng không ít, song chẳng có kẻ nào đủ tư cách truyền thừa, muốn học được ngoài tư chất thiên bẩm, còn cần nhất là sự kiên trì.
Tôn Tư Mạc xoa xoa tay:
– Người học thuật thổ nạp này, mỗi năm ít nhất phải bỏ ra hơn một tháng rời xa chốn hồng trần, tới núi cao rừng sâu, tĩnh tâm tu luyện, thổ cố nạp tân, tinh hợp tinh hoa của nhật nguyệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!