Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm -  Quay đầu nhìn lại, năm năm thương hải tang điền…
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm


 Quay đầu nhìn lại, năm năm thương hải tang điền…



Hắn hoảng sợ lảo đảo ngã xuống, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu.

Mấy

tên dị sĩ nhìn thấy Trương Tam chết một cách quỷ dị, thậm chí không kịp

kêu la phản kháng, chỉ một cái vung tay nhẹ nhàng và tùy tiện, cứ như

vậy tiễn đưa Trương Tam xuống hoàng tuyền. Nhất thời tên nào tên nấy

kinh sợ.

Nhất là Liêu Sơn, hắn không khỏi cảm thấy may mắn, nếu

mà hắn cũng kích động như Trương Tam, có lẽ bây giờ đã chịu chung số

phận.

Gã dị sĩ thủ lĩnh nhìn thái độ kỳ lạ của bạch y thiếu niên, chân mày nhíu lại khó hiểu:

– Chẳng lẽ hắn…

Có vẻ như gã ta đoán được điều gì đó, gương mặt lộ ra sát khí, quát lớn ra lệnh:

– Tất cả cùng lên giết hắn.

đây, gã là người có chức vụ cao lớn, quân lệnh như sơn, trừ phi gã chết

đi, nếu không những người kia không thể không nghe theo lệnh của ta.

Lập tức hơn mười mấy tên đại hán cầm vũ khí cùng lúc tấn công bạch y

thiếu niên.

Mà bạch y thiếu niên kia sau khi giết người thì cứ như hồn bay phách lạc, miệng lẩm bẩn trong sợ hãi:

– Ta… ta giết người rồi? Ta không cố ý…

Hắn tự nói một mình mà không hề phát hiện rằng mình đang rơi vào nguy hiểm.

Ánh

mặt trời buổi ban trưa bị mười mấy bóng người khổng lồ che phủ đi. Hắn

đủ sức để phản kháng, nhưng hắn lại không làm, đôi mắt mắt lại, tựa như

muốn giải thoát cho bản thân.

Nhưng dường như ông trời không

muốn hắn chết đi. Giữa thời điểm nguy cơ sinh tử ấy, một bóng người xuất

hiện. Hắn trên tay cầm một ngọn thương màu bạc phản chiếu lại ánh

dương.

Thanh niên bạch y bên tai vang lên một loạt âm thanh hét

thảm, hắn mở mắt ra, chỉ thấy đứng trước mặt không còn là mười mấy bóng

người hung hãn kia nữa.

Đứng đó là một bóng lưng tang thương cô

độc, bạch mâu trong tay khiến cho hắn trở nên uy dũng, làn gió nhẹ làm

lay động mái tóc đen mượt. Thanh niên bạch y tuy không nhìn thấy được

gương mặt của hắn, nhưng cái bóng lưng này lại rất đỗi quen thuộc.

– Thiên Lạc, là ngươi?

Người

thanh niên kia xoay gương mặt nhìn lại, đó là một gương mặt lạnh lùng

lãnh khốc, dù rất anh tuấn nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy sợ

hãi. Tuy nhiên, hắn ta lại mỉm cười với thanh niên bạch y, gật đầu đáp:

– Là ta. Ti Mệnh, mừng ngươi trở về.

thanh niên bạch y đó chính là Ti Mệnh. Hắn một đường từ Thanh Thủy trấn

ngày đêm không ngừng nghỉ, một mạch chạy đến nơi đây, quê hương của hắn

– U Đô bộ lạc. ]

Phong

cảnh hoang tàn tiêu điều, hắn nghĩ rằng tất cả mọi người đều đã chết,

chính là nguyên nhân mà hắn không phản kháng lại. Nếu muốn, những kẻ này

chẳng ai có thể chống lại một đòn.

Nhưng hắn không muốn, hắn muốn bản thân giải thoát để được đoàn tụ với các tộc nhân.

Nhìn

thấy Kha Thiên Lạc, một lần nữa hai dòng lệ lại rơi xuống. Lần trước

rơi lệ, đó là bi thương, đau đớn tột độ; còn lần này, tuy vẫn là bi

thương, nhưng trong bi thương lại lóe lên một tia vui mừng.

Hắn

mừng là bởi vì tộc nhân của mình còn sống, càng mừng hơn nữa vì tộc nhân

còn sống sót đó chính là người bạn thân từ thuở bé của mình.

Kha

Thiên Lạc nở nụ cười ấm áp, nụ cười này đã hơn năm năm qua chưa xuất

hiện kể từ thời khác U Đô diệt vong. Từ thời điểm ấy, đọng lại trong con

người hắn chỉ là một sự lạnh lùng vô cảm. Nhưng hôm nay, sự lạnh lùng

như băng tuyết ngàn năm ấy đã bị tan chảy bởi Ti Mệnh.

– Bây giờ không phải lúc để nói chuyện. Đợi ta xử lý mấy kẻ này.

Nói

xong, Kha Thiên Lạc nhìn mười mấy dị sĩ kia, nụ cười ấm áp đã không

còn, thay vào đó là sự huyết lãnh, lộ ra sát khí kinh người.

– Huyết… Huyết Ma Tử?

một vài người nhanh chóng nhận ra được Kha Thiên Lạc chính là Huyết Ma

Tử hung danh vang xa, thậm chí Kha Thiên Lạc còn chưa xuất thủ mà đã

rùng mình sợ hãi.

Đối với kẻ địch, Kha Thiên Lạc không hề có chút tình cảm nào, nhất là những kẻ dám đặt chân vào vùng đất U Đô này.

– Các ngươi, chết đi!

Ngay

lập tức Kha Thiên Lạc bộ lộ thực lực cường giả Tẩy Cốt cảnh, bàn tay

siết chặt ngân mâu, lạnh lùng nói khẽ một tiếng. Tuy âm thanh nhỏ nhẹ,

nhưng truyền vào tai mười mấy dị sĩ kia chẳng khác nào âm thanh tử vong.

Thực lực chênh lệch nhau quá nhiều, ngay cả sức phản kháng cũng

chẳng có, chỉ kịp hét thảm một tiếng. Kha Thiên Lạc như một bóng ma,

chỉ trong vài hơi thở, tất cả đều trở thành vong hồn dưới ngọn thương

bạc kia.

Đoạt đi tính mạng của mười mấy người kia dễ như lấy đồ

trong túi, không một động tác nào là dư thừa, một chiêu một mạng vô cùng

đơn giản. Hung danh Huyết Ma Tử đúng là không phải ngẫu nhiên mà có.

Giết người xong, Kha Thiên Lạc tiến đến gần Ti Mệnh, nói:

– Nơi này không thể ở lâu. Đi theo ta.

Ti

Mệnh vừa mới trở về nên không hiểu quá nhiều về tình hình chiến sự. Nơi

đây là U Đô, quê hương của hắn và Kha Thiên Lạc, vậy mà Kha Thiên Lạc

vẫn tỏ ra nghiêm trọng như vậy, có lẽ có điều gì đó không ổn.

Tuy rằng không cam tâm lắm, nhưng chỉ có thể hành động theo Kha Thiên Lạc. Cả hai nhanh chóng rời khỏi đây.

Chỉ

một khắc sau, ngay nơi này có hai bóng người xuất hiện. Đó là một nam

một nữ. Nam thì tuấn dật phi phàm, nữ thì nhan sắc chim sa cá lặn. Đi

cùng với nhau tựa hồ như một đôi tình lữ.

Gã nam tử nhìn viễn cảnh máu thịt phía trước, gương mặt anh tuấn lộ ra nét âm trầm, nói:

– Dấu vết này là của Huyết Ma Tử. Hắn đến đây làm gì?

– Ngoài hắn ra còn một kẻ khác nữa. Chỉ là kẻ này…

Nữ

tử nhìn vào thi thể Trương Tam, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Bởi vì thủ

thuật đoạt tính mạng Trương Sơn, so với đống máu thịt lẫn lộn kia cơ hồ

đơn giản hơn rất nhiều.

– Chúng ta trở về bẩm báo với cấp trên, Phong Tuyết bộ lạc lại xuất hiện thêm một cao thủ thần bí khác.

Chỉ

nhìn thoáng qua hiện trường đã phát hiện Ti Mệnh là một cao thủ, thân

phận đôi nam nữ này tuyệt đối không bình thường. Không điều tra được dấu

vết nào khác, cả hai sau đó cũng rời khỏi, phương hướng ngược lại với

hướng hai người Kha Thiên Lạc rời đi.

********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang

– Không ngờ sau khi ta đi, U Đô lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

Một tiếng thở dài đầy u uất, Ti Mệnh ngẩn đầu lên nhìn trời, hồi tưởng về những tháng năm còn sống tại U Đô.

Tộc nhân U Đô bây giờ chỉ còn lại gần ba mươi người nếu tính luôn cả ta

và ngươi. U Đô chúng ta giờ đây phải phụ thuộc rất nhiều vào Phong

Tuyết bộ lạc. Đó cũng là lý do mấy năm nay ta buộc phải ở lại đây, nếu

không từ sớm ta đã rời khỏi đây rồi.

Kha Thiên Lạc mặt không lộ

ra nửa điểm cảm xúc nói. Cả hai sau khi rời khỏi U Đô thì trở lại Phong

Tuyết bộ lạc. Trên đường đi gặp rất nhiều người, cường giả Tẩy Cốt cảnh

phải đến hơn hai mươi người, nhưng tất cả khi trông thấy Kha Thiên Lạc

đều lập tức cúi chào.

Danh tiếng Kha Thiên Lạc hơn năm năm nay

đã vang xa, so với thiên tài Hầu Quân Lâu của Phong Tuyết bộ lạc năm đó

đã vượt xa rất nhiều, giống như đom đóm với mặt trăng.

Ti Mệnh

trong lòng âm thầm bội phục không thôi. Để được danh tiếng giống như hôm

nay, có lẽ rằng Kha Thiên lạc đã trải qua rất nhiều chuyện. Năm năm

chiến tranh, hắn đã trải qua biết bao nhiêu nguy cơ sinh tử, tất cả là

vì trả thù cho bộ lạc.

Ti Mệnh cảm giác rất rõ tính cách Kha

Thiên Lạc đã thay đổi. Năm năm trước vẫn còn là một thanh niên vui vẻ

với khát vọng làm cho U Đô trở nên hùng mạnh, xưng bá một phương. Năm

năm sau, hắn trở thành một kẻ lãnh khốc vô tình, hai tay nhuốm đầy máu

tươi, ai ai cũng kinh sợ.

Còn bản thân hắn, năm năm qua sống

trong u mê mờ mịt, chẳng làm được một chút gì giúp ích cho U Đô, giúp

ích cho Kha Thiên Lạc cả.

Có lẽ hiểu được trong lòng Ti Mệnh đang nghĩ gì, Kha Thiên Lạc vỗ vai an ủi:

Ngươi đừng trách bản thân. U Đô bị hủy diệt không phải do ngươi, mà là

do đám Mộ Lan nhân chết tiệt kia. Năm đó A Công sắp xếp ngươi rời khỏi U

Đô bộ lạc có lẽ cũng là một chuyện tốt. Bây giờ ngươi đã có thực lực,

đủ để cùng ta trả thù cho bộ lạc rồi.

Kha Thiên Lạc lại nở nụ cười khiến cho cõi lòng Ti Mệnh tuy vẫn đang tự trách nhưng đã nhẹ nhõm hơn đôi chút.

– Cảm ơn ngươi. Mấy năm nay khổ cho ngươi rồi.

Ta không cảm thấy khổ sở gì cả. Ta chỉ trách bản thân không đủ năng lực

giúp U Đô hồi sinh mà thôi. Vùng đất U Đô, ta đã tự hứa với mình, một

ngày nào đó nhất định sẽ đoạt lại. Ngày đó ta sẽ dùng máu tươi của tất

cả những kẻ hủy diệt U Đô làm vật hiến tế. Ti Mệnh, ngươi sẽ giúp ta

chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN