Đại Hiệp, Đừng Sợ! - Chương 46: Hạ độc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Đại Hiệp, Đừng Sợ!


Chương 46: Hạ độc


Thấy gương mặt bị son bôi đỏ bừng của nàng đầy vẻ nghi hoặc, Mộ Dung Vân Thiên nở nụ cười, kéo tay nàng vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện, “Ta có cái này muốn tặng cho nàng.”
Thịnh Bảo Hoa bị kéo vào trong phòng, cũng không quên hỏi một câu cổ động, “Cái gì vậy?” Mộ Dung Vân Thiên để nàng ngồi xuống, cười nhìn nàng một chút, Thịnh Bảo Hoa bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, vốn dĩ hắn cao hơn nàng rất nhiều, lúc này, nàng còn ngồi, hắn từ trên cao nhìn xuống khiến nàng có chút không thoải mái? Bất an giật giật thân mình, Thịnh Bảo Hoa vừa định đứng lên, đã thấy Mộ Dung Vân Thiên bỗng nhiên ngồi xuống, khụy một gối trước mặt nàng, Thịnh Bảo Hoa hoảng sợ, giờ biến thành nàng từ trên cao nhìn xuống … Vấn đề ở chỗ, Mộ Dung Tam công tử luôn luôn tâm cao khí ngạo bị làm sao vậy… Thịnh Bảo Hoa rối rắm suy nghĩ xem có nên đứng lên hay không, thế nhưng hắn lại bỗng nhiên đưa tay, cầm chân trái của nàng. Ngẩn người, theo bản năng nàng liền muốn lùi chân về. “Đừng nhúc nhích.” Đè lại chân của nàng, hắn nhẹ nói. Thịnh Bảo Hoa không cử động nữa, ngoan ngoãn ngồi, nhìn hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc chuông ngọc đeo chân, cẩn thận đeo lên cổ chân nàng. Buông tay ra, Mộ Dung Vân Thiên ngẩng đầu nhìn nàng, “Thích không?” Thịnh Bảo Hoa quơ quơ chân, vang lên những tiếng ‘đinh đang’, thập phần dễ nghe, lại cúi đầu nhìn, cái chuông ngọc kia được chạm khắc từ ngọc thạch trong suốt, vô cùng tinh xảo đáng yêu. “Sao lại tặng ta cái này?” Thịnh Bảo Hoa lại quơ quơ chân, lại vang lên một trận ‘Đinh đinh đang đang’. “Không thích sao?” Mộ Dung Vân Thiên nói vẻ tự nhiên, “Gần đây trên giang hồ rất thịnh hành cái này, các nữ hiệp ai cũng đều mang.” “Thật sao, thật sao?” Thịnh Bảo Hoa bị hai chữ hiệp nữ mê hoặc, con mắt lóe sáng lòe lòe. “Ừm.” Mộ Dung Vân Thiên nghiêm trang gật đầu. Vì thế Thịnh Bảo Hoa cô nương cao hứng, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất quơ chân, khiến cái chuông ngọc kia vang lên ‘đinh đinh đang đang’ không ngừng. Trong mắt Mộ Dung Vân Thiên cũng nhiễm ý cười ôn hòa. “Nghe nha hoàn trong phủ nói Thịnh cô nương đi dạo ngoài hoa viên nửa ngày, hẳn là rất mệt đi.” Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói của Khúc Thanh Thương. Bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi, Thịnh Bảo Hoa mấp máy môi, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, liền thấy Khúc Thanh Thương mang theo một hộp đựng thức ăn trong tay, thoải mái đi vào. Đáy lòng có một chút giễu cợt, nhanh như vậy đã vội vàng dẫn xác tới tận cửa sao. “Gia chủ, người cũng ở đây à.” Khúc Thanh Thương cười nhìn Mộ Dung Vân Thiên. Mộ Dung Vân Thiên đứng lên, nhìn thoáng qua hộp đựng thức ăn trong tay nàng ta, sắc mặt hơi trầm xuống, “Cô tới làm gì?” “Ta sợ Thịnh cô nương mới tới phủ, bọn nha đầu hầu hạ không được chu đáo, cho nên tự tay nấu cháo mang tới.” Khúc Thanh Thương cười đến thập phần dịu dàng, “Vừa mới nấu xong, Thịnh cô nương nếm thử chút xem?” Nàng ta cười đặt hộp thức ăn trước mặt Thịnh Bảo Hoa, mở nắp, hương khí bay ra lượn lờ phiêu tán. Thịnh Bảo Hoa hơi biên sắc, là cháo cá. “Thử xem, hương vị hẳn là không tệ đâu.” Khúc Thanh Thương cười nhẹ nhàng nói. Dưới ống tay áo, hai móng vuốt của Thịnh Bảo Hoa nắm thành nắm tay, chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực nhộn nhạo một trận, nhìn lại Khúc Thanh Thương cười khẽ trước mặt, cảm giác bụng cuộn lên, vô cùng đau đớn, trên mặt lại càng không có chút huyết sắc nào, chỉ có hai vết son to đỏ thẫm, nhất thời nhìn vô cùng thảm hại. Miệng cảm thấy tanh, nàng nhanh chóng nuốt xuống, không muốn để cho Khúc Thanh Thương được cười nhạo mình, để ả ta chọc mình tức đến hộc máu, thực không đáng. “Bảo Bảo, làm sao vậy?” Mộ Dung Vân Thiên phát giác Thịnh Bảo Hoa có chút khác lạ, nàng cứ ngồi cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích, hắn vội bước lên trước đỡ lấy vai nàng. Mi mắt giật giật, Thịnh Bảo Hoa nhìn về phía Mộ Dung Vân Thiên, ngây ngốc, dường như nàng lại nhìn thấy ngày hôm đó, hắn bưng bát cháo cá, đút cho nàng từng miếng, từng miếng. Khi nàng trúng độc không thể cử động được, nghe thấy hắn nói khẽ bên tai nàng, ‘Nhớ rõ, kiếp sau, ngàn vạn lần đừng gặp ta’… Nghe được hắn nói với Khúc Thanh Thương, thay ngươi giải quyết tốt hậu quả… Giải quyết tốt hậu quả… Mấy tiếng kia giống như gai độc cắm trong lòng nàng, rút không ra, quên không được, nhớ tới liền đau. Thân mình giống như bị ngâm trong đầm nước lạnh thấu xương, trôi nổi giống như đóa lục bình, Thịnh Bảo Hoa cúi đầu nhìn âu cháo cá mỹ vị trên bàn, khóe miệng nhếch lên, Khúc Thanh Thương có ý gì? Muốn thử nàng sao? “Một mình ta không ăn hết được, không bằng Khúc cô nương cùng ăn đi.” Thịnh Bảo Hoa cười híp mắt múc một chén nhỏ, đẩy đến trước mặt Khúc Thanh Thương. Ánh mắt Khúc Thanh Thương đầy vẻ khinh thường, thoải mái bưng chén lên, dùng thìa múc một thìa đưa vào miệng, nuốt xuống. Thịnh Bảo Hoa biết Khúc Thanh Thương đang châm biếm nàng một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cũng không nói gì, chỉ cười híp mắt nhìn Khúc Thanh Thương ăn hết bát cháo cá kia, sau đó cũng cúi đầu chậm rãi múc một thìa, đưa vào miệng, cười híp mắt nuốt xuống. Cháo đương nhiên là không có vấn đề gì, Khúc Thanh Thương là một nữ nhân thông minh như vậy, làm sao có thể dùng một trò tới hai lần, đây cùng lắm cũng chỉ là sự cảnh cáo mà thôi. Nhưng mà, có đôi khi, quá tự tin vào trí thông minh của mình cũng là một vấn đề. Nói đơn giản, mặc dù cháo do Khúc Thanh Thương nấu không có vấn đề gì, nhưng trải qua tay nàng, thì chưa chắc. Bản lĩnh hạ độc này, đâu phải chỉ có một mình Khúc Thanh Thương biết. Nàng chính là đệ tử duy nhất của Quỷ Thủ thần y Mạnh Cửu a, tuy là thần y, nhưng luận về bản lĩnh hạ độc, trên đời này có ai qua được Mạnh Cửu? Nàng sao có thể làm xấu mặt sư phụ được? “Được rồi, cháo cũng ăn xong rồi, ta cần nghỉ ngơi một chút, mời hai vị tự tiện.” Thịnh Bảo Hoa buông bát, phất phất tay, có vẻ mỏi mệt. Giọng nói đã hơi run run, ý cười trên mặt Khúc Thanh Thương càng đậm hơn một chút, có vẻ như cảnh cáo bằng bát cháo cá này đã có hiệu quả, liền thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, đi ra cửa. “Có chỗ nào không thoải mái không?” Mộ Dung Vân Thiên thấy nàng sắc mặt không tốt, có chút lo lắng. “Chỉ là mệt mỏi.” Thịnh Bảo Hoa lắc đầu, không muốn nhiều lời. Nhìn thấy hắn rời khỏi, dạ dày Thịnh Bảo Hoa cuộn lên, nôn hết chỗ cháo cá vừa ăn ra. … Từng thích ăn như vậy, lúc này, đại khái là không nuốt nổi nữa. Một mình yên lặng mà ngơ ngẩn một lúc, nàng đứng dậy rửa mặt. Tần La Y đẩy cửa tiến vào, liền thấy Thịnh Bảo Hoa ngồi trước bàn ngẩn người, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. “Bảo Bảo, làm sao vậy?” Tần La Y hoảng sợ, vội vàng hỏi. “Tần tỷ tỷ…” Thịnh Bảo Hoa ôm lấy nàng ấy. “Đừng dọa ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Không có việc gì, lần trước tỷ nói, chờ sau khi chuyện của muội kết thúc, Viên đại ca sẽ đưa tỷ về nhà chịu đòn nhận tội, sau đó cầu hôn tỷ với phụ thân tỷ.” “Ừ, làm sao vậy?” Tần La Y sờ sờ đầu của nàng, sờ đầu không sờ được suy nghĩ. “Đêm nay liền đi đi thôi.” Tần La Y đẩy nàng ra, nâng mặt của nàng lên, cẩn thận nhìn, “Đã xảy ra chuyện gì?” “Khúc Thanh Thương hạ độc muội một lần, muội trả lại nàng ta một lần, huề nhau, trong lòng muội thoải mái rồi.” Thịnh Bảo Hoa chớp mắt, cười đến híp mắt thành một đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN