Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm
Trận chiến man văn
A Công nhìn những gương mặt quen thuộc kia, những con người hiền lành
mới ngày nào còn cười nói với nhau, thế nhưng tất cả giờ đây đã hóa
thành những cái xác lạnh. Có không ít người mới đó còn bái lạy với A
Công nữa.
Lửa
giận đã không còn kiềm chế được nữa rồi. Một luồng bạo khí trong người
từ trong người dâng lên khiến cho áo bào đen tự động căng phồng lên. Chỉ
thấy A Công ngẩn đầu lên nhìn Mộ Lan man không.
Trong ánh mắt
trong còn là nét trí tuệ sâu không thấy đáy, không còn hiền từ mỗi lần
nhìn các tộc nhân nữa, mà chỉ còn lại trong đó là một cỗ sát khí nồng
đậm.
– Hoằng Phong, ngươi đã thành công chọc tức được lão phu.
Giọng A Công khàn đặc chậm rãi vang lên.
–
Đúng rồi, chính là khí thế này, gương mặt này. Dịch Ân, năm đó ngươi
khiến lão phu sống dở chết dở, lúc nãy còn khiến lão phu trọng thương,
bây giờ lão nhiêu ấm ức lão phu sẽ trả hết lại cho ngươi.
Mộ Lan
man công gầm lớn tiếng, khí thế lúc này mới thực sự triển lộ ra bên
ngoài. Thật không ngờ Mộ Lan man công thực lực vậy mà đã đột phá Tẩy Cốt
cảnh trung kỳ rồi, nhìn lực lượng dao động thân thể, dường như chỉ còn
cách một tấm màn mỏng nữa là có thể đột phá đến Tẩy Cốt cảnh hậu kỳ.
Thực lực của ông ta hiện tại đủ để đánh với thượng man Mạnh Hạ một trận mà không rơi vào thế hạ phong.
A Công chứng kiến thực lực thật sự của ông ta không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức liền nhận ra biến hóa này.
– Hoằng Phong, không ngờ ngươi lại âm thầm cấu kết với Xích Dung bộ lạc.
–
Thì đã làm sao? Xích Dung bộ lạc đối xử với Mộ Lan bộ lạc rất tốt, hơn
nữa còn hứa hẹn sau khi đánh bại Phong Tuyết bộ lạc sẽ ban thưởng cho
lão phu chưởng quản lãnh thổ nơi đó, địa vị một bước lên trời. Vừa có
thể trả được mối thù với ngươi, vừa có được chức vị cao cấp, lão phu há
có thể bỏ qua.
Mộ Lan man công há mồm cười lớn tràn đầy phấn
kích. Mong ước của ông ta từ lâu chính là mong muốn trở thành một thượng
man đức cao vọng trọng. Nhưng với thực lực của Mộ Lan bộ lạc thì đừng
mong có ngày ấy.
Giữa lúc đó, đột nhiên có một toán người xuất
hiện, tự xưng là sứ giả Xích Dung bộ lạc. Mộ Lan man công đối với Xích
Dung bộ lạc chẳng hề xa lạ gì, bởi Xích Dung bộ lạc này chính là một
trong bốn trung giai bộ lạc ở Đại Tấn châu này.
Với cơ trí của
mình, gần như ngay lập tức Mộ Lan man công đoán được mục đích Xích Dung
bộ lạc đến tìm mình. Sau một hồi nói chuyện, sứ giả Xích Dung bộ lạc
đồng ý với điều kiện Mộ Lan man công. Hai bên đạt thành thỏa thuận.
Tuy
nhiên để triển khai kế hoạch này còn cần tiêu tốn không ít thời gian.
Đến nay đã gần như hoàn mỹ rồi, nếu như không có việc Hoằng Khương bị Ti
Mệnh phế đi gần nửa mạng sống thì Mộ Lan man công cũng không cho bắt
đầu kế hoạch.
Vẫn chưa đạt hiệu quả lớn nhất, nhưng cách biệt
cũng chẳng bao nhiêu cả, thế nên đối với kế hoạch lần này, Mộ Lan man
công tự tin hoàn toàn nắm chắc trong tay.
– Chia người ra, giết sạch đám U Đô nhân đang bỏ chạy đến Phong Tuyết thành, một tên cũng không bỏ sót.
]
Mộ Lan man công nhìn Vưu Thành, trừng mắt ra lệnh.
U
Đô tộc trưởng tuy bị nộ hỏa công tâm, nhưng vẫn giữ được lý trí. Bởi
nếu cứ xông lên như con thiêu thân, chẳng khác nào mọi việc khi trước
trở thành vô nghĩa cả. Mục đích U Đô tộc trưởng và mười mấy dị sĩ ở lại
đây chính là để liều chết ngăn cản.
– Hỡi các dũng sĩ của U Đô, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, dùng cả tính mạng của mình vì tương lai U Đô bộ lạc chúng ta.
U
Đô tộc trưởng cầm trường mâu hướng về phía Mộ Lan nhân, cả người khí
thế uy dũng không một từ ngữ nào diễn tả hết được, chính là một loại khí
thế oai nghiêm kiêu hùng, đứng trước mấy trăm kẻ địch cũng không xuất
hiện một chút nao núng.
Các dị sĩ đứng ngay sau lưng U Đô tộc trưởng hưởng ứng theo khí thế kiêu hùng ấy, đồng loạt cầm lấy vũ khí đưa về phía kẻ địch.
– Vì tương lai U Đô, có chết cũng không hối hận.
– Vì tương lai U Đô, có chết cũng không hối hận.
Những
tiếng gầm vang đồng thanh cất lên, dường như đã hòa lại làm một với
nhau, tạo nên một sự uy hiếp khiến cho đám Mộ Lan nhân sững lại.
Vưu Thành thấy cũng bị cỗ uy thế đó tác động, ngẩn ra trong giây lát. Nhưng lập tức ổn định lại tâm thần, gầm lớn quát:
–
Có gì mà sợ. Bọn chúng chỉ có mười mấy người mà thôi, các ngươi mỗi
người phun một ngụm nước bọt cũng đủ đè chết bọn chúng rồi. Lên, lấy đầu
bọn chúng.
Tiếng hét của Vưu Thành khiến cho đám Mộ Lan nhân
như bừng tỉnh sau cơn mơ. Mười mấy người lại uy hiếp hơn trăm người ở
đây, gương mặt bọn chúng không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Càng vậy,
bọn chúng còn muốn giết chết mười mấy dũng sĩ kia hơn. Mấy trăm Mộ Lan
nhân đồng loạt xông lên, vũ khí toàn bộ đều xuất ra, thế như vũ bão xông
đến.
A Công thấy vậy định tương trợ, nhưng một luồng lục quang chặn ngang lại.
– Dịch Ân, đối thủ của ngươi là lão phu.
Mộ
Lan man công cười lạnh. Bỗng từ trong khuôn ngực có những ký hiệu màu
xanh quỷ dị bắt đầu chạy khắp cơ thể ông ta, cuối cùng dừng lại ở trên
trán, biến thành ấn ký hình lục tích dịch.
Còn con lục bức ở
dưới chân, nhân lúc A Công không để ý thì liền bị nó vượt qua. Tốc độ
của nó rất nhanh, ngay cả U Đô tộc trưởng cũng không kịp phản ứng lại.
Ngặt nỗi đang chỉ huy mười mấy người ở đây tiến hành ngăn chặn kéo dài
thời gian, con lục bức kia, trong lòng U Đô tộc trưởng đành phải hy vọng
Kha Thiên Lạc có thể đối với với nó.
Lại nói đến Mộ Lan man
công. Thứ ký hiệu màu xanh lục kia chính là lực lượng man văn của ông
ta. Mỗi một dị sĩ đột phá đến Tẩy Cốt cảnh thì trong cốt tủy, lực lượng
man huyết sẽ bộc lộ ra. Dùng lực lượng man huyết này để vẽ thành man văn
của bản thân.
Man văn của mỗi người đều khác nhau, không ai
giống ai. Lực lượng man huyết trong cốt tủy càng tinh thuần thì man văn
sẽ càng khủng bố. Mà man văn của Mộ Lan man công, tuy chỉ thuộc loại man
văn hoang thú bình thường, thế nhưng trải qua tế luyện nhiều năm, lột
xác không ít lần, vậy nên cũng không thể xem thường được.
Mộ Lan
man công triển khai lực lượng man văn, có lẽ thực sự muốn tử chiến với A
Công một phen, bởi lực lượng man văn này mới chính là toàn bộ thực lực
vốn có của cường giả Tẩy Cốt cảnh.
A
Công cũng bắt đầu triển khai man văn của bản thân. Một luồng tử khí lơ
lửng quanh người, tử văn dần dần tụ lại giữa mi tâm, chỉ giây lát sau đã
hóa thành một đầu tử điêu.
– Tử Kim Điểu, ra đây.
Chỉ
nghe từ trong cơ thể A Công vang ra một tiếng ngâm trong trẻo, tử khí
ngày một nồng đậm hơn xông thẳng lên trên trời. Tử khí không hề tán
loạn, mà giống như một khối thống nhất vậy, chúng kết lại với nhau, dần
dần tạo thành một con tử điêu khổng lồ oai hùng.
– Lục Ma Tích, hiện thân.
Mộ
Lan man công hành động tương tự, nhưng khác một điều là lục vụ khí tản
xuống mặt đất. Tiếng ầm ầm chần động, cuồng phong nổi lên tứ tán.
Ngay
sau đó là một con thằn lằn xanh to lớn hiện ra. Con thằng lằn xanh này
biến hóa từ lực lượng man văn của Mộ Lan man công, nhờ trải qua tế luyện
nhiều năm qua, con thằn lằn nhìn giống hệt như thật.
– Lục Ma Tích, tấn công.
Mộ
Lan man công đứng trên đỉnh đầu con thằn lằn xanh, giơ tay về phía A
Công, bắt đầu triển khai công kích. Chỉ thấy nó há mồm to như chậu máu
ra, một mùi tanh hôi tản ra trong gió lớn, từ trong miệng bắn ra một
chất dịch nhày phóng thẳng về phía Tử Kim Điểu một cách bất ngờ.
Tử Kim Điểu chỉ kịp lách qua một bên, tuy nhiên vẫn bị chất nhày dính vào một ít bên cánh phải.
– Tán Cốt Thủy Độc?
Bởi
Tử Kim Điêu này được tạo nên từ man văn do chính A Công vẽ ra, thế nên
nó bị thương thì cũng chính là A Công bị thương. A Công nhìn chất nhày
kia, chớp mắt nhận ra lai lịch của loại chất độc này.
Tán Cốt
Thủy Độc này trong sách cổ miêu tả được tạo thành từ hai loại độc vật
khác nhau, trong số đó có hai loại độc vật cực kỳ nguy hiểm và hiếm thấy
là Diêm Độc và Vong Sinh Độc. Một khi bị trúng phải chất độc này, nếu
không có thuốc giải, trong vòng nửa ngày sẽ cơ thể sẽ hóa thành chất
lỏng, chết trong đau đớn.
Mà thêm một điều kinh khủng nữa ở Tán
Cốt Thủy Độc chính là thuốc giải cũng chỉ cầm cự được trong một khoảng
thời gian. Muốn trị dứt điểm thì buộc phải đi tìm hai mươi loại độc vật
có tính đối khác với hai mươi loại tạo thành Tán Cốt Thủy Độc.
Vì điều này quá khó khăn, thế nên hầu như người trúng phải Tán Cốt Thủy Độc chẳng ai có thể sống sót cả.
Mộ Lan man công cười tàn độc, nói:
– Tán Cốt Thủy Độc này là một trong những món quà mà Xích Dung bộ lạc tặng cho lão phu. Thế nào, mùi vị không tệ chứ. Hắc hắc…
A Công gương mặt lộ ra vẻ khinh thường, đáp:
–
Chỉ là Tán Cốt Thủy Độc mà cũng dám khoe mẻ. Năm đó ta lịch lãm Xích
Dung bộ lạc, đừng nói là Tán Cốt Thủy Độc, ngay cả Hỏa Tâm Độc lão phu
còn chưa sợ nữa là.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!