Đại Hiệp Hồn - Chương 72: Gặp nạn trong linh đường - Mê trong mê (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Đại Hiệp Hồn


Chương 72: Gặp nạn trong linh đường - Mê trong mê (1)


Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa


Mấy ngày vội vàng đã trôi qua, lúc chạng vạng tối một ngày này, ở bên ngoài cửa bắc phủ Nam Dương, Vân Trung sơn Hoa gia nhị thiếu Hoa Vân Long đã đến. Hoa Vân Long một bộ dạng phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn không giấu được diện mạo cùng phong thái tuấn mỹ của hắn, cưỡi trên bảo mã, áo lông khoác tạm, bội kiếm ngang hông, tay cầm quạt xếp, vẫn y như cũ một bộ dáng quý công tử, một chút sắc thái vất vả gian nan hay mệt mỏi kiệt sức cũng không thấy. Lúc này thì đèn hoa bắt đầu thắp sáng, chợ đêm cũng bắt đầu nhộn nhịp xuôi ngược, Hoa Vân Long kéo cương ngựa chậm rãi đi đường, hướng thẳng về phía nội thành mà đi.

Nơi phố thị người người qua lại như dệt cửi, thớt hồng mã kia tựa hồ cũng giống như chủ nhân của nó, tự cao tự đại, chuông cổ “đinh đương”, nghênh ngang mà đi, một bộ dạng trong mắt không chứa người. Trong chốc lát, hồng mã dừng lại ở trước cửa một khách điếm gọi “Cao Thăng Các”, đám tiểu nhị trước mời mọc sau hộ giá, bày ra một tư thái kính quý hết mực mà nghênh đón Hoa Vân Long đi vào trong khách điếm. Cao Thăng Các này chính là khách điếm hạng nhất trong Nam Dương thành, Hoa Vân Long chọn lấy một gian phòng, tẩy trần sơ sài một chút liền xong xuôi, lúc này thì rượu thịt cũng đã bày lên, tiểu nhị trong khách điếm cúi người một cái, chốc lát liền muốn đi, Hoa Vân Long khẽ giơ tay lên vẫy, kêu hắn lại mà hỏi: “Tiểu nhị ngươi chậm đã, ta có lời cần hỏi ngươi một chút.”

Điếm tiểu nhị kia nhanh chóng xoay người tiến tới một bước, khom người cười cười hỏi: “Công tử gia muốn hỏi thăm chuyện gì?”

Hoa Vân Long bưng chén rượu lên uống một hơi xong rồi mới nói: “Ta muốn hỏi thăm ngươi về một người.”

Điếm tiểu nhị kia một gương mặt cười lấy lòng, vội vàng hỏi lại: “Xin hỏi công tử gia đang muốn hỏi thăm về người nào?”

Hoa Vân Long chậm rãi nói: “Người này danh tiếng vang dội khắp giang hồ, họ là Tư Mã, tên gọi là Trường…”

Điếm tiểu nhị kia kinh hãi biến sắc, lắp bắp mà nói: “Công tử gia người…”

Sắc mặt của Hoa Vân Long đột ngột trầm xuống, gằn giọng mà quát hỏi: “Đơn giản mà nói, phủ đệ của Tư Mã viên ngoại nằm ở địa phương nào?”

Điếm tiểu nhị kia một trận nao nao trong lòng, lập tức thấp giọng trả lời: “Ở phố lớn phía đông, ra khỏi cửa liền đi về phía bên phải, chính là đầu phố thứ ba, trước của phủ còn có…”

Hoa Vân Long giơ tay trái lên, ngắt lời mà nói: “Nhiêu đó đủ rồi.”

Tiếp theo lại lấy ra một khối bạc vụn, ném cho tên điếm tiểu nhị rồi nói: “Cái này xem như thưởng cho ngươi.”

Điếm tiểu nhị kia vừa chụp lấy khối bạc đã vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cảm tạ mà lui đi.

Hoa Vân Long tự rót tự uống một hồi, trong nội tâm âm thầm tính toán, nghĩ kĩ rồi tự nói: “Tin tức Tư Mã thúc gia chết bất đắc kỳ tử đã truyền đi khắp giang hồ, ở trong thành Nam Dương này chắc hẳn sẽ càng là đại sự chấn động một thời, nhưng chuyện đời nhiều cách nói, có thể tất cả đều là lời nhảm nghe nhầm đồn bậy, chỉ là tung tin vịt, ai cũng không biết hung phạm là ai, nếu muốn tìm ra hung thủ giết người kia, chỉ sợ phải tốn công tốn sức một phen.”

Lúc này đã đến canh ba, hai tiếng trống vang lên, trên phố cũng truyền đến tiếng gõ mỏ chuyển canh, Hoa Vân Long cầm lên bảo kiếm, tiến sát gần cửa phòng, lặng yên không một tiếng động mà mở cửa, nhắm thẳng về hướng đông rồi chạy đi. Không mất bao lâu hắn đã tìm được phủ đệ của Tư Mã Trường Thanh, thân ảnh lóe lên một cái đã xuất hiện ở bên trong phủ. Tòa trạch viện một mảnh u ám, vắng lặng im ắng, mang đến cho người một loại cảm giác âm trầm thê lương. Hoa Vân Long quanh quẩn một hồi rồi tiến về phía hậu viện, lại tìm kiếm một hồi, nhận ra được bên trong đã không còn người nào ở lại, hắn mới quay trở lại tiền viện, tay dùng lực đẩy một cái, cánh cửa thuận theo lực đẩy mà “cót két” mở ra.

Bước vào trong phòng, chỉ thấy một mảnh tối đen, một cỗ mùi vị dầu mỡ cùng thạch vôi gay mũi lan tràn vào khứu giác. Hắn dường như ngửi được mùi vị của tử vong, cơ thể của hắn không thể kiềm được mà đột ngột rợn sống lưng, rùng mình dựng đứng cả tóc gáy, hắn vội vàng thắp lên một ngọn lửa, kiếm một chút ánh sáng. Vừa có được ánh lửa, lọt vào tầm mắt là một tấm màn che vuông vức màu trắng, che khuất hai cỗ quan tài ở sau, lại gần quan sát, mới biết dầu thắp đã dốt xong toàn bộ, chỉ còn lại hai ngọn đèn cầy.

Hoa Vân Long liên tục nhíu mày, hắn đưa mắt nhìn quanh, phát hiện còn có giấy vàng thỏi bạc chưa được đốt, hắn dỡ lên xấp giấy vàng và mớ bạc kia, thắp lại mồi lửa cho cây đèn cầy. Hoa Vân Long âm thầm suy nghĩ một hồi, Tư Mã Trường Thanh được mệnh danh “Cửu Mệnh Kiếm Khách”, ngay từ khi còn trẻ tuổi hắn đã làm nền danh tiếng lẫy lừng giang hồ, còn là huynh đệ kết nghĩa của tổ phụ Hoa Vân Long, mấy dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Hoa Vân Long, hắn tự nói: “Nếu đã đến đây rồi, cũng nên bái tế thúc gia người một lần.”

Hắn tiến tới phía trước hai cỗ quan tài, vén vạt áo quỳ xuống mà bái lạy vài cái, vốn dĩ hắn còn định cầu khẩn vài câu, lại thấy được giấy vàng trong chậu đã sắp sửa cháy hết, ngọn lửa cũng dập dờn muốn tắt, hắn vội vàng bỏ thêm giấy vàng vào chậu để duy trì ngọn lửa, tâm tư cầu khẩn cũng không còn nữa.

Bỗng nhiên trong phủ đệ vang lên âm thanh ầm ầm, cửa phòng bị gió thổi mở toang ra, một trận gió lạnh thấm đẫm thê lương thâm trầm thổi vào trong linh đường, thổi cho một mớ giấy vàng đang đốt trong chậu bay tán loạn cả lên, tro giấy tung hoành phiêu tán trong không khí, ngọn lửa bừng lên một cái rồi tắt phụt. Hoa Vân Long ngạc nhiên kinh hãi, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận rùng mình, Nhưng trong lúc tro tàn giấy đốt phiêu tán trong không khí, ngọn lửa sắp sửa phai tàn, hắn tựa như thấy được phía sau tấm màn che có bóng dáng một nữ phụ nhân. Lúc này thì Hoa Vân Long đã lấy lại bình tĩnh, chấn an tâm thần, lau lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, trầm giọng mà lên tiếng hỏi: “Cho hỏi là vị nào đã đứng sau màn che?”

Yên lặng một lát, phía sau màn che trắng mỏng vang lên một thanh âm buồn bã đau thương: “Thiếp thân họ Vưu, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”

Hoa Vân Long nhíu chặt lông mày lại, trầm ngâm nói: “Tại hạ là Hoa Vân Long, đến từ Lạc Hà sơn trang.”

Chỉ nghe Vưu thị kia sâu thẳm u u mà nói ra: “Hóa ra là Nhị công tử.”

Ngọn lửa lóe lên từng tia sáng, đưa mắt nhìn lại, thấy được bàn tay phải của Vưu thị kia đang xách một ngọn đèn, cánh tay trái ôm vào trong ngực, tựa như đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, bất tri bất giác trong nội tâm rung động một hồi, Hoa Vân Long âm thầm suy nghĩ: “Người phụ nữ tự xưng Vưu thị này thân mặc một bộ tang y, nhất định là thân nhân của Tư Mã thúc gia, nhưng không biết đứa trẻ mà nàng đang ôm rốt cuộc là hài tử của người nào? Liệu có phải…” Trong khi hắn trầm tư, Vưu thị kia đã cầm ngọn đèn đặt lên trên bàn thờ, chậm rãi xoay người lại.

Ánh mắt Hoa Vân Long thoáng nhìn qua “đứa trẻ” nàng đang ôm trong ngực, trái tim đột nhiên nhảy giật lên một cái. Hóa ra Vưu thị kia cũng không phải đang ôm một đứa trẻ, mà là một con hắc miêu. Hắc miêu kia mang một màu lông đen kịt, sợi sợi lóe sáng, lại ảm đạm như đèn dầu sắp tắt, cặp mắt linh hoạt màu vàng chói mắt, khiến lòng người kinh hãi. Chỉ thấy Vưu thị kia chỉnh sửa vạt áo rồi thi lễ một cái, chậm rãi nói ra: “Nhị công tử đến đây là vì phụng mệnh hay sao?”

Hoa Vân Long vội vàng trấn định lại tâm thần rung động, hoàn lễ rồi nói: “Tại hạ nhận mệnh lệnh từ tổ mẫu trong nhà, đặc biệt đến bái Tư Mã thúc gia.”

Vưu thị hỏi tiếp: “Cô nương nhà chúng ta đã đến được sơn trang rồi sao?”

Hoa Vân Long gật đầu một cái xem như trả lời, rồi lại tiếp tục hỏi: “Không biết nhân cùng Tư Mã thúc gia có quan hệ như thế nào?”

Vưu thị mắt buồn nhìn qua quan tài rồi nói: “Tiện thiếp chính là thị thiếp của lão viên ngoại.”

Chú thích:

Canh: đơn vị tính giờ vào buổi tối ngày xưa, 1 canh = 2 giờ. 1 đêm 10 giờ (7h tối – 5h sáng) chia làm 5 canh (Tuất > Hợi > Tý > Sửu > Dần)

Phủ đệ – Trạch viện – nội/ngoại/tiền/hậu viện: Dinh thự – Nhà ở – nhà trong/ngoài/trước/sau

Khách điếm – điếm tiểu nhị: nhà trọ/khách sạn – phục vụ quán.


Đại Hiệp Hồn đã bắt đầu bước qua giai đoạn tranh đấu đẫm máu và kịch tính, để có thể thể hiện trọn vẹn nội dung và sắc thái câu chuyện, DG đã dùng một số từ ngữ cổ trang, Hán Việt.

Bây giờ DG muốn hỏi quý đậu hũ, các vị muốn đọc thuần Việt hết, hay xen lẫn vài từ ngữ cổ trang, Hán Việt có kèm chú thích? Xin góp ý kiến để chất lượng dịch được tốt hơn, việc đọc truyện của quý độc giả cũng sẽ thuận lợi và hấp dẫn hơn.


Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN