Đại Hiệp Hồn - Chương 116: Đạo là vô tình lại hữu tình (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Đại Hiệp Hồn


Chương 116: Đạo là vô tình lại hữu tình (3)


Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa


Đến lúc này Thái Xương Nghĩa mới tỉnh ngộ, lớn tiếng kêu lên: “A, ta hiểu được, hóa ra ngươi… Ha ha! Lão đệ, Thái Xương Nghĩa ta cũng phục ngươi.” Trong tiếng cười vui vẻ, đặt mông ngồi xuống.

Chỉ nghe Cổ Yên thở dài lần nữa, nói: “Ai, hắn vẫn muốn ta tự động nói hết, một lần như vậy không thành, còn có thể tiếp tục lần thứ hai, xem ra các ngươi cũng đã sinh lòng nghi vấn đối với Di Tâm Viện này rồi.”

Hoa Vân Long lặng lẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Cổ Yên khẽ ngừng lời, bỗng nói tiếp: “Gia sư nói thật không sai, hậu đại Hoa gia chắc chắn là bất phàm, lần này ta mạo muội sai lầm, mảnh cơ nghiệp này sợ là khó có thể giữ lại bí mật nữa rồi.”

Hoa Vân Long bỗng nhiên chấn động, bật thốt lên hỏi: “Đây là cơ nghiệp của các ngươi, lệnh sư là vị nào?”

Cổ Yên khẽ gật đầu một cái, nói: “Gia sư họ Phương, húy danh Tử Ngọc.”

Hoa Vân Long nhướng mày, bối rối nói: “Phương Tử Ngọc?”

Cổ Yên vuốt cằm nói: “Đúng vậy, Phương Tử Ngọc. Gia sư vốn chính là nghĩa muội của Ngọc Đỉnh phu nhân, võ công được truyền từ Ngọc Đỉnh phu nhân, vì thế, tiện thiếp cũng xem như là đệ tử môn hạ của Ngọc Đỉnh phu nhân. Hoa công tử biết rõ Ngọc Đỉnh phu nhân chứ?”

Đây quả thật quá hợp với hai câu cổ ngữ: “Đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi tìm được chẳng mất chút công phu.”

Hoa Vân Long vừa nghe như vậy, trong lòng mừng thầm, nhưng lại không dám thể hiện ra, lập lờ nước đôi mà nói: “Hóa ra Cổ cô nương vốn chính là môn hạ của Ngọc Đỉnh phu nhân, nhưng thật không biết vị phu nhân này hiện đang ở nơi nào?”

Thần sắc Cổ Yên trở nên đau buồn, nói: “Nghe nói người cũng đã thăng tiên.” Trong lời nói có vô vàn cảm khái, chất chứa tình cảm hoài niệm.

Hoa Vân Long quan sát nét mặt, thầm nghĩ: “Ngọc Đỉnh phu nhân kia rốt cục là dạng người như thế nào? Thấy rõ Cổ Yên này cũng không quá quen thuộc với nàng, vì sao lại có bộ dáng ngẩn người mê mẩn, hoài niệm không thôi như thế?” Trong lòng suy nghĩ, trong miệng lại hỏi: “Phu nhân đi về cõi tiên đã bao lâu? Lần gần nhất ngươi thấy được nàng là…?”

Cổ Yên thở dài thật sâu, nói: “Lần cuối ta thấy nàng chính là mười lăm năm trước, lão nhân gia nàng dung nhan xinh đẹp, tính tình ôn hòa…”

Hoa Vân Long khẽ “A” một tiếng, tiếp lời nói: “Vậy… Chuyện lão nhân gia nàng đi về cõi tiên, ngươi là nghe ai nói?”

Cổ Yên âu sầu nói: “Gia sư.”

Hoa Vân Long gấp gáp hỏi: “Lệnh sư hiện đang ở nơi nào?”

Cổ Yên buồn bực nói: “Gia sư vốn dĩ ẩn cư ở nơi này, nhưng bây giờ đã đi rồi.”

Hoa Vân Long kinh ngạc nói: “Đi rồi? Vì sao?”

Cổ Yên thở dài nói tiếp: “Ai, đều là tiện thiếp làm sai chuyện, không nên mang công tử đến Kim Lăng này.”

Hoa Vân Long giật mình nói: “A, là lệnh sư không muốn gặp ta?”

Cổ Yên sâu kín nói: “Không muốn gặp ngươi là chuyện thứ yếu, chủ yếu vẫn là lo lắng mảnh cơ nghiệp này không thể tiếp tục giữ bí mật, gia sư có ý định khác nên mới rời đi.”

Dư Chiêu Nam tiếp lời nói ra: “Cổ cô nương lại một lần nữa nhắc đến chuyện “mảnh cơ nghiệp này không thể tiếp tục giữ bí mật”, tại hạ có chuyện không nói không vui. Xin hỏi cô nương, chẳng lẽ lệnh sư muốn sáng lập một bang hội gì đó hay sao?”

Hoa Vân Long lại đang âm thầm nghi hoặc: “Việc lạ a, ta với sư phụ nàng cũng không nhận thức, vì sao sư phụ nàng không muốn gặp ta? Ân, đúng rồi, sư phụ nàng chính là nghĩa muội của Ngọc Đỉnh phu nhân, Ngọc Đỉnh phu nhân đã mất đi, tín vật độc môn có khả năng đã rơi vào trong tay của sư phụ nàng, ha ha, sự tình Tư Mã thúc gia bị hại, tám phần là có liên quan với sư phụ nàng rồi.”

Chỉ thấy Cổ Yên khẽ điểm trán một cái, nói: “Đúng vậy, có Hoa công tử ở đây, tiện thiếp không dám cùng giấu diếm, gia sư xác thực có ý nghĩ sáng lập một Xá Nữ Giáo, có điều…”

Lúc này Hoa Vân Long đã sinh thành kiến, nghe vậy cười sang sảng ngắt lời nói: “Xá Nữ Giáo? Đó là tà giáo chuyên dùng nữ sắc mê người.”

Cổ Yên gấp giọng nói: “Hoa công tử, ngươi không thể nói như vậy được.”

Hoa Vân Long nhàn nhạt nói: “Vậy phải nói thế nào mới được?”

Cổ Yên sâu kín nói: “Gia sư tuy có chút không cam lòng, muốn… Muốn…”

Hoa Vân Long cười ha ha nói: “Muốn, muốn cái gì a? Sao ngươi nói không ra lời thế chứ?”

Cổ Yên mấp máy môi, mấy lần muốn nói lại thôi, khẽ dừng lại, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Hoa công tử, tiện thiếp hiểu biết có hạn, cũng chỉ có thể nói nhiều như vậy. Tóm lại, mặc dù Xá Nữ Giáo dựa vào nữ sắc, nhưng không phải tà giáo giống như ngươi tưởng tượng, chủ yếu vẫn là trợ giúp Hoa gia các ngươi, ngươi có tin hay không ta cũng không muốn quản, tiện thiếp chỉ mong ngươi tạm thời giữ kín bí mật, không được tiết lộ ra ngoài.”

Hoa Vân Long lạnh nhạt nói: “Tại hạ muốn gặp lệnh sư một lần, còn mời cô nương giúp ta an bài.”

Cổ Yên khẽ lắc đầu, nói: “Việc này xin thứ cho tiện thiếp bất lực.”

Hoa Vân Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Cái đó chỉ sợ không phải do ngươi.”

Cổ Yên đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Xem ra gia sư phán đoán không sai, nhất định công tử là nghi ngờ sự tình Tư Mã đại hiệp bị hại chính là do gia sư gây nên.”

Hoa Vân Long lạnh nhạt nói: “Có phải hay không, lệnh sư tự nhiên hiểu rõ, Cổ cô nương chỉ cần an bài giúp tại hạ gặp mặt với lệnh sư một lần là được.”

Cổ Yên lắc đầu nói: “Công tử sai rồi, huyết án của Tư Mã gia, không có quan hệ với gia sư.”

Hoa Vân Long trầm giọng ngắt lời nói: “Cổ cô nương, ta không ngại nói cho ngươi biết, hung thủ đã từng lưu lại một ngọc đỉnh bích lục, ngọc đỉnh đó là độc môn tín vật của Ngọc Đỉnh phu nhân, Ngọc Đỉnh phu nhân đã tạ thế, lệnh sư chính là không thoát được can hệ. Nếu như Lệnh sư không có quan hệ với huyết án, nàng không cần phải tránh ta, Cổ cô nương, tại hạ không phải người ngang ngược không nói đạo lý, thực sự không muốn cãi vã vô nghĩa.”

Cổ Yên lớn tiếng nói: “Hoa công tử, đây không phải cãi vã vô nghĩa, đây là sự thật.”

Hoa Vân Long lạnh lùng nói: “Sự thật phải có chứng cớ, cô nương có thể thay lệnh sư xuất ra chứng cớ hay sao?”

Cổ Yên khẽ giật mình, mặt mày tái nhợt, Hoa Vân Long tiếp tục nói: “Cô nương không cần phải phí lời vô nghĩa gì nữa, mặc dù tại hạ muốn gặp mặt lệnh sư một lần, nhưng cũng chưa từng nói lệnh sư chính là hung thủ hay chủ mưu gì đó. Chỉ có điều, tại sao lệnh sư không muốn gặp ta, chắc chắn có đạo lý của nàng, tại hạ muốn nghe xem đạo lý này là gì.”

Cổ Yên khẽ mấp máy môi đỏ, dường như muốn nói rõ cái gì, nhưng chỉ ngây ngốc ngẩn ngơ, rồi lại thở ra thật dài một tiếng, buồn bã nói: “Gia sư đã xa cách Kim Lăng, cho dù tiện thiếp đáp ứng giúp công tử an bài gặp mặt, đó cũng là lực bất tòng tâm.”

Hoa Vân Long đột nhiên khó chịu đứng lên, thanh âm nghiêm nghị nói: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, là ngươi bức ta phải dùng vũ lực đấy.” Lúc này trong mắt hắn điện xạ tinh mang, thần sắc lạnh lẽo đến cực điểm, hiển nhiên cũng đã tức giận rồi.

Dư Chiêu Nam vốn thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên gấp giọng nói: “Hoa huynh an tâm một chút, đừng vội nóng nảy, Cổ cô nương nói như vậy, có lẽ có thể tin.”


Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN