Đại Hiệp Hồn - Chương 118: Đạo là vô tình lại hữu tình (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Đại Hiệp Hồn


Chương 118: Đạo là vô tình lại hữu tình (5)


Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa


Trần Nhị lên tiếng, đau xót nói: “Thái công tử ngàn vạn lần đừng tức giận, chúng ta là người làm ăn, không thể chọc giận bọn hắn a.”

Thái Xương Nghĩa bỗng dưng đứng lên, giống như muốn đạp môn mà đi.

Cổ Yên gấp giọng nói: “Thái công tử mời ngồi a, đợi ta hỏi cho tinh tường một chút.” Đứng dậy, đi ra cửa phòng, dựa vào bên cạnh lan can dưới mái hiên đỏ thắm, cất giọng hỏi xuống bên dưới: “Trần Nhị, hai người kia là như thế nào? Là khách quen hay là khách lạ?”

Trần Nhị ngẩng đầu nhìn lên, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng, lên tiếng đáp: “Là khách lạ. Một người là công tử mặc trang phục dòng dõi quý tộc, một người khác đang mặc trang phục áo gấm màu lam, diện mạo xấu xí không chịu nổi, hai người đều đeo bảo kiếm ngang hông, hình như là người trong giang hồ.”

Cổ Yên nao nao, nhíu mày nói: “Người trong giang hồ? Có biết tên của bọn hắn không?”

Trần Nhị đạo: “Họ Cừu, xưng hô với nhau, một gọi Tam ca, một gọi Ngũ đệ.”

Đột nhiên nghe được họ của khách đến, đám người Hoa Vân Long bất giác kinh ngạc biến sắc, nhao nhao đứng dậy rời ghế, đi nhanh ra ngoài lầu cao. Chỉ thấy thân thể Cổ Yên chấn động, tiếp theo gấp giọng nói: “Ngươi đi nhanh, ổn định bọn họ, nói ta sắp ra.”

Trần Nhị đáp một tiếng “vâng”, xoay người chạy đi như bay.

Cổ Yên vừa xoay người lại, đám người Hoa Vân Long đã đi đến cửa. Chỉ nghe Hoa Vân Long kích động nói: “Là Cừu Hoa? Ta đang muốn tìm bọn hắn.”

Cổ Yên lo lắng nói: “Không, ngươi muốn tìm hắn thì tùy ngươi, nhưng không thể ở nơi này.”

Ánh mắt Hoa Vân Long quét ngang một cái, nói: “Tại sao không thể?”

Trong lòng Cổ Yên cấp bách kinh hoảng, nói: “Hoa công tử, tiện thiếp bắt cóc ngươi đưa đến Kim Lăng, đã là một sai lầm lớn, ta chung quy vẫn muốn bảo trì mảnh cơ nghiệp này, đây cũng là nguyên nhân thực sự khi tiện thiếp bày tiệc mời rượu. Hoa công tử, nếu Xá Nữ Giáo có thể kịp thời thành lập, đối với Hoa gia các ngươi là hữu ích vô hại, việc gì ngươi nhất định phải làm chúng ta khó xử, muốn khiến cho tiện thiếp không thể nào thu thập mọi chuyện, hổ thẹn với gia sư đây?” Trong lòng nàng cấp bách, vừa nói được mấy lời, đã thành nói năng lộn xộn rồi.

Hoa Vân Long nhướng mày, nói: “Ta cũng không có ác ý làm ngươi khó xử, nhưng phải biết Cừu Hoa chính là một trong những kẻ hiềm nghi là hung thủ sát hại Tư Mã thúc gia của ta.”

Tâm tình Cổ Yên hoảng loạn, không muốn nghe hắn nói nhiều, ngắt lời nói tiếp: “Hoa công tử, nếu ngươi đồng tình với tình cảnh của tiện thiếp, tốt nhất ngươi không nên chạm mặt với hắn tại Di Tâm Viện này, đã tới bước này, cơ hội gặp mặt cực kỳ nhiều a.”

Trong tâm Dư Chiêu Nam thật sự không đành lòng, tiếp lời nói ra: “Hoa huynh, ta nghe ngươi nói, Cừu Hoa này cũng không phải là Cừu Hoa kia, không có khả năng đều có quan hệ với huyết án của Tư Mã đại hiệp chứ a?”

Hoa Vân Long nói: “Thật sự có quan hệ hay không, nói lúc này vẫn còn quá sớm, hai người bọn hắn trùng tên trùng họ, nhân số thuộc hạ và kiểu dáng trang phục lại cực kỳ giống nhau, trong chuyện này làm sao không đạo lý? Cơ hội khó có được, tiểu đệ không thể ngoảnh mặt bỏ qua.”

Cổ Yên khẩn trương, nói: “Hoa công tử, ngươi là đang kéo chân chính mình hay sao?”

Hoa Vân Long giật mình, ngạc nhiên nói: “Chỉ giáo cho?”

Cổ Yên gấp rút nói: “Thực sự đối với ngươi mà nói, sư đồ tiện thiếp lúc nào cũng chú ý động thái trên giang hồ, trước mắt, chí ít có hai nhóm người muốn gây chuyện bất lợi đối với Hoa gia các ngươi, nếu ngươi khăng khăng muốn chạm mặt với Cừu Hoa tại Di Tâm Viện, phá hủy cơ nghiệp của chúng ta, ngươi cũng không có chỗ tốt.”

Hoa Vân Long sợ hãi chấn động, chưa kịp nghĩ lại, đã nghe Thái Xương Nghĩa lớn tiếng kêu lên: “Đi thôi, đi thôi, Tiểu Vân Nhi, mang bảo kiếm và hành trang kia tới đây.”

Vân nhi nghe vậy, vội vàng lấy ra bảo kiếm và hành trang.

Cổ Yên nhận lấy trong tay, lại nhu thuận đưa cho Hoa Vân Long, tựa như an ủi nói: “Hoa công tử, xin ngươi cứ yên tâm, sư đồ chúng ta tuyệt đối không làm chuyện hổ thẹn với Hoa gia, đây là gia sư bảo ta chuyển lời cho ngươi, ngươi giúp tiện thiếp chiếu cố, cũng chính là tự giúp mình xử lý bề bộn, van cầu ngươi, mời ngươi đi a.”

Lời nhu giọng nhẹ, trong lo lắng có một phen tình ý khác, Hoa Vân Long bất giác bật thốt lên nói: “Như vậy thì ngươi làm sao?”

Cổ Yên nở nụ cười, một nụ cười ôn nhu, vầng trán hơi ngẩng lên, mắt đối mắt nói với Hoa Vân Long: “Không cần lo cho ta, ta sẽ xử lý tốt, cám ơn ngươi.”

Vân nhi hợp thời tiếp lời nói: “Ba vị công tử, mời đi theo Vân nhi.”

Thế là, Hoa Vân Long ngơ ngác thẫn thờ tiếp nhận bảo kiếm và hành trang, chỉ cảm thấy trong tâm có một mảnh hỗn độn, theo sát sau lưng Vân nhi, men theo hành lang hoa cỏ lượn quanh mà đi đến tiền viện, ngồi trên ngựa lưng, thản nhiên quay trở lại Y Lư.

Y Lư một mảnh đen kịt, không thấy một tia đèn sáng, Dư Chiêu Nam thét lên một tiếng kinh hãi, bật thốt kêu lên: “Ô, chuyện gì đã xảy ra?”

Thái Xương Nghĩa cũng nói: “Đúng vậy a, trống canh chỉ mới điểm ba lần, chẳng qua là hết giờ tuất, làm sao lại đi ngủ cả rồi?”

Trong lòng Hoa Vân Long căng thẳng, chưa kịp nghĩ lại, Dư Chiêu Nam đã tự giục ngựa vội vã lao đi trước. Ba người đến trước trang viên, chỉ thấy chỗ rẽ có một thân ảnh lướt qua, nhẹ giọng hỏi: “Là ba người Chiêu Nam huynh sao?”

Người nọ có thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đến trước mặt, hóa ra chính là Cao Tụng Bình.

Dư Chiêu Nam càng thêm phần ngạc nhiên, nói: “Tụng Bình huynh, xảy ra chuyện gì? Trong nhà có biến cố?”

Cao Tụng Bình cười ha ha nói: “Không có, không có, phòng hoạn chưa xảy ra mà thôi.” Nhẹ nhàng đánh một chưởng, cửa sân vang tiếng mở ra, sân trước cũng cháy lên mấy ngọn đèn dầu.

Cao Tụng Bình nói tiếp: “Ta trông coi tiền viện, Bác Sinh huynh coi giữ hậu viện, Dật Phong huynh cùng bá mẫu tọa trấn trung viện, bá phụ dò xét mọi nơi, tiếp ứng qua lại với nhau, ha ha, ôm cây đợi thỏ, cũng chỉ vì bảo vệ cho ba người các ngươi.”

Chợt thấy Giang Nam Nho Y xuất hiện ở trước cửa sân, cao giọng nói tiếp: “Tụng Bình nói còn thiếu chuẩn xác, sao ngươi biết được sẽ không có ai đến?”

Cao Tụng Bình cười vang nói: “Chất nhi nửa đêm uống gió Tây Bắc, ta cũng chỉ là kể chuyện cười.”

Giang Nam Nho Y nói: “Kể chuyện cười không thể đả thương người, đả thương người chính là chế giễu, đó là dễ kết thù kết oán đấy, chủ ý của Dật Phong cũng không phải là thừa a.”

Cao Tụng Bình đầu tiên là khẽ giật mình, chợt cất cao giọng nói: “Vâng, chất nhi biết sai rồi.”

Hoa Vân Long thầm nghĩ: Vị tiền bối này mưa thuận gió hoà, lúc nào cũng không quên khuyên dạy đám vãn bối, càng hòa nhã hợp lòng người hiếm có, làm người thụ giáo kia thật lòng khâm phục, “Kim Lăng ngũ công tử” qua lại gần gũi, đó là được lợi không ít rồi. Ba người sớm đã xuống ngựa, Giang Nam Nho Y nhìn thấy bảo kiếm và hành trang trong tay Hoa Vân Long, cảm thấy ngoài ý muốn nói: “Làm sao? Long tiểu ca, chuyến này không có phát sinh xung đột gì sao?”

Hoa Vân Long đáp: “Đã làm phiền lão tiền bối lo lắng, chuyến này mặc dù chưa từng phát sinh xung đột, nhưng vãn bối thực sự cực kỳ nghi hoặc.”


Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN