Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm
Hiểm cảnh
Không nhìn ra được sắc mặt A Công thế nào, vẫn điềm đạm như vậy, nhưng
có thể nhìn thấy trong mắt ông lóe qua một tia vui mừng. Giọng nói khàn
khàn chứa đựng sự quan tâm ấm áp chậm rãi vang lên:
– Cảm thấy thân thể thế nào?
Đến
lúc này, Ti Mệnh vẫn cảm thấy đầu óc của mình có gì đó rất mơ màng,
thoạt như vừa quên đi chuyện gì đó rất quan trọng vậy. Hắn gượng người
ngồi dậy, tuy còn hơi mệt mỏi, ngoài ra thì chẳng còn gì khác lạ cả.
– A Công, tôi rất ổn. Tôi đã ngủ mấy ngày rồi?
Hắn cảm giác mình vừa thức dậy sau một giấc ngủ rất dài, thế nên liền hỏi.
– Gần mười ngày.
A
Công nhìn hắn đáp. Sau đó đứng dậy, từ từ chậm rãi bước đến gần cánh
cửa trong gian phòng nhỏ, nhìn như đang tận hưởng bầu không khí trong
lành. Nhưng người như A Công, chắc chắc sẽ không có loại tận hưởng thư
thái như thế.
Chỉ thấy A Công phóng tầm mắt nhìn phía chân trời bất tận, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Còn Ti Mệnh, hắn vẫn ngồi lặng im một chỗ. Cuối cùng hắn cũng chợt nhớ ra chuyện quan trọng, đó chính là Tang Tương.
– A Công, Tương nhi thế nào rồi?
Hắn bất ngờ thốt lên.
– Yên tâm, ngoại trừ việc bị loại ra thì không bị làm sao cả.
– Bị… bị loại.
A Công chuyển người, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng Ti Mệnh, nói tiếp:
–
Bởi vì ngươi tác động trực tiếp đến trận chiến, khiến cho Hoằng Khương
trọng thương rất nặng, vậy nên nha đầu Tang Tương bị loại là điều hiển
nhiên.
Ti Mệnh cúi đầu, gương mặt lộ vẻ buồn bã, đáp:
– Lần này tôi đã hại nàng rồi.
– Ngươi làm hại nó chỗ nào?
A Công chợt mỉm cười, hỏi một câu khiến cho hắn ngẩn ra.
–
Tang Tương thức tỉnh dị linh thể Tiên Thiên Hỏa Thần Thể, bất kể như
thế nào cũng sẽ được sứ giả Mông Đan bộ lạc mang đi. Nếu lúc đó ngươi
không ra mặt kịp thời, chỉ sợ tính mạng của nha đầu này khó mà giữ nổi.
– A Công, không lẽ cây trâm đó có vấn đề? ]
Dường như phát hiện ẩn ý, Ti Mệnh hai mắt sáng lên, bỗng hỏi.
–
Phải, cây trâm đó được bôi Âm Cốt Cổ Độc. Một khi xâm nhập vào cơ thể
thì sẽ biến mất không chút dấu vết. Sau một thời gian Âm Cốt Cổ Độc mới
phát tác, nhưng đến lúc đó thì đã muộn, dù thần linh xuất hiện cũng
không cứu được.
Vốn Âm Cốt Cổ Độc này Hoằng Khương chuẩn bị cho
trận chiến với Kha Thiên Lạc. Nhưng thực lực của Tang Tương lại vượt dự
kiến của hắn, không chỉ có thần lực trời ban, mà còn thức tỉnh dị linh
thể vô cùng hiếm thấy là Tiên Thiên Hỏa Thần Thể.
Biết mình sẽ
thua, nhưng dù thua, hắn cũng muốn kéo một thiên tài chết từ trong trứng
nước. Nhưng không hiểu trời xuôi đất khiến như thế nào lại có một Ti
Mệnh trực giác cực kỳ nhạy cảm, ngay thời khắc cuối cùng đã ngăn cản
tuyệt chiêu âm hiểu.
Không những thế mà còn Ti Mệnh đánh gãy vài
cái xương, ảnh hưởng nghiêm trọng với dị sĩ còn chưa phát triển toàn
diện như Hoằng Khương, gần như là phế đi một nửa năng lực.
Khoẳng
khắc xảy ra quá nhanh, ngay cả một số cường giả Tẩy Cốt cảnh cũng không
nhìn ra được cây trâm được bôi Âm Cốt Cổ Độc, vậy nên lập tức chỉ trích
Ti Mệnh và Tang Tương.
Nhưng dù khiếu nại cũng chẳng được gì.
Thứ nhất, Tang Tương đã trở thành một trong những hạt giống hàng đầu của
Địch Vũ Hàn rồi, bất kể tình huống như thế nào, hắn đều phải ra mặt để
bảo vệ nàng. Thứ hai, lịch duyệt như thượng man Mạnh Hạ, chớp mắt liền
nhận ra Âm Cốt Cổ Độc.
Tuy nói sự tồn tại của Tang Tương sẽ ảnh
hưởng đến địa vị của Hầu Quân Lâu, thế nhưng trong mắt Địch Vũ Hàn hiện
tại, Tang Tương giống như một báu vật không thể xâm phạm. Để củng cố địa
vị sau này tại Mông Đan bộ lạc cho Hầu Quân Lâu, mặc cho đám Mộ Lan bộ
lạc phản bác như thế nào đều bị ông ta gạt bỏ cả.
Thậm chí còn
uy hiếp thêm một câu “Nếu để sứ giả biết lai lịch cây trâm kia là gì,
ngươi nghĩ Mông Đan bộ lạc sẽ để yên cho Mộ Lan bộ lạc các ngươi?”
Không
chỉ không hoàn thành kế hoạch mà Man công Mộ Lan bộ lạc giao cho, ngay
cả Hoằng Khương tu vi cũng bị phế đi, đám Mộ Lan bộ lạc đành phải ấm ức
rời khỏi Phong Tuyết bộ lạc.
Vưu Thành, người dẫn đầu Mộ Lan bộ lạc đến đây nhớ kỹ gương mặt của kẻ đã hạ thủ với Hoằng Khương – Ti Mệnh.
Nghe
A Công kể, Ti Mệnh siết chặt tay lại, trong mắt lộ ra vẻ căm ghét. Hắn
không ngờ Hoằng Khương và Mộ Lan bộ lạc lại có thể âm hiểm ra tay với
một tiểu cô nương còn chưa hiểu sự đời như vậy.
– Âm Cốt Cổ Độc, không lẽ Phong Tuyết bộ lạc không có hành động gì sao?
Chỉ thấy A Công thở dài một tiếng, tựa hồ như âm thanh than vãn, thất vọng vậy.
–
Sự xuất hiện của nha đầu Tang Tương đã khiến cho mọi dự định của Phong
Tuyết bộ lạc thay đổi hoàn toàn. Bọn họ ra mặt qua loa dĩ nhiên là không
muốn dính dáng quá nhiều đến việc này. Lần này xem ra…
A Công lại thở dài một tiếng ưu phiền nữa.
– Việc quan trọng bây giờ chính là ngươi. Sứ giả đã để mắt đên ngươi rồi. Ngươi định lựa chọn như thế nào?
Sự
xuất hiện bất ngờ của Ti Mệnh ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người,
thậm chí là A Công đều giật mình sửng sốt. Một người thậm chí còn chưa
mở ra được Thiên Khải cho bản thân, chưa hề đặt dù chỉ là một bước chân
trên con đường tu hành của dị sĩ.
Ấy vậy mà có thể làm ra một
chuyện kinh thiên động địa. Từ một khoảng cách cực xa có thể hư không
nhiếp vật, ngăn cản độc trâm Âm Cốt Cổ Độc, thậm chí là phế đi một nửa
thực lực của thiên tài Mộ Lan bộ lạc là Hoằng Khương.
Một kẻ như vậy, làm sao không hấp dẫn sự hiếu kỳ của tất cả mọi người được.
Mà
người chú ý đến Ti Mệnh nhất chính là thượng man Mạnh Hạ. Khi A Công
dẫn theo Ti Mệnh đến diện kiến và yêu cầu để cho Ti Mệnh lĩnh ngộ Đạo
Thần Điển, ông ta sớm đã dấy lên nghi ngờ rồi.
Nhưng bởi vì đã mấy trăm năm, dù là thiên tài cỡ nào đi nữa cũng không thể hiểu được ý nghĩa của Đạo Thần Điển là gì.
Ấy
vậy mà Ti Mệnh, một kẻ bình thường đến mức không thể bình thường hơn,
sau khi lĩnh ngộ Đạo Thần Điển lại có thể trở nên khủng bố như vậy.
Lại
nói, sự việc dòng khí tức khổng lồ xuất hiện bên trên Bách Thảo đường,
sau khi điều tra thì chỉ có một mình Ti Mệnh tại đó. Rốt cuộc cũng đã
dẫn đến sự chú ý của Địch Vũ Hàn.
Tình hình hiện nay, nhìn chung
đang vô cùng bất lợi đối với Ti Mệnh. Hắn bây giờ giống như một con cừu
non lạc trong rừng, bị vô số những con mãnh thú chờ chực nuốt chửng.
– A Công, không lẽ tôi sai rồi sao?
Nhìn thân thể hắn run lên, khóe mắt đỏ lên, xúc động nói.
Đứa
trẻ năm nào do mình nuôi nấng, bây giờ lại rơi vào tình huống uy hiếp
đến tính mạng, A Công lòng đau như dao cắt. Thế nhưng ông vẫn cố giữ
bình tĩnh, nếu lúc này ông mà mất đi lý trí, Ti Mệnh nhất định sẽ rơi
vào hiểm cảnh.
– Ngươi không sai. Cái sai là bởi thứ ngươi hiểu được quá mức khủng bố.
Thứ khủng bố mà ông đang nói dĩ nhiên chính là Đạo Thần Điển.
– Tôi nên làm như thế nào mới đúng đây!
U
Độ bộ lạc thì giờ hắn không thể về được. Nếu có về thì chắc chắn cả bộ
lạc sẽ bị liên lụy. Còn ở lại Phong Tuyết bộ lạc, cái chết chính là điều
đang chờ đợi. Còn nếu theo sứ giả Mông Đan bộ lạc, có lẽ hắn sẽ sống.
Nhưng đó là một cuộc sống tù túng, hắn sẽ bị giam lỏng cả đời, cho đến
lúc chết mới được giải thoát.
Hắn là người thông minh, làm sao không nhìn ra kết cục của bản thân là gì.
Cả hai người rơi vào trầm mặc, bởi lẽ Ti Mệnh đã rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Bỗng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên xua tan đi bầu không khí im lặng. A Công bước về phía cánh cửa, đưa tay đẩy nó ra.
Người
đứng bên ngoài là một thanh niên cao ráo, tướng mạo tuấn tú phi phàm.
Tuy nhiên nét mặt của hắn lại buồn rười rượi. Gã thanh niên này chính là
Kha Thiên Lạc.
– Thiên Lạc bái kiến A Công.
Nhìn thấy A Công, Kha Thiên Lạc lập tức ôm quyền hành lễ.
A Công gật đầu, giọng trầm đặc nói.
– Ngươi vào đi, giúp nó bình tĩnh lại. A Công còn có chuyện phải xử lí.
Nói
rồi, A Công bước qua người Kha Thiên Lạc, phương hướng dường như là vị
trí Đại Đấu Trường. Kha Thiên Lạc nhìn bóng lưng già nua nhưng cô độc
của A Công, hắn thu tầm mắt lại, nhìn gã thanh niên tội nghiệp ngồi thu
mình trên giường kia, bất giác thở dài một tiếng.
Hắn bước vào, ngồi sát bên giường, ánh mắt kiên định nhưng mang theo nỗi bi thương, hắn hỏi:
– Ti Mệnh, huynh mạnh lên từ lúc nào?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!