Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm
Huyết hận chi lộ (2)
Phong Tuyết bộ lạc, con người trong bộ lạc bởi vì bão tuyết đêm này mà
mọi người đều đóng kín cửa, ngồi xum vầy lại bên bếp lửa hồng để cùng
sưởi ấm qua cái đêm giá rét này. Ngay cả các dị sĩ cũng không muốn ra
ngoài, trừ một số người đảm nhận chức vụ gác đêm mà thôi.
Nhưng
không ai biết được, trong một góc Phong Tuyết bộ lạc đang tiếng gào
thét bi thương. Thâm anh nghe sao mà bi ai đến chạnh lòng.
– A Công, thả tôi ra. Tôi phải về bộ lạc, A Công…
Tiếng
đập cửa rầm rầm từ bên trong gian phòng nhỏ cứ vang ra liên hồi, nhưng
mặc nhiên không một ai nghe thấy. Bởi vì âm thanh bi thương ấy đã bị
tiếng gió gầm lên lấp kín đi rồi. Kha Thiên Lạc trong phòng gương mặt
tuấn tú giờ đây ướt đẫm những dòng lệ, trong đôi mắt gân máu nổi lên
chằn chịt.
Hắn cứ cầm ngân mâu đâm vào cánh cửa. Hắn cứ đâm tới
rồi bị cấm chế trên cánh cửa đánh bật ra. Lực phản chấn truyền lại khiến
cơ thể dần tích tụ nội thương. Nhưng hắn quan tâm đến, đầu óc hắn giờ
chỉ có hai U Đô, vì U Đô mà trở nên điên cuồng.
Không biết đã
mấy chục lần hay mấy trăm lần bị đánh bật ra, đến nỗi hai bàn tay của
hắn bị rách ra, máu chảy rươm rướm, ngay cả nền nhà cũng bị máu tươi của
Kha Thiên Lạc làm cho ướt cả một vùng nhỏ.
Thế nhưng cấm chế mà
A Công lưu lại dùng để ngăn cản Kha Thiên Lạc lại quá mạnh, dù hắn cố
gắng bao nhiêu, có điên cuồng bao nhiêu thì cũng không đủ sức để phá vỡ
nó. Cứ đập phá trong vô vọng, cuối cùng hắn quỳ xuống đất, ngẩn đầu lên
trời gào một tiếng bi thương.
Đó là tiếng gào không cam tâm,
tiếng gào muốn hủy đi mọi thứ để có thể trở về U Đô bộ lạc. Chỉ là tất
đều đều chìm trong vô vọng.
– Ngươi muốn thoát khỏi đây?
Bỗng trong đầu Kha Thiên Lạc vang lên một giọng nói nhàn nhạt không chứa chút tình cảm nào khác.
Kha Thiên Lạc giật mình, đảo mắt nhìn xung quanh. Trong gian phòng ngoại trừ một mình hắn ra thì không còn một người nào khác.
– Ngươi là ai?
Cho
rằng kẻ nói chuyện với mình đang đứng ở bên ngoài, Kha Thiên Lạc liền
gượng dậy, lết từng bước một tiến gần đến cấm chế. Lần này hắn không
dùng ngân mâu phá cửa nữa, mà là dùng hai nhuốm đầy máu của bản thân mà
đập vào.
Không có nhiều sức lực, vậy nên lực phản chấn truyền
ngược lại không mạnh, miễn cưỡng vẫn giữ Kha Thiên Lạc ở một chỗ. Giọng
nói lạnh nhạt kia lại vang lên:
– Bổn tọa là ai không quan trọng. Quan trọng là bổn tọa có thể giúp ngươi biến mạnh.
– Giúp ta… giúp ta phá vỡ cấm chế này. Ta muốn trở về U Đô. Hãy giúp ta.
Từ
khi được sinh ra trên đời này, Kha Thiên Lạc chỉ một lần duy nhất cầu
xin người khác một lần. Đó là lần Kha Thiên Lạc năm tuổi, hắn nói với
phụ thân rằng hắn muốn được gặp mẫu thân. Nhưng đáp lại hắn là một cái
vuốt đầu âu yếm, một nụ cười hiền từ nhưng ẩn chứa bao nhiêu năm tháng
bi thương. Sau lần đó, dường như đã bị một thứ vô hình gì đó tác động,
Kha Thiên Lạc không còn xin ai bất kỳ điều gì.
Thậm chí là cơ hội để được A Công chỉ điểm, Kha Thiên Lạc cũng không xin xỏ.
]
Nhưng lần này, Kha Thiên Lạc không thể không cầu xin người thần bí kia. Tất cả cũng chỉ bởi vì bản thân hắn không có thực lực.
– Cầu xin nhưng trong lòng không cam tâm, tính cách rất kiệt ngạo, nhưng bổn tọa thích tính cách này của ngươi.
Dường
như trong mắt người thần bí kia, mọi tâm tư suy nghĩ của Kha Thiên Lạc
đều bị y nhìn thấu cả. Kha Thiên Lạc chỉ giống như một đứa trẻ đối diện
với một kẻ trưởng thành có thâm niên.
– Bổn tọa có thể giúp
ngươi, nhưng đổi lại, ngươi phải trở thành người hầu của bản tọa, nghe
theo mọi sắp xếp của bản tọa. Nếu đáp ứng, bản tọa sẽ khiến ngươi mạnh
mẽ hơn tất cả những người ở đây. Ngươi có thể suy nghĩ bao lâu tùy
thích, nhưng cái bộ lạc cỏn con kia…
– Không cần suy nghĩ. Ta đồng ý!
Chỉ cần người thần bí kia có thể thả hắn ra khỏi đây, dù sau này có bắt hắn chết, hắn cũng sẽ chẳng từ nan.
– Tốt lắm. Vậy bổn tọa sẽ tặng ngươi món quà đầu tiên.
Người
thần bí kia cười nhạt một tiếng, đột nhiên Kha Thiên Lạc cảm thấy trong
cơ thể của mình xuất hiện một dòng năng lượng khủng bố. Dòng năng lượng
này rất lớn nhưng lại không hề cuồng bạo, nó bắt đầu thẩm thấu vào từng
ngóc ngách trong cơ thể hắn.
Gian phòng vốn tối tăm, đột nhiên
một cỗ khí tức màu tím nổi lên, tựa hồ như một ngọn lửa huyền bí bao phủ
quanh cơ thể Kha Thiên Lạc.
Đôi mắt chi chít gân máu biến thành màu hoàng kim tuyệt đẹp, chiếu thẳng lên trần nhà.
– Hoàng Tuyền? Chẳng lẽ…
Trông thấy đôi hoàng kim nhãn, người thần bí kia trong giọng nói lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Chỉ
thấy ở bên hông Kha Thiên Lạc có một cái túi da, cái túi này bị thấm
một ít máu tươi, từ bên trong cái túi da này lại tiếp tục phát ra ánh
hào quang.
Túi da căn bảng không thể chịu nổi lực lượng hào
quang kia, liền bị chấn vỡ nát. Sau khi túi da tan biến thì mới phát
hiện, thì ra ánh hào quang này xuất hiện từ một tấm da thú.
Cái
tấm da thú này là vật mà Kha Thiên Lạc tại thí luyện Thường Sơn moi từ
trong bụng của một con yêu trư. Khi đó hắn không biết tấm da thú này là
thứ gì, chỉ cảm nhận tấm da này bất phàm, vậy nên liền cất giữ trong
người.
Hắn định sau khi đại thử tại Phong Tuyết bộ lạc kết thúc
thì mới tìm hiểu bí ẩn của tấm da này. Nhưng tiếc là đại thử chưa kết
thúc thì U Đô đã xảy ra chuyện.
Trông thấy tấm da, người thần bí nọ không còn lấy làm ngạc nhiên nữa.
– Quả nhiên là nó. Xem ra là bổn tọa vẫn còn hơi xem thường rồi. Không thể để nó tồn tại được.
Kha
Thiên Lạc lúc này chìm đắm trong một cảm giác thần kỳ, hắn cảm giác cơ
thể mình trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Những sợi máu cứ liên tục tăng lên, hắn
vẫn giữ được bản năng, mỗi khi sợi máu được khơi thông thì liền áp súc
lại, nhờ vậy khiến cho sợi máu cứng cáp bền vững. Số lượng đạt đến
ngưỡng trong truyền thuyết, đó chính là một ngàn sợi máu.
Ầm một
tiếng, lực lượng từ những sợi máu lan truyền khắp thân thể, rốt cuộc
khiến cho lực lượng huyết mạch man tộc từ trong xương cốt phát ra.
Kha
Thiên Lạc gầm một tiếng, âm thanh chấn động không gian, ngay cả căn mà A
Công lưu lại để giam giữ hắn cũng bị rung chuyển kịch liệt.
Kha
Thiên Lạc không hề biết rằng, hành động của hắn vô tình tác động đến
tấm da kia. Nói chính xác hơn thì là hắn khiến cho lực lượng mà người
thần bí kia ban tặng phản phệ lại tấm da màu vàng. Chỉ thấy từ những
giọt máu dính trên tấm da ấy đột ngột bị nó hấp thụ, hiện lên trên bề
mặt một đồ án kỳ lạ, trông khá giống với biểu tượng đầu tiên của Đạo
Thần Điển vậy, nhưng bởi vì máu có mang theo lực lượng của người thần bí
kia liền gây ra hiện tượng xung đột.
Hai lực lượng này giống như
đối kháng nhau, cuối cùng hai lực lượng này quá mạnh mẽ, một tiếng trầm
đục khẽ vang, tấm da hoàn toàn vỡ nát thành tro bụi. Những bụi phấn ấy
không ngờ lại bám lấy xung quanh thân thể Kha Thiên Lạc.
Những
diễn biến này, Kha Thiên Lạc căn bản chẳng biết gì cả, hắn vẫn còn đang
chiềm đắm trong việc vừa mới đột phá lên Tẩy Cốt cảnh.
Nhưng sự
việc còn chưa dừng lại. Đôi mắt Kha Thiên Lạc, từ màu hoàng kim sáng
chói bỗng bị chuyển màu, trở nên nhạt dần, vài giây sau thì biến thành
màu tím, trông hệt như màu sắc của lực lượng mà người thần bí kia ban
tặng cho hắn.
– Đây là…
Dường như việc kia không hề nằm
trong sự tính toán của người thần bí. Nếu nói đến việc nhìn thấy tấm da
hắn hơi ngạc nhiên, thì khi bụi phấn của tấm da dung hợp cùng với Kha
Thiên Lạc mới chân chính làm hắn kinh ngạc.
– Không lẽ bị phát hiện nên hắn phá đám bản tọa.
Người thần bí lộ ra chút không vui, tự nói.
– Cũng chẳng sao, mọi việc vẫn còn nằm trong tầm khống chế của bản tọa. Ngươi không thắng được bản tọa đâu.
Sau một chút lộ vẻ không vui thì thần sắc người thần bí này trở lại như thường, tựa hồ việc kia không hề quan trọng gì cả.
– Phải rút thôi, nếu rời đi quá kẻ đó phát hiện.
Tính toán một chút, người thần bí lưu lại trong đầu Kha Thiên Lạc một câu:
– Ngươi tự tính toán đi, muốn làm gì đó thì làm. Sau này bản tọa sẽ tự tìm đến ngươi.
Nói
hết câu, người thần bí kia biến mất không chút tông tích, tựa hồ như
hắn chưa hề xuất hiện vậy. Gió vẫn thổi, tuyết vẫn rơi, tất cả dường như
vẫn bình thường.
Chỉ riêng một việc thay đổi, đó chính là Kha
Thiên Lạc đã trở thành cường giả Tẩy Cốt cảnh rồi. Vết thương trên cơ
thể hắn đã lành lặn trở lại, thậm chí trông còn rắn rỏi hơn trước kia
rất nhiều.
Hắn siết chặt tay, cảm giác cơ thể mình tràn ngập sức
mạnh cường hãn. Nếu giờ cho hắn đối diện lại với Cảnh trưởng lão, Kha
Thiên Lạc tuyệt đối nắm chắc có thể đánh bại được ông ta.
– Kẻ đó là ai, bây giờ ta không cần quan tâm đến nữa. U Đô, ta đến đây.
Đôi
mắt Kha Thiên Lạc từ màu đen đã chuyển hoàn toàn thành màu tím, không
ẩn chứa chút tình cảm nào nhìn về phía hư vô bất tận. Không có chút tình
cảm không phải bởi vì lòng hắn lạnh như băng, trái ngược lại máu nóng
trong người hắn đã dâng lên đến đỉnh điểm, muốn tự tay đồ sát tất cả
những kẻ tấn công U Đô bộ lạc. Sở dĩ trong mắt không lộ nửa điểm cảm
xúc, bởi vì từ giờ phút này… hắn đã trở thành một người mù.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!