Đại Hiệp Hồn - Chương 110: Giai nhân sao đọa phong trần (11)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Đại Hiệp Hồn


Chương 110: Giai nhân sao đọa phong trần (11)


Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa


Giang Nam Nho Y khẽ gật đầu một cái, nói: “Không thể nói có ích, càng không nói có hại, năm chữ “không thể quên gốc gác” của ngươi, còn có chút đạo lý, nhưng ngươi nghĩ được đều không thiết thực. Cần phải biết giang hồ vốn là ngọn nguồn mọi mối họa, cũng không đáng lưu luyến. Về phần giải nguy cứu khó, chính là sự tình của đời người, ngươi ta không làm, sẽ có người khác đi làm, đây cũng không phải mục đích của vi phụ.”

Dư Chiêu Nam giật mình tiếp lời nói: “Hài nhi đã hiểu, phụ thân phóng túng hài nhi như vậy, là nhắc ta không thể quên ân đức của Hoa đại hiệp.”

Chỉ thấy vẻ mặt Giang Nam Nho Y lộ vẻ tán thành, không ngừng vuốt râu nói: “Nam nhi ngươi rất nhạy bén, vi phụ chính là nghĩ như vậy.”

Người người đều nhíu mày, trong lòng mỗi người đều có cảm giác bối rối.

Dư lão phu nhân nói: “Lão gia tử nói mấy lời này, ngay cả lão bà tử ta cũng muốn hồ đồ, Hoa gia và Hoa đại hiệp có đại ân đại đức đối với chúng ta, chúng ta tự nhiên không thể quên được, chỉ tiếc không có cơ hội báo đáp, lão bà tử chỉ đành cung phụng bức họa mẫu tử Hoa đại hiệp, sớm chiều đều đặn một lần tụng phật kinh cho hắn, đốt lên những nén hương quý, trò chuyện biểu đạt một phần ý, ngươi cưng chiều Nam nhi, phóng túng Nam nhi, không biết đốc xúc Nam nhi tiến tới, đã là một sai lầm lớn, bây giờ càng đem lỗi sai đổ lên trên người Hoa đại hiệp, cái này… Cái này… Đây là tội lớn mà.”

Giang Nam Nho Y cười ha ha, nói: “Phu nhân, Nam nhi là dạng người không biết cầu tiến hay sao?”

Lão phu nhân nao nao, nhìn thoáng qua nhi tử, nói: “Rốt cục ngươi muốn nói gì? Vì sao không chịu nói thẳng? Quanh co như vậy, ta càng nghe càng thấy mơ hồ.”

Giang Nam Nho Y khẽ gật đầu một cái, nói: “Tốt, ta đây liền nói.”

Ánh mắt thoáng nhìn qua Hoa Vân Long, sau đó mở ra lòng bàn tay, nâng cây ngân châm thật nhỏ vừa mới lấy ra, nói tiếp: “Phu nhân nhìn xem, đây là ngân châm lấy ra từ trên huyệt ngọc chẩm của Hoa công tử.”

Lão phu nhân nhận lấy ngân châm, cẩn thận quan sát, nói: “Ngân châm này vẫn còn sót lại một chút mê dược, làm sao? Sự tình rất nghiêm trọng?”

Giang Nam Nho Y nói: “Chuyện mà ta một mực lo lắng, ngày nay sợ là sắp sửa bạo phát.”

Lão phu nhân giật mình chấn động, nói: “Ngươi đang muốn nói, võ lâm lại sắp sửa biến loạn?”

Giang Nam Nho Y khẽ gật đầu một cái, ảm đạm nói: “Loạn lâu ắt phải trị, trị lâu ắt sẽ loạn. Từ lúc Hoa đại hiệp càn quét tà giáo, chống đỡ ổn định giang hồ, bấm tay đã qua hai mươi năm, yêu nghiệt lọt lưới năm đó, đều là kiêu hùng không cam lòng khuất phục, bọn hắn sẽ chịu thư phục suốt đời hay sao? Ai! Thiên đạo tuần hoàn, rõ ràng nhưng không cam, chỉ là tới quá nhanh.”

Lão phu nhân nao nao, nói: “Sợ là buồn lo vô cớ a.”

Giang Nam Nho Y nói: “Xưa nay ta đều bằng lòng với số mệnh, nào có phải buồn lo vô cớ. Từ thời kỳ Chín Khúc Đào Bảo về sau, nhờ Hoa đại hiệp ban ân, Thiên Thai Nhất Phái mới có thể thu hồi bí mật trọng yếu của bổn môn, vi phu càng may mắn đột phá trên y dược song đạo, đặc biệt đạt được một quyển “Hoa Đà Chính Kinh”, mới có tiểu thành như ngày hôm nay. Chính vì ta bằng lòng với số mệnh, trong lòng ngưỡng mộ phong thái của Hoa đại hiệp, lúc ấy mới có thể thờ ơ lạnh nhạt, dù sao ta vẫn cảm thấy Hoa đại hiệp quá đỗi rộng lượng, không thể trừ diệt tận gốc mối họa, vì vậy suốt những năm qua, không lúc nào ta không quan tâm…”

Hóa ra vị Giang Nam Nho Y này vốn là một trưởng lão của Thiên Thai Nhất Phái, sau Chín Khúc Đào Bảo, phục hưng gia môn, bởi vì hắn trời sinh bản tính đạm bạc, sau khi mang bí mật trọng yếu gửi lại cho Chưởng môn lúc bấy giờ, vẫn một mực sống ở Kim Lăng, làm nghề y giúp đời, rốt cục thành nhất đại danh y, đại thiện nhân nổi tiếng thành Kim Lăng. Không ai biết được hắn cảm động và nhớ nhung ân đức của Hoa Thiên Hồng, trong âm thầm vẫn luôn lưu ý động thái chốn võ lâm, tâm tư bực này, có thể nói vô cùng sâu sắc.

Hắn nói đến đây, “Kim Lăng ngũ công tử” đại khái đều đã sáng tỏ, Thái Xương Nghĩa kia mặc dù làm người lỗ mãng, nhưng thực sự không phải ngu ngốc, Giang Nam Nho Y hơi ngừng tiếng, hắn đã “A” một tiếng, tiếp lời nói ra: “Ta hiểu được, bá phụ mặc cho chúng ta sống phóng túng. Không hề quản thúc, đó là muốn chúng ta quan sát động thái trên giang hồ.”

Giang Nam Nho Y nói: “Kiêu hùng yêu nghiệt, luôn muốn rục rịch, lưu tâm cũng chỉ vô ích, nhất định phải tập thành thói quen, không bỏ sót dấu vết, mới có thể hữu ích. Tựa như lần này đụng phải nữ tử họ Cổ kia, nếu ngày thường các ngươi có thành kiến với nàng, vậy đã không cứu được Hoa công tử.”

Lời nói khẽ ngừng, bỗng nói tiếp: “Có điều, các ngươi đều là hảo hài tử, ngày thường cũng đều đúng mực, lão hủ mới có thể yên tâm.”

Bốn vị công tử cũng đều đỏ bừng mặt mũi, Viên Dật Phong tiếp lời mà nói: “Chất nhi cả gan suy đoán, bá phụ hẳn là vẫn có phân phó khác a.”

Giang Nam Nho Y không ngừng vuốt râu, mỉm cười nói: “Dật Phong thật nhạy bén, dụng ý của lão hủ, thứ nhất là cho các ngươi tiếp xúc nhiều mặt, cũng là để thấy được võ lâm chuyển biến, thứ hai là cho các ngươi kết giao nhân duyên rộng rãi, một khi phát sinh sự cố, cũng có thể trợ giúp Hoa đại hiệp làm một phen sự nghiệp. Lão hủ có chút ấy dụng tâm, tự nhiên là vì báo đáp ân đức của Hoa đại hiệp, nhưng cũng là suy nghĩ vì đại cục, mọi người không thấy kỳ lạ hay không đúng chứ?”

Thái Xương Nghĩa lớn tiếng kêu lên: “Tất cả đều là bá phụ dẫn dắt, ai dám trách móc? Kẻ nào trách móc, ta tuyệt giao với hắn.”

Viên Dật Phong, Lý Bác Sinh, Cao Tụng Bình đồng thanh nói tiếp: “Xương Nghĩa đệ nói không sai, đây đều là bá phụ dẫn dắt chúng ta. Tâm ý của bá phụ, có thể sáng cùng nhật nguyệt, nếu chúng ta có thể đi theo Hoa đại hiệp diệt trừ yêu tà, làm nên một phen sự nghiệp, cũng không uổng công bá phụ khổ tâm yêu mến một đời…”

Lời còn chưa dứt, Giang Nam Nho Y đã tự cười lớn không thôi, nói: “Rất tốt, rất tốt, chư vị hiền chất sáng tỏ lí lẽ, trọng nghĩa khinh tài, trong lòng lão hủ rất an ủi.”

Lão phu nhân cau lại bạch mi, giơ lên ngân châm trong lòng bàn tay, bỗng nhiên nói: “Lão gia tử, ngươi nổi lên nỗi sầu lo đó, là bởi vì ngân châm này sao?”

Giang Nam Nho Y ngoái đầu nhìn lại nói: “Đúng là nổi lên vì ngân châm này, phu nhân hãy nghĩ đi, nữ tử họ Cổ kia ẩn giấu chốn phong trần, cam lòng làm kỹ nữ, trên thân lại mang tuyệt kỹ, ngân châm này vẫn còn sót lại mê dược, thủ pháp đâm huyệt cũng thuộc dạng nhất đẳng, người bị chế trụ lại chính là công tử của Hoa đại hiệp, nhiều điều kỳ lạ khác thường như thế đồng thời xảy ra chẳng lẽ chưa đủ biểu hiện võ lâm sắp sửa có biến loạn hay sao?”

Lão phu nhân suy nghĩ một chút, còn muốn nói chuyện, chợt thấy Hoa công tử Hoa Vân Long ở trên giường gấm trở người một cái. Giang Nam Nho Y vội vàng nói khẽ: “Phu nhân an tâm một chút, chi tiết mọi chuyện cần phải hỏi Hoa công tử một chút.”

Nói xong liền đứng dậy, đi tới chỗ Hoa Vân Long. Chỉ thấy Hoa Vân Long dồn sức ngồi dậy, lớn tiếng kêu lên: “Khó chịu chết ta mất.”


Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN