Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm
Khiếp sợ
Nếu như chỉ trừng phạt một mình hắn, hắn sẽ cắn răn chịu đựng. Nhưng nếu
đụng chạm vào nghịch lân, cho dù có chết, hắn cũng thề phải kéo theo kẻ
đó chết theo. Mà nghịch lân đó chính là những người thân thiết, là A
Công, là Kha Thiên Lạc, Tang Tương, thậm chí là cả U Đô bộ lạc.
Hắn
sinh ra không có cha, không có mẹ, không biết được quê hương mình ở
đâu. Hắn chỉ biết hắn được A Công nuôi nấng từ nhỏ, lớn lên tại U Đô bộ
lạc, còn Tang Tương và Kha Thiên Lạc là những người bạn chí thân, không
kém gì ruột thịt.
Có thể hắn là một phế vật, là con sâu con kiến
trong mắt người khác. Nhưng con sâu con kiến cũng biết phản kháng lại
nếu có ai đó động vào nó.
Ti Mệnh quét nhìn dạ y nhân kia, không
cần nghĩ cũng biết, người đó chính là Kha Thiên Lạc. Trong đôi mắt tràn
đầy gân máu kia bỗng xuất hiện một tia ấm áp.
Lau đi vệt máu
tươi đang đọng lại ở mép miệng, hắn đứng đối diện với ông lão họ Cảnh.
Đối với ông lão này, Ti Mệnh cũng có chút nhận thức. Nghe nói thực lực
của ông ta rất mạnh, một trong số cao thủ đứng đầu Phong Tuyết bộ lạc.
Nhưng
hắn lại không lộ ra một kia kinh sợ nào. Ngay cả dưới lực lượng uy áp
khổng lồ, hắn vẫn không bị chịu hạn chế mà bước ra ngoài. Cơn gió lạnh
lẽo thổi tung bay mái tóc đen, một vài phong tuyết lưu luyến dính lên
người, như thể không muốn người thanh niên này cô độc một mình.
Vốn
dĩ đối với tên tiểu bối này, ông lão họ Cảnh trong mắt chỉ có một sự
khinh thường. Nhưng khi thấy uy áp của mình thế mà lại không áp chế được
Ti Mệnh, nội tâm không khỏi ngạc nhiên.
Có điều cũng chỉ dừng
lại ở mức ngạc nhiên mà thôi. Ngày đó tại Đại Đấu Trường, Ti Mệnh bộc
phát một cỗ sức mạnh phi thường. Tuy chỉ trong chốc lát nhưng cũng đủ
làm cho người ta khiếp sợ. Bây giờ hắn có thể phá vỡ được uy áp của mình
cũng không làm cho ông ta kinh hãi.
Nhưng đó là bản thân ông ta
nghĩ mà thôi. Còn lại, ai nấy đều hít vào một hơi sâu. Cảnh trưởng lão
này là ai chứ? Là cường giả Tẩy Cốt cảnh, một trong những cường giả mạnh
nhất Phong Tuyết bộ lạc. Ngay cả tộc trưởng Phong Tuyết bộ lạc – Hầu
Lai Lâm khi bị uy áp của Cảnh trưởng lão áp chế cũng không có biểu hiện
ung dung như Ti Mệnh được.
– Khá lắm, không nghĩ đến có thể chống lại uy áp của lão phu. Để lão phu xem tiểu tử ngươi chống đỡ được bao lâu.
Nói
xong, Cảnh trưởng lão vận chuyển man lực, sau lưng ẩn ẩn xuất hiện ảo
ảnh một đầu ngưu thú. Đây chính là hình thái thức tỉnh man huyết sau khi
trải qua quá trình tẩy cốt. Phong Tuyết bộ lạc thờ phụng Man thú Ngưu
Hùng, thế nên mới thức tỉnh ra man huyết có hình thái như thế này.
Ti
Mệnh trong mắt xuất hiện vẻ hoảng loạn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên
hắn chiến đối với người khác. Mà đối thủ này lại là một cường giả Tẩy
Cốt cảnh đã thức tỉnh lực lượng man huyết nữa, tâm thần hắn bây giờ căn
như dây cung, quan sát mọi hành động cử chỉ của Cảnh trưởng lão.
Đồng
thời hắn hít một hơi sâu, tiếp tục thổ nạp thêm linh khí để bổ sung.
Bỗng trong nháy mắt, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt, chính là
Cảnh trưởng lão. Theo sau là ảo ảnh ngưu thú, tuy không chân thật, nhưng
vẫn đem đến cho người ta một cảm giác bị áo bức.
Quyền nắm lại
giống như chi trước cử Ngưu Hùng, tràn đầy sức mạnh hung bạo, nện thẳng
vào người Ti Mệnh. Tuy là lần đầu chiến đấu, nhưng tốc độ của Ti Mệnh
lại không hề chậm chút nào.
Hai tay hắn giơ lên phía trước, múa
thành một vòng tròn, đồng trời thi triển linh khí trong thân thể ra
ngoài, tạo thành một vòng xoáy đồ án.
Một tiếng nổ vang chấn
động xung quanh, cuồng phong bay tán loạn. Trong sát na, tất cả mọi
người đều bị kình phong ép phải tránh về phía sau.
Ngay cả hai
vị trưởng tu vi Tẩy Cốt cảnh cũng không thể chịu nổi áp lực của kình
phong, vừa lùi lại, vừa phải bảo hộ cho tộc nhân. ]
Kha
Thiên Lạc nhân cơ hội kình phong áp tới, thuận theo thế nó mà thoát
khỏi sự khống chế của gã trưởng lão bắt giữ mình. Sau khi ổn định thì
đưa mắt nhìn lại, sự lo lắng không thể nào giấu kín nổi.
Chỉ thấy ở khi trung tâm gió tuyết thổi tung bay, tầm nhìn bị che mờ nên không nhìn rõ được những gì diễn ra bên trong.
Mặc
dù vậy, âm thanh giao chiến kịch liệt vẫn truyền ra ngoài. Một lần nữa,
người ta phải cảm thấy khiếp hãi với người mà bọn họ xem là phế nhân.
Hầu
Quân Lâu đứng cạnh trưởng bối mình, trong lòng dấy lên một nỗi khiếp
đảm. Một Tang Tương thức tỉnh Tiên Thiên Hỏa Thần Thể, một Kha Thiên Lạc
tiến bộ một cách vượt bậc có thể gần như tay đôi được với y, bây giờ
lại xuất hiện thêm một kẻ còn lợi hại hơn nữa.
Mà kẻ này còn
chưa hề mở ra Thiên Khải nữa. Không thể không ngờ đến, một tiểu bộ lạc
như U Đô tại sao lại xuất hiện nhiều quái vật đến như thế cơ chứ.
Ngoài
sáng là như vậy, ẩn nấp trong bóng tối cũng là những người có thực lực
cao cường. Ti Mệnh quyết chiến Cảnh trưởng lão gần như ngay lập tức hấp
dẫn sự chú ý của bọn họ. Nếu không phải vì trận chiến kia đang kịch
liệt, đám người này chắc chắn đã bị phát hiện.
Một trong những kẻ này hô hấp dồn dập, bỗng hỏi:
– Chúng ta… rốt cuộc có nên hiện thân không?
Vừa
nói, gã ta vừa nhìn người ở trước mặt mình. Xem thần thái của gã ta,
người phía trước kia dường như chính là người dẫn đầu đám hắc y nhân
này. Bởi vì che kín khuôn mặt nên không nhìn ra được biểu tình, nhưng
thông qua ánh mắt, gã có thể cảm nhận được một tia phức tạp.
– Sự việc đã đi quá xa dự liệu, tên thanh niên kia lại có thể mạnh đến không ngờ. Nếu tên này có thể cùng chúng ta…
Bỗng y phát ra một tiếng thở dài, rồi khóe mắt lóe qua một tia sắc bén.
–
Một thiên tài Tiên Thiên Hỏa Thần Thể đã khiến chúng ta đau đầu rồi.
Nếu thêm kẻ này nữa, địa vị của thiếu chủ sẽ bị ảnh hưởng.
– Vậy chúng ta nên làm gì?
– Cuộc chiến này thế nào cũng hấp dẫn đám cao tầng Phong Tuyết bộ lạc đến. Vậy nên các ngươi nhìn theo ám hiệu của ta…
– Tuân lệnh.
Giọng nói của gã ta vô cùng lạnh lẽo, cứ như đang có ý định giết người vậy. Mà người hắn đang nhắm đến, đó chính là Ti Mệnh.
Quay trở lại với đại chiến giữa Cảnh trưởng lão và Ti Mệnh.
Ban
đầu Ti Mệnh tỏ ra khá chật vật, nhiều lần bị Cảnh trưởng lão đả thương.
Cũng may là phản xạ khá nhanh, vậy nên những vết thương kia căn bản
không tạo ra quá nhiều thương tổn. Mà dưới áp lực uy hiếp tính mạng,
thân thủ vậy mà tiến bộ một cách thần sầu.
Dần
dần những ưu thế đã bị thu hẹp lại. Cảnh trưởng lão muốn khiến Ti Mệnh
bị thương cực kỳ khó khăn. Tuy vậy, ông ta vẫn giữ thế thượng phong, ép
bức Ti Mệnh phải lùi lại.
Nhìn bộ dạng ông ta điên cuồng, nhưng thực ra trong lòng ngày càng thêm khiếp sợ.
Sở
dĩ khiếp sợ chính là vì Ti Mệnh lại có thể đủ sức để đánh với ông ta
một trận. Làm được chuyện này, dù là tại Phong Tuyết bộ lạc cũng không
có được bao nhiêu người, nếu không muốn nói đến là số lượng chỉ đếm được
trên một bàn tay.
Lại xuất ra trảo, muốn vồ tới ngực Ti Mệnh,
nhưng ngay thời điểm trí mạng đó thì bàn tay của Ti Mệnh nghênh ra chắn
lại, một cỗ khí lực truyền vào tay Cảnh trưởng lão, khiến cho cả cánh
tay ông ta run lên.
Bỗng trong đầu Cảnh trưởng lão xuất hiện một
nguy cơ uy hiếp đến sinh mệnh. Đã rất lâu rồi ông ta chưa từng có cảm
giác này. Không ngờ ngày hôm nay lại xuất hiện tại một gã thanh niên chỉ
mới mười lăm mười sáu tuổi chưa hiểu sự đời.
Cánh tay trái của
Ti Mệnh biến hóa không lường, nhân lúc Cảnh trưởng lão khựng lại đúng
một giây, hắn liền lui lại một bước, cả cánh tay trái cong lại, giống
như một con rắn nhân lúc con mồi sơ xuất mà tung ra một nhát cắn.
Nơi
cánh tay nhắm vào đó chính là chỗ yết hầu. Là người đọc rất nhiều y
thư, hơn ai hết, Ti Mệnh hiểu rõ được những điểm yếu trên cơ thể con
người.
Người man tộc tuy luyện thể vô cùng cứng rắn, nhưng vẫn
chưa đến trình độ bất diệt kim thân. Yết hầu là một trong những điểm yếu
chưa theo kịp độ cứng rắn của cơ thể. Nếu là ngày thường, Ti Mệnh có lẽ
dùng hết sức cũng không khiến cho Cảnh trưởng lão cảm thấy đau đớn gì.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn có thể điều khiển lực lượng linh khí, biến
nó thành sức mạnh đủ để gây tổn thương cho cả một cường giả Tẩy Cốt
cảnh.
Cảnh trưởng lão hoảng sợ, vội nghiêng đầu tránh qua một
bên. Chỉ cảm thấy có một thanh kiếm vừa mới đâm xuyên qua vậy. Ti Mệnh
một chiêu không thể đắc thủ, nhân cơ hội dùng chân đạp lên người Cảnh
trưởng lão để lui ngược về phía sau, ổn định lại linh khí trong thân
thể.
Cảnh trưởng lão cũng đồng thời hất ngược lại, sau một hồi
mới điều chỉnh lại tâm thần. Ông ta đưa tay sờ vào bên phải cổ, một cảm
giác nóng rát chợt nhói lên. Hai mắt nhìn mấy đầu ngón tay, nơi đó có
lưu lại một vài vết máu.
Rồi sau đó ông ta lại nhìn Ti Mệnh đối
diện đang thở hổn hển sau khi trải qua một trận đại chiến kia. Gương mặt
ông ta trở nên âm trầm, như thể đang đối diện với đại địch của mình.
–
Tiểu tạp chủng, ngươi rất khá. Nhưng bằng nhiêu đó thực lực, ngươi dù
mọc cánh cũng không thoát khỏi Phong Tuyết bộ lạc được. Sư huynh ta,
đồng thời cũng là Man công Phong Tuyết bộ lạc, chỉ cần sư huynh xuất
hiện, mọi cố gắng của ngươi đều trở thành vô nghĩa cả.
Hai hàng chân mày của Ti Mệnh nhiếu lại, nhưng không trả lời, trong đầu chỉ đang suy nghĩ ẩn ý bên trong.
Thấy Ti Mệnh không nói gì, Cảnh trưởng lão lại tiếp tục:
– Ngươi náo loạn Phong Tuyết bộ lạc, không chỉ mình ngươi mang tội danh, mà ngay cả U Đô bộ lạc cũng chịu cung tội với ngươi.
Nhắc
đến hai chữ bộ lạc, sắc mặt Ti Mệnh trở nên khó coi. Mà dường như đây
mới chính là mục đích của Cảnh trưởng lão, khóe miệng ông ta nhếch lên
nụ cười, nói tiếp:
– Nhìn ngươi như vậy, có lẽ U Đô bộ lạc chiếm
vị trí rất quan trọng. Ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh U Đô bộ lạc
chịu nộ hỏa của Phong Tuyết bộ lạc chúng ta, dù sao thì giữa hai bộ lạc
có chút ít thâm tình. Nếu ngươi chịu nghe theo sắp xếp của ta, không chỉ
bộ lạc ngươi bình yên vô sự, mà ngay cả ngươi cũng một bước lên trời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!