Đại Hiệp Gặp Hạn - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Đại Hiệp Gặp Hạn


Chương 4


Qua buổi trưa, Lục Quân Diêu co hai chân lại ngồi xếp trên giường nhỏ, trong đầu đọc nội công tâm pháp, để cho chân khí trong người vận động một vòng.

Đây là hoạt động cố định mỗi ngày, thân thể yếu kém, cần phải dựa vào nội lực điều dưỡng sinh mệnh, mới có thể được như hôm nay giống như người bình thường.

Leng keng…

Tiếng chuông thanh thúy theo gió đưa tới, rõ ràng nhẹ nhàng rơi vào trong suy nghĩ không chút gợn sóng của hắn.

Trôi qua thêm nửa khắc, d’đ/l/q”d, hắn nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.

Một con mèo hoa nhỏ nhảy qua làm ngã chậu hoa nhỏ bên cửa sổ. Con mèo được phòng bếp nuôi, thường ngày tiểu Phán Nhi rất thích đuổi theo nó chơi…

Hắn kéo vạt áo bước xuống giường, trên mặt bàn đã được để chén canh thuốc người làm mới bưng lên.

Từ sau khi hắn trở về, canh thuốc mỗi ngày đưa tới chưa từng bị gián đoạn, mỗi ngày một chén, chưa từng lặp lại một món nào. Khi còn bé đã dùng nhiều loại thuốc, hắn tùy ý thoáng nhìn, cũng đoán những dược liệu,nguyên liệu nấu ăn trong mỗi món đều là thượng đẳng, dieendaanleequuydonn, có một số dược liệu cũng không phải có tiền là có thể mua được, miễn bàn đến chất lượng thượng đẳng.

Trước kia phụ thân hắn cũng như vậy, không tiếc tiền cầu xin mua thuốc tốt nhất.

Lục gia chỉ có mình hắn độc đinh truyền hương khói, Lục lão gia có con trai, hết sức cưng chiều, đáng tiếc hắn bị bệnh liên tiếp, vì thân thể của hắn, phụ mẫu hắn đã cầu xin biết bao nhiêu thần phật, nguyện hành thiện quanh năm, chỉ cầu phú nhi tử được bình an.

Có lẽ lòng thành thật sự cảm động trời cao, cho hắn gặp được sư phụ.

Thật không biết là phúc hay họa, quái sư phụ yêu luyện đan dược có chút kỳ quái, luyện xong liền đem cho hắn uống thử, cũng không cần biết hiệu quả như thế nào. Những ngày đó, thật sự vị thuốc quái lạ nào hắn cũng từng ăn rồi, hắn thậm chí có chút hoài nghi sư phụ căn bản không phải muốn cứu hắn, mà cần hắn tới để dùng thử đan dược.

Cũng không biết có phải viên đan dược kia có hiệu quả không, hắn hết tỉnh lại ngủ, có thể tái thế sống lại, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó sư phụ truyền võ nghệ cho hắn, chủ yếu là cường thân hộ thể, chú trọng vào nội công tâm pháp, những năm này sư phụ một mặt cho hắn ăn một đống đan dược khó ăn muốn ói, một mặt nghi ngờ mình bị chỉnh ác. Đã cách nhiều năm, trở về ăn lại các món canh thuốc ngon này, đơn giản lại làm hắn cảm động tột cùng.

Dụng tâm như vậy, ấm áp cùng quan tâm như vậy… Hắn không thể phụng dưỡng, đã làm hắn áy náy mười phần, cho đến trước khi chết phụ thân cũng không yên lòng về đứa con yêu ở phương xa…

Đinh, đinh linh…

Tiếng chuông thanh thúy làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, chứng minh vừa rồi không phải là ảo giác.

Đưa mắt liếc nhìn về phía cửa sổ, bóng dáng nho nhỏ thoáng cái liền biến mất.

Hắn bưng chén lên dùng, đưa muỗng múc đồ ăn vào miệng, tự nhiên thưởng thức món ăn ngon, lập tức liền đoán được món canh thuốc hôm nay chủ yếu dùng để dưỡng tâm nhuận phổi, bồi dưỡng nguyên khí, đối với già trẻ đều dùng được.

Đinh linh…

Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía nửa cánh cửa che giấu cái đầu nho nhỏ, vào lúc này không còn tránh kịp, bế tắc đứng ở bên cửa.

“Tiểu Phán Nhi, con không đi vào sao? Đứng đó thêm chút nữa, mấy chậu hoa bên cửa sổ của phụ thân sẽ bị mèo nhỏ đùa hư hết.”

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Con sẽ chú ý hoa …”

Hắn hướng qua nữ nhi ngoắc ngoắc tay: “Đừng động tới, lại chỗ này với phụ thân.”

Phán Nhi do dự nửa ngày, nhìn qua có vẻ đấu tranh vô cùng, cuối cùng vẫn chậm rãi bước qua. Tay hắn đưa qua ôm lấy thân thể nhỏ bé ngồi lên trên đùi, múc một thìa canh nóng, thổi qua đút cho bé: “Ăn ngon không?”

Mặt mũi Phán Nhi nhăn lại: “Ăn không ngon! Có mùi thuốc.”

Hắn cười khẽ: “Ăn không ngon vậy Phán Nhi giúp phụ thân ăn hết được không?”

Tiểu Phán Nhi ngửa đầu: “Nhưng mẫu thân nói thân thể phụ thân không tốt, muốn cho phụ ăn.”

“Con xem, bộ dáng thân thể phụ thân không tốt sao?”

Suy nghĩ hồi lâu: “Không giống.”

“Cho nên phụ thân không thích ăn, sau này Phán Nhi tới đây giúp phụ thân ăn được không?”

“Nhưng mà…” Như vậy có quấy rầy đến phụ thân không? Bé rất lo lắng…

“Không thể được sao?” Vẻ mặt mất mát, ý đồ tranh thủ đồng tình của đứa bé ngây thơ.

Thấy hắn bộ dáng đáng thương, thiện lương bé nhỏ nỗi lên lòng thương xót: “Được.”

“Cám ơn Phán Nhi, Phán Nhi thật thương phụ thân!” Vô cùng cảm động, đem mặt vùi vào đầu vai nho nhỏ của nữ nhi.

Dùng phương thức yêu thích đối với mèo nhỏ, tay bé vỗ nhẹ nhẹ trên đầu vai hắn: “Vậy phụ thân cũng sẽ yêu thương Phán Nhi chứ?”

“Đương nhiên, Phán Nhi thương phụ thân, phụ thân cũng thật thương Phán Nhi. Đây là bí mật, không thể nói cho người khác biết nhé.”

“Ừ!” Phán Nhi dùng sức gật đầu. Bí mật đó, bé cùng với phụ thân có bí mật.Nếu bé giúp phụ thân dùng hết canh khó uống này, sau đó phụ thân sẽ thương bé, thật tốt.

Chọn thịt tương đối mềm đút cho nữ nhi ăn, hai cha con một người một hớp, chia sẻ ăn xong chén canh.

Phúc Bá đi qua, đem hình ảnh hai cha con dựa vào thân mật nhìn vào trong mắt, miệng cười toe toét.

“Tiểu thư nhỏ, thì ra cháu ở chỗ này, bà vú tìm cháu nửa ngày rồi đó, đến giờ cháu ngủ trưa rồi đó.” Cố ý trêu chọc, đưa tay qua muốn bế bé đi. Nếu là lúc trước, tiểu nha đầu đã làm nũng ôm ông lại từ lâu rồi, Die nd da nl e q uu ydo n, ngược lại vào lúc này, khuôn mặt nhỏ bé kề sát vào trong ngực phụ thân, lại chậm chạp không có muốn đi.

Từ đầu không dám thân thiết, yêu thích, ỷ lại với phụ thân, sợ phụ thân không vui, hiện tại cảm giác được thân cận như vậy, bé không muốn buông ra.

Lục Quân Diêu như thế nào không nhìn được khát vọng trong mắt bé. Muốn thân thiết, rồi lại sợ hãi, sợ bị bỏ rơi, nữ nhi rất thích hắn đó.

Cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé mềm mại trong ngực, thấy bé dụi dụi mắt, có vẻ mệt mỏi. Hắn ôm nhẹ nhàng, yêu thương vỗ vỗ bé: “Phúc Bá, Phán Nhi đã mệt, làm phiền bá về nói với bà vú, nói tiểu thư ở chỗ của ta ngủ.”

“Được rồi.” Xoay người định đi, nhớ tới điều gì nói lại một câu: “Đúng rồi, thiếu gia, ngài cố gắng ăn hết canh thuốc, đừng cô phụ tâm ý của thiếu phu nhân.”

Trong lòng rung động: “Từ từ, Phúc Bá, bá nói… Canh thuốc này?”

“Là thiếu phu nhân phân phó, dược liệu, nguyên liệu trân quý cũng đều là phu nhân phí hết tâm tư thu nạp ở các nơi. Nhìn phu nhân không tiếc bỏ mạng kiếm thật nhiều ngân lượng, nhưng ở điểm này phu nhân không hề tiếc rẻ bỏ tiền ra mua, đủ để cho ngài dùng một năm mới ăn hết.”

Là nàng! Lại là nàng! Hắn vẫn nghĩ là do Phúc Bá phân phó….

Hơn nữa còn chuẩn bị từ sớm nữa, tin chắc rằng hắn nhất định bình an trở về, toàn tâm toàn muốn bồi bổ, điều dưỡng thân thể hắn, một mảng tâm ý như vậy, không kém gì so với phụ thân hắn trước kia.

Vẫn còn đang hoảng hốt, lời Phúc Bá đứt quảng truyền vào tai: “Thiếu gia, ngài phải đối xử tốt với phu nhân, tôi thấy phu nhân thật ra là nữ nhân ngu ngốc nhất thiên hạ đó.”

Nữ nhân ngốc? “Sao không nói nàng là nữ nhân tốt?”

“Thiếu phu nhân tốt còn cần cần tôi nói nữa hay sao? Chính ngài cũng thấy được.”

Đúng vậy, hắn luôn biết nàng là nữ nhân tốt. Vậy ý tứ của Phúc Bá…. Là hắn chưa hiểu được con người nàng ngu ngốc ở chỗ nào? Ngốc ở đâu? Ngốc như thế nào?

“Phúc Bá, rãnh rỗi cùng ta hàn huyên nói chuyện một chút.” 

“Không, không, không, tôi rất bận rộn, không rãnh cùng ngài nói chuyện.” Sống đến tuổi này cũng không phải sống giả, lập tức nói đến đó ngừng lại, chẳng qua ông chỉ muốn nhắc nhở thiếu gia không nên hồ đồ, nghe tin lời đồn đại ở bên ngoài thôi, chứ ông cũng không muốn lắm mồm.

“Phúc Bá!” Trước khi ông kịp rời đi, Lục Quân Diêu gọi: “Tại sao nàng kiên trì quản lý gia nghiệp, không nguyện chia sẻ cùng với ta?”

Phúc Bá dừng lại: “Thiếu gia cho là, thiếu phu nhân yêu quyền không muốn đưa cho ngài?”

“Dĩ nhiên không phải.” Cũng bởi vì không phải, nên mới cảm thấy kì quặc: “Ta từng hỏi qua, có lẽ do lời dặn dò trước khi lâm chung của phụ thân…”

“Đây chẳng qua chỉ là một phần nhỏ.” Trước khi hắn hỏi, Phúc Bá liền lên tiếng cắt đứt: “Có một số việc, thiếu gia phải tự mình tìm hiểu, lĩnh ngộ, người bên cạnh nói gì đều không có ý nghĩa, cảm giác của bản thân mới quan trọng.”

Chẳng qua chỉ là một phần nhỏ? Tìm hiểu? Lĩnh hội?

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Phúc Bá, hắn lập tức nói: “Lúc nào Nha Nhi cũng tìm bá thương thảo chuyện làm ăn nhỉ? Ta muốn nhìn một chút sổ sách, đối với phương diện làm ăn ít nhiều cũng phải có chút khái niệm, được không Phúc Bá?”

“Như vậy sao được? Phu nhân không thích ngài để ý những chuyện đó.” Phúc Bá cười như không cười nói.

“Về điểm này, ta nghĩ sẽ không làm khó được Phúc Bá đâu.”

Trao đổi trong lòng ngầm hiểu rõ, Phúc Bá cười to.

“Vì những lời này, tôi không làm đồng lõa cũng không được rồi, coi như nữ chủ nhân trong cơn tức giận đuổi tôi ra khỏi phủ Lục gia, tôi cũng làm.”

“Phúc Bá nói quá lời rồi.” Đừng nói một đám người làm ở bên dưới, ngay cả hắn và Nha Nhi đều kính trọng ông ba phần, ai dám đuổi ông?

— —— BỔ SUNG THÊM — ——

Chương 4.1

Qua buổi trưa, Lục Quân Diêu co hai chân lại ngồi xếp trên giường nhỏ, trong đầu đọc nội công tâm pháp, để cho chân khí trong người vận động một vòng.

Đây là hoạt động cố định mỗi ngày, thân thể yếu kém, cần phải dựa vào nội lực điều dưỡng sinh mệnh, mới có thể được như hôm nay giống như người bình thường.

Leng keng…

Tiếng chuông thanh thúy theo gió đưa tới, rõ ràng nhẹ nhàng rơi vào trong suy nghĩ không chút gợn sóng của hắn.

Trôi qua thêm nửa khắc, d’đ/l/q”d, hắn nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.

Một con mèo hoa nhỏ nhảy qua làm ngã chậu hoa nhỏ bên cửa sổ. Con mèo được phòng bếp nuôi, thường ngày tiểu Phán Nhi rất thích đuổi theo nó chơi…

Hắn kéo vạt áo bước xuống giường, trên mặt bàn đã được để chén canh thuốc người làm mới bưng lên.

Từ sau khi hắn trở về, canh thuốc mỗi ngày đưa tới chưa từng bị gián đoạn, mỗi ngày một chén, chưa từng lặp lại một món nào. Khi còn bé đã dùng nhiều loại thuốc, hắn tùy ý thoáng nhìn, cũng đoán những dược liệu,nguyên liệu nấu ăn trong mỗi món đều là thượng đẳng, dieendaanleequuydonn, có một số dược liệu cũng không phải có tiền là có thể mua được, miễn bàn đến chất lượng thượng đẳng.

Trước kia phụ thân hắn cũng như vậy, không tiếc tiền cầu xin mua thuốc tốt nhất.

Lục gia chỉ có mình hắn độc đinh truyền hương khói, Lục lão gia có con trai, hết sức cưng chiều, đáng tiếc hắn bị bệnh liên tiếp, vì thân thể của hắn, phụ mẫu hắn đã cầu xin biết bao nhiêu thần phật, nguyện hành thiện quanh năm, chỉ cầu phú nhi tử được bình an.

Có lẽ lòng thành thật sự cảm động trời cao, cho hắn gặp được sư phụ.

Thật không biết là phúc hay họa, quái sư phụ yêu luyện đan dược có chút kỳ quái, luyện xong liền đem cho hắn uống thử, cũng không cần biết hiệu quả như thế nào. Những ngày đó, thật sự vị thuốc quái lạ nào hắn cũng từng ăn rồi, hắn thậm chí có chút hoài nghi sư phụ căn bản không phải muốn cứu hắn, mà cần hắn tới để dùng thử đan dược.

Cũng không biết có phải viên đan dược kia có hiệu quả không, hắn hết tỉnh lại ngủ, có thể tái thế sống lại, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó sư phụ truyền võ nghệ cho hắn, chủ yếu là cường thân hộ thể, chú trọng vào nội công tâm pháp, những năm này sư phụ một mặt cho hắn ăn một đống đan dược khó ăn muốn ói, một mặt nghi ngờ mình bị chỉnh ác. Đã cách nhiều năm, trở về ăn lại các món canh thuốc ngon này, đơn giản lại làm hắn cảm động tột cùng.

Dụng tâm như vậy, ấm áp cùng quan tâm như vậy… Hắn không thể phụng dưỡng, đã làm hắn áy náy mười phần, cho đến trước khi chết phụ thân cũng không yên lòng về đứa con yêu ở phương xa…

Đinh, đinh linh…

Tiếng chuông thanh thúy làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, chứng minh vừa rồi không phải là ảo giác.

Đưa mắt liếc nhìn về phía cửa sổ, bóng dáng nho nhỏ thoáng cái liền biến mất.

Hắn bưng chén lên dùng, đưa muỗng múc đồ ăn vào miệng, tự nhiên thưởng thức món ăn ngon, lập tức liền đoán được món canh thuốc hôm nay chủ yếu dùng để dưỡng tâm nhuận phổi, bồi dưỡng nguyên khí, đối với già trẻ đều dùng được.

Đinh linh…

Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía nửa cánh cửa che giấu cái đầu nho nhỏ, vào lúc này không còn tránh kịp, bế tắc đứng ở bên cửa.

“Tiểu Phán Nhi, con không đi vào sao? Đứng đó thêm chút nữa, mấy chậu hoa bên cửa sổ của phụ thân sẽ bị mèo nhỏ đùa hư hết.”

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Con sẽ chú ý hoa …”

Hắn hướng qua nữ nhi ngoắc ngoắc tay: “Đừng động tới, lại chỗ này với phụ thân.”

Phán Nhi do dự nửa ngày, nhìn qua có vẻ đấu tranh vô cùng, cuối cùng vẫn chậm rãi bước qua. Tay hắn đưa qua ôm lấy thân thể nhỏ bé ngồi lên trên đùi, múc một thìa canh nóng, thổi qua đút cho bé: “Ăn ngon không?”

Mặt mũi Phán Nhi nhăn lại: “Ăn không ngon! Có mùi thuốc.”

Hắn cười khẽ: “Ăn không ngon vậy Phán Nhi giúp phụ thân ăn hết được không?”

Tiểu Phán Nhi ngửa đầu: “Nhưng mẫu thân nói thân thể phụ thân không tốt, muốn cho phụ ăn.”

“Con xem, bộ dáng thân thể phụ thân không tốt sao?”

Suy nghĩ hồi lâu: “Không giống.”

“Cho nên phụ thân không thích ăn, sau này Phán Nhi tới đây giúp phụ thân ăn được không?”

“Nhưng mà…” Như vậy có quấy rầy đến phụ thân không? Bé rất lo lắng…

“Không thể được sao?” Vẻ mặt mất mát, ý đồ tranh thủ đồng tình của đứa bé ngây thơ.

Thấy hắn bộ dáng đáng thương, thiện lương bé nhỏ nỗi lên lòng thương xót: “Được.”

“Cám ơn Phán Nhi, Phán Nhi thật thương phụ thân!” Vô cùng cảm động, đem mặt vùi vào đầu vai nho nhỏ của nữ nhi.

Dùng phương thức yêu thích đối với mèo nhỏ, tay bé vỗ nhẹ nhẹ trên đầu vai hắn: “Vậy phụ thân cũng sẽ yêu thương Phán Nhi chứ?”

“Đương nhiên, Phán Nhi thương phụ thân, phụ thân cũng thật thương Phán Nhi. Đây là bí mật, không thể nói cho người khác biết nhé.”

“Ừ!” Phán Nhi dùng sức gật đầu. Bí mật đó, bé cùng với phụ thân có bí mật.Nếu bé giúp phụ thân dùng hết canh khó uống này, sau đó phụ thân sẽ thương bé, thật tốt.

Chọn thịt tương đối mềm đút cho nữ nhi ăn, hai cha con một người một hớp, chia sẻ ăn xong chén canh.

Phúc Bá đi qua, đem hình ảnh hai cha con dựa vào thân mật nhìn vào trong mắt, miệng cười toe toét.

“Tiểu thư nhỏ, thì ra cháu ở chỗ này, bà vú tìm cháu nửa ngày rồi đó, đến giờ cháu ngủ trưa rồi đó.” Cố ý trêu chọc, đưa tay qua muốn bế bé đi. Nếu là lúc trước, tiểu nha đầu đã làm nũng ôm ông lại từ lâu rồi, Die nd da nl e q uu ydo n, ngược lại vào lúc này, khuôn mặt nhỏ bé kề sát vào trong ngực phụ thân, lại chậm chạp không có muốn đi.

Từ đầu không dám thân thiết, yêu thích, ỷ lại với phụ thân, sợ phụ thân không vui, hiện tại cảm giác được thân cận như vậy, bé không muốn buông ra.

Lục Quân Diêu như thế nào không nhìn được khát vọng trong mắt bé. Muốn thân thiết, rồi lại sợ hãi, sợ bị bỏ rơi, nữ nhi rất thích hắn đó.

Cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé mềm mại trong ngực, thấy bé dụi dụi mắt, có vẻ mệt mỏi. Hắn ôm nhẹ nhàng, yêu thương vỗ vỗ bé: “Phúc Bá, Phán Nhi đã mệt, làm phiền bá về nói với bà vú, nói tiểu thư ở chỗ của ta ngủ.”

“Được rồi.” Xoay người định đi, nhớ tới điều gì nói lại một câu: “Đúng rồi, thiếu gia, ngài cố gắng ăn hết canh thuốc, đừng cô phụ tâm ý của thiếu phu nhân.”

Trong lòng rung động: “Từ từ, Phúc Bá, bá nói… Canh thuốc này?”

“Là thiếu phu nhân phân phó, dược liệu, nguyên liệu trân quý cũng đều là phu nhân phí hết tâm tư thu nạp ở các nơi. Nhìn phu nhân không tiếc bỏ mạng kiếm thật nhiều ngân lượng, nhưng ở điểm này phu nhân không hề tiếc rẻ bỏ tiền ra mua, đủ để cho ngài dùng một năm mới ăn hết.”

Là nàng! Lại là nàng! Hắn vẫn nghĩ là do Phúc Bá phân phó….

Hơn nữa còn chuẩn bị từ sớm nữa, tin chắc rằng hắn nhất định bình an trở về, toàn tâm toàn muốn bồi bổ, điều dưỡng thân thể hắn, một mảng tâm ý như vậy, không kém gì so với phụ thân hắn trước kia.

Vẫn còn đang hoảng hốt, lời Phúc Bá đứt quảng truyền vào tai: “Thiếu gia, ngài phải đối xử tốt với phu nhân, tôi thấy phu nhân thật ra là nữ nhân ngu ngốc nhất thiên hạ đó.”

Nữ nhân ngốc? “Sao không nói nàng là nữ nhân tốt?”

“Thiếu phu nhân tốt còn cần cần tôi nói nữa hay sao? Chính ngài cũng thấy được.”

Đúng vậy, hắn luôn biết nàng là nữ nhân tốt. Vậy ý tứ của Phúc Bá…. Là hắn chưa hiểu được con người nàng ngu ngốc ở chỗ nào? Ngốc ở đâu? Ngốc như thế nào?

“Phúc Bá, rãnh rỗi cùng ta hàn huyên nói chuyện một chút.” 

“Không, không, không, tôi rất bận rộn, không rãnh cùng ngài nói chuyện.” Sống đến tuổi này cũng không phải sống giả, lập tức nói đến đó ngừng lại, chẳng qua ông chỉ muốn nhắc nhở thiếu gia không nên hồ đồ, nghe tin lời đồn đại ở bên ngoài thôi, chứ ông cũng không muốn lắm mồm.

“Phúc Bá!” Trước khi ông kịp rời đi, Lục Quân Diêu gọi: “Tại sao nàng kiên trì quản lý gia nghiệp, không nguyện chia sẻ cùng với ta?”

Phúc Bá dừng lại: “Thiếu gia cho là, thiếu phu nhân yêu quyền không muốn đưa cho ngài?”

“Dĩ nhiên không phải.” Cũng bởi vì không phải, nên mới cảm thấy kì quặc: “Ta từng hỏi qua, có lẽ do lời dặn dò trước khi lâm chung của phụ thân…”

“Đây chẳng qua chỉ là một phần nhỏ.” Trước khi hắn hỏi, Phúc Bá liền lên tiếng cắt đứt: “Có một số việc, thiếu gia phải tự mình tìm hiểu, lĩnh ngộ, người bên cạnh nói gì đều không có ý nghĩa, cảm giác của bản thân mới quan trọng.”

Chẳng qua chỉ là một phần nhỏ? Tìm hiểu? Lĩnh hội?

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Phúc Bá, hắn lập tức nói: “Lúc nào Nha Nhi cũng tìm bá thương thảo chuyện làm ăn nhỉ? Ta muốn nhìn một chút sổ sách, đối với phương diện làm ăn ít nhiều cũng phải có chút khái niệm, được không Phúc Bá?”

“Như vậy sao được? Phu nhân không thích ngài để ý những chuyện đó.” Phúc Bá cười như không cười nói.

“Về điểm này, ta nghĩ sẽ không làm khó được Phúc Bá đâu.”

Trao đổi trong lòng ngầm hiểu rõ, Phúc Bá cười to.

“Vì những lời này, tôi không làm đồng lõa cũng không được rồi, coi như nữ chủ nhân trong cơn tức giận đuổi tôi ra khỏi phủ Lục gia, tôi cũng làm.”

“Phúc Bá nói quá lời rồi.” Đừng nói một đám người làm ở bên dưới, ngay cả hắn và Nha Nhi đều kính trọng ông ba phần, ai dám đuổi ông?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN