Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm
Thương Long Thất Tú (1)
Từ trên tầng trời đầy mây đen đáng sợ, tiếng gió gào thét tựa hồ tiếng
gầm của thần linh, tiếng sấm nổ ầm ầm khiến cho màn đêm trong giây lát
giống như biến thành ban ngày.
Tại vị trí trung tâm, mây đen
cuộn lại với nhau tạo thành một cái hố đen khổng lồ, nhìn cứ như bầu
trời bị một vật vô hình nào đó đâm thủng. Tất cả khiến tạo thành một
viễn cảnh vô cùng hùng vĩ, bởi sức mạnh của thiên địa tự nhiên quá mạnh
đối với con người. Trong mắt thiên địa, con người dù mạnh đến đâu cũng
vẫn là con sâu con kiến, không hơn không kém.
Và nếu có con kiến
nào dám cả gan có ý định chống lại thiên địa thì thiên địa không chút
bao dung, sẵn sàng trừng phạt con kiến đó, làm cho nó phi hôi diệt yên,
tan biến trong cõi đời này, đồng thời lấy đó làm gương cho những con
kiến khác nhìn thấy, chống lại thiên địa tối cao sẽ nhận hậu quả như thế
nào.
Kha Thiên Lạc cả người bị tử khí bộc lấy, máu tươi từ thất
khiếu tràn ra, gương mặt điên cuồng làm cho người nhìn thấy hắn thì
không khỏi rùng mình. Bởi Kha Thiên Lạc đang có dấu hiệu bị tử khí cực
đoan thôn phệ, dần dần ma hóa.
Trường hợp Kha Thiên Lạc may mắn
vượt qua thử thách trừng phạt của thiên địa, nếu không giết chết được
hắn, ngày sau Kha Thiên Lạc sẽ bị sát lục chiếm cứ, trở thành một kẻ chỉ
biết giết chóc. Viễn cảnh này chẳng ai muốn thấy cả.
Nhưng có một người không muốn Kha Thiên Lạc phải chết, người đó chính là A Công.
Kha
Thiên Lạc là thiên tài của U Đô bộ lạc, nhưng thời gian tiếp xúc với A
Công không nhiều bằng Ti Mệnh và Tang Tương. Tuy nhiên, A Công vẫn nhìn
thấy Kha Thiên Lạc lớn lên từng ngày, và là một trong những hy vọng hiện
giờ của U Đô.
Bất giác, giữa thiên uy hàng lâm, A Công thở dài
một tiếng. Thanh âm thở dài này tuy nhỏ bé, nhưng không hiểu sao lại
khiến cho người ta có cảm giác, tiếng thở dài này khiến cho thiên địa
phần nào bị chấn động.
– Tính toán hay lắm, mọi chuyện thì ra đã được sắp đặt cả rồi.
A Công nhìn tia sáng chớp nháy bên trong hố đen, rồi lại nhìn Kha Thiên Lạc, hai bờ môi khô ráp thều thào tự nói.
Đứng
trong cuồng phong gào thét, áo đen bị gió thổi căng phòng, mái tóc
trắng bạc bay phần phật, gương mặt với những nếp nhăn do đã trải qua mấy
mươi năm tuế nguyệt tang thương. Một hình ảnh cô độc khi phát hiện ra
một sự thật đáng buồn, chỉ là cái sự thật này chỉ kẻ sắp đặt và A Công
biết, còn người đáng được biết thì đã rơi vào con đường khó có thể vãn
hồi.
– Chẳng biết từ lúc nào ta đã bị hắn lừa bịp, cứ tưởng là
người bảo vệ, hóa ra lại thành kẻ tiếp tay. Thiên uy hàng lâm có lẽ chỉ
là việc sớm muộn, nhưng nếu có thêm thời gian ba tháng thì thật tốt quá.
]
Trên
gương mặt tang thương của A Công, đối diện với thiên uy, A Công không
hề tỏa ra chút khiếp sợ nào. Bởi vì chẳng còn ai ở đây còn giữ được sự
tỉnh táo, nếu không sẽ phát hiện ra được khí tức cực mạnh ẩn tức trên
người của A Công. Một loại khí tức vốn không phải phàm nhân man tộc có
thể xuất hiện.
Mà loại khí tức này, vốn chỉ có những bậc tối cao, là thần linh trong truyền thuyết mới có thể làm ra được.
–
Nếu có thêm thời gian, tình huống có thể đảo ngược. Nhưng bây giờ… tình
cảm giữa ta và U Đô quá sâu, ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết được.
Vả lại nếu nó biết rằng ta bỏ mặc Thiên Lạc, sau này nó sẽ không tin
tưởng ta nữa.
A Công đưa mắt nhìn về phương xa, sự cô độc phản
phất bao phủ lấy ông lão gầy ốm này. Trong đầu ông đang nhớ về một gã
thanh niên mà mỗi lần nhìn thấy đều khiến cho ông trở nên vui vẻ.
– Chẳng lẽ không còn cách nào sao? Nếu để hắn đoạt xá thành công, với tính cách điên cuồng của hắn, Cửu Giới sẽ đại loạn.
Ngay
sau âm thanh than thở, bỗng ánh mắt A Công chợt lóe lên, nhìn chằm chằm
vào Kha Thiên Lạc đang bị tử khí xâm thực, bắt đầu có dấu hiệu bị ma
hóa:
– Giờ chỉ còn cách là đặt mà thôi. Kha Thiên Lạc rất cứng
đầu cứng cổ, hy vọng với tính cách của nó sẽ giúp ta phá được cục này.
Nhìn
Kha Thiên Lạc, từ trong cốt tủy, những dòng man văn dần dần hiện ra.
Những dòng man văn này cũng có màu tím, nhưng màu tím này tỏa ra khí tức
lạnh lẽo, tựa hồ chúng xuất hiện từ chốn cửu u chứ không phải từ cơ thể
của một con người.
Tử văn kết hợp lại với nhau, lờ mờ trên đỉnh
đầu xuất hiện một mái vòng khá lớn, phủ lấy cơ thể Kha Thiên Lạc. Trên
mái vòm này bắt đầu phân chia thành từng mảng nhỏ, sau một lúc thì mới
thấy hình dạng của nó khá giống với một cái mai rùa.
Trên thương
khung tăm tối, ngay thời điểm mà man văn hình mai rùa này hiện ra thì
bên trong cái hố đen, một luồng lôi điện màu vàng đánh xuống. Thế như
lôi long gào thét, khí tức hủy diệt lan tràn, nó đang muốn phá hủy cái
mai rùa kia, cũng muốn khiến Kha Thiên Lạc thần hồn câu diệt.
–
Ta không có khả năng điều khiển bởi ta chỉ là một phần nhỏ bé, chỉ có bỏ
đi cái mạng này mới có thể cải biến được. Đem một tia huyết mạch Thương
Long dung hợp với Cửu U Huyền Quy tặng cho ngươi, là thay đổi cục diện
hay tất cả rơi vào tay hắn, tất cả đành thuận theo tự nhiên vậy.
Bỗng
A Công bàn tay hóa thành chỉ, điểm vào cơ thể mình bảy điểm. Bảy điểm
này không giống như đang điểm vào các huyệt đạo trên cơ thể, mà giống
như đang giải một loại phong ấn huyền diệu nào đó.
Tử khí trên
người A Công ngay thời điểm ấy chợt xuất hiện sự biến đổi, từ màu tím
chuyển sang màu xanh lục, hơi thở sinh mệnh dường như là vô cùng vô tận.
Mà thân thể A Công cũng đồng thời biến đổi, vốn là một ông lão tám
mươi, chín mươi tuổi. Vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt đã hóa thành một
thanh niên cường tráng, mái tóc trắng chuyển sang đen mượt, dung mạo A
Công tuy không nói là thuần tuấn, tuy nhiên lại có một cỗ ngạo khí xung
thiên, ai nhìn thấy cũng sinh ra úy kỵ. Đích thực là không giận tự uy.
Tử
Kim Điểu hét lớn một tiếng, lục khí bao phủ xung quanh, và hình dạng
của Tử Kim Điểu cũng thay đổi theo sự chuyển hóa của A Công.
Giữa
màn đêm, trong bán kính ngàn dặm, vượt qua cả lãnh thổ Phong Tuyết bộ
lạc, ngay cả tại Mông Đan bộ lạc xa xôi cũng cảm nhận được một luồng uy
thế khủng bố.
Một tiếng gầm kinh thiên động địa làm cho thiên
địa biến sắc. Một cái bóng đen khổng lồ hiện ra. Đó là một con hoang
thú… không, khí thế của nó đã không còn là hoang thú tầm thường nữa, mà
nó chính là thần thú.
Loại thần thú này những tưởng đã phải biến
mất ở thời đại viễn cổ Thần Hoang rồi, là một loại thần thú trong
truyền thuyết được man tộc thượng cổ truyền thừa xuống, có khả năng hô
mưa gọi gió, vạn vạn nhìn thấy đều vái lạy như gặp phải thần linh. Mà
cho dù là thần linh đụng phải nó cũng phải bảy phần tránh né.
Nó là vua của muôn loài trên thế gian này. Đó chính là thượng cổ Thương Long.
Cơ
thể dài hàng ngàn trượng, lớp vẩy xanh bóng tràn ngập sinh cơ, gần trăm
cặp chân với móng vuốt nhọn hoắc có thể xé rách dù là cơ thể thần linh,
lông bờm tuyệt đẹp nhẹ nhàng tung bay, cái đầu khổng lồ với cặp sừng
đầy vẻ kiêu ngạo dựng lên, đôi mắt màu vàng có uy áp làm cho ai nhìn
thấy cũng phải quỳ xuống.
Thượng cổ Thương Long trong truyền
thuyết, không ngờ lại xuất hiện tại khoảng thời gian cách thời đại viễn
cổ Thần Hoang vô số năm. Chẳng ai có thể biết rằng huyết mạch có thuần
chủng nhất hay không, nhưng uy áp từ trên người đó đủ để khiến cho chúng
sinh quỳ sát đất, ngay cả lén nhìn cũng chẳng dám.
Trong giây
phút này, không ai có thể nhìn thấy được hình dạng kiêu hùng của thượng
cổ Thương Long, bởi uy áp của thượng cổ Thương Long làm cho bọn họ bất
tỉnh cả rồi.
Đương nhiên vẫn có ngoại lệ, đó là một kẻ đang trôi
nổi ngoài vực ngoại thiên không. Kẻ này cảm nhận được khí tức thượng cổ
Thương Long, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, hắn không có cách nào
tiến về nơi thượng cổ Thương Long xuất thế, chỉ biết đứng giữa vực
ngoại mà gào thét điên cuồng.
Tạm thời không nói về kẻ điên ngoài vực ngoại thiên không nữa.
Thượng
cổ Thương Long vây quanh A Công, nó vẫn kiêu hùng, nhưng đối với A Công
lại sinh ra một cảm giác thân thiết, như là hai người bạn già với nhau.
– Tiểu Thương Long, từ bây giờ hãy đi theo đứa nhỏ này. Ta hy
vọng quyết định hôm nay là chính xác. Còn bây giờ, ta phải đi gặp một
người rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!