Đại Hiệp Hồn
Chương 97: Giờ mới thấy nguy hiểm chốn giang hồ (6)
Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Bạch Khiếu Thiên khoát tay chặn lại, ngắt lời mà nói: “Ngươi không cần nói, làm người phải biết chịu trách nhiệm ngay từ chuyện nhỏ, vừa động tâm ý, chính là chính, tà là tà, thị phi cơ hội, như lúc này đây, ngươi không xem xét tình hình, chỉ biết hành động theo cảm tính, nếu không phải ngoại công xuất hiện ngăn cản, bây giờ kết quả sẽ như thế nào?”
Hoa Vân Long không thể nói gì khác, chỉ biết khom người bảo vâng.
Bạch Khiếu Thiên tiếp tục nói: “Ngoại công đã sớm đến đây, hết thảy đều đã nhìn đến tỏ tường, hành vi của ngươi thiếu chín chắn, khoe khoang kỹ xảo, nói bậy nói bừa, dù có vài phần nhân hậu, nhưng khác xa phụ thân của ngươi. Ai, ta thật không biết tổ mẫu của ngươi sao có thể yên tâm để ngươi xông xáo giang hồ?”
Hắn nói đi nói lại, mặc dù có ý khuyên nhủ ngoại tôn của hắn, nhưng cuối cùng phần cưng chiều này vẫn khó có thể che dấu.
Hoa Vân Long bản tính tùy tiện, vừa nghe giọng điệu của ngoại công bỗng nhiên chậm lại, lập tức ngẩng đầu lên nói: “Ngoại công, ngài không biết, lần này Long nhi ra ngoài, đúng là phụng mệnh của tổ mẫu…”
Bạch Khiếu Thiên nhíu mày một cái, khua tay nói: “Việc này về sau lại nói tiếp, ngươi nói xem mấy người kia rốt cục nên xử trí như thế nào?”
Hoa Vân Long không thèm để ý mà nói: “Thả chạy đi hết xem như xong.”
Bạch Khiếu Thiên mỉm cười nói: “Ngươi không tra hỏi về Huyền Minh Giáo hay sao?”
Hoa Vân Long nói: “Long nhi đã nghĩ thông suốt, một tên đầu mục nho nhỏ, dù biết thì cũng là có hạn.”
Bạch Khiếu Thiên nói: “Không phải hắn là đồ đệ của Giáo chủ Huyền Minh Giáo đấy sao?”
Hoa Vân Long nói: “Dù là đồ đệ thì cũng giống như vậy, Giáo chủ Huyền Minh Giáo kia ẩn thân không ra, lệnh cho chúng giáo đồ dấy lên phong ba bão táp, vậy sao có thể bọn hắn biết rõ đại sự cơ mật, nói không chừng còn có các loại hạn chế răn đe môn hạ, như là nghiêm hình bức cung, sợ rằng có hỏi cũng không có ích gì, Long nhi muốn tự mình tìm cách thăm dò.”
Bạch Khiếu Thiên vừa nghe vậy, cười ha ha, đưa tay vuốt chòm râu dài bạc trắng, nói: “Ân, tâm tư của ngươi kín đáo hiếm thấy, lại có phần này chí khí, vậy ngoại công lập tức giúp ngươi thả người.”
Xoay người, bấm tay liên đạn, giải khai huyệt đạo của chín người, lạnh lùng nói tiếp: “Nhanh chóng rời khỏi Lạc Dương. Nếu dám dong dài, gặp lại lão phu lần nữa, chắc chắn không dễ dàng như hôm nay đâu, đi đi.”
Cừu Hoa nghe được tổ tôn hai người nói chuyện, sớm biết được thân phận của lão nhân áo tím, làm sao còn dám chậm chạp không đi, huyệt đạo vừa được giải, cả đám nhanh chóng nhặt lại binh khí, hung hăng liếc nhìn Hoa Vân Long, một lời cũng không nói thêm, lần lượt lao ra cửa phòng, chạy đi như bay, trong nháy mắt đã không thấy nữa.
Sau khi những người này rời đi, khuôn mặt Hoa Vân Long giãn ra, cười hì hì, mắt nhìn Bạch Khiếu Thiên mà nói: “Ah, ta đã biết.”
Bạch Khiếu Thiên ngạc nhiên nhìn hắn mà hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
Hoa Vân Long nói: “Linh cữu của Tư Mã thúc gia, nhất định là ngoại công dời đi.”
Bạch Khiếu Thiên mỉm cười, đưa tay khẽ vỗ lên đỉnh đầu của hắn, nói: “Cháu ngoan, thông minh, linh cữu của vợ chồng Tư Mã đại hiệp, là ngoại công dời đến chùa Bạch Mã ở vùng ngoại ô, giao cho Từ Hàng đại sư chăm sóc rồi.”
Hoa Vân Long bối rối hỏi lại: “Từ Hàng đại sư là ai?”
Bạch Khiếu Thiên nói: “Ngươi biết Từ Vân đại sư hay không?”
Hoa Vân Long khẽ nghiêng đầu, nói: “Biết rõ, hắn là đồng đạo hảo hữu của gia gia.”
Bạch Khiếu Thiên nói: “Từ Hàng chính là sư huynh của Từ Vân, là người cõi phật mà ngoại công kết giao.”
Hóa ra từ sau một trận chiến ở Tử Ngọ Cốc, Thần Kỳ Bang của Bạch Khiếu Thiên đại bại, suy yếu vô cùng, hắn nương nhờ Hoa Thiên Hồng, về sau trưởng nữ kén rể Bành Bái, thứ nữ gả cho Hoa Thiên Hồng, hai vị con rể này đều là nhân tài kiệt xuất, tính tình hiệp nghĩa, lại thêm phu nhân của hắn phẩm hạnh cao thượng, một mảnh phật tâm, lúc nào cũng khuyên bảo hắn dàn xếp ổn thỏa, như giữ gìn tuổi thọ.
Sau khi hắn nản lỏng thoái chí, cũng tập qua lễ phật, thường tới lui cùng người cõi phật, mượn đó mà giải cơn ưu hoài và sầu não vì chí lớn không thành, về sau có nhiều lớp con cháu, hưởng hết niềm vui gia đình, mà người hiệp nghĩa, đều là người cao thượng, có ý chí rộng rãi, giao du lâu ngày, cũng thấy lòng dạ thoải mái, cực kỳ bất đồng với những ngày xưa lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt.
Vì thế trong nhiều năm gần đây, chẳng những hay qua lại giúp đỡ nhau cùng những thân hữu như Văn Thái Quân, ngay cả tính tình cũng đã thay đổi rất lớn, nghiễm nhiên đã thành ẩn giả võ lâm tài đức kỹ nghệ vẹn toàn, đối với với những người cõi phật như Từ Hàng, Từ Vân, càng là hữu nghị khăng khít, tâm đầu ý hợp, quan hệ không phải tầm thường. Nếu không, bọn người Cừu Hoa gặp phải hắn, đừng mơ tưởng dễ dàng rời đi.
Hoa Vân Long nghe ngoại công nói ra lai lịch của Từ Hàng đại sư, trong lòng cũng thư giãn, nói tiếp: “Hóa ra là sư huynh của đầu đà gia gia, Long nhi hẳn là phải tiến đến bái kiến một phen.”
Bạch Khiếu Thiên mỉm cười nói: “Ngươi học được thủ lễ từ khi nào đấy a?”
Hoa Vân Long đỏ mặt lên, yếu ớt nói lại: “Ngoại công chỉ coi Long nhi vĩnh viễn chưa trưởng thành thế sao?”
Bạch Khiếu Thiên cười ha ha nói: “Tốt, tốt, ngươi lớn lên rồi, lớn lên rồi. Có điều… Ngoại công lại hi vọng ngươi vĩnh viễn không trưởng thành.”
Hắn khẽ dừng một chút, chuyển hướng qua chuyện khác, hỏi tiếp: “Ta thấy là, ngươi giống như phụng mệnh mà đến, là vì án mạng của Tư Mã đại hiệp sao?”
Hoa Vân Long ngạc nhiên nói: “Đúng vậy a, ngài không biết?”
Bạch Khiếu Thiên cười nói: “Ngoại công làm sao có khả năng tiên tri, ta chỉ là đi ngang qua Lạc Dương, mới đến lúc đêm, vốn là muốn bái phỏng cố nhân, tự ôn chuyện tình, không ngờ Tư Mã thúc gia của ngươi đã qua đời. Ta thấy cổng và sân vắng vẻ, bên trong linh cữu tản ra mùi độc dược, dưới mặt đất bụi bặm phủ kín, lại có dấu vết đánh nhau, lại thấy dấu răng rõ ràng trên cổ vợ chồng Tư Mã đại hiệp, mới biết được vợ chồng của hắn ngộ hại, lại lo lắng địch nhân âm mưu bố trí bẫy rập, ám toán người tiến đến lễ tế, vì thế mới dời đi linh cữu.”
Hoa Vân Long thầm nghĩ: “Kinh nghiệm, lịch duyệt của ngoại công dù sao cũng mạnh hơn ta nhiều, đến bây giờ ta mới nghĩ đến, lão nhân gia ông ta thần thông quảng đại, liếc nhìn là biết tình hình cụ thể, hơn nữa còn quả quyết an bài mọi chuyện.”
Bạch Khiếu Thiên ngừng một chút, lại nói: “Long nhi, ngươi đến Lạc Dương bao lâu a?”
Hoa Vân Long nói: “Vừa mới tới hôm qua.”
Bạch Khiếu Thiên lại hỏi: “Có tìm được manh mối có ích gì chưa?”
Hoa Vân Long nói: “Manh mối chính là Cừu Hoa vừa rồi kia.”
Bạch Khiếu Thiên nhíu lại hàng lông mày bạc trắng: “Như thế… Manh mối chẳng phải đã bị gián đoạn sao?”
Hoa Vân Long không thèm để ý chút nào: “Ngài đừng lo, Long nhi sẽ tìm được.”
Hắn nói lời này bình bình đạm đạm, giống như là thuận miệng nói ra. Nhưng mà, Bạch Khiếu Thiên nghe xong, chỉ cảm thấy vị ngoại tôn này của hắn cởi mở phóng khoáng, bên trong hiền hoà còn có một cỗ lực lượng khác làm lòng người tín phục, bất giác vuốt râu mỉm cười, thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này cương nghị quả quyết, ung dung rộng lượng, cơ trí nhạy bén, thiện giải nhân ý, nếu biết cân nhắc, tương lai chắc gì không phải lãnh tụ quần hùng?
Nay bận quá, chỉ có 1 chương trễ. Vài bữa nữa bạo chục chương! Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!