Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm -  Giao dịch​
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm


 Giao dịch​



Vừa nói, ông lão họ cảnh vừa nhìn Kha Thiên Lạc. Nếu như người khác thì còn có thể dây dưa, nhưng ông lão họ Cảnh này chính là cường giả mà ngay cả Đồng Tường cũng phải khiếp sợ, căn bản Kha Thiên Lạc không có con đường nào khác ngoại trừ đồng ý. Vả lại, chuyện hoàn trả lại kiếm câu sớm cũng đã nằm trong dự tính của Kha Thiên Lạc.

Bởi khi vừa tiếp nhận kiện man khí kiếm câu này, Kha Thiên Lạc phát hiện bên trong kiếm câu có một đạo ấn ký bất thường. Cái ấn ký này, thiết nghĩ có lẽ là do man công Mộ Lan bộ lạc lưu lại để phòng ngừa bị mất.

U Đô bộ lạc không sợ Mộ Lan bộ lạc, nhưng mà một nhỏ bé Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy như Kha Thiên Lạc lại bị một cường giả Tẩy Cốt cảnh luôn chằm chằm để ý quả thực không phải chuyện hay ho. Nếu không trả lại, chỉ sợ mất nhiều hơn là được.

Chỉ thấy Kha Thiên Lạc thái độ thành thành thật thật, nói: – Tiền bối đã mở lời, tiểu chất há có thể từ chối. Chỉ là ta hy vọng có tiền bối làm chứng, hy vọng Vưu tiền bối không để tiểu chất chịu thiệt thòi. Mắt thấy Kha Thiên Lạc đồng ý, hai hàng chân mày của ông lão họ Cảnh giãn ra, dĩ nhiên khá hài lòng với biểu hiện này.

– Này là đương nhiên, lão phu tuyệt không để cho Kha tiểu chất chịu thiệt.

Ông ta gật gù cười. Rồi sau đó Kha Thiên Lạc lấy kiếm câu giao lại cho ông ta. Tiếp nhận kiếm câu, ông lão kiểm tra qua một lượt, trên gương mặt không có một biểu hiện nào khác, cuối cùng ném qua cho Vưu Thành.

– Ngươi kiểm tra lại một lần nữa xem có đúng là man khí của bộ lạc các ngươi không. Vưu Thành không dám chậm trễ, lập tức tiếp nhận kiếm câu. Vưu Thành truyền một ít man lực vào kiếm câu, ngay lập tức một cỗ sát khí hung lệ xuất hiện, ẩn ẩn từ trong kiếm câu ngâm lên một tiếng rít, tựa hồ âm thanh của quỷ bức gầm ra vậy. Khí tức hung lệ của kiếm câu khiến cho không ít dị sĩ cấp thấp khiếp sợ.

– Đây đúng là man khí kiếm câu của bổn bộ lạc. Vãn bối đa tạ Cảnh tiền bối làm chủ.

Vừa nói, Vưu Thành vừa thu lại kiếm câu trả lại cho Hoằng Khương. Cầm kiếm câu trong tay, tuy đã thu hồi lại vật của mình, nhưng không hiểu trong Hoằng Khương trong lòng lại cảm thấy rất bực bội. Hắn ánh mắt bất thiện nhìn trừng trừng Kha Thiên Lạc. Bắt gặp chính là Kha Thiên Lạc đang tiếu ý cười khẩy, càng làm cho nộ hỏa trong lòng hắn tăng thêm.

Còn có một nhân vật khác làm cho Hoằng Khương cực kỳ ngứa mắt nữa, đó chính là tuyệt đại thiên tài Hầu Quân Lâu. Tuy nhiên hắn chỉ dám ghi hận trong lòng mà thôi, còn hiện tại, ngay cả nhìn một cái thôi Hoằng Khương cũng không dám, có lẽ lo sợ lộ ra điều gì đó.

– Đúng rồi thì tốt. Bây giờ ngươi nên làm điều cần làm rồi đấy.

– Chuyện này là tự nhiên.

Ẩn ý của ông lão họ Cảnh, Vưu Thành dĩ nhiên tự hiểu. Vưu Thành lấy từ trong túi da bên hông mình ra ba cái hộp gỗ có kích thước khác nhau. Chuyển ba cái hộp gỗ ấy sang cho ông lão họ Cảnh, nói: – Ở đây ta có một lọ Nguyên Khí dịch hạ phẩm, một gốc Ngân Diệp thảo ba mươi năm và bốn trăm thạch tệ. Nguyên Khí dịch có tác dụng rất lớn cho việc tu luyện của dị sĩ dưới Tẩy Cốt cảnh, còn Ngân Diệp thảo có hiệu quả khiến cho cơ thể trở nên mạnh mẽ. Tuy rằng chừng này đồ không thể so sánh được với man khí của bổn bộ lạc, nhưng đối với một dị sĩ Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy như Kha tiểu chất cực kỳ hữu dụng.

Ông lão họ Cảnh nhận ba chiếc hộp gỗ, sau đó lần lượt mở từng chiếc hộp ra kiểm tra. Sau một hồi cảm thấy không có gì bất thường, ông ta mới quay sang hỏi Kha Thiên Lạc: – Kha tiểu chất thấy thế nào? Bởi vừa rồi ông lão họ Cảnh nỏi rằng sẽ không để cho Kha Thiên Lạc chịu thiệt thòi, mà đồ Vưu Thành đưa ra lại không bằng một nữa giá trị của man khí kiếm câu. Ông ta thân là cường giả tồn tại cao cấp tại Phong Tuyết bộ lạc, há có thể thất hứa với Kha Thiên Lạc được. Vậy nên ông ta mới dò hỏi xem ý tứ Kha Thiên Lạc ra sao rồi mới quyết định.

Kha Thiên Lạc trong lòng thập phần vui mừng, bởi vì hai trong số ba vật mà Vưu Thành đưa ra là Ngân Diệp thảo và Nguyên Khí dịch có công dụng cực kỳ hữu ích đối với tu vi của hắn. Tuy nhiên, vui mừng là một phần, đầu óc của hắn vẫn rất thông linh. Muốn bằng chừng ấy đồ mà đổi lấy kiếm câu, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Hắn giờ có ông lão họ Cảnh làm chủ cho mình, thế nên không phải sợ gì cả.

– Vãn bối đa tạ thành ý của Vưu tiền bối. Tuy nhiên, lần đánh cuộc đó không chỉ vãn bối là Hoằng bằng hữu luận bàn. Thế nên… ta hy vọng Vưu tiền bối có thể ban cho ta thêm năm lọ Nguyên Khí dịch nữa là cuộc giao dịch này kết thúc.

Nghe số lượng Kha Thiên Lạc nói, Vưu Thành trong lòng tức giận, thầm mắng tên tiểu tử này quá tham lam. Còn ông lão họ Cảnh thì trong lòng hơi giật nảy, có lẽ ông không nghĩ rằng Kha Thiên Lạc có thể sử dụng công phu sư tử ngoặm hoàn hảo đến thế.

– Năm lọ… không được, ta không có đem theo nhiều Nguyên Khí dịch đến như vậy. Cùng lắm là thêm hai lọ nữa thôi.

Vưu Thành lập tức lắc đầu, trả giá xuống.

– Năm lọ thì vãn bối mới đồng ý giao dịch. – Ba lọ.

– Không được, phải năm lọ. – Bốn lọ, đây là cực hạn rồi, nếu không… – Được, bốn lọ thì bốn lọ. Không để cho Vưu Thành nói ra hết ý tứ, Kha Thiên Lạc đã lập tức đồng ý giao dịch. Đến lúc này, Vưu Thành mới biết mình bị trúng kế của Kha Thiên Lạc. Bởi vì bản thân nôn nóng, thế nên nhất thời không có nhận ra. Đến khi tỉnh ngộ thì đã muộn rồi.

Cuối cùng Vưu Thành đành phải cắn răn mà giao ra thêm bốn lọ Nguyên Khí dịch nữa. Thu chiến lợi phẩm về tay, Kha Thiên Lạc cao hứng không thôi. Chỉ có điều hắn vẫn làm ra gương mặt buồn bã, cứ như chịu phải ấm ức lắm vậy.

Đám người Mộ Lan bộ lạc thấy vậy, ai nấy đều muốn xông lên đánh chết Kha Thiên Lạc. Nhưng cuối cùng đành phải nhẫn nhịn, ngậm bồ hòn mà quay lưng bỏ đi.

Ông lão họ Cảnh trông thấy tình huống đó thì lắc đầu, cuối cùng nhắc nhở Kha Thiên Lạc một tiếng: – Kha tiểu chất, ngươi sau này cẩn thận một chút, nếu không sẽ gặp họa sát thân. – Vãn bối đa tạ nhắc nhở của tiền bối.

Kha Thiên Lạc ôm quyền cảm tạ một tiếng. Ông lão họ Cảnh gật đầu, có vẻ dường như không còn hứng thú ở đây nữa, sau đó thì dẫn người rời đi.

Bỗng Kha Thiên Lạc chạy đến chỗ Hầu Quân Lâu, ném sang cho Hầu Quân Lâu một lọ Nguyên Khí dịch mà hắn mới đoạt được từ chỗ Mộ Lan bộ lạc.

– Đây là ý gì? Hầu Quân Lâu hơi ngạc nhiên, nhìn Kha Thiên Lạc hỏi: – Lần đó nếu không phải có Hầu các hạ, ta há có thể lấy được những chiến lợi phẩm này. Kha Thiên Lạc cười nhạt, nói. – Được, thứ này ta nhận.

Ngắn gọn một câu, Hầu Quân Lâu liền đi theo ông lão họ Cảnh đi khỏi chỗ này. Nhìn bóng lưng Hầu Quân Lâu cùng với ông lão họ Cảnh, Kha Thiên Lạc trong lòng khát vọng mãnh liệt sức mạnh. Nếu như một ngày nào đó bản thân đạt được sức mạnh như ông lão họ Cảnh thì không cần phải e dè như thế nữa.

Đương lúc đó thì một bàn tay xuất hiện đặt lên vai hắn. Kha Thiên Lạc xoay lại nhìn thì phát hiện, người kia thì ra là Ti Mệnh.

– Chúng ta cũng đi thôi.

Ti Mệnh mỉm cười nói. Kha Thiên Lạc hơi ngẩn ra, có một cơn gió nhẹ trong không gian thổi tới, cơn gió thổi qua gương mặt hắn, làm cho mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng phất phơ. Kha Thiên Lạc mỉm cười đáp lại.

– Huynh nói phải, cũng nên rời khỏi đây rồi.

********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Tại nơi nghỉ ngơi của Mộ Lan bộ lạc, không khí lúc này trong lều vải cực kỳ âm trầm. Bỗng có một chiếc bát ném thẳng vào tường, tiếng vỡ nát khiến cho bầu không khí vốn tĩnh lặng càng thêm quái dị. Mà người vừa ném chiếc bát đó lại chính là Hoằng Khương.

Hắn gương mặt cực kỳ khó coi, giọng điệu âm trầm sát khí, nói: – Kha Thiên Lạc khốn khiếp, ta nhất định phải giết hắn.

Vưu Thành thấy vậy liền mở miệng trấn an.

– Thiếu chủ, ngài nên kiềm chế sự vọng động của mình, nếu có ai đó nghe được thì không hay.

Bởi vì nơi này là địa bàn của Phong Tuyết bộ lạc, thế nên Vưu Thành không khỏi lo lắng. Nhưng ngược lại Hoằng Khương không hề tỏ ra sợ hãi, quát lớn: – Nghe được thì sao chứ? Mộ Lan bộ lạc chúng ta không sợ bất kỳ ai, cho dù có là Phong Tuyết bộ lạc.

Vưu Thành nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, hắn thả ra linh thức của mình kiểm tra xung quanh. Sau khi kiểm tra xung quanh ngoại trừ Mộ Lan bộ lạc ra thì không còn người của bộ lạc khác giám sát thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau hắn mới nói: – Phong Tuyết bộ lạc sớm muốn gì cũng sẽ bị Mộ Lan bộ lạc chúng ta tiêu diệt. Tuy nhiên, lần này chúng ta đến Phong Tuyết bộ lạc chỉ là để thăm dò, không thể để ra bất kỳ sơ hở nào, nếu như ảnh hưởng đến kế hoạch của A Công, chỉ sợ ngay cả thiếu chủ cũng không gánh vác nổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN